Lệ Ngọc

Chương 8

“Mời Cách Thiệu Tam công chúa vào điện.” Hàn Nhiên ngồi trên ngai vàng giữa đại điện, Tiêu Kì ngồi bên cạnh Hàn Nhiên. Văn võ bá quan chia làm hai hàng đứng ở hai bên.

Tam công chúa từ ngoài đại điện bước chân nhẹ nhàng chậm rãi đi vào, một thân trang phục hoa lệ, phối hợp dung mạo tinh xảo, làm cho quần thần sau khi nhìn thấy không khỏi cảm thán: Trừ bỏ hoàng hậu của bọn họ, chỉ sợ những người khác đều không thể cạnh tranh sắc đẹp.

Tiêu Kì cũng gặp không ít nữ tử, nhưng nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy cũng vẫn là lần đầu nhìn thấy, trong lòng không khỏi suy nghĩ: Nữ tử xinh đẹp như vậy làm phi tử cho Hàn Nhiên, Hàn Nhiên thật đúng là tuyệt không có hại a...... Sau khi Hàn nhiên thấy nàng có thể động lòng hay không?

“Anh Lạc tham kiến Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Hoàng Thượng và hoàng hậu vạn phúc kim an.” Vô luận là ngôn ngữ hay là hành vi đều có phong cách quý phái.

“Miễn lễ. Xin tam công chúa đứng lên.”

“Tạ Hoàng Thượng, lần này Anh Lạc đến chính là vì cầu thân với Tuyết Vực, hẳn là Hoàng Thượng đã biết rồi, như vậy Anh Lạc cả gan xin hỏi Hoàng Thượng suy nghĩ thế nào?” Vừa lên đến liền đi thẳng vào chủ đề, lời nói một chút cũng không có dư thừa.

Hàn Nhiên thật không ngờ nàng lại trực tiếp hỏi như vậy, may mắn lúc trước liền đã nói qua với Tiêu Kì, bằng không hai người sẽ có hiểu lầm, nhưng Hàn Nhiên vẫn là lo lắng nhìn Tiêu Kì một cái, Tiêu Kì nhìn thấy Hàn Nhiên nhìn về phía mình, khẽ gật đầu, để cho Hàn Nhiên yên tâm hắn không có việc gì.

“Vấn đề này ngày khác chúng ta thảo luận, Tam công chúa trước hết ở lại trong hoàng cung, chờ sau khi thương lượng tốt chắc chắn cấp cho công chúa câu trả lời thuyết phục.”

Quần thần phía dưới đều thực nghi hoặc, vì cái gì Hoàng Thượng còn phải suy nghĩ chuyện này, lấy dung mạo và thân phận của Tam công chúa, không có chỗ nào là không xứng với hoàng thượng, Nếu nói là vì hoàng hậu, chính là hậu cung của hoàng đế phi tần vô số, một Tam công chúa cũng không nhiều a......

“Nếu vậy, Anh Lạc cũng chỉ có thể như vậy trước. Đa tạ Hoàng Thượng.”

Đợi cho đêm khuya, Tam công chúa lặng lẽ lén vào trong phòng Nhiễm Dạ......

“Tam công chúa, ngài đã tới.”

“Nhiễm Dạ, vài năm nay ngươi ở Tuyết Vực được không?” Bộ dáng cả vú lấp miệng em, khiến cho Nhiễm Dạ cũng không khỏi từ đáy lòng rét lạnh lên.

“Hồi công chúa, tất cả đều tốt.”

“Ha ha, tất cả đều tốt? Hảo cho một câu tất cả đều tốt! Vì cái gì mấy năm gần đây, tin tức ngươi truyền đến Cách Thiệu càng ngày càng ít? Nhiễm Dạ, hay là ngươi đã yêu Kim Hàn Nhiên?” Hiện tại Tam công chúa đã hoàn toàn không còn phần mềm mại như ở trên đại điện.

“Ta...... Ta......” Nhiễm Dạ ngập ngừng ấp úng, kỳ thật hắn không cần phải nói, Tam công chúa cũng đã sớm hiểu được.

“Tốt lắm, nhìn ngươi thế này, ta có thể khẳng định suy đoán của ta. Nhiễm Dạ, vì một người không thương ngươi mà biến thành phản đồ đáng giá sao? Xem thái độ hắn đối với ngươi hiện nay, trong tim của hắn cũng chỉ có hoàng hậu của hắn, ngươi cũng chỉ giống như một quân cờ thôi....” Những câu trong lời nói của Anh Lạc thẳng đánh vào chỗ sâu trong nội tâm của Nhiễm Dạ.

