Lê Hoa Mưa Lạnh

Chương 11

21

Sau đó vài ngày, Tạ Lương đều bận rộn chuẩn bị chuyện xuất chinh.

 Còn ta thì ở trong phủ làm nữ công, luyện kiếm.

 Riêng Uyển Hòa, đã bắt đầu xem kiểu dáng áo cưới cho ta rồi…

 Ngày đó, phủ có rất nhiều thị vệ đến, trông khá giống cảnh khám xét nhà. 

Kết quả đi ra xem, người dẫn đầu là Tạ Lương.

 Hắn đang có trật tự sắp xếp nhiệm vụ cho họ trong phủ.

 "Chàng dẫn nhiều thị vệ như vậy vào làm gì?"

 "Phòng vệ trong phủ nàng quá lỏng lẻo, nàng lại muốn nuôi dưỡng những người kia, ta đành phải điều binh của phủ ta qua cho nàng."

 "Đều là thân binh của ta, nàng cứ yên tâm."

 "Thân binh của chàng? Chúng ta còn chưa thành thân , chàng đây là muốn giám sát ta sao?"

 Tạ Lương cười nói:

 "Ta nào dám giám sát nàng, chỉ là sợ ta rời kinh thành, nàng sẽ không an toàn."

 "Hơn nữa, dù sao cũng phải đề phòng những người khác ngoài ta trèo tường vào." 

Ta liếc hắn một cái, "Ta không có tiền nuôi họ đâu."

 "Ta trả tiền."

 "Ta sắp đi rồi, nàng cũng không cho ta chút sắc mặt tốt nào."

 "A Hồ, ta cũng sẽ đau lòng đó." 

Tạ Lương mặt dày lại gần, giả vờ vẻ mặt ủy khuất.

 "Chàng lại đây, ta có đồ này cho chàng." 

Ta kéo Tạ Lương vào phòng, đưa cho hắn bộ đồ lót và giày đã làm trong mấy ngày nay.

 "Rảnh rỗi không có việc gì làm nên làm đó, chàng xem có vừa vặn không."

 Nàng thay giúp ta không phải sẽ biết có vừa vặn không sao?"

 "Xem ra Lương Vương Điện hạ được nữ nhân hầu hạ không ít nhỉ." 

Tay ta bị hắn nắm lấy, đưa về phía thắt lưng của hắn.

 "Nàng ghen rồi sao?" Tạ Lương ngược lại không tức giận, cúi đầu cười hôn ta.

 "Ta chỉ có mình nàng thôi, mẫu phi và nhũ mẫu thì không tính đâu nhé." 

Thấy ta loay hoay mãi không cởi được, hắn cười càng vui vẻ hơn.

 "Được rồi, ta tự làm."

 Cùng với lớp lớp ngoại y và nội y bị cởi bỏ, thân thể cường tráng, vạm vỡ của nam tử cứ thế phơi bày rõ ràng trước mắt ta. 

Ta quay lưng đi, "Trời lạnh rồi, mau mặc vào đi."

 Gió ấm lướt qua tai, nụ hôn như mưa phùn, lại như chuồn chuồn đạp nước.

 "Ngại ngùng gì chứ, nàng đâu phải chưa từng thấy."

 Hắn ôm chặt ta, cách lớp áo cũng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở trên người hắn.

 "Ta… ta đều quên rồi…"

 "Quên rồi thì càng phải ôn lại."

 Lời thì thầm khe khẽ, đầy sức quyến rũ.

 Ta tức giận giẫm vào chân hắn, Tạ Lương không tránh, ôm ta càng chặt hơn.

 Tạ Lương nhét vào tay ta một miếng ngọc bội, 

"Thôi được rồi, không trêu nàng nữa." 

Tài khố riêng của Hoàng tử, đều dùng ngọc bội để điều động.

 "Chưa thành thân, đưa cho ta làm gì?"

 "Người của ta đều là của nàng rồi, có gì mà không thích hợp?" 

Ta bị hắn nói đến đỏ mặt, " Chàng thật là… vô liêm sỉ…"

 Tạ Lương cúi đầu mổ nhẹ lên môi ta, trong đôi con ngươi trong trẻo chứa đầy hình bóng ta.

 "Ta còn chưa làm gì mà nàng đã nói ta vô liêm sỉ rồi."

 "A Hồ, vậy sau khi thành thân thì sao?" … 

【Không phải chứ, quần áo đều cởi rồi mà các ngươi chỉ hôn mấy cái là xong sao?】

 【Ủng hộ, hôn một cái thì tính là vô liêm sỉ gì chứ!】 

【Một người viết huyết thư đòi nữ chính cho họ uống chút rượu nữa đi…】

22

Ngày Tạ Lương khải hoàn trở về, ta bị những âm thanh kia đánh thức: 

【Khương Lê ngươi mau tỉnh đi, Thái tử sắp ra tay với chồng ngươi rồi đó!】

 【Mà nói chứ họ không phải là vai phụ sao, sao bình luận ở đây còn nhiều hơn của nhân vật chính vậy?】

 【Thái tử cũng thật tuyệt, em trai lập công mà lại vội vàng tố cáo chuyện say rượu trước kia…】 …

 Ta lập tức tỉnh táo lại, thảo nào Thái tử và Hoàng hậu sau cung yến cuối năm không có động tĩnh gì nữa.

 Thì ra là chờ đến hôm nay. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, thật khéo làm sao, trong cung cũng có chỉ dụ.

 Hoàng thượng truyền ta tiến cung. 

Trên đại điện, ngoài Hoàng thượng ngồi trên cao, còn có Thái tử.

 "Phụ hoàng, nhi thần có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

 Hoàng thượng vẫy tay:

 "Trẫm cũng có lời muốn nói, đợi Thất lang trở về." 

Tạ Lương rất nhanh đã đến, cả người mặc áo giáp, càng làm tôn lên vóc dáng cao lớn, uy phong lẫm liệt của hắn.

 Lá bùa bình an và bùa tình duyên đeo ở thắt lưng trông khá lạc lõng, vì vậy rất dễ thấy.

 "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

 "Đứng dậy đi, con ngựa của con thật nhanh, xem ra là không đợi được rồi."

 Hoàng thượng trêu chọc hắn.

 "Chuyện gì cũng không qua được mắt phụ hoàng." 

Tạ Lương đáp, cười mắt nhìn ta.

 "Ngày đó đánh mã cầu Trẫm đã biết, sẽ có một ngày như vậy."

 "Lâm An, hôm nay Trẫm ban hôn cho con và Thất lang."

 "Cũng coi như là hoàn thành một tâm nguyện của Trẫm, trăm năm sau gặp phụ mẫu con cũng có thể ăn nói được rồi."

 Ban hôn?

 "Còn không mau tạ ơn phụ hoàng?" 

Tạ Lương kéo ta hành lễ tạ ơn, nghe ý này, có lẽ là hắn đã sớm thỉnh chỉ với Hoàng thượng rồi.

 Nhưng lại cố tình đợi đến hôm nay. 

【Mặc dù nam chính bị hụt hẫng, nhưng sao tôi lại không buồn chút nào vậy?】

 【Cuối cùng cũng có thể kết hôn rồi! Xin hãy cho tôi "làm" thật nhiều!】 

【Tôi nghĩ trong đám cưới tôi phải ngồi bàn chính mới được, tiền đăng ký chính là tiền mừng của tôi đó ôi…】

Bình Luận (0)
Comment