Lẻ Loi

Chương 26

Ada mở mắt ra. Cảnh trước mắt bà giống như một quả trứng được đập vào nước sôi. Miệng bà cố cử động nhưng không thể.

- Mẹ? - Cathy khẽ gọi.

- Cathy? - Môi Ada vẫn còn sưng to.

- Mẹ đã ngủ rất lâu đấy.

- Thế à?

- Suỵt, đừng cử động. Mẹ hãy cố gắng nằm yên. Mẹ bị gãy xương sườn, vì thế nếu cử động mẹ sẽ đau đấy.

- Mẹ mệt quá, - Ada thở ra mệt mỏi, và lại nhắm mắt lại. Nhưng thậm chí ngay cả trong tình trạng lơ mơ, bà vẫn nhận thấy một điều khiến mắt bà phải mở ra lần nữa.

- Con đã khóc rồi.

- Một chút thôi, mẹ ạ. Đừng lo cho con, hãy lo cho... - Nhưng những giọt nước mắt lại trào ra, làm nóng bỏng đôi mi sưng mọng của Catherine. Ada nhìn thấy vậy và khẽ giơ bàn tay lên. Catherine nắm lấy bàn tay gầy của mẹ, nhìn những đốt xương và những đường gân xanh nổi rõ và cảm thấy mẹ cô yếu ớt biết bao. Cảm giác bất lực mà Clay phải chịu đựng đêm hôm trước giờ đây tấn công Catherine.

- Từ khi con còn bé mẹ chưa nhìn thấy con khóc, - Ada thì thào, cố gắng hết sức xiết chặt bàn tay của con gái.

- Đúng, lâu lắm rồi con không khóc, nếu không thì con đã khóc suốt.

- Nén lại trong lòng không tốt đâu.

- Vâng... không tốt. - Catherine nuốt xuống. - Mẹ, mẹ không phải nói đâu, mẹ cứ nằm nghỉ đi.

- Buồn cười thật, con bảo mẹ không phải nói, mẹ nói con... không phải khóc. Con ạ, ít nhất là không phải khóc cho mẹ.

- Mẹ, mẹ hãy nghỉ ngơi cho khỏe rồi hãy nói.

- Mẹ đợi suốt mười chín năm rồi.

- Mẹ, thôi mà...

Ada khẽ bóp tay con gái để bảo cô yên lặng. Bà cố gắng để nói ra những gì bà đã giấu Catherine suốt mười mấy năm trời.

- Đã đến lúc mẹ phải nói. Con hãy nghe cho rõ. Mẹ là một người đàn bà yếu hèn, luôn yếu hèn, và có lẽ vì thế mà bây giờ mẹ phải trả giá cho sự yếu hèn đó. Cứ để mẹ nói. Herb khi mới lấy mẹ, đã từng không tốt với mẹ. Khi Steve còn bé, nếu con nhìn thấy Herb với Steve bên nhau con sẽ không tin đó là Herb. - Ada nhắm mắt lại, nghỉ lấy sức một lát, rồi lại tiếp tục. - Rồi Herb tham gia vào lực lượng dự bị cho vịnh Tonkin. Khi đơn vị của ông ấy được gọi đi làm nhiệm vụ, mẹ tưởng ông ấy sẽ không bao giờ trở về được nữa. Nhưng ông ấy chỉ đi hai năm. Ông ấy nhìn thấy quá nhiều cái chết trong hai năm đó. Ông ấy chứng kiến cảnh đó nhiều đến mức khi trở về ông ấy đã nghiện rượu nặng. Ông ấy có thể thoát được cảnh nghiện rượu nhưng ông ấy không chịu nổi khi phát hiện ra mẹ đang mang thai một đứa trẻ.

- Một, một đứa trẻ ư? - Catherine không khỏi ngạc nhiên, cô hỏi.

Căn phòng chìm trong yên lặng. Ada nhìn lên trần nhà.

- Đúng, một đứa trẻ. Đó là con, con ạ.

- Con ư?

- Mẹ đã nói là mẹ là một người đàn bà hèn kém mà.

- Con không phải là con ông ấy ư?

Cái đầu quấn băng của Ada lắc qua lắc lại trên gối trong khi cảm giác được giải phóng lan tỏa trong Catherine.

- Con biết rồi đấy, đó không phải hoàn toàn là lỗi của ông ấy. Mẹ đã phản bội ông ấy và ông ấy không bao giờ có thể tha thứ cho mẹ, và cũng không bao giờ tha thứ cho con.

- Giờ con mới hiểu.

- Mẹ rất sợ phải cho con biết sự thật.

- Nhưng, tại sao mẹ không bao giờ bênh vực con? - Catherine ghé lại gần Ada để nhìn rõ khuôn mặt mẹ mình hơn. - Mẹ, mẹ nói đi, con không trách mẹ đâu, con cần biết sự thật, thế thôi. Tại sao mẹ không bao giờ bênh vực con? Con đã nghĩ rằng mẹ không... - Catherine dừng lại, quay mặt đi.

- Không yêu con chứ gì? Mẹ hiểu ý con. Con biết không, Herb chỉ đợi mẹ yêu chiều con để lấy đó làm một cái cớ. Ông ấy phải có cớ để trút giận. Mẹ sợ ông ấy lắm, Cathy ạ, sau chuyện đó mẹ luôn sợ ông ấy.