“Ta...... Biết...... Nhưng, trước khi Trầm Tiêu Kì tới, chúng ta.... Thật sự từng yêu nhau.” Lúc trước cố gắng khắc chế không cho mình yêu hắn, chính là chuyện cảm tình, muốn là khắc chế là được sao?

“Yêu? Trong cảm tình của đế vương yêu tính là gì? Muốn thành nghiệp lớn, chính là phải vô tình. Yêu chỉ trở thành nhược điểm của hắn, một điểm bắt đầu của thất bại mà thôi. Nhiễm Dạ, ngươi quá ngây thơ. Vì hắn, ngay cả cha mẹ dưỡng dục mình ngươi cũng muốn bỏ qua sao?”

“Van cầu ngươi buông tha bọn họ, sai đều là một mình ta, không liên quan tới bọn họ, bọn họ là vô tội.” Nói xong, Nhiễm Dạ liền quỳ gối xuống trước mặt Anh Lạc, nước mắt đã dính ướt cả hai má hắn.

“Ha ha, hiện tại mới nhớ tới bọn họ, có phải đã chậm hay không? Nhiễm Dạ, nội gián là không có kết cục tốt. Nếu Kim Hàn Nhiên biết được, ngươi nói hắn sẽ đối với ngươi như thế nào?”

“Ngươi không nên ép ta......” Nhiễm Dạ hô to ra tiếng.

Ngày hôm sau, ở trong sự kinh ngạc của mọi ngươi, đã phát hiện thi thể của Tam công chúa Anh Lạc thi thể nổi trên ao sen ngoài cung của hoàng hậu.

Nghe tin tức như thế, mọi người rất nhanh chạy tới địa điểm xảy ra việc.

“Ngưng Mặc, ai phát hiện?” Đối mặt tình huống đột ngột xảy ra như vậy, Hàn Nhiên cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đang tốt, sao vừa qua một ngày Tam công chúa liền chết như vậy, Tuyết Vực làm sao cho Cách Thiệu một cái công đạo đây.

“Buổi sáng một nha hoàn phát hiện, sau khi phát hiện liền lập tức bẩm báo Hoàng Thượng.”

“Vì cái gì Tam công chúa lại chết ở trong này?”

“Kì nhi, chẳng lẽ là có người muốn giá họa cho ngươi?”

“Rất có có thể, nếu nói ta bởi vì ghen tị mà sát hại công chúa, cũng là một đạo lý.”

“Nhưng đêm qua ngươi vẫn đều ở cùng ta.”

“Cho nên cũng có lý do, ta sai khiến người khác giết công chúa!”

“Quên đi, người sáng suốt đều có thể thấy rõ ràng đây là giá họa cho ngươi, hiện tại mấu chốt nhất chính là giải thích với Cách Thiệu như thế nào.”

“Chỉ sợ rất khó, Tam công chúa là muội muội mà vua Cách Thiệu thương yêu nhất, hiện tại mất mạng nơi này, chỉ sợ sẽ gây ra một trận chiến tranh.”

“Kì nhi, chiếu theo suy đoán của ngươi, Cách Thiệu rất có có thể là cố ý làm như vậy. Nguyên bản Tuyết Vực cùng Cách Thiệu không có đụng chạm gì nhau, hiện tại bởi vì vụ án của công chúa mà có cớ xuất binh.”

“Uh, bất quá Hàn Nhiên, vô luận về sau xảy ra tình huống thế nào, hiện tại phải phái người đem di thể của Tam công chúa đưa về Cách Thiệu.”

“Ngưng Mặc, đi chuẩn bị cho cuộc chiến, trận này xem ra là không tránh được.”

“Vâng, Hoàng Thượng.”

Sau khi đưa di thể Tam công chúa về Cách Thiệu, vua Cách Thiệu lấy cớ nên vì Tam công chúa báo thù mà khai chiến với Tuyết Vực.

“Chiến tranh với Cách Thiệu quốc lần này hẳn là rất gay go, có người nào tự nguyện mang binh đánh giặc không?” Hàn Nhiên hướng quần thần hỏi.

“Thần nguyện ý.” Người thứ nhất trả lời Hàn Nhiên đúng là Lạc Ánh Lâm, đoạt giải nhất trong khoa cử lúc trước đã giúp hắn giữ lấy một chức nhỏ trong quan trường, hiện giờ hắn vì sao nguyện ý xuất binh đánh giặc, hết thảy đều là vì Tiêu Kì.

“Tốt, trẫm chấp thuận. Lý tướng quân sẽ cùng Lạc Ánh Lâm mang binh đón đánh Cách Thiệu, chuẩn bị sẵn sàng thật tốt, đừng khiến trẫm thất vọng.” Ánh Lâm không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, Hàn Nhiên lại cho phép hắn mang binh, tuy rằng quần thần muốn phản đối, thì đồng thời Hàn nNhiên lại cho Lý tướng quân có kinh nghiệm sa trường cùng đi, mọi người mới yên tâm.

