Lệ Ngàn Năm

Chương 5

Trong một rừng trúc vắng vẻ, bóng tối bao trùm âm u, ánh trăng lưỡi liềm thoáng ẩn hiện sau lớp mây dày đặt, hai thân ảnh một đỏ một tím nhẹ nhàng đáp xuống, gần đó là một đám ma tinh có vẻ hung tợn cung kính quỳ xuống.

"Bái Kiến Ma Vương Thần Tôn."

Hàn Tâm lãnh đạm nhìn qua bọn họ sao đó giơ tay ra lệnh đứng lên, giọng nói nàng vang lên trong không gian: "Các ngươi không ở lại Hàn Linh Điện, đến đây làm gì?"

Một trong số ma tinh cuối đầu cung kính: "Khởi bẩm ma vương, sau khi người rời khỏi, mười hai phiên ma bắt đầu không an phận, gần đây trên núi có một luồn ma khí pha lẫn tiên khí lạ thường."

Hồng Liên nhíu mày bước lên: "sư phụ, không lẽ bọn họ nhân lúc chúng ta đi tìm Hiên Viên Bội Kiếm mà dùng thuật để khống chế linh lực của kiếm kéo dài thời gian của chúng ta?"

Hàn Tâm hừ lạnh, nhẹ nhàng vuốt một nhánh trúc bên cạnh, thong thả nói: "Người mang trong mình tiên khí có thể kết hợp với ma khí khống chế bội kiếm, lại có tham vọng với thanh kiếm này thì còn ai khác ngoài sư đệ đáng mến của ta, xem ra nó ngày càng to gan rồi, cư nhiên thông đồng với 12 phiên ma chống đối ta."

Hồng Loan tiếp lời: "Những phiên ma đó ngay từ đầu đã không phục người, sao không giết chúng đi? Sư phụ, chuyện này để đồ nhi làm."

"Ngu xuẩn."- Hàn Tâm đột nhiên gằng giọng nhấn mạnh làm Hồng Liên sợ hại cuối đầu, nàng nói tiếp: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ giữ lại người không có tác dụng sao? 12 phiên ma chính là 12 luồn khí độc trấn giữ 4 phương, nếu thiếu một người e rằng ma giới sẽ suy yếu, lúc đó ma và yêu sẽ tàn sát lẫn nhau, có điều..."- Nói tới đây nàng dừng lại cười lạnh: "Đợi khi có được bảo kiếm, kết hợp cùng Nhật Nguyệt Kiếm Pháp thì tất cả bọn chúng không còn lý do để sống nữa."

"Đệ tử đã hiểu, vậy sư phụ, còn Cảnh Dương thì sao? Người này liên tục ngán chỗ người..."- Hồng Liên nói.

Hàn Tâm nhếch môi: "Nó? Càng không thể giết."

**

Tiếng gió xì xào nhẹ nhưng lại lạnh run người, Chí Kiệt đi vào một gian phòng, trong đó có một thanh kiếm màu vàng chói mắt, phát ra thứ ánh sáng tựa như một luồn sức mạnh vô hình, hắn định chạm vào thì bỗng dưng thấy cả người mình dần cứng lại, đôi chân đã hóa thành hai khối đá nặng trịch không thể di chuyển. Rôi đến tay, đầu tất cả điều hóa đá.

Giật mình mở to hai mắt, Chí Kiệt nhìn thấy gương mặt sư phụ đang nhìn mình, ánh mắt đó vẫn lạnh nhạt và vô cảm như thường, chỉ có điều... nó rất dịu dàng.

"Sư phụ, người vào đây khi nào?"- Chí Kiệt ngồi dậy nhìn nàng.

Hàn Tâm thu lại ánh mắt, đến bên bàn rót trà nhưng lại thôi: "Ý thức cảnh giác của con quá kém, hết trà rồi."

Thì ra là sư phụ vào đây lâu đến uống hết một bình trà, chỉ là... sao hôm nay người lại có thời gian xem hắn ngủ vậy nhỉ?

"Ác mộng à?"- Hàn Tâm đến bên cửa sổ, nhàn nhạt nói.

