Lấy Thân Nuôi Rồng

Chương 94

Lý Tri Mân tuy rằng nói ra việc này nhưng cũng không ngăn cản Triệu Phác Chân sáng tạo trong nấu nướng, nếu ăn ngon thì hắn còn bình luận vào câu với nàng: “Mỡ cua hương vị không tồi, nhưng ngươi dùng rượu vàng này không chuẩn lắm. Ta ở trong cung có ăn qua ngự trù Hàng Châu làm, nghe nói rượu vàng cũng là tự ông ta chế ra, hơn nữa ngươi có thể thử bỏ thêm chút hoa keo, chính là ngay trước khi bắc ra thì bỏ vào.”

“Món muối hôm nay hương vị không tồi, là lộ muối phải không? Ta có thể nếm ra được, ngày xưa có người dùng cái gì mà bổn phụ muối, dùng hồ tiêu cùng đường trắng giã với muối, nghe nói đỡ tốn công sức, làm đồ ăn gì cho vào đều ngon.”

“Vịt quay bánh nước, cái này kỳ thực phải ăn với canh tiết vịt mới đúng.”

“Thịt heo kho tàu ăn với bào ngư…… Như thế sang hèn cùng hưởng, hương vị cư nhiên cũng không tệ lắm, nhưng có chút ngấy.”

“Lạp xưởng ướp rượu, chỉ thiếu chút rượu nữa là vị không đúng rồi. Ngày mai ngươi thử dùng cá khô Vân Nam bên kia cống tiến xào thử xem, ta nhớ rõ phụ hoàng có thưởng xuống dưới.”

Cứ như vậy, một người làm, một người bởi vì mắt không nhìn thấy nên vị giác và khứu giác phảng phất cũng hết sức nhanh nhạy, đối với những thử nghiệm lớn mật của nàng cũng tinh tế bình luận theo. Ngày xuân bách hoa nở rộ, kinh thành nhà cao cửa rộng lại tiến vào một hồi ngắm hoa ồn ào náo động. Trong này có ít nhiều mạch nước ngầm mãnh liệt chảy, còn bọn họ lại phảng phất rời xa huyên náo, mỗi một đều đều chờ mong thành phẩm, nhấm nháp, phân tích, sau đó trù bị thực đơn ngày thứ hai.

Ngay cả Tống Triêm đêm khuya tới thôn trang, ăn qua đĩa cơm củ cải Triệu Phác Chân xào vội mà cũng khen không dứt miệng: “Nấm hương, hải lệ, tôm nõn, củ cải…… Còn có cái gì? Sao xào lên lại ăn ngon như vậy! Nha đầu kia, cho ta một chén nữa đi!” Sau đó ông ta quay ra cười nới với Vương gia: “Khó trách Vương gia vui đến quên cả trời đất, ngây ngốc tại nơi này. Hóa ra có nhiều món ngon như vậy, trong kinh hiện giờ cũng không yên tĩnh a, Vương gia ngài từ hôn với Thượng Quan gia, đây cũng không phải nước cờ hay…… Nha đầu, cho ta thêm chút canh cá với măng đi.” Hơn phân nửa đêm còn đòi canh cá nấu măng thì chắc chắn mất rất nhiều công phu, hẳn là ông ta muốn nàng ở bên ngoài. Trong lòng Triệu Phác Chân biết rõ ràng, nhưng vẫn tự mình xuống bếp, nấu một phần canh cá với măng.

Tống Triêm cùng Vương gia mật đàm xong liền vội vàng hồi kinh, trước khi đi còn đem mấy khối thịt bò trần bì mà Triệu Phác Chân mới làm xong mang đi. Điều này khiến Triệu Phác Chân cảm giác được, Tần Vương, cũng không phải chân chính rời xa huyên náo, mọi lốc xoáy ở nơi trung tâm kia hẳn cũng có sự can thiệp của hắn.

Hắn, chưa bao giờ là kẻ yếu, mặc dù hiện giờ đôi mắt nhìn không thấy nhưng chưa bao giờ sầu lo cuốn gối. Triệu Phác Chân có chút buồn bã mà nghĩ như vậy. Tuy rằng mấy ngày nay nàng thường xuyên cảm thấy có thể cứ thế hầu hạ hắn đến già cũng khá tốt nhưng nàng cũng biết cuộc sống bình thản này sẽ không kéo dài lâu.

Quả nhiên qua mấy ngày, liền có khách không mời mà đến.