- Vậy tại sao mẹ không bỏ ông ta?

- Mẹ nghĩ mẹ mắc nợ ông ấy nên mẹ phải ở lại. Vả lại, bỏ ông ấy mẹ sẽ đi đâu chứ?

- Rồi tới đây mẹ sẽ đi đâu? Chắc chắn mẹ sẽ không quay lại với ông ta, đúng không?

- Không, giờ thì mẹ chẳng cần phái như vậy. Với lại bây giờ tình hình khác rồi. Con và Steve đều đã trưởng thành, mẹ chỉ còn phải lo cho bản thân mẹ mà thôi. Steve, nó có sự nghiệp trong quân đội, còn con thì có Clay. Mẹ không cần phải lo lắng cho các con nữa.

Một cảm giác có lỗi nhen lên trong lòng Catherine. Cô vuốt ve bàn tay mẹ cô và nhìn khuôn mặt tội nghiệp của bà:

- Ông ấy là ai hả mẹ? - cô hỏi giọng buồn bã.

- Ông ấy là ai không quan trọng. - Một nụ cười méo mó nở trên đôi môi thương tích của Ada. - Quan trọng là ông ấy là một người tốt. Ông ấy là điều tốt đẹp nhất từng xảy đến với mẹ. Mẹ có thể chịu đựng tất cả những năm tháng tồi tệ với Herb một lần nữa nếu như điều đó khiến mẹ có được những ngày như thế với bố của con.

- Vậy là mẹ đã yêu ông ấy?

- Đúng. Mẹ đã yêu ông ấy.

- Vậy tại sao mẹ không bỏ Herb và lấy ông ấy?

- Ông ấy đã có gia đình rồi.

Nghe tất cả chuyện đó, Catherine hiểu rằng trong mẹ còn có một Ada mà cô chưa hề biết.

- Ông ấy vẫn còn sống chứ? - Catherine hỏi, đột nhiên muốn biết tất cả mọi điều về bố cô.

- Ừ, ông ấy sống ngay trong thành phố này. Đó là lý do tại sao mẹ nghĩ tốt nhất không nói cho con biết ông ấy là ai.

- Một ngày nào đó mẹ sẽ nói cho con biết chứ?

- Mẹ không thể hứa với con được. Ông ấy thường đi nơi này nơi kia. Bây giờ ông ấy có địa vị. Con không bao giờ phải hổ thẹn vì có một người cha như ông ấy. Miệng mẹ... khô quá. Con cho mẹ uống chút nước, được không?

Catherine cho mẹ uống nước, nghe thấy bà thở dài buồn bã.

- Mẹ, con cũng có điều muốn thú nhận với mẹ.

- Con á, Cathy? - Thái độ ngạc nhiên của mẹ khiến cô tự hỏi không biết có phải Ada luôn có những ý nghĩ tốt đẹp về cô, chỉ vì cô quá bận đi tìm những biểu hiện tình cảm được thể hiện ra ngoài mà không thấy được tình cảm thực sâu kín trong lòng mẹ cô hay không.

- Mẹ, con đã cố tình làm chuyện đó, cố tình có thai. Ít nhất con cũng nghì như vậy. Con muốn trả thù Herb vì tất cả những lần ông ta đã gọi con bằng những cái tên đó, và con muốn rời bỏ hai người, rời bỏ ngôi nhà chẳng có gì khác ngoài sự đánh đập, chửi rủa và say xỉn. Con cho rằng đứa con sẽ giải thoát cho con và mang đến cho con tình yêu. Con không nghĩ là ông ta lại trút lên đầu mẹ, nhưng con cũng hiểu rằng đó là một phần lý do khiến ông ta đánh mẹ, có đúng thế không mẹ?

- Không, không, đừng tự trách mình, Cathy. Ông ấy bảo đáng lẽ mẹ phải đứng về phía ông ấy trong phiên toà, và chính mẹ đã khiến ông ấy không lấy được tiền của Clay. Nhưng lý do thực sự chính là vì con không phải là con của ông ấy. Mẹ không ngốc đến nỗi không biết được đâu là lý do thực sự, và mẹ không muốn con tự trách mình.

- Nhưng con đã gây ra những rắc rối này.

- Không, con yêu, không phải như vậy. Bây giờ con phải tẩy cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu con, Cathy ạ. Con sắp có con, và với một người bố như Clay, con của con sẽ hạnh phúc.

- Mẹ, con và Clay... - Nhưng Catherine không thể nói với mẹ cô sự thật về tương lai của cô với Clay.

- Sao cơ?

- Chúng con không biết khi con sinh con, mẹ có kịp khỏe để đến giúp chúng con vài ngày được không.

Ada thở phào mãn nguyện và nhắm mắt lại.

oOo

Sau cái đêm Clay và Catherine ngủ chung giường, buổi sáng đó, Clay không đánh thức cô dậy mà chỉ lặng lẽ rời khỏi nhà. Chiều anh trở về với nỗi háo hức muốn gặp cô.

Cô nghe thấy tiếng đóng cửa mà hai tay bỗng nhiên bất động, để mặc cho vòi nước chảy xuống con dao và bó rau cần cô vừa rửa xong. Anh đi lên gác, bước vào bếp, đến sau lưng cô khẽ đặt tay lên vai cô.

