Mong đợi hơn một tháng,
cuối cùng tất cả hy vọng của Kế Chỉ Tường đều tan thành mấy khói.
Ngày lễ tình nhân, khi các nhân viên đều vui vẻ đi hưởng thụ không khí ngọt
ngào, Cận Trọng Kỳ lại làm thêm ngoài giờ để giải quyết mớ công việc bề bộn của
mình, đến tận nửa đêm anh mới về nhà.
Kế Chỉ Tường không tức giận cũng không oán trách, cô chỉ lặng lẽ chôn vùi tất
cả nỗi thất vọng của mình, không để bất kỳ ai phát hiện.
Không ngoài dự liệu, Cận Trọng Kỳ vẫn bất cẩn quên cả kỷ niệm ngày cưới của họ,
một ngày lễ tình nhân trắng cũng thuộc về những đôi yêu nhau khác, anh vẫn về
nhà vào lúc nửa đêm. Cô cũng không hề nhắc nhở hay trách móc gì, lại một lần
nữa giấu kín trái tim bị tổn thương, tiếp tục diễn cho tốt vai người phụ nữ của
gia đình, một người phụ nữ lặng lẽ hy sinh.
Ngoài những lúc ở bên mẹ chồng, cứ cách một ngày, Kế Chỉ Tường lại về nhà thăm
người bố cô đơn của mình; sống những ngày bình lặng không chút sóng gió, tuy
rất cô đơn, rất tĩnh lặng, nhưng lại khiến cô có cảm giác an lòng.
“Bố rất khỏe, con không cần phải thường xuyên về thăm bố như vậy, nếu để mẹ
chồng con không vui thì không nên đâu.” Con gái gả rồi như bát nước đổ đi, thấy
con mình lại về nhà, Kế Chí Xương nhắc nhở.
“Được... con sẽ mách lại với mẹ chồng con, rằng bố nói xấu sau lưng bà!”, Kế
Chỉ Tường giơ một ngón tay chỉ lên không, tỏ vẻ ngang bướng.
Kế Chí Xương nghe vậy giật mình, hoang mang lắc đầu, “Haizzz, đây là chuyện hai
bố con mình nói với nhau, tuyệt đối không được nói lại với mẹ chồng con!”. Chỉ
tại mẹ Chỉ Tường mất sớm, không kịp dạy con bé chuyện này.
“Bố, bố xem phim nhiều quá rồi!”, Kế Chỉ Tường ngồi xuống cạnh bố, thân thiết
níu vai ông.
Có lẽ vì việc kinh doanh của công ty hiện nay đã đi vào quỹ đạo, về cơ bản
không cần để Kế Chí Xương phiền lòng, vì thế ngoài việc yên tâm dưỡng bệnh, ông
không còn việc gì khác để làm, vì thế mới dành thời gian cho phim truyền hình
dài tập, xem hết bộ này đến bộ khác, biến chúng thành cách để giết thời gian
cũng như giảm bớt cô đơn.
“Mẹ chồng rất thương con, bà ấy chăm sóc con như mẹ ruột vậy, không giống mấy
bà mẹ chồng độc ác trong phim đâu.” Kế Chỉ Tường đương nhiên hiểu rõ, những lời
này không thể nói ra trước mặt mẹ chồng, cũng biết bố mình rất quan tâm đến con
gái, nên khéo léo hóa giải nghi ngờ của ông.
“Thật không?” Tư tưởng của Kế Chí Xương rõ ràng vẫn như ở những năm năm mươi,
lại thêm mấy bộ phim truyền hình hay thêm thắt này nọ, khiến ông càng thêm nghi
ngờ.
“Thật mà! Con gạt bố làm gì?” Kế Chỉ Tường giơ một tay lên đảm bảo. “Đúng rồi,
bố, dạo này bố thấy khỏe hơn chưa?”
Ngày trước Kế Chí Xương phải nhập viện là vì tai biến mạch máu não, đến nay nửa
người bên phải vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, bác sĩ dặn ông ngày nào cũng phải
đến bệnh viện tập vật lý trị liệu, nhưng sau đó ông thấy hằng ngày đi đi về về
rất phiền phức nên dứt khoát tự luyện tập ở nhà, tất nhiên vẫn có một người
giúp việc ở cạnh giúp đỡ, nếu không Kế Chỉ Tường cũng không đồng ý như vậy.
“Rất khỏe!” Kế Chí Xương vỗ ngực, cố gắng không để Kế Chỉ Tường biết gần đây dạ
dày của ông có vấn đề, thực sự ông rất sợ nằm viện. “Còn con, mẹ chồng tốt với
con không có nghĩa là Trọng Kỳ cũng thế, thái độ của nó thế nào?”
Tuy Kế Chí Xương vô cùng hài lòng trước biểu hiện của chàng rể, nhưng ông cũng
hiểu rất rõ, hai đứa kết hôn vội vàng như thế ít nhiều cũng do nguyên nhân sức
khỏe của ông. Công ty rất quan trọng, nhưng con gái càng quan trọng hơn, nếu
Trọng Kỳ dám đối xử không tốt hay ức hiếp Chỉ Tường, ông thề có chết cũng không
để cậu ta sống yên ổn!
