- Dạ không tìm thấy-1 tên thông báo
- Đi – hắn tiết kiệm lời thấy ớn. vô duyên thấy sợ luôn. Zô nhà người ta không nói không rằng lục xoát chẳng 1 lời hỏi hay xin lỗi. sợ nói mấy câu sẽ hết hơi chết ngay tại chỗ chắc. không nghĩ nhiều cả 3 thấy hắn rời khỏi liền chạy tán loạn.
- Vy ới mày/con/bà ở đâu???
- Đây……..nè
- Hở?
Theo hướng phát ra âm thanh. Nó đang ngồi trên xà ngang trần nhà 2 tay ôm cột( sợ té) chân thì ngồi chòm hỏm.
- Xuống lẹ.
- Hì hì – Nó thừ trên nhảy xuống
- Con trốn ở trên đó hồi nào z? làm sư phụ suýt đứng tim
- Tại trong máy giặc con thấy không an toàn- Nó
- Vậy thì em nghĩ bây giờ an toàn à?- hắn từ đâu chui ra
- Đương nhiên là….Áaaaaa….buông ra. Bỏ tui xuống
Nó dùng đủ chiêu cắn, nhéo, đấm, đá,…. Nhưng vô dụng, cứ như nó là người được bắt về gãi ngứa cho hắn vậy…
Về nhà hắn lôi nó ra khỏi xe nhưng nó không ra nằm ôm cái vô lăng trúng chỗ còi xe làm còi kêu inh ỏi cả cái gara
- Ra mau
- Không ra
- Ra
- Không
- Hahahahhahaah- nó bị hắn cù lét cười lăn cười lộn, đợi nó buông cái vô lăng ra hắn xách nó vô nhà.
- Thả tôi xuống. TÔI THỀ TÔI SẼ BĂM ANH RA THÀNH TRĂM MẢNH NƯỚNG CHO CHÓ GẶM…..AAAAA.
- Mặt em sao vậy? Hắn không quan tâm tới cái màng nhĩ sắp chào tạm biệt chủ nhân của hắn lấy tay sờ nhẹ vào chỗ bầm trên mặt nó.
- Ax, đau đồ tâm thần nhà anh có biết đau là gì không
- Sao bị như vậy? NÓI
- Oánh lộn. được chưa?
- Thật tình hết nói nỗi mà. Con gái gì mà suốt ngày trốn đi chơi rồi oánh lộn vậy chứ.
- Thì sao? Tui thích vậy đó. Anh làm g….a ….umm
Biết chuyện gì đã xảy ra rồi đấy. Nó đang nói thì bị hắn hôn vào môi. Nó đẩy hắn ra nhưng chẳng xe dịch gì cả, Nó tự hỏi không biết hắn ăn cái giống gì mà như trâu bò vậy. Đến khi hơi thở của nó trở nên dồn dập thì hắn mới buông.
.
.
.
Sáng đi học về nó ăn cơm rồi chuẩn bị đi làm. Người làm nói hôm nay hắn bận nên không về ăn cơm trưa được làm nó mừng không thể tả luôn kakaka….. Trên đường đi làm mải mê nhìn cảnh vô cùng lãng mạng thì gặp 1 người phía nhà hàng bên kia đường làm phong cảnh vô cùng lãng mạng ấy thành phong cảnh vô cùng bất mãng. Nó lật đật xua xua tay bảo rằng bọn kia đi trước đi. Chưa kịp để 3 đứa ú ớ được gì thì nó phóng đi luôn về phía nhà hàng nơi mà hắn đang đi với 1 cô gái. Nó thắng cái két trước mặt 2 người, hết nhìn cô gái rồi lại nhìn hắn.
- Chị là người yêu của anh hả?- Cô gái nghe nó hỏi thì nhìn nó “ đắm đuối” không lấy 1 cái chớp mắt
- Bạn gái anh hả? 2 người đẹp đôi lắm ý- Nó khều khều hắn- Này, nếu anh có người yêu thì cứ việc nói đi chứ. Đương nhiên tôi sẽ không mặt dày như mặt đường mà ở lại đánh ghen đâu. À thôi cũng trễ rồi tôi đi đây. 2 người chơi thoải mái đi. Bye – nó nói rồi phóng đi để hắn ngẩng tò te ra.
- Chị dâu của em vui tính thật nhỉ- cô gái cất tiếng.
.
.
Tích tắc! tích tắc!
Cả phòng thiết kế im thin thít. Nó đang làm bản báo cáo. Cái bộ tam sớn kia làm xong rồi. nó hận sao hồi nãy nhiều chuyện chi giờ phải ngồi làm 1 mình.
- Xong chưa?- an
- Im cho con làm- nó
- Mà hồi nãy bà đi đâu vậy?- Khánh
- Thì …bla…bla vậy đó. Mà công nhận hồi nảy nhìn mặt anh ta ngố thiệt chứ. Chắc là tưởng con ghen ai dè ……
- Sao bà không chụp lại cái mặt đó cho tụi tui coi- Khánh
- Đúng zòi- Ngọc
- Anh ta đâu có thích chụp hình.
- Sax không chụp hình vậy mai mốt chết lấy gì thờ?- an
- Ôi im ngay cho con làm. Hỏi mãi.
- Tụi tui mộp trước nha để ông chủ tịch la. Tụi tui xon cho bà nộp trễ.
- Ò
.
.
.
.
- haizzzz cúi cùng cũng xong mà họ chết ở đâu rồi nhỉ?
Cạch
- Hê sao nhìn mặt nghiêm trọng vậy?
- Hả? ờ thì bà xong chưa nộp đi.- Khánh
- ờ ờ đúng rồi nhanh đi – Ngọc
- có chuyện gì hả?
- KHông . ừm chỉ là à do chủ tịch bảo con nộp nhanh . đi đi đi- An đẩy nó ra cửa rồi đóng của lại.
- Bảo trọng nha. Sư phụ/tao/tui sẽ phù hộ cho con vượt qua kiếp nạn.- cả 3 thở dài nói .