- Hôm nay mẹ thế nào?

Cô cảm thấy hơi ấm từ tay anh truyền qua da thịt cô vào tận tim cô. Cô muốn quay người lại cầm lấy bàn tay anh, hôn bàn tay ấy và đặt nó lên ngực nơi trái tim cô đang đập rộn và nói: Hôm nay anh thế nào? Em thế nào? Có phải chúng ta đều hạnh phúc hơn sau những gì chúng ta đã trải qua với nhau đêm qua không?

- Mẹ vẫn còn đau lắm, nên họ cho dùng thuốc giảm đau. Mẹ nói rất khó vì miệng sưng to.

Clay khẽ xiết những ngón tay anh trên vai cô, đợi cô quay lại với anh, đợi cô lại gần anh như đêm qua. Anh có thể ngửi thấy mùi thơm dìu dịu từ tóc cô. Anh nhìn bàn tay cô tách từng cọng rau dưới vòi nước. Tại sao cô không quay lại, anh băn khoăn tự hỏi. Cô ấy không hiểu được cử chỉ của mình sao? Cô ấy phải biết rằng mình cũng sợ chứ.

Catherine bắt đầu rửa một nắm rau nữa mà cô không cần tới. Cô chờ đợi được nhìn vào mắt anh và hỏi "Em có nghĩa gì với anh, Clay?". Nhưng nếu anh yêu cô thì chắc chắn anh sẽ nói ra điều đó ngay bây giờ.

Đêm qua họ đã đến với nhau vì nhu cầu cần được an ủi của cô, và vì tình trạng mang thai của cô. Lúc đó những lý do ấy có thể biện hộ cho sự gần gũi của anh. Nhưng anh đã không nói rằng anh yêu cô. Trong suốt những tháng họ sống cùng nhau, chưa bao giờ anh ám chỉ rằng anh yêu cô.

Hai con tim của họ đập thình thịch. Clay nhìn đôi bàn tay bất động của Catherine trong bồn rửa. Anh di chuyển những ngón tay về phía cổ cô, tìm đến làn da cô. Vòi nước đang chảy một cách vô tư, nhưng mắt Catherine đã khép lại, cổ tay cô buông thõng cạnh mép bồn.

- Catherine...

Giọng anh rất xúc động.

- Clay, những gì của đêm qua đáng lẽ không bao giờ nên xảy ra, - cô bắt đầu.

- Tại sao? - Nỗi thất vọng tấn công anh. Anh cầm con dao từ tay cô lên, quẳng nó vào trong bồn và khóa vòi nước lại. Anh buộc cô đối diện với anh. - Tại sao?

- Bởi vì chúng ta làm thế vì lý do khác. Chỉ vì vấn đề của mẹ em và vì đứa trẻ là con anh. Anh không hiểu sao?

- Nhưng chúng ta cần nhau, Catherine ạ. Chúng ta đã cưới nhau, anh muốn...

Đột nhiên cô áp hai tay ướt của mình lên má anh ngăn không cho anh nói tiếp:

- Bình tĩnh đi, Clay. Đó là cách dễ dàng nhất, bởi vì chúng ta sẽ không lặp lại chuyện tối qua nữa.

- Chết tiệt thật, anh không hiểu nỗi em! - anh giận dữ nói, rồi giật bàn tay cô xuống và nắm lấy cánh tay cô.

- Anh không yêu em, Clay ạ. - Cô nói bằng giọng nghiêm trang. - Bây giờ anh hiểu em không?

Anh nhìn xoáy vào mắt cô, đôi mắt xám quyết liệt xoáy vào đôi mắt xanh đượm buồn, và anh ước gì anh có thể phủ nhận những lời cô vừa nói. Anh có thể dễ dàng đắm đuối vì đôi mắt quyến rũ của cô, vì làn da mịn màng của cô, và vì những đường nét đáng yêu trên khuôn mặt mà anh đã rất quen thuộc. Anh có thể nhìn cô không chớp và anh muốn để tay anh lên khuôn ngực cô, áp môi anh lên đôi môi cô, muốn biết mùi thơm và cảm giác về cơ thể cô. Nhưng làm sao anh có thể nói ra được là anh đã yêu cô chứ?

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên ngực cô, như thể chứng minh rằng làm như vậy là đủ cần thiết rồi. Anh cảm thấy cô thở gấp gáp.

- Em cũng muốn chuyện đó, - anh nói, và anh biết đó là sự thật, bởi anh cảm thấy sự thật dưới những ngón tay anh, nơi con tim cô đang đập những nhịp rạo rực.

- Anh đang lẫn lộn giữa sự ham muốn và tình yêu.

- Anh đã nghĩ rằng đêm qua, cuối cùng em cũng đã đồng ý với anh rằng được vuốt ve và đáp lại sự vuốt ve như thế là một việc lành mạnh.

- Việc này bây giờ cũng lành mạnh ư?

- Đúng. Em không thể cảm thấy những gì đang diễn ra trong em ư?

Cô cho phép tay anh tự do, và mặc dầu cô không thể ngăn cản được sự phản ứng của cơ thể cô, cô vẫn quyết sẽ không cho anh có được sự phục tùng có tính khêu gợi của cô.

- Tôi cảm thấy rồi. Tôi cảm thấy rồi, được rồi. Biết được sự đụng chạm của anh khiến tôi cảm thấy thế nào, làm anh thấy mình tăng tính đàn ông lên chăng?