Ngày xuân gió thổi nhẹ, mùi hoa bốn phía. Sau khi Lý Tri Mân trúng độc thì có chút sợ lạnh, trêи người hắn vẫn đắp một mảnh chăn lông cừu mỏng, dựa ngiêng trêи ghế mây to rộng. Trong cảnh xuân tươi đẹp, da thịt hắn tái nhợt, sắc môi đạm bạc, có vẻ ưu nhã mà tuấn tú. Triệu Phác Chân ở một bên pha trà, lại nhịn không được dùng khóe mắt liếc nữ khách nhân đang đứng trong viện, khoác trêи mình chiếc áo choàng đen từ đầu đến chân.

Lý Tri Mân mở miệng nói: “Thượng Quan nương tử bỗng nhiên tự mình đến đây, chắc là có chuyện quan trọng.”

Nữ khách nhân đem nón trùm đầu lấy xuống, để lộ ra dung nhan thanh lệ, nốt ruồi đỏ bên tai đỏ như máu. Nàng ta nhìn thẳng đồng tử hắc bạc phân minh của Lý Tri Mân, hơi hơi có chút hoảng hốt. Nàng ta cơ hồ không nhớ nổi lần gần nhất gặp Lý Tri Mân là khi nào, là ở thôn trang sao? Hay là lần chỉ huy cứu hỏa đó? Trong trí nhớ Lý Tri Mân luôn trầm mặc ít lời…… Lúc sau hắn xuất chinh, lợi kiếm ra khỏi vỏ, mới làm người ta biết trầm mặc ít lời trước kia không phải yếu đuối bình thường, mà là trầm ổn nuôi tài —— đáng tiếc thời vận không tốt, cố tình hắn lại mù…… Nhưng đây lại là thời vận của nàng ta.

Thượng Quan Quân nhẹ nhàng mở miệng nói: “Trong nhà thu được lời uyển chuyển từ hôn của Vương gia, cũng rất cảm kϊƈɦ với sự khoan dung độ lượng của Vương gia. Ngài hy vọng ta có thể cứ thế từ bỏ nhưng ta lại cảm thấy vẫn nên gặp Vương gia, cùng ngài nói chuyện rồi mới thỉnh ngài ra quyết định.”

Lý Tri Mân hơi hơi ngẩng đầu, ánh sáng mặt trời chiếu ở trêи mặt hắn, đối mắt hắn trong sáng phảng phất như vẫn có thể nhìn thấy, nhìn thẳng vào người đối diện: “Ta cho rằng, gả một đích nữ cho một hoàng tử nghèo túng như ta là tính toán của Thượng Quan gia?”

Thượng Quan Quân hơi hơi mỉm cười, “Gả cho Vương gia không phải suy tính tiếp theo của Thượng Quan gia mà chính là lựa chọn cá nhân của ta.”

Hôn nhân đại sự là do cha mẹ định, nam nữ đều như vậy, tuy rằng sau này Thánh Hậu lên ngôi, đám nữ tử quý tộc đã dám nói lời nghị luận nhưng cũng không ai dám nói ra lời kinh thế hãi tục như thế về hôn nhân đại sự của chính mình…… Thượng Quan Quân thế nhưng giữa ban ngày ban mặt lại dám nói ra những lời này một cách không hổ thẹn:

“Thứ nhất, cá nhân ta hâm mộ Vương gia tài cao, có thể ẩn nhẫn giấu mình, một khi đã làm thì lại khiến người ta kinh diễm. Vương gia giấu tài, tài hoa nội liễm, lại ở lúc quốc gia nguy nan hết sức, dứt khoát đứng ra chống lại ngoại địch, lòng dạ rộng lớn, lại có tài trị quân, bày mưu lập kế, quyết thắng ngàn dặm ở ngoài, cuối cùng nhẫn nhục vì nước vì dân, dù bị mù vẫn xứng là trang nam nhi nhiệt huyết, Quân Nhi há có thể không ngưỡng mộ. Nếu có thể được gả cho Vương gia thì ta tất sẽ vì ngài mà kiêu ngạo. Thứ hai, ta cũng không che giấu, Thượng Quan nhất tộc ngay từ đầu cũng cảm thấy Vương gia mù, lại không danh phân, không nên kết thân nhưng ta lại ra mặt thuyết phục trưởng bối. Không giấu gì ngài, Thượng Quan tộc hiện giờ tính toán lên người con chúng ta sau này.”

