Lệ Ngàn Năm

Chương 16

Từng tấu chương được phê duyệt cẩn thận, Chí Kiệt trên mặt lộ vẻ mặt mệt mỏi, thái giám bên cạnh lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, có cần uống một ít canh không? Nô tài đi chuẩn bị."- Vốn tưởng hoàng đế mới tuổi còn nhỏ sẽ làm việc chểnh mảng nhưng không ngờ lại tỉ mỉ phê từng tấu chương một, khác hẳn với phong cách của tiên hoàng, điều này làm ai cũng kính phục.

Chí Kiệt gật đầu, thái giám liền lui xuống chuẩn bị.

Bỏ tấu chương xuống, mệt mỏi xoa mi tâm, hắn cảm giác như trong cơ thể có một luồn khí lực bùng phát, trong ngoài tập kích khiến hắn vô cùng khó chịu.

"Ha ha ha"- Một trần cười càn rỡ truyền tới, Cảnh Dương bước vào đồng thời xách theo một tên thị vệ, nhanh chóng biến người đó thành một vững nước: "Đây là kết cục khi dám ngán chân ta."

"Lại là ngươi?"- Chí Kiệt lạnh lùng nhìn Cảnh Dương.

"Sao? Ngươi sợ sao? Ta còn chưa đánh ngươi khẩn trương cái gì? Dù sao thì cũng sắp chết đến nơi rồi"- Cảnh Dương huyênh hoang nhìn Chí Kiệt.

"Ngươi nói gì?"- Chí Kiệt nhíu mi tâm, khó hiểu.

Cảnh Dương cười chế giễu: "Lúc ngươi chính thức trở thành hoàng đế cũng là lúc long khí trong người ngươi ứng với Bội Kiếm, từ từ sẽ cạn kiệt mà chết, chỉ là quá trình quá chậm, hay để ta giúp ngươi."- Nói rồi Cảnh Dương tung một chưởng đến, Chí Kiệt nhanh chóng đỡ lấy nhìn y: "Ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi cứ muốn đoạt mạng ta?"

"Ngươi còn dám nói? Vì ngươi mà Hàn Tâm trung ma tình độc, ngươi đáng chết."- Cảnh Dương trừng mắt nhìn hắn.

"Sư phụ thế nào?"- Hắn không nghe lầm chứ? Sư phụ vì hắn mà trúng ma tình độc? Chẳng lẽ...

Cảnh Dương căn bản không thèm giải thích với hắn, y ôm một bụng tức đến đây, chỉ muốn đánh cho hắn hồn siêu phách tán. Cảnh Dương cầm trường kiếm hướng về phía Chí Kiệt, hắn nhanh chóng dùng nghiên mực đỡ lấy sau đó dùng sức khiến thanh kiếm gãy thành từng khúc. Cảnh Dương lui ra sau vài bước rồi thi triển pháp thuật, Chí Kiệt cũng như thế, cho đến khi Chí Kiệt dốc toàn lực đả thương Cảnh Dương khiến y lui ra sau vài bước rồi khụy chân ngã xuống đất, máu tươi từ miệng trào ra.

Chí Kiệt không dừng lại, hắn bước lên nắm lấy cổ áo Cảnh Dương lôi dậy: "Sư phụ ở đâu? Nói!"

Cảnh Dương nhếch môi nhìn hắn: "Ở đâu? Ta cũng muốn hỏi ngươi câu này, lúc cô ấy bị ma tình công tâm sống không bằng chết, ngươi ở đâu? Lúc Hồng Liên liều mạng cứu cô ấy, ngươi ở đâu? Lúc chân thân cô ấy sắp tan nát, ngươi ở đâu? Trả lời đi." - mấy chữ cuối gần như là gào lên.

Chí Kiệt nới lỏng tay, hắn vừa vui mừng vừa đau lòng, vui là vì trong tâm sư phụ có hắn, còn đau lòng là vì người vì chuyện đó mà trúng ma tình độc.

Cảnh Dương bắt lấy cổ tay Chí Kiệt, im lặng bắt mạch cho hắn, một lúc sao, thì buông tay, nở nụ cười bi ai, thì ra tên tiểu tử này cũng bị tình độc công tâm. Khẽ thở dài, y quay lưng định rời đi thì Chí Kiệt hỏi: "Sư phụ ta ở đâu?"Cảnh Dương quay người nhìn hắn: "Ngươi bây giờ là hoàng đế, đủ lông đủ cánh rồi, không còn là đứa trẻ phải nhìn sắc mặt người khác nữa, hậu cung ba ngàn phi tần tại sao phải là Hàn Tâm?"

Chí Kiệt nhìn y, nói: "Cái gọi là chân tình chỉ có thể dành cho một người, nếu trao cho nhiều người thì đó chẳng phải chân tình."

