Lệ Ngọc

Chương 2

“Ánh Lâm ca, ngươi tại sao ngủ ở nơi này?” Tối hôm qua Tiêu Kì ngủ vô cùng sớm, cho nên buổi sáng cũng rất sớm thì đã dậy, nhàn rỗi và nhàm chán, đi xung quanh thì gặp Ánh Lâm say rượu ngồi ngoài vườn, thấy Ánh Lâm một người nằm vào bên trong một đống bầu rượu, vì thế vội vàng chạy tới.

Ánh Lâm đối  với âm thanh của Tiêu Kì rất nhạy cảm, nghe thấy Tiêu Kì đang kêu tên hắn, liền dụi dụi đôi mắt, nguyên tưởng là mình uống say nghe nhầm, mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Tiêu Kì thật sự đang đứng trước mặt mình, nhất thời trong lòng vừa mừng vừa sợ, lo lắng ở trong long nhất thời cũng nổi lên, nghĩ đến chuyện đêm qua của Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên, tâm Ánh Lâm một trận quặn đau. (Éo, chuyện gì =.=)

“Hoàng Thượng hắn không có ở bên cạnh bồi ngươi sao?”

Bị Ánh Lâm hỏi như vậy, Tiêu Kì mới cảm giác sự tình không thích hợp, nhưng hắn không hy vọng Ánh Lâm vì hắn mà lo lắng, u buồn của Tiêu Kì hạ xuống, quyết định đối Ánh Lâm nói dối. “Hoàng Thượng còn ở trong nội thất, ta cảm thấy được có điểm buồn, vì thế đi ra đi một chút. Ánh Lâm ca, ngươi cả đêm hôm qua đều ở nơi này sao?” 

Tiêu Kì vươn tay, sờ sờ trán Ánh Lâm, lại thu hồi tay, nói “Hoàn hảo không có phát sốt, Ánh Lâm ca, ngươi tại sao kô chịu hảo hảo chiếu cố bản thân a?”

“Kì kì, cuộc sống trong cung, ngươi có vui vẻ không?” Ánh Lâm tận lực khắc chế vẻ mặt bi thương của bản thân, nếu là người khác nhất định sẽ cảm nhận được trong giọng nói Ánh Lâm có thương cảm, nhưng mà bởi vì Tiêu Kì trong lòng có một người khác tồn tại, tự nhiên cũng xem nhẹ cảm tình Ánh Lâm đối với mình, vẫn cho rằng Ánh Lâm giống như đối với mình là chăm sóc một đệ đệ.

“Chỉ cần Ánh Lâm ca ở bên người Kì Kì, thì Kì Kì sẽ rất vui vẻ.” Vô ý nói xong, người nghe có tâm. Tiêu Kì khi nói lời này hiển nhiên không có suy nghĩ như Ánh Lâm sâu vậy, Ánh Lâm nghe được Tiêu Kì nói như vậy, trong lòng vẫn là cảm thấy thập phần vui vẻ. 

Ánh Lâm trước khi đi tiến lên ôm Tiêu Kì một cái, nhìn hắn nói “Kì Kì, mau trở về đi thôi, Hoàng Thượng có thể là đang chờ ngươi.” Tuy rằng trong lòng rất không can tâm, không muốn buông tay để cho Tiêu Kì rời đi, nhưng thân phận Tiêu Kì ngày hôm nay dù sao bất đồng ngày xưa, hắn không muốn bởi vì chính mình mà mang đến phiền toái không cần thiết cho Tiêu Kì.

Tiêu Kì trở lại tẩm cung, trừ bỏ mấy thị nữ ra ra vào vào ở ngoài, thì không có ai tới như trước. Mới đầu Tiêu Kì còn lo lắng này những thị nữ này có thể hay không đem chuyện Hàn Nhiên chưa có tới nói cho thái hậu, chính là sau lại phát hiện, bọn thị nữ trừ bỏ làm tốt bổn phận của bản thân ra, đối chuyện khác thì không hề đề cập tới, vì thế hắn cũng yên tâm. Tiêu Kì đoán rằng, các nàng có thể là nhìn quen chuyện hậu cung như vậy, cho nên đối với chuyện này không thèm quan tâm.

Ngày đêm bất tri bất giác qua đi, đảo mắt đã đến đại thọ sáu mươi của thái hậu. Thái hậu ở mặt ngoài chưa nói cái gì, kỳ thật trong lòng đã sớm rõ ràng, Hàn Nhiên cho tới bây giờ đều không có đi qua nơi ở của Tiêu Kì, nàng chính là không có ở trước mặt Hàn Nhiên vạch trần ra thôi. Nàng biết Hàn Nhiên có thể nhất thời không tiếp nhận được Tiêu Kì, cho nên cũng không có có thể đi miễn cưỡng hắn. Nàng tin tưởng chỉ cần Hàn Nhiên nhìn thấy Tiêu Kì sau này, nhất định sẽ đối với Tiêu Kì thay đổi.