- Catherine, - anh buông tay khỏi người cô ngay lập tức. - Anh không thể sống nổi cùng với sự lạnh lùng của em. Anh đòi hỏi nhiều mà tình yêu lại không có. Thật là một cái vòng luẩn quẩn, đúng không? - Cô nhìn thẳng vào khuôn mặt còn ướt của anh.

- Clay, tôi chỉ thực tế để bảo vệ bản thân tôi mà thôi. Những ngày tháng sống cùng anh sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều nếu mỗi lần anh nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi muốn tan ra tôi lại tự lừa dối mình rằng anh yêu tôi. Nhưng tôi biết sự thật không phải như vậy. Anh không yêu tôi.

- Để được yêu thì em phải tỏ ra đáng yêu chứ, Catherine. Em không hiểu điều đó sao? Em chẳng bao giờ cố gắng chút nào hết. Lúc nào em cũng khóac tấm lá chắn lạnh lùng. Em không biết cách đáp lại một nụ cười, một cái vuốt ve, một...

- Clay, tôi chưa bao giờ được học làm điều đó! - cô biện hộ cho chính mình. - Anh nghĩ những việc như thế đến một cách tự nhiên được sao? Anh nghĩ đó là thứ được sinh ra cùng với anh, giống như anh sinh ra với đôi mắt xám của bố anh và mái tóc vàng của mẹ anh sao? Không phải đâu. Tình yêu là một thứ mà con người ta phải học mới biết. Anh đã được dạy về tình yêu từ khi anh còn mặc quần cọoc cho dù anh có biết hay không. Anh là một trong những người may mắn có được tình yêu ở quanh mình. Anh không bao giờ nghi ngờ nó mà chỉ luôn mong đợi nó thôi, đúng không? Hễ anh vấp ngã hay bị đau thì anh lập tức được ôm, được đón mừng. Nếu anh cố gắng rồi mà vẫn gặp thất bại, bố mẹ anh sẽ nói với anh rằng không sao, họ vẫn tự hào về anh, đúng không? Nếu anh cư xử không phải và anh bị phạt, họ làm cho anh hiểu rằng phải phạt anh họ cũng đau lòng chẳng kém. Tôi không được học bất cứ một bài học nào như thế. Thay vào đó, tôi phải thấy những bài học trái ngược với tình yêu. Những dấu hiệu tình cảm đã trở thành quá quen thuộc đối với anh và anh tiếp nhận chúng quá dễ dàng. Nhưng tôi thì khác. Tôi không thể... tôi không thể... Ôi, tôi không biết phải nói thế nào để anh hiểu. Khi thứ gì đó hiếm hoi thì giá trị của nó thường lớn lao. Và với tôi cũng vậy, Clay ạ. Trước đây chưa bao giờ có ai khác đối xử tốt với tôi, vậy nên mỗi cử chỉ, mỗi cái vuốt ve, mỗi sự bàn bạc của anh dành cho tôi đều có giá trị đối với tôi hơn là đối với anh. Và tôi biết rõ rằng nếu tôi học chấp nhận chúng, học chấp nhận anh thì khi chúng ta chia tay nhau, tôi chỉ càng đau khổ hơn mà thôi. Vì thế tôi đã hứa với chính mình rằng tôi sẽ không phụ thuộc vào anh, về tình cảm.

- Vậy ra em muốn nói rằng chúng ta lại trở về điểm xuất phát, trở về như chúng ta trước đêm qua?

- Không hoàn toàn như vậy. - Catherine nhìn xuống tay mình, đôi bàn tay cô đang bứt rứt không yên.

- Thế thì có gì khác nào?

Cô nhìn lên, nhìn thẳng vào mắt anh:

- Hôm nay mẹ tôi đã nói chuyện cho tôi biết rằng Herb không phải là bố đẻ của tôi. Điều đó giải phóng tôi khỏi ông ta, thực sự cuối cùng tôi cũng thóat khỏi ông ta. Điều đó cũng giúp tôi hiểu rõ hơn về những cuộc hôn nhân không có tình yêu. Tôi sẽ không bao giờ chịu nhận kết cuộc như mẹ tôi. Không bao giờ.

Trong những tuần sau đó, Clay cứ mung lung suy nghĩ về lời nói của Catherine rằng tình yêu là thứ phải được học thì con người ta mới biết. Anh trước đây chưa bao giờ từng phân tích kỹ các cách biểu lộ tình cảm mà anh thấy ở bố mẹ anh. Nhưng Catherine chí ít cũng đúng một điểm: anh luôn tin chúng. Anh luôn an toàn trong sự ủng hộ của họ, luôn tin vào tình yêu của họ, anh chưa bao giờ nghi ngờ những phương pháp của họ. Anh thừa nhận là cô cũng đúng khi nói rằng anh coi nhẹ giá trị của những tiếp xúc thể xác hơn cô. Anh bắt đầu đánh giá những dấu hiệu tình cảm thể hiện ra ngoài bằng cách xem xét chúng theo quan điểm của Catherine và anh thừa nhận rằng anh đã tiếp nhận chúng quá dễ dàng. Anh bắt đầu hiểu tại sao cô lại cần để mình không phụ thuộc anh về mặt tình cảm, hiểu rằng cô sợ yêu anh khi mà họ đã thoả thuận sẽ ly dị sau khi con ra đời. Anh phân tích những cảm xúc của anh đối với cô để rồi nhận ra rằng anh không thực sự tin là anh đã yêu cô. Anh thấy cô quyến rũ, nhưng bởi vì cô chưa bao giờ cởi mở với anh nên khó mà tưởng tượng được rằng anh lại yêu cô. Anh muốn một người đàn bà có khả năng tìm kiếm cái hôn của anh. Một người có thể nhắm mắt bên má anh và khiến anh cảm thấy vô cùng ham muốn. Anh không chắc là lúc nào đó anh lại có được ở Catherine sự tự nguyện dâng hiến mà anh cần ở một người vợ.