Lý Tri Mân ngẩn ra, thập phần kinh ngạc nói: “Hài tử?” Triệu Phác Chân trong lòng khẽ run, tới rồi, những người thông minh quả nhiên mỗi bước đi đều có suy xét lâu dài.

Thượng Quan Quân tự tin cười, mặt mày sáng láng: “Đúng thế, cánh chim của kim thượng đang ngày càng vững, lại có ngài trợ lực nên trong thời gian ngắn đã có thể thu nạp hơn phân nửa binh lực, đem binh lực kinh thành nhẹ nhàng để ngài quản, lại đẩy Vương Mộ Nham đi ra ngoài. Đông Dương công chúa hiện giờ đã lộ hướng suy tàn, rất nhanh sẽ đến lúc cháy nhà ra mặt chuột, Đông Dương công chúa tất bại…… Thái Tử điện hạ mất đi sự trợ giúp của Đông Dương công chúa thì có thể nhìn thấy kết cục rồi. Vương gia ngài tuy rằng đã mù nhưng lại có quân công, ngày thường lại có danh Hiền Vương, nếu ta không đoán sai thì lúc này kim thượng sung mãn nhất, tuy còn có Tấn Vương, Tề Vương nhưng con thứ vẫn là con thứ, đích ấu tử lại quá nhỏ, chắc không thể lướt qua đích trưởng tử là ngài, ngài sớm sẽ được sắc phong Hoàng thái tử. Ngài mù nhưng ngược lại chuyện này lại tạo ưu thế lớn lao, nếu có một hoàng tôn thông minh thì còn cái gì bằng nữa.

Lý Tri Mân nhướng mày, mà Triệu Phác Chân lại nhìn ra là hắn cũng tán đồng. Thượng Quan Quân không hổ là viên minh châu của kinh thành, sự linh mẫn về chính trị của nàng ta quả nhiên không giống người thường. Không tồi, tư vị quyền lực là thơm ngọt vô cùng, hoàng đế bị Đông Dương công chúa áp chế mười năm, đã bị đè nén bao nhiêu lâu, một khi được chưởng quản thì há có thể chịu được việc quyền lực lại bị người khác mơ ước, chia sẻ? Mặc dù là nhi tử cũng không được, bởi vậy ông ta lựa chọn truyền ngôi cho hoàng thái tôn so với truyền cho Tề Vương, Tấn Vương thì quả thật là sáng suốt hơn nhiều! Đối với Thượng Quan tộc mà nói thì bọn họ sẽ có công phò trợ kim thượng, dù hiện tại không có quá nhiều lợi ích nhưng tương lai sẽ là mẫu tộc của hoàng đế, cái này thì lại rất có trọng lượng nha. Ít nhất có thể bảo đảm trăm năm phồn hoa cho bọn họ. Mỗi một quyết sách của thế tộc đều phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng mà trước khi thời thế xoay vần có thể nhìn ra điều này, lại thuyết phục Thượng Quan tộc thì có thể nói là Thượng Quan Quân đã ra không ít lực.

Lý Tri Mân chần chờ trong chốc lát, hỏi: “Hoàng thái tử điện hạ đối với cô nương tình thâm ý trọng, cô nương thế nhưng không thèm để ý sao?” Thượng Quan Quân ngày đó cơ hồ vì vị trí Thái Tử Phi mà tranh thủ không ít. Thượng Quan Quân cùng Lý Tri Bích từ nhỏ cảm tình cực tốt, nhưng nghe vừa rồi nàng ta nhắc đến Thái tử thì giữa bọn họ phảng phất chỉ là những đối thủ không chút liên quan. Mà gả cho Lý Tri Mân tương đương với việc đứng ở phía đối diện với Thái tử. Thế mà nàng ta lại cư nhiên không chút nào để ý, điều này khiến hắn ẩn ẩn có chút khó chịu.

Thượng Quan Quân hơi hơi kinh ngạc, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Lý Tri Mân, nàng ta cũng thông minh, ngay lập tức đã hiểu được hắn không vui chỗ nào. Nàng ta có chút buồn bã nói: “Không thể nghĩ rằng Vương gia lại là người trọng tình đến thế. Vương gia không biết đi? Hoàng thái tử điện hạ sau khi định hôn với Thôi thị thì có từng lén gặp ta, hy vọng ta có thể bất kể danh phận, gả cho hắn làm thϊế͙p͙.”

