Lệ Ngàn Năm

Chương 8

Vào mùa này thường có những cơn mưa nhẹ, đủ để biết trời đã bắt đầu lập đông rồi, những đôi chim cũng tự biết gấp rơm về làm cho mình một cái tổ ấm áp trú qua ngày.

----

Hàn Tâm và Chí Kiệt băng qua cánh rừng lớn, đi mãi mà vẫn chưa tới, Chí Kiệt bắt đầu nản lòng nhìn nàng hỏi: "Sư phụ, sao không dùng khinh công có phải nhanh hơn không."

Hàn Tâm mỉm cười, dừng chân nhìn hắn: "Có một số việc không phải cứ nhanh là tốt, còn nữa... chúng ta dùng khinh công sẽ làm hỏng việc của một số người."

Chí Kiệt tuy không hiểu, "một số người" sư phụ nói là ai nhưng cũng ngại hỏi, lời nói của sư phụ trừ lúc buổi sáng người thẳng thắng ra lệnh hắn giúp người thay y phục thì lúc nào cũng đầy những ẩn ý khó đoán.

Chí Kiệt nhớ lại hình như cả hi người điều chưa ăn sáng liền lấy màn thầu đem theo ra đưa nàng một cái, nhưng Hàn Tâm nhíu mày lắc đầu "Không đói."

Chí Kiệt không nói gì, tay vẫn giữ nguyên, im lặng nhìn nàng.

Hàn Tâm thấy thế thì lập tức không vui: "Không ăn."

Nhưng Chí Kiệt không động đậy.

Hàn Tâm khó hiểu nhìn hắn, đứa trẻ này hôm nay sao lại gan lì như vậy, đã biết nàng chỉ dùng máu người mà còn đưa đồ thường bảo nàng ăn.

Vốn dĩ định nói khơng cần nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc hiếm có của hắn thì đành nhẹ giọng: "Con biết ta không ăn thứ này mà."

Lúc này Chí Kiệt mới lên tiếng: "Chính vì vậy con mới muốn sư phụ ăn, người cho dù là ma quỷ thì hiện giờ cũng sống trong nhân giới, nhập gia tùy tục mà."

"Nhập cái gì tục cái gì chứ?"- Hàn Tâm không hiểu từ lúc nào tên đồ đệ của nàng lại sử dụng lắm thành ngữ thế này, nói thẳng ra bộ khó lắm sao, lắm chuyện.

Chí Kiệt không giải thích gì nhiều, thở dài nói: "Tóm lại người phải ăn."

"Nếu không?" - Hàn Tâm như cười như không nhìn hắn. Có thể thấy tâm trạng nàng khá thoải mái hiếm khi có ý đùa như vậy.

"Con vẫn sẽ đến thỉnh an mỗi ngày bốn buổi."

Hàn Tâm cười khổ không tình nguyện nhận đồ ăn. Chí Kiệt thấy thế thì cười nhìn nàng từ ăn một miếng màn thầu, sau đó hỏi: "Thế nào, ngon hơn máu người phải không?"

Hàn Tâm không nói gì, chỉ cười nhẹ.

Không khí yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng động của bước chân người, ánh mắt Chí Kiệt nổi lên sự cảnh giác, bàn tay vung lên, một thanh kiếm bay ra hướng thẳng về hướng có tiếng động sau đó lại bị một lực dội ngược trở ra, hắn đón lấy kiếm.

"Ai?"

Từ trên không lao xuống bốn nam nhân, anh tuấn phi phàm, khí thế hùng mạnh, ở những bụi cây xung quanh cũng chạy ra mười tên đệ tử, mang y phục của Toàn Chân phái.

Là người của tiên giới, bọn chúng đến đây chắc chắn sẽ làm khó dễ sư phụ. Nghĩ vậy, Chí Kiệt liền vung kiếm, bốn nam nhân kia cũng đánh với hắn, nhưng từ võ công họ dùng hoàn toàn không hề làm hắn bị thương.

"Có chuyện gì có thể từ từ nói."- Một nam tử trong bốn người nói.

"Tiểu Kiệt, không được vô lễ."- Một thanh âm dễ nghe quen thuộc vang lên, Hàn Tâm nhìn bọn người kia, chỉ bằng nửa con mắt như không xem ai ra gì, cao ngạo mà lạnh lùng.

"Thật không ngờ, 4 đại đệ tử của Toàn Chân cùng đến, quả thật quá nể mặt ta rồi."

"Ma vương, đã bao nhiều năm, vậy mà ngươi vẫn không biết quay đầu, lợi dụng chân mệnh thiên tử để làm điều tà đạo."- Một nam tử nói.

Ánh mắt nàng hờ hững như không, lúc nào cũng tĩnh lặng: "Thế nên ngươi muốn ngăn cản ta."

Nam tử kia thoáng nhíu mi tâm, ánh mắt lướt qua một chút tình cảm phức tạp nhìn nàng: "Hàn Tâm, Mạc Phi chết rồi, cô cần gì phải giữ khư khư chấp niệm để phải tàn sát người vô tội."

"Câm miệng, ngươi không có tư cách nhắc đến tên chàng ấy."- Giọng nói từ chậm rãi biến thành lạnh lùng, đối mắt cũng băng lãnh, chưởng một chưởng, nam nhân kia không phòng liền bị đả thương, một người khác tức giận nói: "Đại Hữu sư huynh có lòng nhân đạo mới tha mạng ngươi hết lần này đến lần khác, ngươi không biết hối cải còn liên tục phạm lỗi, để xem hôm nay ta có thu phục ngươi không?"

Sau đó ba người còn lại lao tới, một mình Hàn Tâm chống ba người xem ra họ không phải đối thủ của nàng, còn Chí Kiệt đánh với đám thuộc hạ kia.

Đột nhiên, nam tử kia chuyển hướng tấn công về phía Chí Kiệt, dùng nội lực phi kiếm.

"Cẩn thận."- Hàn Tâm hốt hoảng chạy đến.

Chí Kiệt chỉ thấy một thú chất lỏng màu đỏ trào ra, vị trí ngực trái sư phụ đã lãnh trọn nhát kiếm đó.

Sư phụ bị thương. Vì cứu hắn.

Nam nhân kia cũng không ngờ tới, hắn ta định phân tán lực chú ý , của nàng nên mới tấn công Chí Kiệt, không ngờ tới người con gái đó lại không màn bản thân mà lao vào đõ nhát kiếm đó.

"Đáng chết."- Chí Kiệt khẽ mắng một tiếng, sau đó đỡ nàng ngồi xuống còn bản thân thi triển Nhật Nguyệt Kiếm Pháp, bộ võ công có uy lực mạnh nhất khiến bọn người kia bị đả thương mà ngạ quỵ, Chí Kiệt dường như không định tha cho bọn họ, hắn bắt lấy nam tử tên Đại Hữu kia rồi kề dao vào cổ y.

"Lui ra hết, nếu không muốn hắn chết."

Nam tử khi nãy tức gận lo sợ nói: "Cậu đừng hồ đồ mà không phân địch ta, cô ta từ đầu tới cuối chỉ muốn lợi dụng long khí của cậu, muốn dùng mạng của cậu đổi lấy Hiên Viên Bội Kiếm mà thôi."

Chí Kiệt nhìn nàng đang đau đớn nằm đó, không nói nhiều dùng dây trói Đại Hữu sau đó giữ một đầu dây, một tay khác ôm lấy nàng, khinh công rời đi.
Bình Luận (0)
Comment