Tiêu Kì từ nơi Hàn Nhiên biết Ánh Lâm muốn dẫn binh, vì thế hắn hướng Hàn Nhiên yêu cầu cho mình gặp Ánh Lâm một lần.

“Ánh Lâm ca, lần này ngươi đi nhất định phải cẩn thận, bình an trở về.”

“Kì Kì, ca ca đi vắng trong cuộc sống ngươi phải chiếu cố mình thật tốt. Ngàn vạn lần đừng khiến ta vừa đánh giặc lại vừa lo lắng cho ngươi, biết không?”

“Ta biết, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình. Hàn Nhiên cũng sẽ chiếu cố ta, Ánh Lâm ca, ngươi cứ yên tâm đi.”

“Kì Kì a, có lẽ ca ca đánh giặc xong sẽ không trở lại cũng nói không chừng. Cuộc sống quan trường quá mệt mỏi, không quá thích hợp ta. Bất quá nếu làm quan, tối thiểu nên cống hiến năng lực của mình một chút.”

“Ánh Lâm ca, ngươi tốt nhất nhanh chóng trở về, Kì Kì sẽ nhớ ngươi.”

“Ha ha, Kì Kì ngốc, ca sẽ không bỏ lại Kì Kì.” Ánh Lâm vươn tay cánh tay, ôm Tiêu Kì vào lòng thật chặt, hắn phải nhớ kỹ bộ dáng của Tiêu Kì, lưu trữ về sau có thể hảo hảo nhớ lại: Kì Kì, ngươi vĩnh viễn là người ca ca yêu nhất.

Dưới sự phối hợp của Ánh Lâm cùng Lý tướng quân, chiến sự tiến hành thực thuận lợi, trải qua hơn hai tháng cố gắng không lơ là, Tuyết Vực rốt cục đánh Cách Thiệu trọng thương. Chỉ là người đang ở hoàng thành lại làm sao cúng không cao hứng nổi, sau khi Tiêu Kì nghe cái tin tức đó cu khóc mãi, ngay cả Hàn Nhiên cũng không có biện pháp, đến cuối cùng Hàn Nhiên chỉ có thể bảo thái y khai một ít thuốc an thần cho Tiêu Kì, bắt buộc Tiêu Kì nghỉ ngơi, bổ sung thể lực.

Mà cái tin tức chính là: Ánh Lâm mang tinh binh đánh lén trại quân Cách Thiệu, tuy rằng đánh lén thành công, trọng thương Cách Thiệu, nhưng xong trận chiến tranh này, Ánh Lâm lại rơi xuống Huyền Nhai (vách núi), mất mạng......

Tối nay thời tiết lại lạnh không ít, Nhiễm Dạ một mình ngồi ở trong viện si ngốc nhìn không trung, màu xanh da trời vô cùng thâm sâu, nhớ rõ trước kia Hàn Nhiên thường thường mang theo mình đến trong hoa viên nhìn đốm nhỏ, hai người ở cùng một chỗ ngọt ngào bao nhiêu. Bắt đầu từ lúc nào quan hệ của hai người dần dần phát sinh biến hóa? Có lẽ là từ Tiêu Kì vừa mới tiến cung, hai người liền thường xuyên bởi vì Tiêu Kì mà cãi nhau không vui, thời gian Hàn Nhiên tới cũng càng ngày càng ít, nghe được bọn thị nữ nói Hàn Nhiên và Tiêu Kì ân ái như thế nào, trong lòng thật sự là giống như đao cắt.

“Hàn Nhiên, ngươi còn có thể tới sao? Ngươi còn nhớ rõ thời gian vui vẻ trước kia của chúng ta sao? Ở trong lòng ngươi ta rốt cuộc là tồn tại thế nào? Có lẽ nói không chừng ngay từ đầu quen biết ngươi chính là một sai lầm!”

“Dạ chủ tử, mau trở lại phòng đi thôi, bên ngoài lạnh lẽo, thân thể ngài sẽ nhiễm lạnh.”

“Không có việc gì. Không cần lo lắng ta, ngươi đi xuống đi.” Nhiễm Dạ nghĩ: Cho dù mình sinh bệnh, Hàn Nhiên cũng sẽ không để ý.

“Dạ chủ......”

“Đi xuống.” Nhiễm Dạ nghiêm khắc đánh gảy lời nói của nữ tỳ, dọa nàng vội vàng lui ra không dám nói nữa.

“Hàn Nhiên......”
Bình Luận (0)
Comment