Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 60

Sắc trời tiêu điều, dưới Thanh Môn Nhai có một đội áp tải vật liệu đá đi qua. Bỗng nhiên một tiếng hét vang lên, ven đường xuất hiện hai đạo hắc y nhân che mặt! Kẻ cầm đầu thân cao tám thước, cao như một ngọn núi nhỏ, cầm trong tay một cây đao sáng loáng, dồn khí đan điền mà quát to, giống như sấm nổ, giơ tay chém xuống, ‘bá’ một tiếng, đầu ngựa đã lìa khỏi cổ!

Máu từ cổ ngựa phun ra, thân ngựa trầm trọng mà ngã xuống, mấy tên lính áp tải ngây ra như phỗng, bên tai vẫn ong ong tiếng gầm như sấm vừa nãy. Lúc này bọn họ chỉ thấy kẻ cầm đầu kia lạnh giọng mà rít lên: “Giết sạch cho ta, một người cũng không lưu!”

Máu ngựa nhanh chóng bị đông lại, đoàn hắc y nhân ào ào xông tới, trong tay mỗi tên đều cầm trường đao sáng loáng. Không biết là tên nào bắt đầu trước, bọn lính áp tải người này tiếp người sau vứt trường mâu đi rồi chạy bán sống bán chết vào phía rừng sâu…… Toàn bộ binh lính mất ý chí chiến đấu, bỏ lại hàng hóa, vũ khí mà chạy, thậm chí cả tên đô úy cũng không thấy bóng dáng đâu, đội ngũ lập tức giải tán.

Những binh lính này của huyện nha là chiêu mộ từ nông dân, chưa bao giờ chân chính lên chiến trường, hơn nữa một tiểu đội áp giải vật liệu đá cũng không có tướng lãnh chỉ huy, nên một khi thấy máu bản năng sợ chết trỗi dậy thì binh bại như núi đảo, hoàn toàn không có bất kỳ chống cự nào mà đã tan tác khắp nơi.

Ngay cả Ứng gia huynh đệ cũng không ngờ tới quan binh cứ thế mà chạy, liền từ chỗ ẩn nấp phóng ngựa ra, hai mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười. Trước đó tuy rằng bọn họ đã tận lực ra lệnh không được đả thương người nhưng nếu đối phương ngoan cường chống lại thì cũng không thiếu được việc lấy máu lập uy. Không nghĩ tới sự tình lại nát nhừ thế này. Bọn họ cũng sớm biết binh lính ở địa phương chỉ là tồn tại trêи danh nghĩa nhưng bây giờ chính mắt nhìn thấy thì vẫn không khỏi thổn thức.

Chỉ thấy hán tử cao lớn kia một đao bổ xuống đống dây thừng trói sư tử đá trêи xe, rồi vươn cánh tay cường tráng ra hét một tiếng, cứ thế một người đem con sư tử đá hất đổ xuống trêи mặt đất.

Triệu Phác Chân toàn thân khoác áo choàng màu đen và mũ trùm đầu, vẫn luôn đi theo bên người Ứng Vô Cữu, nhìn người nọ nhẹ nhàng mà hành động như thế thì không khỏi phát ra tiếng thán phục. Ứng Vô Cữu quay đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng mang theo một tia mỉm cười, phảng phất giống như đang giải thích mà nói chuyện: “Ngày xưa người Yến có một người tên là Trương Cảnh Đức, vừa uống nước liền khiến sông cạn, đánh lui sáu cánh quân. Thượng cung ngài thấy tên binh dưới trướng này của ta có so được với Trương Cảnh Đức kia không?”

Triệu Phác Chân nhìn mặt hắn có chút thần sắc khoe khoang thì không khỏi thấy buồn cười: “Chí hướng lập công cao cả, cũng đúng là đấng anh hùng. Dưới trướng tướng quân đúng là mãnh tướng như mây.”

Ứng Vô Cữu vẻ mặt đắc ý, mỉm cười quay đầu đi xem đầu sư tử đá kia. Ở dưới đáy có một cái lỗ, được đính bằng vài miếng gỗ mỏng. Binh sĩ liền tiến lên bổ mấy tấm gỗ đi thì quả nhiên có tiền mới tinh chảy ra từ bên trong. Tuy rằng trong lòng mọi người đã có chuẩn bị, nhưung bỗng nhiên nhìn thấy nhiều tiền như thế thì vẫn vang lên tiếng kinh ngạc cảm thán cùng ủng hộ. Những khối sư tử đá khác cũng được đẩy mở, bên trong cũng chảy ra không tí tiền đồng.

Tiền đồng nhiều như một ngọn núi nhỏ, sáng lấp lánh lên nhưng không có ai tự tiện nhặt, tất cả đều nhìn về phía Ứng Vô Cữu chờ đợi chủ soái ra lệnh. Ứng Vô Cữu lại quay đầu lại nhìn Triệu Phác Chân, quát khẽ: “Mang đi toàn bộ, lập tức rút.”