oOo

Họ mua một chiếc nôi xinh xắn cùng với một chiếc tủ có ngăn kéo. Anh đặt chiếc nôi trong phòng ngủ nhỏ nơi họ vẫn giữ nguyên kiểu trang trí cũ hoàn toàn thích hợp với một phòng trẻ.

Nhưng ngay sau khi đứa bé ra đời, ai sẽ ở lại còn ai sẽ ra đi? Chiếc va ly của cô xuất hiện trên sàn phòng ngủ, căng đầy, sẵn sàng cho cuộc chia tay. Lần đầu tiên anh nhìn thấy nó nằm đó, anh ngồi phịch xuống mép giường, gục mặt vào hai bàn tay, cảm thấy đau khổ vô cùng. Anh nghĩ đến Jill, ước gì hiểu được những nhu cầu của anh, và ước gì cô là người đang mong chờ đứa con của anh. Nhưng Jill đâu muốn trẻ con.

Ngày Nói Dối tháng tư đã đến, mang theo những chồi non và mùi nồng nồng của đất ẩm báo hiệu một mùa xuân mới. Catherine được Angela tặng cho một vòi tắm dành cho trẻ sơ sinh rất đắt tiền và nỗi háo hức mong chờ đứa cháu nội đầu tiên của bà khiến lòng Catherine đau đớn.

Catherine không khỏi ngạc nhiên khi một buổi chiều, Caliborne bất ngờ xuất hiện ở cửa với "một thứ nho nhỏ" ông mua cho cháu nội của ông: một chiếc ghế xích đu mà Catherine biết là phải nhiều tháng sau khi cô và Clay chia tay nhau con cô mới có thể ngồi trong đó được.

Ada đã về nhà và ngày nào bà cũng gọi điện tới hỏi về sức khỏe của Catherine. Mỗi lần như thế Catherine lại vác cái bụng nặng nề của mình đến chỗ điện thoại trả lời, "khỏe, khỏe ạ, con khỏe", cho đến một hôm trả lời như vậy xong, cô gác máy và bật khóc nức nở, không còn hiểu cô muốn gì nữa.

Đêm đó cô đánh thức Clay lúc nửa đêm, rụt rè sờ vào người anh.

- Gì vậy? - Anh chống tay ngồi dậy.

- Tôi bắt đầu đau bụng rồi.

Anh vội tung chăn ra, tìm bàn tay cô trong bóng tối và nắm chặt lấy nó.

- Em ngồi xuống đây.

- Bác sĩ nói phải đi đến đó. - Cô đứng ngay dậy khỏi ghế dài.

- Bác sĩ ư? Nghĩa là em đã gọi bác sĩ rồi?

- Đúng, gọi từ hai tiếng trước.

- Nhưng sao em không đánh thức anh dậy?

- Tôi... - Nhưng cô không biết tại sao.

- Em đã đi loanh quanh trong bóng tối cả hai tiếng rồi sao?

- Clay, tôi nghĩ anh chỉ cần đưa tôi đến bệnh viện thôi, anh không phải ở lại đó đâu. Tôi muốn tự lái xe đi nhưng bác sĩ nói tôi không nên làm như vậy.

Lời cô nói như dao cứa vào lòng anh, rồi anh cảm thấy giận.

- Em không thể loại anh ra ngoài cuộc được, Catherine. Anh là bố của đứa trẻ.

- Tôi không muốn mất thời gian tranh cãi với anh. Cứ đến đó đã rồi anh muốn làm gì thì tuỳ. - Cô trả lời đơn giản.

Một y tá có tên là Christine Flemming đón họ ở khu hộ sinh. Cô y tá không hề đặt câu hỏi về sự có mặt của Clay. Cô cho rằng anh muốn ở lại với Catherine. Và vì thế, họ bảo anh ngồi đợi trong căn phòng có một chiếc giường trống. Sau khi xác định nhóm máu, Catherine trở ra và bị một cơn đau, thế là cô y tá Flemming với sự dịu dàng và kiên nhẫn của mình đã hướng dẫn Catherine cách thở sâu và cách thả lỏng người. Khi cơn đau kết thúc, cô y tá quay sang Clay và nói:

- Nhiệm vụ của anh là nhắc cô ấy thở sâu và thư giãn đúng cách. Anh có thể giúp được nhiều đấy. - Và thế là thay vì cố gắng giải thích, Clay lắng nghe những chỉ dẫn của cô y tá, rồi khi cô y tá đi ra ngoài, anh ở lại trong phòng nắm tay Catherine, nhắc cô thở sâu đồng thời theo dõi chu kỳ của những cơn đau.