"Vậy nếu tình cảm này không có kết quả, hay thậm chí là một kết quả thương tâm, người vẫn cố chấp tiếp tục sao? Không thể vì cô ấy mà buông tay sao?"- Cảnh Dương nhíu mày nhìn Chí Kiệt: "Coi như ta xin ngươi, hãy rời xa Hàn Tâm, được không!"

Chí Kiệt sửng sốt, không nói gì. Đúng vậy, hắn yêu nàng, hắn cũng bị tình độc xâm nhập nhưng vốn không đau đớn như nàng, nàng thân là ma vương lại phạm vào đại kị của ma giới, lời nguyền này trên người nàng đau đớn gấp vạn lần.

Cảnh Dương quay người đi vài bước thì dừng lại: "Hàn Tâm đang ở Hàn Linh điện, ta hi vọng sẽ không nhìn thấy ngươi tiếp tục ở bên cạnh cô ấy. Hai người thuộc hai thế giới khác nhau, sứ mệnh cũng khác nhau, không bao giờ chung đường."

Nói rồi y rời đi. Bóng dáng mờ ảo dần.

---------------

Hàn Tâm vẫn chưa tỉnh lại, tựa như đã lâu chưa được ngủ một giấc trọn vẹn nên tham luyến không muốn tỉnh.

Chí Kiệt nhìn nàng thật lâu tựa như muốn khảm vào trong mắt khắc vào trong tim gương mặt của nàng.

"Sư phụ, trong lòng người có con phải không? Mặc kệ là lúc đầu người xuất hiện trong cuộc sống của con vì mục đích gì, con chưa hế oán hận."

Hắn nhìn nàng, đôi tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt nàng.

"Nếu tình cảm này không có kết quả, hay thậm chí là một kết quả thương tâm, người vẫn cố chấp tiếp tục sao? Không thể vì cô ấy mà buông tay sao?"

"Ta hi vọng sẽ không nhìn thấy ngươi tiếp tục ở bên cạnh cô ấy. Hai người thuộc hai thế giới khác nhau, sứ mệnh cũng khác nhau, không bao giờ chung đường."

Nhẹ nhàng đặt tay nàng vào tay hắn, nắm thật chặt, Cảnh Dương nói đúng, hắn và nàng không đi cùng trên một mặt phẳng quỹ đạo, sứ mệnh của cả hai khác nhau, nàng và hắn ở cùng một nơi đã là sai lầm. Nhưng hắn không hối hận, hắn thà rằng để nàng hận hắn suốt đời.

"Sư phụ, người nhất định phải sống tốt hơn con, nhất định phải tốt hơn con."

duyệt cẩn thận, Chí Kiệt trên mặt lộ vẻ mặt mệt mỏi, thái giám bên cạnh lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, có cần uống một ít canh không? Nô tài đi chuẩn bị."- Vốn tưởng hoàng đế mới tuổi còn nhỏ sẽ làm việc chểnh mảng nhưng không ngờ lại tỉ mỉ phê từng tấu chương một, khác hẳn với phong cách của tiên hoàng, điều này làm ai cũng kính phục.

Chí Kiệt gật đầu, thái giám liền lui xuống chuẩn bị.

Bỏ tấu chương xuống, mệt mỏi xoa mi tâm, hắn cảm giác như trong cơ thể có một luồn khí lực bùng phát, trong ngoài tập kích khiến hắn vô cùng khó chịu.

"Ha ha ha"- Một trần cười càn rỡ truyền tới, Cảnh Dương bước vào đồng thời xách theo một tên thị vệ, nhanh chóng biến người đó thành một vững nước: "Đây là kết cục khi dám ngán chân ta.""Lại là ngươi?"- Chí Kiệt lạnh lùng nhìn Cảnh Dương.

"Sao? Ngươi sợ sao? Ta còn chưa đánh ngươi khẩn trương cái gì? Dù sao thì cũng sắp chết đến nơi rồi"- Cảnh Dương huyênh hoang nhìn Chí Kiệt.

"Ngươi nói gì?"- Chí Kiệt nhíu mi tâm, khó hiểu.

Cảnh Dương cười chế giễu: "Lúc ngươi chính thức trở thành hoàng đế cũng là lúc long khí trong người ngươi ứng với Bội Kiếm, từ từ sẽ cạn kiệt mà chết, chỉ là quá trình quá chậm, hay để ta giúp ngươi."- Nói rồi Cảnh Dương tung một chưởng đến, Chí Kiệt nhanh chóng đỡ lấy nhìn y: "Ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi cứ muốn đoạt mạng ta?"

"Ngươi còn dám nói? Vì ngươi mà Hàn Tâm trung ma tình độc, ngươi đáng chết."- Cảnh Dương trừng mắt nhìn hắn.

"Sư phụ thế nào?"- Hắn không nghe lầm chứ? Sư phụ vì hắn mà trúng ma tình độc? Chẳng lẽ...