Mấy chục người động tác nhanh nhẹn, rất nhanh từng người mở ra một tay nải, đem tiền trêи đất bốc vào. Chỉ qua vài phút thì toàn bộ tiền đã bị chia ra, đóng gói lên lưng ngựa. Ứng Vô Cữu khẽ quát một tiếng, bọn họ liền phân ra bốn hướng mà chạy.

Bọn họ cho rằng giờ phút này kể cả có bẫy thì một khắc này cũng không ai có khả năng lại đuổi theo bọn họ.

Ứng Vô Cữu xoay người cười với Triệu Phác Chân nói: “Đa tạ Triệu thượng cung đã giúp đỡ cấp cọc tiền phi nghĩa này, xin từ biệt tại đây, núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!”

Triệu Phác Chân bắt lấy mũ, hơi hơi mỉm cười: “Ứng tướng quân một đường đi cẩn thận.”

Dưới ánh tuyết, thiếu nữ một thân huyền y, búi tóc đơn giản nhưng vẫn thanh lệ tuyệt luân. Ứng Vô Cữu lại hơi hơi có chút thất thần, nhưng cuối cùng vẫn tìm về lý trí. Hắn biết đây là người cuẩ Tần Vương, mình không có khả năng nhúng chàm. Hắn thật sâu liếc nhìn nàng, quay đầu quất ngựa mà chạy đi như bay.

Mắt thấy người đều đi hết, Triệu Phác Chân gỡ từ trêи tóc xuống một cây trâm dài, đưa vào trong miện dùng sức thổi một hơi. Một tiếng sáo cao vút vang lên, ba dài một ngắn, liên tiếp ba lần, sau đó tạm dừng. Nàng nghe thấy ở nơi xa cũng vang đến tiếng sáo tương tự thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, giục ngựa kéo xe mà đi, cũng không dám tiếp tục ở lại chỗ đó.

Ở mỏ đá, các quân sĩ vẫn đang giằng co. Cao Linh Quân hoàn toàn không còn kiên nhẫn ấn đao: “Các ngươi đả thương huynh đệ của chúng ta, lại đem con mèo của Vương gia giấu đi rồi, còn muốn khống chế chúng ta sao? Ta nói cho các ngươi, chớ chọc ta tức giận, đến lúc đó các ngươi không gánh nổi đâu!” Dương Nhất Phàm ở bên cạnh khuyên giải nói: “Xin giữ hòa khí, xin giữ hòa khí, mọi người nhường nhau chút.”

Phía đối diện, đốc quan của công trường đã ra tới, trêи trán đầy mồ hôi, đi lên liền hành lễ với Dương Nhất Phàm, nói: “Tướng quân, tướng quân, là thủ hạ không hiểu chuyện, nơi này của chúng tôi có không ít phạm nhân chịu khổ sai, trách nhiệm lớn bởi vậy không dám tùy tiện để người đi vào. Có chút bạc này, để thủ hạ của tướng quân dưỡng thương. Ta cũng sẽ lập tức sai thủ hạ đi tìm mèo khắp nơi, một khi tìm được thì lập tức đem ra nguyên vẹn cho các ngài. Còn thỉnh tướng quân tạm thời đừng nóng nảy, ở chỗ này nghỉ một lát, ngài thấy có được không? Hoặc là, ngài giơ cao đánh khẽ, để ta phái thủ hạ lập tức đi huyện nha bên kia xin một cái công đạo. Thời gian từ đây đến huyện nha chỉ bằng một bữa cơm, tuyệt đối sẽ không trì hoãn việc của các ngài.”

Cao Linh Quân hừ một tiếng: “Một người đều không được đi! Cảnh này chúng ta ở kinh thành đã thấy nhiều rồi, lúc trước thì ỷ đông người để bắt nạt chúng ta, chờ chúng ta chiếm thế thượng phong thì làm bộ chịu thua, lại phái người đi gọi người tới. Nơi này cao hoàng đế ở xa, tuy nói rồng mạnh không áp rắn độc nhưng thiên hạ này đều là của Hoàng Thượng! Vương gia chúng ta là người nào, là đích trưởng tử của kim thượng! Còn có thể để đám không biết trời cao đất dày các ngươi khi dễ sao? Hôm nay không nói cho, không tìm thấy mèo cho ta thì một người cũng đừng nghĩ đến ra ngoài! Cùng lắm thì chúng ta ở chỗ này nháo xem ai nháo to hơn?”