Cô y tá đi một lát rồi quay lại nói với Catherine bằng giọng nói rất dịu dàng:

- Để xem em bé đã muốn ra chưa nào. Hãy cố thư giãn, và hãy cho tôi biết khi cơn đau bắt đầu trong lúc tôi khám nhé.

Cơn đau xảy đến quá nhanh đến nỗi Clay không kịp rút lui hay bối rối. Không ai bảo anh ra ngoài cả. Thay vì ra ngoài, anh đứng ở bên kia giường, nắm tay Catherine trong khi cô y tá khám cho Catherine, và anh thật ngạc nhiên khi cảm thấy anh có mặt ở đó là hoàn toàn thích hợp. Khám xong, cô y tá ngồi xuống cạnh giường và bắt đầu xoa nhè nhẹ quanh bụng Catherine.

- Đây, một cơn bão nữa đây, Catherine. Giờ hãy thư giãn nhé và hãy đếm một, hai, ba... - Bàn tay của Catherine xiết chặt lấy tay Clay. Mồ hôi toát ra trên cánh tay anh trong khi những giọt mồ hôi lớn thi nhau chảy qua thái dương Catherine, thấm xuống tóc cô. Mắt cô nhắm còn miệng thì mím chặt. Anh nhớ tới nhiệm vụ của mình.

- Há miệng ra, Catherine, - anh dịu dàng nhắc. - Thở đi, thở đi, thở sâu vào.

Và trong cơn đau, Catherine biết rằng cô hạnh phúc vì có Clay đang ở bên cô. Giọng nói của anh khiến cô bình tĩnh khi mà cô gần như đang hoảng sợ.

Khi cơn đau kết thúc, cô mở mắt ra và hỏi cô y tá:

- Làm sao chị lại biết cơn đau sắp bắt đầu?

Christine Flemming có một khuôn mặt đẹp dịu dàng với một nụ cười phúc hậu và một sự kiên nhẫn rất đáng nể khiến Catherine và Clay đều cảm thấy thoải mái trước sự có mặt của cô. Giọng nói của cô rất truyền cảm. Cô là một người phụ nữ rất hợp với nghề nghiệp của mình.

- Tại sao tôi có thể cảm thấy ư? Đây, đưa tay cô cho tôi nào, Catherine. - Cô y ta cầm tay Catherine và đặt nó lên bụng dưới của Catherine.

- Anh Forrester, - cô y tá hướng dẫn, - đặt tay của anh lên đây. Giờ hãy đợi nhé, hai người sẽ cảm thấy khi cơn đau bắt đầu. Cơ bụng bắt đầu căng lên, bắt đầu từ hai bên, và bụng cô sẽ thay đổi hình dạng khi cơn đau tăng. Khi nào hết cơn đau, các cơ lại giãn ra và trở về như cũ. Đây, đến rồi đấy; khoảng nửa phút thì cơn đau lên đến đỉnh điểm.

Những đầu ngón tay của Catherine và Clay chạm vào nhau, tay họ tạo thành hình chiếc nôi quanh bụng cô. Họ cùng nhau chia sẻ niềm vui khám phá khi những cơ bụng của cô căng lên làm thay đổi hình dạng của bụng. Đối với Clay, cơn đau của cô đúng là một thứ có thể sờ thấy được. Anh tròn mắt nhìn không chớp những gì đang xảy ra dưới bàn tay anh. Catherine đưa tay lên đầu cô và Clay ngẩng lên nhìn khuôn mặt của cô, thấy đôi môi cô mím chặt, và anh biết cô đang cắn răng chống chọi với cơn đau. Anh ghé xuống vuốt những sợi tóc dính mồ hôi trên trán cô, và trước cử chỉ dịu dàng ấy của anh, đôi môi cô hé mở thư giãn. Anh lại khẽ nhắc cô thở, và cảm thấy hài lòng khi biết mình có thể làm cô dễ chịu hơn, ngay cả trong lúc cô đau nhất.

- Cơn đau vừa rồi dài hơn cơn đau trước, - Christine Flemming nói khi cơn đau dịu xuống. - Khi cơn đau càng dày hơn, cô phải nhớ thư giãn sau mỗi lần đau. Xoa nhẹ quanh bụng cô như thế này cũng rất tốt. Có lẽ em bé có thể cảm nhận được, và biết rằng bố mẹ bé đang chờ đón nó. - Với bàn tay nhẹ nhàng, cô y tá xoa xoa quanh bụng Catherine. Catherine vẫn nhắm mắt để một cánh tay trên trán, và một bàn tay trong tay Clay. Anh cảm thấy khi cô y tá xoa bụng cho cô, cô không còn xiết chặt tay anh nữa mà đã thả lỏng bàn tay hơn. Christine Flemming ngẩng lên nhìn Clay mỉm cười và nói, - Anh làm rất tốt đấy, vậy tôi giao cô ấy cho anh một lát. Tôi sẽ quay lại ngay thôi. - Rồi với đôi giày trắng hầu nhưng không phát ra tiếng động, cô y tá đi ra khỏi phòng để Clay ở lại xoa bụng cho Catherine. Ở bên Catherine trong một thời điểm như thế khiến Clay hiểu ra những điều mà anh vốn không hiểu hết, những điều sâu sắc và vĩnh hằng như sức mạnh của cuộc sống đang cố gắng lặp lại trong cơ thể cô. Anh hiểu ra rằng tự nhiên đã bày ra sự đau đẻ để đưa người đàn ông và người đàn bà đến gần nhau hơn bất cứ thời điểm nào khác. Vì vậy, sự đau đớn này có mục đích vượt ra ngoài việc mang một đứa trẻ vào cuộc đời.