Cảnh Dương căn bản không thèm giải thích với hắn, y ôm một bụng tức đến đây, chỉ muốn đánh cho hắn hồn siêu phách tán. Cảnh Dương cầm trường kiếm hướng về phía Chí Kiệt, hắn nhanh chóng dùng nghiên mực đỡ lấy sau đó dùng sức khiến thanh kiếm gãy thành từng khúc. Cảnh Dương lui ra sau vài bước rồi thi triển pháp thuật, Chí Kiệt cũng như thế, cho đến khi Chí Kiệt dốc toàn lực đả thương Cảnh Dương khiến y lui ra sau vài bước rồi khụy chân ngã xuống đất, máu tươi từ miệng trào ra.

Chí Kiệt không dừng lại, hắn bước lên nắm lấy cổ áo Cảnh Dương lôi dậy: "Sư phụ ở đâu? Nói!"

Cảnh Dương nhếch môi nhìn hắn: "Ở đâu? Ta cũng muốn hỏi ngươi câu này, lúc cô ấy bị ma tình công tâm sống không bằng chết, ngươi ở đâu? Lúc Hồng Liên liều mạng cứu cô ấy, ngươi ở đâu? Lúc chân thân cô ấy sắp tan nát, ngươi ở đâu? Trả lời đi." - mấy chữ cuối gần như là gào lên.

Chí Kiệt nới lỏng tay, hắn vừa vui mừng vừa đau lòng, vui là vì trong tâm sư phụ có hắn, còn đau lòng là vì người vì chuyện đó mà trúng ma tình độc.

Cảnh Dương bắt lấy cổ tay Chí Kiệt, im lặng bắt mạch cho hắn, một lúc sao, thì buông tay, nở nụ cười bi ai, thì ra tên tiểu tử này cũng bị tình độc công tâm. Khẽ thở dài, y quay lưng định rời đi thì Chí Kiệt hỏi: "Sư phụ ta ở đâu?"

Cảnh Dương quay người nhìn hắn: "Ngươi bây giờ là hoàng đế, đủ lông đủ cánh rồi, không còn là đứa trẻ phải nhìn sắc mặt người khác nữa, hậu cung ba ngàn phi tần tại sao phải là Hàn Tâm?"

Chí Kiệt nhìn y, nói: "Cái gọi là chân tình chỉ có thể dành cho một người, nếu trao cho nhiều người thì đó chẳng phải chân tình."

"Vậy nếu tình cảm này không có kết quả, hay thậm chí là một kết quả thương tâm, người vẫn cố chấp tiếp tục sao? Không thể vì cô ấy mà buông tay sao?"- Cảnh Dương nhíu mày nhìn Chí Kiệt: "Coi như ta xin ngươi, hãy rời xa Hàn Tâm, được không!"

Chí Kiệt sửng sốt, không nói gì. Đúng vậy, hắn yêu nàng, hắn cũng bị tình độc xâm nhập nhưng vốn không đau đớn như nàng, nàng thân là ma vương lại phạm vào đại kị của ma giới, lời nguyền này trên người nàng đau đớn gấp vạn lần.

Cảnh Dương quay người đi vài bước thì dừng lại: "Hàn Tâm đang ở Hàn Linh điện, ta hi vọng sẽ không nhìn thấy ngươi tiếp tục ở bên cạnh cô ấy. Hai người thuộc hai thế giới khác nhau, sứ mệnh cũng khác nhau, không bao giờ chung đường."

Nói rồi y rời đi. Bóng dáng mờ ảo dần.

---------------

Hàn Tâm vẫn chưa tỉnh lại, tựa như đã lâu chưa được ngủ một giấc trọn vẹn nên tham luyến không muốn tỉnh.

Chí Kiệt nhìn nàng thật lâu tựa như muốn khảm vào trong mắt khắc vào trong tim gương mặt của nàng.

"Sư phụ, trong lòng người có con phải không? Mặc kệ là lúc đầu người xuất hiện trong cuộc sống của con vì mục đích gì, con chưa hề oán hận."

Hắn nhìn nàng, đôi tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên gương mặt nàng.

"Nếu tình cảm này không có kết quả, hay thậm chí là một kết quả thương tâm, người vẫn cố chấp tiếp tục sao? Không thể vì cô ấy mà buông tay sao?"

"Ta hi vọng sẽ không nhìn thấy ngươi tiếp tục ở bên cạnh cô ấy. Hai người thuộc hai thế giới khác nhau, sứ mệnh cũng khác nhau, không bao giờ chung đường."

Nhẹ nhàng đặt tay nàng vào tay hắn, nắm thật chặt, Cảnh Dương nói đúng, hắn và nàng không đi cùng trên một mặt phẳng quỹ đạo, sứ mệnh của cả hai khác nhau, nàng và hắn ở cùng một nơi đã là sai lầm. Nhưng hắn không hối hận, hắn thà rằng để nàng hận hắn suốt đời.

"Sư phụ, người nhất định phải sống tốt hơn con, nhất định phải tốt hơn con."
Bình Luận (0)
Comment