"Chỉ là một giấc mơ thôi, không sao đâu, sư phụ người không ngủ sao?"Hàn Tâm im lặng không trả lời cũng không quay đầu lại, ánh mắt nàng chỉ hướng về ánh trăng.

Không gian chợt yên ắng một cách gượng gạo.

Sau một lúc nàng lên tiếng nhưng không trả lời câu hỏi của Chí Kiệt mà hỏi: "Con mơ thấy gì?"

Chí Kiệt hơi ngạc nhiên nói ra giấc mơ của mình, từ đầu đến cuối Hàn Tâm vẫn không quay lại, bóng lưng nàng bình tĩnh mà lạnh lẽo, nói ra hai chữ: "Ngủ đi." sau đó nhẹ nhàng dùng pháp thuật khiến Chí Kiệt một lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Hàn Tâm nhíu mày, tay nắm chặt lại, con ngươi đen nheo lại, lòng nàng bây giờ rất khó chịu... cực kì khó chịu.

Chậm rãi quay đầu đi đến bên giường, nhìn hắn từ trên cao, tâm tư lại nổi lên một hồi xót xa.

Rất lâu sau đó, khi trời đã sáng nàng mới rời đi.

Những tia nắng xuyên qua khung cửa, tỉnh dậy không thấy nàng, Chí Kiệt liền nhớ đến tối hôm qua. Sao sư phụ lại kì lạ như vậy? Từ nhỏ lớn lên bên cạnh người, hắn tự nhận mình rất hiểu sư phụ, giả sử như khi người không vui sẽ tìm hắn, không phải để trút giận mà người chỉ ngồi yên cạnh hắn, lúc đó hắn sẽ kể hết chuyện này đến chuyện kia cho người nghe, chỉ một lúc người sẽ cười. Nhưng tối hôm qua rõ ràng là người không vui nhưng lại không muốn nghe hắn kể chuyện...

Vả lại, hình như tối qua sư phụ có tâm sự.

Đi men theo hành lang bằng gỗ mộc, tình cờ gặp Hồng Liên đang luyện kiếm ở hoa viên, chưa kịp phản ứng đã thấy nàng ta bay đến đâm thẳng hướng Chí Kiệt, hắn liên tục tránh né, chuyện gì đây? Là ai chọc tới con sư tử cái này thế.

Thoáng ngạc nhiên né tránh nhưng sau đó liền lấy được bình tĩnh phản công, hắn dùng chân đá một khú cây nhỏ dùng nó đánh lại với thanh kiếm sắc bén kia.

Chí Kiệt nhân lúc Hồng Liên lơ đãng mà tiến thật nhanh ra sau dánh mạnh vào nguyệt đạo khiến nàng ta ngã xuống.

Thu lại thanh kiếm, Chí Kiệt đến bên cạnh giơ tay ra.

Hồng Liên mặc kệ, tự mình đứng lên, loạng choạng đi quay đi, thấy thế Chí Kiệt hỏi: "Sư phụ đâu?"

Hồng Liên xoay người, nhìn hắn bằng nữa con mắt: "Sao ta phải trả lời câu hỏi của ngươi."

"Tỷ mới vừa bại dưới tay ta, tốt nhất ngoan ngoãn một chút."- Chí Kiệt dựa vào cây, lười biếng nói.

"Ngươi..."- Hồng Liên tức giận nhưng không biết nói gì đành bực dọc nói: "Người ra ngoài từ sáng sớm, không nhớ sao, hôm nay là ngày 13 tháng giêng."

Chí Kiệt lúc này mới chực nhớ, hằng năm cứ đến 13 tháng giêng là sư phụ điều rời đi một ngày.

"Tỷ có biết ngày này là ngày gì không?"

Hồng Liên cười khẩy: "Chuyện của sư phụ tốt nhất ngươi nên ít tò mò đi, sư phụ ghét nhất là gì biết không?"- Dừng một lúc nàng ta nói tiếp: "Là câu hỏi."

Nói rồi Hồng Liên quay người đi, Chí Kiệt đứng lặng ở đó một lúc rồi mang theo một bụng nghi vấn ra ngoài.