Tên đốc quan kia vừa lau mồ hôi vừa trả lời: “Tướng quân có điều không biết, chỗ này là thuộc Dự Châu, cũng không phải đất phong của Vương gia. Thứ sử đại nhân là Tôn Thiệu Chương, mà mỏ đá này là do ngài ấy cho xây. Chúng ta không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật. Chờ chúng ta thỉnh Tôn đại nhân tới đây, sẽ tự mình đi bồi tội với Vương gia, chắc Vương gia cũng sẽ cho Tôn đại nhân chút mặt mũi, ngài thấy thế nào?”

Cao Linh Quân ha ha cười, nhìn mọi người xung quanh, thập phần tức giận mà nói: “Huynh đệ, nghe được không? Đây là ở uy hϊế͙p͙ chúng ta đó! Nghe hiểu không? Ý tứ là thứ sử Tôn Thiệu Chương của hắn là quan to địa phương, là đại quan ở biên giới, còn Vương gia chúng ta chỉ là kẻ không có tiền đồ, bảo chúng ta đừng có mà không thức thời đó!” Hắn cười nói một nửa, bỗng nhiên biến sắc mặt, một đao tuốt khỏi vỏ liền đập lên mũi vị đốc quan kia, nhất thời khiến ông ta phun máu mũi ào ào. Vị đốc quan kia vội che mũi, đau đến nước mắt tung tóe. Cao Linh Quân đã chửi ầm lên: “Uy hϊế͙p͙ gia gia ngươi sao? Lão tử là ai cũng dọa được hả? Ngươi không hỏi thăm xem Vương gia chúng ta có được thế hay không được thế? Phụ thân hắn còn đang ngồi trêи hoàng vị kìa. Thái tử gặp hắn còn phải kêu một tiếng hoàng đệ! Ai dám không cho Vương gia chúng ta thể diện chứ? Tôn Thiệu Chương tính là cái thứ gì! Phi! Ai không biết ai a! Đó chính là gia nô của Chử gia, hầu hạ tốt nên chủ tử mới cho chút mặt mũi mà cho đọc sách, thế mà hắn còn coi mình là cái gì chứ?”

Hắn mắng đến thống kɧօáϊ vô cùng. Đúng lúc này xa xa vang lên tiếng sáo, ba lần ngắn một lần dài. Cao Linh Quân hung thần ác sát nhìn vị đốc quan còn đang che mũi, vung đao quát to: “Các huynh đệ! Lục soát hết cho ta! Ai dám ngăn trở, giết! Có chuyện gì, lão tử chịu trách nhiệm! Vương gia tự sẽ cho các ngươi mặt mũi đâu!”

Dương Nhất Phàm ngẩn ra, thập phần do dự, lại nghe đám thị vệ kia đã nghiêm giọng hét lớn: “Tuân lệnh!” Nói xong đã mang theo một đám người vọt đi lên. Binh sĩ trêи công trường như rắn mất đầu, có chút vô lực mà cản trong chốc lát. Bọn thị vệ vương phủ đều là những kẻ cao lớn, uy mãnh, thân khoác áo giáp vảy cá, trường thương và trường đao sáng lóa, mỗi người lại vô cùng khí thế mà xông lên, quả nhiên đều là bộ dáng đã được qua huấn luyện cẩn thận. Đám binh mà Dương Nhất Phàm mang theo cũng vừa đổi một thân áo bào mới, bị bọn thị vệ dẫn đầu nhưng vẫn do dự nhìn Dương Nhất Phàm, muốn xác định có nên thật sự tham dự không.

Đốc quan bên kia thì vừa che mũi, vừa dữ tợn nói: “Chặn lại cho ta! Một bước không được lui! Có chuyện gì, Tôn đại nhân tự sẽ làm chủ cho các ngươi!” Chỉ thấy nhóm binh lính trêи công trường được lệnh thì vọt lên đánh, nơi nào còn quản ai với ai, cứ thế đánh trước đã. Bọn lính đốc binh thấy thế cũng xua đuổi nhóm tội phạm khổ dịch xông lên: “Đi lên đánh!”

Đương trường vô cùng hỗn loạn nhưng rốt cuộc thì người của Cao Linh Quân bên này vừa nhiều vừa dũng mãnh, chỉ đánh đánh một lúc đã có người vọt khắp công trường, xác định mục tiêu chính xác mà xông vào trong sơn động. Đến lúc này thì tên đốc quan kia cũng nhận ra bọn họ vì cái gì mà tới rồi nhưng đã không còn kịp.

Chỉ thấy một lát sau có người vọt ra bẩm báo: “Cao thống lĩnh! Trong sơn động có huyền cơ! Ngài mau đến xem xem!”

Cao Linh Quân quay đầu, đối với vị đốc quan kia cười mà như không cười, lại mang theo người vọt vào trong sơn động. Tên đốc quan mặt trắng xanh, cả người xụi lơ, biết đại thế đã mất liền ngã vào bên cạnh mà rơi lệ đầy mặt.
Bình Luận (0)
Comment