Cuộc sống của nó cứ vậy mà tiếp diễn, giống như 1 vòng tuần hoàn, Sáng dậy đi học, chiều về nhà bên baba và mama của nó, tối thì đốp chát với anh hai. 1 năm đó cuộc sống của nó rộn rã tiếng cười. Ông anh nó thành công trong việc dụ dỗ nó chơi chứng khoán, học võ, tập bắn súng, học kiến thức về kinh doanh, học ngoại ngữ,…. Túm lại cái gì anh nó cũng nắm đầu nó vào học, bây giờ nó ra dáng 1 tiểu thư hơn rất nhiều nhưng cái tính tình hổ báo trường mẫu giáo ấy vẫn ngự trị hầu như hoàn toàn trong người nó và nó thích sống tự lập, tự đi làm hơn là ở nhà bám áo baba nó.
Ở trường có rất nhiều bạn “đồng quậy” với nó nhưng nó chỉ xem 3 người là bạn thân chí cốt của nó Phương Khánh, Hồng Ngọc và Quốc An, nó cũng gọi Quốc An là sư phụ vì cái miệng của An có thể giết người không cần dao. Nó hứa 1 ngày đẹp trời trăng thanh gió mát nào đó sẽ quang minh chính đại rước sư phụ nó về nhà trùng trị anh nó..
.
.
.
- Mày đứng lại chưa con ranh.
Trên đường , trời gần tối. 1 cảnh tượng 20 người đang đuổi theo 1 cô gái. Mà cô gái trên người mặc đơn giản áo pull xanh lá và quần bò, tóc cột cao trong rất cá tính đang trượt ván 1 cách điêu luyện nhưng bọn kia vẫn mặt dày đuổi theo:
- Mau đứng lại.
- Điên ha đứng lại.
Nó lách vào 1 ngỏ
- Làm sao đây? Chít con zòi.
- Hế lô, Vy đi đâu vui vậy?
- Sư phụ… sư phụ cứu con. Nhanh nhanh- nói rồi nó trượt đến đó
- Lại gây chuyện phá gì rồi phải không?
- Chúng tới kìa .
Nói xong là nó đứng dính vào tường, An đứng che lại giống như tình nhân đang hôn nhau. Bọn người đó không để ý chạy qua luôn. Khi bọn chúng khuất hẳn nó mới thở phào:
- Phù. Suýt chút nữa không nhìn thấy mặt trời rồi.
- Ăn ở sao mà để cho chúng đuổi dữ vậy?
- Trời ơi. Con vô tội mà, đang đi dạo vô tình đá cục đá văng trúng đầu 1 thằng rồi sau đó thì như sư phụ thấy…. haizz thôi bye sư phụ con về nhà đây.
Nói rồi nó lên ván trượt về nhà. Vừa đến nhà thì gặp anh nó đang trên lầu đi xuống
- Phá ở ngoài đã chưa ???
- Con về rồi à. Ba nghĩ con trốn luôn rồi chứ.
- Hì hì… con cũng định thế hihi
- Con ngồi xuống chút đi- Mẹ nó vỗ xuống ghế nhẹ nhàng nói.
- Dạ nếu là chuyện hôn ước thì con con không nói đâu. Con còn nhỏ mà sao baba mama muốn gả con sớm vậy. Hix… con xin phép lên phòng đây- Nó hiểu bama nó muốn nói gì nên chạy là thượng sách.
- Nè Vy – Trí vừa gọi vừa chạy theo nó lên phòng. Bama nó thở dài rồi ba nó lấy điện thoại ra bấm gọi cho ai đó.
- Alô – Chất giọng lạnh lẽo vang lên ở đầu dây bên kia.
- Thiên hả con?
- Là Bác à, có chuyện gì không Bác?- Hắn giảm nhiệt độ lại
- Con Vy nó không chấp nhận hôn ước. Bây giờ làm sao con?
- Bác yên tâm cứ để đó con lo. ^^
Tút….Tút…Tút
Hắn ngồi trong phòng làm việc lấy ra tấm ảnh 1 cô bé cười tươi như hoa với mái tóc đen nhánh, cô bé mà hắn đã chờ suốt 13 năm. Ngã lưng ra sau ghế hắn nhếch môi.
- Để xem em từ chối được bao lâu.