Khi Catherine được đưa vào phòng sanh, Clay cảm thấy mình bị tước đoạt, cảm thấy những người lạ đã tước mất vai trò của anh. Nhưng khi họ hỏi anh rằng anh đã trả qua lớp huấn luyện dành cho những ông bố nào chưa mà đòi vào phòng sanh với vợ thì anh đành trả lời thành thực là chưa. (người dịch dùng chữ "đẻ" nhưng mlt đổi thành chữ sanh nha mí sis, đọc chữ đẻ nghe nó khó chịu và thô tục sao sao đó)

Bệnh viện của đại học Minnesota không còn sử dụng bàn sanh nữa. Thay vì nằm trên bàn sanh, Catherine thấy mình được đặt vào một chiếc ghế hộ sinh có thể tự động xoay. Christine Flemming có mặt ở đó trong suốt thời gian cô sinh con, với nụ cười động viên, và thậm chí có lần Catherine còn đùa cô y tá tận tình: Chúng ta chắng thông minh lắm đâu. Người Ấn Độ biết bí mật này từ khi họ còn ngồi xổm ở trong rừng mà sinh con kia.

Con của Catherine và Clay ra đời trong cơn đau thứ năm trên ghế hộ sinh, và trước khi Catherine thiếp đi, cô biết rằng đó là một bé gái.

oOo

Catherine cố thoát ra khỏi tình trạng lơ mơ thư thể cô đang từ đáy hồ cố ngoi lên. Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy Clay đang ngủ gật trên chiếc ghế cạnh giường, đầu tựa vào tay. Tóc anh rối bù và râu thì cần phải cạo. Trông anh mệt mỏi quá, cô nghĩ, trong khi đầu óc cô vẫn còn lơ mơ. Cô cứ nằm đó nhìn anh. Giữa những cơn đau, cô nghĩ, mình vẫn yêu anh ấy.

- Clay? - Cô chỉ gọi được rất khẽ.

Anh mở mắt và vội vàng ngồi thẳng dậy.

- Cat, - anh dịu dàng nói, - em tỉnh rồi à?

- Tôi lại không ra sao rồi, đúng không, Clay? - Cô nhắm mắt lại và cảm thấy anh cầm bàn tay cô, cảm thấy đôi môi anh ấm áp trên mu bàn tay cô.

- Em muốn nói là việc em sinh con gái ư?

Cô gật đầu, cảm thấy đầu cô nặng đến cả trăm cân.

- Nếu em nhìn thấy con, em sẽ không nói thế đâu.

Catherine khẽ mỉm cười. Môi cô khô quá và cô ước gì anh cho cô uống chút nước.

- Clay?

- Anh đây.

- Cám ơn vì đã giúp tôi.

Cô lại chìm trong trạng thái lơ mơ, nhịp thở của cô nặng nề. Anh ngồi trên chiếc ghế cạnh giường cô, chống hai khuỷu tay trên đầu gối, cầm bàn tay cô rất lâu cho dù anh biết cô đã lại chìm vào giấc ngủ. Rồi anh thở dài, gục trán xuống những ngón tay cô và nhắm mắt lại.

Chiếc ba-toong của Elizabeth Forrester đi trước báo cho mọi người biết chuyến thăm của chủ nhân. Vừa bước qua cửa phòng, bà đã nói ngay:

- Quý cô, ta đã bảy mươi tám tuổi rồi đây. Lần sau cháu nhất định phải sinh con trai. - Nhưng rồi bà đi thẳng đến bên giường và cúi xuống ban cho cháu dâu của bà một cái hôn ra hôn.

Marie đến, vừa cười vừa thông báo rằng cuối cùng cô và anh chàng Joe cũng quyết định sẽ kết hôn sau khi anh chàng Joe tốt nghiệp. Cô ấy nói thêm rằng cô ấy đi đến quyết định đó là nhờ thành công của Catherine và Clay.

Claiborne và Angela ngày nào cũng đến thăm mẹ con Catherine và lần nào đến, trên tay họ cũng đầy các thứ. Họ muc cho cháu gái những chiếc váy bồng mà có lẽ đứa bé mặc vào sẽ bị chìm nghỉm giữa những riềm đăng ten chồng chất, và những món đồ chơi đắt tiền to hơn người con bé, và một máy chơi nhạc được gọi là "Eidelwiss". Họ cưng Melissa thì hẳn rồi, nhưng phản ứng của Claiborne đối với con bé rất cảm động. Mỗi lần bước đi khỏi chỗ đó rồi, ông còn ngoái đầu nhìn lại như thể ông không thể rờ mắt khỏi đứa cháu được. Thậm chí một hôm trên đường đi làm về ông còn ghé vào thăm con bé, mặc dầu chính ông cũng thấy như thế là không tiện lắm. Ông bảo, "khi nào Melissa có thể ngồi xe ba bánh, ông nội chắc con bé sẽ là đứa trẻ xinh đẹp nhất thành phố:, và ông bảo, "Đợi đến lúc nó biết đi mà xe, không ai lại không muốn ngắm nó", rồi ông còn nói, "con và Clay sẽ sớm có thể đi nghỉ cuối tuần với nhau và để Melissa cho bố mẹ trông".