......Trên cầu Vạn Chấp, Hàn Tâm đứng đó nhìn phong cảnh tựa chốn bồng lai này, những cánh hoa hồng phần nhẹ nhàng rơi theo chiều gió xuống dòng nước trong veo, âm thanh yên tĩnh của những dãy núi hùng vĩ phía xa, tại nơi này nàng đã để người đó ra đi.

Ánh mắt nàng tĩnh lặng vô cùng, đặt tay lên thành cầu nhẹ nhàng chạm vào, giống như đang chạm vào quá khứ của bản thân.

"Nhân diện bất tri hà xứ khứ

Đào hoa y cựu tiếu Đông phong*"- Nàng ngâm nga hai câu thơ ngắn những giọng nói lại như không còn sức, ánh mắt hoài niệm một thứ gì đó xa vời.

"Tâm nhi, chỉ cần nâng không đi vào ma đạo thì chúng ta sẽ không bị ngăn cách nữa, được không?"

"Chỉ cần là chàng, cho dù có phản nghịch ma giới ta cũng chấp nhận."

...

"Mạc Phi, Chàng đừng đi, ở cạnh ta, để ta yêu chàng như thế, có được không?"

...

"Tâm nhi, hãy nói với ta, nàng không phải ma vương, đừng giết người nữa."

"Vô dụng, Mạc Phi, ta không giết họ thì họ sẽ giết ta, ta không còn đường lui nữa."

....

Hai tay nàng nắm chặt lại từ lúc nào, móng tay khảm sâu vào da thịt, khiến nàng trở lại thực tại. Đôi mắt bi thương tràn đầy thù hận.

"Mạc Phi, vì sao bọn họ lại ngăn cản chúng ta bên nhau, vì sao chàng không kiên nhẫn thêm một thời gian nữa? Chàng quá nhẫn tâm."

Nụ cười nàng thê lương đau đớn.

Một tràn cười quỷ dị truyền đến vang vọng khắp vách núi khiến Hàn Tâm khôi phục lại vẻ sắc bén lạnh lẽo.

Một thân ảnh màu đen đạp nước về phía nàng, người đó là một nam tử vẻ bề ngoài anh tuấn phong lưu, phong thái ung dung tự tại, khinh công vô cùng lợi hại, thoáng chốc đã đứng sau lưng nàng, mà hình như nàng cũng thừa biết là ai, ngay cả nhìn cũng không thèm.

"Ta cũng muốn hỏi vì sao một người tài hoa như ta, xuất chúng như ta có thể chiếm hết trái tim của nữ nhân trong thiên hạ, duy..."- Nam nhân đó đến gần nàng, nâng nhẹ cầm nàng lên: "Duy chỉ có nàng là chẳng thể chiếm được."

Hàn Tâm nhướng mày, hành động vô lễ này nếu là người khác e là nàng đã hút cạn máu hắn rồi, nhưng nàng lại vô cùng thản nhiên: "Cánh tay ngươi, có chắc là không còn công dụng không?"

Hắn ta mỉm cười vô lại nhưng vẫn rụt tay về, ai chứ nữ nhân này chắc chắn dám phế tay hắn.

"Sư tỷ, hằng năm điều tới Vạn Chấp cầu này để tưởng nhớ một người đã chết. Chi bằng đến chỗ đệ mà đấu vài hiệp còn có ít hơn."- Bàn tay cầm quạt giấy nhẹ nhàng vẫy, bộ dạng hắn ta nho nhã, nhưng mị hoặc vô chừng, hắn ta là cảnh

Hàn Tâm hừ lạnh nói: "Ta nghĩ thời gian này ngươi không muốn ta đến nhất, sao hả, dùng tiên khí trong người dò tìm bội kiếm chắc là không nội thương thì cũng suy nhược."- Nói rồi, nàng nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn ta sau đó buôn ra, bộ dạng như cười như không nhìn hắn: "Quả nhiên, tâm mạch không điều, xem ra chút tiên khí ít ỏi còn xót lại cũng bị tiêu tan hết."