Ngày sinh tham dự rất nhiều người, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan, các cấp tần phi đều có mặt, liền giống như Tiêu Kì cùng Hàn Nhiên đại hôn lần đó náo nhiệt giống nhau.

Làm thái hậu cùng Tiêu Kì cùng nhau đi vào đại điện, những âm thanh cảm thán thuận theo mà vang lên. Tiêu Kì hôm nay cách ăn mặc cực kỳ mộc mạc, quần áo đạm màu tím cùng với áo choàng làm cho Tiêu Kì càng thêm quyến rũ động lòng người, chỉ vừa bước vào, những nữ nhân khác liền hoàn toàn thất sắc. Xem ra chỉ có 1 người có thể xứng với Tiêu Kì, đó là Hàn Nhiên.

Cách mấy ngày, thái hậu triệu Hàn nhiên vào cung của nàng để thương lượng vể chuyện của Tiêu Kì.

“Hoàng nhi, ai gia cảm thấy được là thời điểm lập Tiêu Kì làm hậu.”

Hàn nhiên cũng không có lập tức trả lời, qua một lúc mới nói “Xin để cho nhi thần suy nghĩ lại.”

Hàn nhiên cảm thấy sau khi hắn gặp Tiêu Kì, cảm giác bài xích cũng không như trước, chỉ có điểu không lập tức phong Tiêu Kì làm hậu, huống chi Hàn Nhiên  vẫn còn lo lắng cho Nhiễm Dạ, tuy rằng Nhiễm Dạ ngoài miệng không nói, nhưng là Hàn Nhiên vẫn là có thể cảm thụ được trong lòng Nhiễm Dạ thập phần thống khổ.

Bản thân Hàn Nhiên cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì sao chính mình tại nơi này là thời điểm đầu tiên nhìn thấy Tiêu Kì lại có một loại cảm giác giống như đã từng quen biết, giống như có lẽ là truớc đây chỉ thấy qua hắn, chính là vì sao vẫn không thể lý giải được, một loại cảm giác giống như đã bị quên rất lâu nay lại đang lượn lờ trong lòng Hàn Nhiên. (Câu này ta xoắn:]])

Đồng thời, cái này cũng khơi dậy hứng thú của Hàn Nhiên đối  với Tiêu Kì, vì cái gì mẫu hậu đối với Tiêu Kì coi trọng như thế, rốt cuộc trên người Tiêu Kì ẩn chứa sức quyến rũ như thế nào, mang theo nghi vấn như vậy, Hàn Nhiên quyết định dành thời gian đi coi trộm nơi ở Tiêu Kì một chút. (#thuhuynh96: coi nơi ở hay coi em Kì đây *hắc hắc*)

“Hoàng Thượng, đã khuya, ngài nên đi ngủ.” Nhìn thấy sắc trời đã tối, Ngưng Mặc đứng một bên nhắc nhở Hàn Nhiên. Ngưng Mặc từ nhỏ thì đã ở bên người Hàn Nhiên làm thị vệ, hai người trong lúc đó hình thành một loại ăn ý.

“Ngưng Mặc, theo giúp ta đi ra ngoài đi một chút đi.”

Đi tới, đi tới chợt nghe thấy xa xa truyền đến từng trận tiếng đàn, hai người dọc theo tiếng đàn mà đi, bước đi tới Tiêu Kì cung điện.

“Hoàng Thượng, nơi này là cung điện của Kì phi.” 

“Trầm Tiêu Kì sao?”

“Vâng.”

“Đi, chúng ta vào xem.”

Ánh Lâm nghe thấy tiếng đàn của Tiêu Kì, cũng đi tới nơi ở Tiêu Kì, lại phát hiện sớm có người tới trước hắn một bước, thấy ánh mắt Hàn Nhiên nhìn Tiêu Kì, tâm Ánh Lâm lại bị một lần hung hăng thương tổn, cái gì cũng không có lưu lại, mang bản thân liền rời đi, biến mất dưới ánh trăng bên.

Tiêu kì lẳng lặng ngồi ở trước bàn, trong tay nhịp nhàng cầm huyền (đánh đàn), dư âm lượn lờ, làm cho lòng người say. Tiêu Kì giống như là một cái khói lửa tiên tử không thuộc phàm nhân, làm cho người khác nhìn thấy hắn mà sinh ra loại cảm giác bao bọc, yêu thương. Hàn Nhiên cnũg như thế, nhìn thấy Tiêu Kì nhịn không được mà ngẩn người, thật lâu mới lấy lại tinh 

thần, đi tới.