Lý Tri Mân quay mặt đi, không nhìn mắt Thượng Quan Quân nữa, môi hắn vẫn đạm mạc bình tĩnh mà trong mắt nàng kia đã hơi nổi lên nước mắt: “Ta cùng với Thái Tử điện hạ từ nhỏ vốn chỉ là đồng học, chưa từng đi quá bước nào, cũng chưa từng có cử chỉ vượt lễ nghĩa. Sau khi hắn định hôn mà còn làm ra việc vô lễ bực này đã khiến mấy năm đồng học của chúng ta tan biến, cũng khiến ta thấy nhục nhã, thỉnh Vương gia chớ có nhắc lại việc này.”

Lý Tri Mân trầm mặc không nói, Thượng Quan Quân nhìn thoáng qua thần sắc của hắn, nhẹ giọng nói: “Vương gia cũng là nam tử, tự nhiên là cảm thấy tam thê tứ thϊế͙p͙ là việc bình thường nhưng ta chỉ xa cầu một đời một đôi, nuôi dưỡng hài nhi thông minh lanh lợi, để hắn học được bản lĩnh của cha mẹ, người một nhà vui vẻ sống…… Vương gia chắc cũng biết, phụ thân ta nhớ vong mẫu nên đến giờ cũng không tục huyền. Từ nhỏ ta đã hâm mộ vong mẫu vì có được tình cảm chân thành đó. Không dối gạt Vương gia, ta đã hạ quyết tâm gả cho Vương gia, không chỉ vì ngưỡng mộ tài hoa của ngài mà còn vì hậu viện thanh tĩnh của ngài. Nghe nói sa khi Vương gia bị bệnh thì đã thả hết nữ quan bên người đi…… Ngài đúng là nhân phẩm đoan chính băng thanh ngọc nhuận.” Nàng ta nhìn Triệu Phác Chân vẫn đang rũ mi pha trà mà nói đến càng hàm súc.

Nhưng Triệu Phác Chân lại biết ngụ ý của nàng. Tần Vương mù, bên người sẽ có hơi nhiều nữ nhân mà chuyện Tần Vương phân phát nữ quan bên người khiến nàng ta cao hứng. Nữ nhân này, cư nhiên có thể đem ít chuyện nữ nhân chỉ dám nghĩ trong lòng mà nói ra miệng, còn yêu cầu nam nhân phải trung trinh với thê tử! Quả nhiên là kinh thế hãi tục, không giống người thường. Nàng cúi đầu, đem nước trà đổ vào chén, khói nhẹ lượn lờ bay lên. Ngay cả nàng cũng bị Thượng Quan Quân nói động, bị cảnh tượng nàng ta miêu tả làm cho khát khao. Một đời một thế chỉ có hai người, đối với nhau trung trinh, sinh hạ hài tử, trong nhà vô cùng đơn giản, hậu viện không có những chuyện bẩn thỉu…… Vương gia thì sao? Từ nhỏ bị đối đãi như vậy, lại gặp cảnh ngộ như thế, có phải hắn cũng khát vọng một cuộc hôn nhân như vậy?

Biểu tình trêи mặt Lý Tri Mân hơi hơi mềm hoá chút. Thượng Quan Quân nhìn dáng vẻ của hắn thì càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng mình. Nghe nói Đậu Hoàng Hậu thiên vị ấu tử, đối đãi với Lý Tri Mân cực kỳ nghiêm khắc. Kim thượng đối với hậu cung cũng chỉ là nhàn nhạt, tuy có mấy phi tử, nhi nữ thành đàn nhưng ông ta lại không thiên vị người nào, chỉ ấn theo quy mà tôn trọng vợ cả, đối xử với các hoàng tử đều bình đẳng. Tần Vương ẩn nhẫn lâu như vậy, nay một bước lên trời, rồi lúc thành công sắp tới thì bỗng nhiên lại bị mù. Tuy nói hắn hỉ nộ không hiện ra mặt nhưng đau khổ mềm yếu mấy năm nay so với người thường càng nhiều hơn nên mới dưỡng thành tính tình thế này. Đây sợ là cũng bị không có phụ mẫu quan tâm, người như vậy thì càng khao khát một mái ấm gia đình, cũng sẽ càng đối tốt với thê tử và con mình, đem đứa nhỏ như bản thân mình mà đem mọi điều tốt đẹp cho nó. Nàng ta lựa chọn không sai, Tần Vương quạnh quẽ ẩn nhẫn nhưng một khi có thể phá tan lớp vỏ bọc của hắn thì sâu bên trong nhất định là một trượng phu trung trinh, một phụ thân tốt.
Bình Luận (0)
Comment