Cảnh Dương là sư đệ của nàng, nàng cùng hắn điều là đồ đệ của thiết ma nữ, sau khi sư phụ mất, hắn ta luôn tìm cách đối đầu nàng, bản thân Cảnh Dương từng là đệ tử phái đào hoa, sau này vì một số lý do mà gia nhập ma giáo, đây cũng là lý do mà hắn ta mang trong mình một chút tiên khí.

Mà muốn mượn tiên khí để dò hành tung của Hiên Viên Bội Kiếm thì năng lực của Cảnh Dương vẫn chưa đủ, vì vậy nếu không bị uy lực của kiếm phản phệ thì cũng bị chính ma khí đả thương nội lực, nhẹ thì suy nhược nặng thì nội thương.

Cảnh Dương thở dài, tựa lưng vào tay vịn, hai tay khoanh lại nhìn cô: "Ngươi còn nhớ tới hắn? Tên đó đáng để ngươi lưu luyến vậy sao?"

Hàn Tâm nhìn Cảnh Dương rồi khoanh tay tựa lưng vào tay vịn đối diện, nàng im lặng.

Thấy thế Cảnh Dương nói tiếp: "Đã 200 năm rồi..."

Hàn Tâm vẫn im lặng xoay người đi nhưng Cảnh Dương lại nhanh chóng nói: "Khi nào chưa quên được Mạc Phi, ngươi chưa trở thành một ma vương thật sự"- Ma vương là gì? Giống như sư phụ hắn và nàng, cho dù bà ta bị phụ bạc nhưng vì thế mà tâm bà lạnh đi, lãnh khốc, vô tình. Đó mới là ma vương.

"Ngươi tốt nhất đừng vượt quá ranh giới của ta, đừng cho rằng mang danh sư đệ ta thì muốn làm gì thì làm."- Hàn Tâm lạnh lùng lùng lên tiếng.

Cảnh Dương nghe xong liền tức giận nhưng vẫn cố nhịn, ôm một bụng tức nói: "Được, sư tỷ đại ma vương, đây đúng là chuyện buồn cười của thiên hạ, một ma vương từng tắm máu của tiên giới lại cứ vương vấn mối tình giả tạo suốt 200 năm với người của tiên giới."

~Xoạt~ một âm thanh vang lên, sau đó cổ của Cảnh Dương bị tay nàng ghì chặt, hắn nhanh chóng phản xạ hất ra sau đó bay lên không trung,

Cảnh Dương rút kiếm vung về phía nàng một đường, Hàn Hàng Hắn Tâm dùng một tay, ma khí phát ra, khí độc màu tím cứ như thế đấu với kiếm hắn.

Sau một lúc, nàng dừng tay, thu lại ma khí, nhìn hắn nghi hoặc: "Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp?"

Cảnh Dương nhếch môi: "Xem ra tỷ chưa lụy tình đến mức ngu ngốc, đúng, ta đang luyện Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp.Hàn Tâm thoáng ngạc nhiên, Tuyệt Ảnh Kiếm Pháp là bộ kiếm cực kì lợi hại, khi đánh nhau có thể âm thầm hấp thụ nội lực của đối phương, tuy nhiên đây cũng là bộ võ công nguy hiểm vô cùng, khi tu luyện, tuyệt đối phải giữ tâm đầy thù hận, một khi oán hận kết tụ sẽ tạo nên một uy lực có thể hô phong hoán vũ nhân giang. Nhưng cái giá trả lại quá đắt, sau khi luyện thành, người luyện sẽ bị ma hóa tâm, toàn bộ ký ức sẽ bị xóa sạch, trở thành một đại ma đầu, cho đến khi tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Thật không ngờ Cảnh Dương lại dám luyện cái này.

Cảnh Dương nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, giọng nói cũng điều điều: "Ta muốn chứng minh với ngươi, ta lợi hại hơn Mạc Phi. "- Nói rồi hắn khinh công rời đi.

(*) Nguyễn Du đã dịch thật khéo sang thể lục bát:

Trước sau nào thấy bóng người, Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.
Bình Luận (0)
Comment