“Trầm Tiêu Kì......”

Tiêu kì nghe thấy ngoài cửa có người đang gọi hắn, liền ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, hắn ở dưới một thân cây đã phát hiện hai cái bóng dáng nam tử, đứng một trước một sau, cẩn thận suy nghĩ một chút, đoán phía trước đứng đúng là phu quân hắn, Tuyết Vực vương.

“Nô tì khấu kiến Hoàng Thượng.” Thấy Hàn Nhiên hướng cạnh mình đi tới, Tiêu Kì nhanh chóng ngừng tay trung cầm, quỳ xuống hành lễ. (Tại sao lại là nô tì =.=)

“Người Liên thành quả nhiên xuất chúng, liền ngay cả tiếng đàn cũng phá lệ tao nhã, bất quá tiếng đàn này tựa hồ là đang ẩn chứa một tia đau thương, là ở trách trẫm lạnh nhạt ngươi sao?” Hàn Nhiên vừa nói một bên lấy tay nâng lên đầu Tiêu Kì, nhìn thấy dung mạo Tiêu Kì, cảm giác giống như đã từng quen biết thóang đã trở lại.

“Nô tì không dám.” Tiêu Kì gần gũi nhìn Hàn Nhiên như thế vẫn là lần đầu tiên, hắn có một đôi mắt mê hoặc lòng người, vừa cường hãn (quả quyết) lại mang theo một tia ôn nhu, trừ mình ra, Hàn Nhiên là người nam tử thật rất anh tuấn, ngũ quan tinh tế đồng thời lại biểu hiện ra kia 

loại đế vương khí chất. Nam nhân như vậy không làm  cho người khác si mê thì thật khó.

“Không dám? Nghe lời khẩu khí của ngươi giống như không quá vui lòng khi gặp trẫm?"

"Bên trong Hậu cung có phi tử nào không muốn gặp lại hoàng thượng.” Tiêu Kì trong lòng thật sự thập phần không muốn nhìn thấy Hàn Nhiên, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với Hàn Nhiên, vì thế nước tới thì ngăn, coi như là trả lời cho qua đi.

“Tốt lắm, Ngưng Mặc ngươi đi về trước đi, đêm nay trẫm ở chỗ này đi ngủ.”

“Cái gì?” Nghe được Hàn Nhiên nói phải lưu lại qua đêm, Tiêu Kì hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

“Như thế nào, không muốn?” Hàn Nhiên chứng kiến Tiêu Kì giật mình nhưng vẻ mặt lại đáng yêu, lại càng khơi dậy dục vọng của hắn. (ắc, sắc lang >.<)

“Không có, Hoàng Thượng có thể tới là nô tì vinh quang và may mắn.” Tiêu Kì ngoài miệng nói thì khác, kỳ thật trong lòng là sợ hãi vô cùng.

“Vậy là tốt rồi, nếu chúng ta đã muốn là vợ chồng, nói lý ra liền gọi thẳng tính danh  thì tốt lắm, ngươi một hơi một cái Hoàng Thượng, một hơi một cái nô tì, ta nghe cũng chóng mặt, gọi ta Hàn Nhiên là tốt rồi, Tiêu Kì.” Nhớ ngày đó kêu Nhiễm Dạ gọi thẳng tên của mình cũng là một đoạn thời gian vui vẻ.

“Vâng.” Tiêu Kì lên tiếng, sau đó vẫn đứng ở tại chỗ  không nhúc nhích, hai tay nắm thật chặc quyền, tim bang bang đập mạnh.

“Tiêu kì, ngươi như thế nào còn đứng ở trong này ngẩn người? Chẳng lẽ không ai đã dạy ngươi phải đối đãi phu quân của ngươi như thế nào sao?” Hàn Nhiên nhìn thấy bộ dáng Tiêu Kì như vậy, thì biết Tiêu Kì hôm nay tuyệt đối là lần đầu tiên, nhìn thấy Tiêu Kì kia không biết phải diễn cảm làm sao, Hàn Nhiên nhiều lần đều phải nhịn không được cười ra, không khỏi suy nghĩ trong lòng: Về sau cuộc sống có một cái đáng yêu thê tử như vậy nói không chừng cũng không sai.

“Ta......”

“Ta cái gì ta.” Nói xong liền ôm chầm Tiêu Kì bả vai, hướng nội thất  đi tới......

Đi vào phòng, bọn thị nữ sớm đã vì Hàn Nhiên lấy nước ấm rót vào trong thùng gỗ.