Bobbi tới. Cô ấy đứng trước cửa kính ngắm Melissa lâu đến chệch cả gót giày. "Ôi, xinh quá!", cô thốt lên, "và có công của mình đấy nhé".

Ada tới với thông báo rằng bà đã xin nghỉ để học lái xe vì vậy thỉnh thoảng bà có thể đến nhà Clay và Catherine thăm cháu ngoại. Herb đã mất tích.

Steve, qua đường bưu điện, gửi cho Catherine, Clay, và em bé một bó hoa hồng rất lớn và kèm theo một cú điện thoại đường dài chủ yếu để thông báo rằng tháng tám tới anh sẽ lại trở về Minnesota, và khi đó anh muốn Cathy, Clay, và Melissa vẫn bên nhau.

Và, dĩ nhiên, hễ có thể là Clay đều có mặt ở bệnh viện.

Clay, từ trường luật ở bên kia sông băng sang và xuất hiện ở đó mỗi ngày, vào những lúc khác nhau. Clay, đứng ở cuối giường của Catherine khi chỉ có hai người ở trong phòng và dường như không nghĩ ra được gì để nói. Clay, người đóng vai trò của ông bố, khi có khách đến thăm, và phá lên cười khi một vị khách đùa rằng anh cứ đợi mà xem Melissa dẫn hàng tá bạn trai về nhà và không quên quay sang Catherine mỉm cười, reo lên trước một núi quà, nhưng thường đứng một mình rất lâu bên cửa kính nhìn con và nuốt xuống một cách khó khăn.

Sau khi Catherine và Melissa về nhà, Ada đến giúp ba ngày. Trong thời gian đó Ada ngủ ở ghế dài. Và Clay phải trải qua những đêm thở sâu khi ngủ chung giường với Catherine. Mỗi đêm anh thức giấc trước những tiếng mút sữa tóp tép của con gái anh ở phía bên kia giường và anh không muốn gì hơn là bật đèn lên để nhìn con gái anh ăn. Nhưng anh biết rằng Catherine khó chịu trước ánh đèn và cũng không muốn anh nhìn cô cho con bú, vì thế anh đành nằm im, giả vờ ngủ. Anh rất ngạc nhiên khi biết cô quyết định nuôi con bằng sữa mẹ. Lúc đầu, anh cho rằng cô lựa chọn như vậy vì ý thức trách nhiệm, bởi người ta luôn khuyên rằng các bà mẹ nên cho trẻ bú sữa mẹ. Nhưng rồi anh hiểu ra rằng tất cả những gì Catherine làm vì Melissa đều bắt nguồn từ tình mẫu tử sâu nặng.

Catherine bắt đầu thay đổi.

Nhiều lần anh bắt gặp cô áp mặt xuống cái bụng bé xíu của Melissa, cù con bé, và nói với nó những lời vô cùng âu yếm. Có lần anh thấy cô mút những ngón chân hồng của con. Khi cô cho Melissa tắm, cô nói chuyện và cười với nó suốt. Mỗi khi Melissa ngủ quá lâu, anh thấy cô đi đi lại lại trước cửa phòng ngủ như thể cô không thể đợi con bé thức giấc và đòi ăn. Catherine bắt đầu hát nhiều. Lúc đầu là cho Melissa, nhưng rồi sau đó cô như quên mất bản thân mình và cứ khe khẽ hát trong khi cô làm việc nhà. Có vẻ như cô đã tìm thấy nụ cười, và mỗi lần Clay về nhà, anh đều nhận được một nụ cười đang đón đợi anh.

Nhưng trong khi Catherine mỗi ngày một vui lên thì tâm trạng vui vẻ của Clay dường như lại biến mất. anh cố tình tránh gần gũi với con gái mình, mặc dầu điều đó lại bắt đầu mang đến cho anh một kết quả trái với ý muốn. Tinh thần của anh bị kích động trước bất cứ một sự khơi gợi nhỏ nào trong khi tinh thần của Catherine dường như chẳng có gì có thể kích động nổi và cả Melissa cũng vậy. Melissa thực sự là một đứa bé ngoan rất thích những trang trí hình hoa lá trong phòng. Khi kỳ thi tốt nghiệp đến gần, Clay đổ lỗi cho sức ép thi cử làm anh hay gắt gỏng.

Angela gọi điện tới hỏi ý kiến anh về việc tổ chức một buổi tiệc vào Chủ nhật sau khi anh thi tốt nghiệp xong. Nghe mẹ mình nói rằng Catherine ủng hộ ý kiến đó, Clay gắt lên trong điện thoại, "Hai người đã sắp đặt xong xuôi rồi thì còn hỏi ý kiến con làm quái gì!".

Sau đó anh đã phải vòng vo giải thích mãi vì mẹ anh nhất định muốn biết anh bực tức vì lý do gì.

Clay tốt nghiệp đại học luật Minnesota với kết quả đáng tự hào. Con gái đã hai tháng tuổi. Giờ đây anh đã ôm tấm bằng trong tay, nhưng anh chưa lần nào ôm con gái.
Bình Luận (0)
Comment