Những cơn mưa nhẹ, tí tách rơi tạo ra một không khí mát mẻ và dễ chịu biết bao.
Trong Kim Loan điện, các bá qua văn võ đã hàng lối chỉnh tề, nhưng mãi mà vẫn chưa thấy hoàng thượng triều liền xì xào bàn tán. Không biết chuyện gì xảy ra. Đã quá giờ nhưng vẫn chưa thấy hoàng thượng lên triều, biết là hoàng thượng ham vui nhưng đừng nên quá đà vậy chứ
"Hoàng hậu nương thượng triều."- Giọng Lý công công san sản vang khắp đại điện, bóng dáng hoàng hậu mặc phụng bào màu vàng kim, cao sang và quyền quý, chậm rãi bước lên, chuẩn bị ngồi xuống ngai vàng, thì quan văn to gan lên tiếng:
"Hoàng hậu, chỉ có hoàng thượng mới được ngồi lên ngai vàng, tự tiện ngồi là khi quân phạm thượng, dám hỏi, vì sao hoàng thượng không thượng triều."
Các quan khác cũng xì xào hưởng ứng.
Hoàng hậu giữ được chức vị nhiều năm là vì bà ta có sự bình tĩnh với các tình huống, nghe vậy chỉ chậm rãi trả lời: "Hoàng thượng lâm trọng bệnh, như các khanh đã biết, triều chúng ta không có thái tử, ngoài hoàng hậu ta thì ai còn cai có tư cách thượng triều, lẽ nào..."- An Ca nhìn xuông quan văn, chậm rãi nói: "Là khanh?"
Quan văn thần thái vẫn cương nghị nhưng nhanh chóng quỳ xuống: "Thần không có ý đó, chỉ là luật lệ thiên thần quốc không cho phép hậu cung can dự triều chính."
"Luật lệ là do người đặt, hôm nay ta sẽ là người thay đổi luật lệ."
"Hay cho câu, thay đổi luật lệ."- Một thanh âm trong trẻo, lạnh lùng lại pha một ý chế giễu vang lên, sau đó một thân hình màu đỏ bay vào, thoáng chốc đã chiễm chệ ngồi trên ngai vàng, màu đỏ kết hợp với màu vàng quả thật vô cùng chói mắt, tựa như hào quan bao phủ.
"Ngươi là ai? Dám ngồi lên ngai vàng."- An Ca hoàng hậu kinh hãi.
"Ta?"- Đôi môi đỏ khẽ mở, sau đó là một nụ cười lạnh lẽo.
"Ngươi..."- An Ca hoàng hậu quả thật bị nụ cười của nàng dọa cho chết khiếp, nụ cười đó thật đáng sợ, sự lạnh lẽo men theo sóng lưng len lỏi đến từng tế bào: " Ngươi là ai?"
"Ta chính là người thay đổi luật lệ mà ngươi nói."- Giọng nói lạnh lùng của Hàn Tâm vang lên, ngữ khí không kiêng nể bất kỳ ai.
Những tiếng nói bên dưới khuyên nhủ vang lên.
"Cô nương, đây là khi quân, mau đi xuống đi"
"Phải đó, tiểu cô nương, đừng ngu ngốc, nếu không sẽ bay đầu đó."
"Hừ"- Hàn Tâm cười lạnh, nếu không phải đám người này còn có giá trị lợi dụng thì nàng đã sớm hút cạn máu bọn chúng rồi.
Nhẹ nhàng giơ tay ra, một thanh kiếm màu vàng bay đến, khiến quần thần kinh ngạc quỳ rạp xuống hô: Hoàng thượng vạn tuế.
Phải, đây chính là thượng phương bảo kiếm, được hoàng thượng cất giữ trong mật thất.
Hàn Tâm nhếch môi, nhìn qua An Ca hoàng hậu vẫn cố chấp không quỳ, chậm rãi nói: "Nhìn thấy bảo kiếm như nhìn thấy long nhan, hoàng hậu dám không quỳ?"
"Ngươi, ai biết được đó có phải là thượng phương bảo kiếm thật không, nha đầu, lấy một thanh kiếm tạp nham bắt bổn cung hạ quỳ, xem ra ngươi quá ngây thơ rồi."- An Ca hoàng hậu khinh bỉ nói, tưởng là nhân vật tầm cỡ thế nào mới dám xen vào chuyện tốt của bà ta, ai ngờ... tầm thường.
"Ồ, vậy thử xem."- Nói rồi Hàn Tâm rút kiếm hướng về ngực bà ta, ánh sáng của kiếm bóng loáng, sắc bén mà uy quyền, đây đúng là bảo kiếm của vua rồi.
"Ngươi..."-An Ca hoàng hậu kinh hãi. Sao con nhãi này có được thượng phương bảo kiếm?
"Thế nào, hoàng hậu vẫn muốn khi quân? Vậy cho dù dùng bảo kiếm giết ngươi ngay tại Kim Loan điện này, ta nghĩ cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa."- Hàn Tâm đe dọa, ngữ khí băng lãnh.
Hoàng hậu tuy là không cam tâm nhưng vẫn quỳ xuống.
Hàn Tâm hài lòng nhếch môi, cao giọng: "Ta là sứ giả hoàng thượng phái tới, truyền đạt khẩu lệnh của người. Các khanh, hiện nay trẫm lâm trọng bệnh, muốn an nhàn tại nơi sơn lâm để dưỡng bệnh, trẫm cũng biết, trẫm thiếu đức tài không thể cai trị quốc gia, cũng may, trẫm còn một cậu con trai lưu lạc nhân gian, tên gọi Chí Kiệt, xét thấy văn võ song toàn, đức độ hơn người, nay trẫm phong nó làm hoàng thượng trị vì Thiên Thần quốc. Biết hoàng hậu có mưu đồ từ lâu, trẫm truyền lệnh phế hoàng hậu, đày vào lãnh cung, khâm thử."
"Chuyện này..."-Tiếng xì xào bàn tán rộ lên, mọi người ai nấy điều nhìn nhau hoang mang.
"Không thể nào..."- Hoàng hậu như bị sét đánh, bà ta dù sao cũng là hoàng hậu một nước sao có thể nói phế là phế.
Quan võ phía dưới lên tiếng: "Vậy cô nương, Chí Kiệt đó bây giờ ở đâu?"
"Ta đã thu xếp nơi an toàn cho hoàng thượng tương lai, đề phòng vạn nhất."