“Tiêu Kì a, thay quần áo cho ta tắm rửa đi.”

“A?... Nga...” Tiêu Kì không dám chống lại Hàn Nhiên mệnh lệnh, hai tay run rẩy chuyển qua ngực Hàn Nhiên, giúp hắn cởi xuống nút thắt trên áo.

Nhìn thấy động tác Tiêu Kì chậm chạp, Hàn Nhiên cảm giác được sự sợ hãi của Tiêu Kì, bàn tay ở bên hông Tiêu Kì dung sức chút, đem tiêu kì kéo vào trong lòng mình. động tác thình lình xảy ra làm cho Tiêu Kì nhất thời không có phản ứng lại, mở to ánh mắt ngẩng đầu, hai người chóp mũi vừa lúc đụng cùng một chỗ, chỉ cần gì một người nhướng về phía trước một chút, liền có thể hôn đối phương, hơi thở ám muội tràn ngập căn phòng …..

Hai cặp ánh mắt đồng dạng mê người nhìn nhau, ánh mắt Tiêu Kì trong suốt liền giống như dòng suối nhỏ bình thường, sáng ngời động lòng người. Làm Hàn Nhiên kìm lòng không đậu về phía trước đụng vào, nhẹ nhàng hôn lên môi Tiêu Kì. (Hun rồi *hú hú)

Hàn Nhiên cảm giác được Tiêu Kì đang run rẩy, lại biết là lần đầu tiên của hắn, cho nên cũng không có xâm nhập đi xuống.

Lưu luyến không rời rời đi môi Tiêu Kì, thấy mặt Tiêu Kì phiếm đỏ ửng, cúi đầu, diễn cảm đáng yêu không phản đối.

Tiêu Kì từ nhỏ đến lớn, vẫn là lần đầu tiên bị người hôn môi, không có kinh nghiệm hắn đương nhiên là không biết phải làm sao, nguyên bản nghĩ hắn lần đầu tiên phải lưu cho Dịch ca ca, chính là hiện tại lại cho Hàn Nhiên lấy được, nghĩ đến đây, Tiêu Kì đáy mắt nổi lên lờ mờ có bọt nước.

Biết Tiêu Kì không có kinh nghiệm, Hàn Nhiên cũng không nghĩ miễn cưỡng hắn, buông tay buông ra Tiêu Kì, tự mình cởi xuống vạt áo, bước vào bên trong thùng gỗ, hưởng thụ hơi nước mang đến thoải mái.

Tiêu Kì đứng ở phía sau Hàn Nhiên, nhìn thấy tấm lưng rộng lớn, rắn chắc của Hàn Nhiên, làm hắn không khỏi nhớ tời Dịch ca ca, vừa rồi Hàn Nhiên đưa hắn ôm vào trong ngực, cho hắn cảm giác là bao nhiêu ấm áp, làm cho người ta cảm giác an toàn, làm cho người ta an tâm. Tiêu Kì nhịn không được nhẹ giọng đọc ra người có tên tự đã làm nội tâm hắn tưởng niệm đã lâu “Dịch ca ca...”

“Tiêu kì, ngươi đang nói cái gì?”

“A... Không có gì, ta chưa nói cái gì a...” Nghe thấy Hàn Nhiên hỏi hắn, hiển nhiên là chột dạ.

“Tốt lắm, trời đã tối, đi ngủ đi.” Vừa nói, một bên dùng khăn mặt đem bản thân mình lau khô, thay áo trong, ôm Tiêu Kì đi hướng bên giường đi tới, cùng nhau nằm xuống.

Đêm, liền như vậy lặng lẽ qua...... Cứ như vậy, Hàn Nhiên ôm Tiêu Kì vượt qua đêm đầu tiên của bọn hắn. (kô làm gì sao =.=)

Trải qua vài ngày ở chung, Hàn Nhiên cảm thấy được Tiêu Kì kỳ thật là một người không tồi, chính là tính khí thật đặc biệt sáng sủa, nói cũng rất ít, có thể là vừa mới tiến cung, đối nơi này còn vẫn còn so sánh chút xa lạ. Bất quá Tiêu Kì đáng yêu nên bộ dáng thật sự thực làm cho người ta yêu thương, dần dần theo thời gian trôi qua, Hàn Nhiên đối Tiêu Kì thật là cảm tình cũng càng ngày càng đậm. Trừ bỏ khi ngẫu nhiên Hàn Nhiên sẽ nhịn không được hôn môi vài cái, hai người cũng không có hành động đặc biệt thân mật, Hàn Nhiên hy vọng đợi cho Tiêu Kì quen với hắn, mới hảo hảo yêu hắn.
Bình Luận (0)
Comment