“À, rất tốt!”, vô thức xóa hết những tổn thương mà Cận Trọng Kỳ gây ra cho
mình, Kế Chỉ Tường vui vẻ cười, “Anh ấy rất tốt với con”.
“Tốt là được.” Không hiểu sao Kế Chí Xương vẫn luôn cảm thấy con gái mình không
vui; tuy cô cười vui vẻ, nói rằng chồng mình rất tốt, nhưng chính vì thái độ
quá vui ấy lại khiến ông cảm thấy bất an.
“Bố, có phải bố trách anh ấy không đến thăm bố?” Việc kinh doanh của Cận Trọng
Kỳ ngày càng mở rộng, rồi lại quản lý cả Công ty Kế thị khiến anh bận rộn đầu
tắt mặt tối, thật sự Kế Chỉ Tường không có lý do buộc anh phải cùng cô đến thăm
bố.
“Không, bố biết chồng con rất bận.” Nghĩ lại thời trẻ, chính ông cũng vì công
việc mà lạnh nhạt với vợ, để bà buồn rầu sinh bệnh, cuối cùng qua đời khi còn
rất trẻ, vì thế ông rất sợ con gái cũng lâm vào tình cảnh như vợ mình ngày xưa.
“Chồng con không đến thăm bố cũng không sao, chỉ cần nó đối tốt với con là
được.”
Kế Chỉ Tường cúi đầu, mắt nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay đan nhau đặt trên đầu
gối.
Cô biết bố mình muốn gì, bản thân cô cũng muốn thử cải thiện quan hệ vợ chồng
giữa mình và Cận Trọng Kỳ một lần, nhưng sau khi cố gắng hết sức, tình hình vẫn
không có gì thay đổi.
Hiện giờ cô chỉ có thể khiến anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, sau đó
yêu thương gia đình này và biết trong đó có cô tồn tại.
Đành phải đợi thôi, ngoài việc chờ đợi, cô cũng không còn cách nào khác...
***
Thời gian qua nhanh, hơn ba trăm ngày qua như tên bay, trong nháy mắt, lễ tình
nhân lại đến.
Tòa cao ốc của Công ty Kỳ Ký vẫn vắng lặng, và vẫn chỉ còn ông chủ ngồi lại
công ty để làm thêm.
“Hi hi! Tôi có thể vào được không?” Chiêm Khắc Cần gõ cửa, khuôn mặt tươi cười,
tay xách một cái hộp.
“Cậu đến làm gì thế?” Lễ tình nhân cậu không ở nhà với vợ mà chạy tới công ty
chọc phá tôi chắc?
Chiêm Khắc Cần ném chiếc hộp lên bàn, kéo ghế dựa đến trước bàn làm việc của
Cận Trọng Kỳ, “Đương nhiên là đến kiểm tra xem cậu có chăm chỉ làm việc không!
Xem có phải thật sự cậu không chịu về nhà với chị dâu không?”.
“Năm ngoái chẳng phải đã nói rồi sao, tôi không còn ở cái tuổi chơi trò gia
đình nữa.” Cận Trọng Kỳ vẩy cây bút trong tay, ánh mắt vẫn không hề nhìn tới
chiếc hộp bí mật trên bàn. “Di Tĩnh đâu? Cậu không phải ở bên cô ấy sao?”
“Em ở đây này.” Vợ của Chiêm Khắc Cần - La Di Tĩnh - duyên dáng xuất hiện trước
cửa phòng làm việc, tươi cười bước vào. “Bọn em vừa ăn cơm xong, Khắc Cần nói
anh vẫn còn làm ngoài giờ, vì thế nên mới mua bánh kem đến cho anh.”
Cận Trọng Kỳ nhướn mày. “Bữa tối dưới ánh nến hả?”, anh vẫn còn nhớ Khắc Cần
từng nhắc đến việc này.
“Cái đó đương nhiên là năm nào cũng phải có rồi”, La Di Tĩnh vô tư ngồi lên chân
chồng mình, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của Cận Trọng Kỳ, “Còn về quà
tặng lại là chuyện khác!”.
Trên thực tế, đây là do Chiêm Khắc Cần đặc biệt năn nỉ La Di Tĩnh, cố ý thể
hiện tình cảm thân mật trước mặt Cận Trọng Kỳ, cố gắng sửa đổi những quan niệm
đã bám rễ trong đầu anh.
“Năm nay thì sao? Em nhận được quà gì?” Cận Trọng Kỳ mím môi nhịn cười, anh còn
chưa quên chuyện lý luận của Chiêm Khắc Cần là “tuyệt đối không được lặp lại
quà tặng”.
La Di Tĩnh thích thú đưa “món quà tình yêu” mà mình vừa nhận được ra, nói:
“Giày cao gót màu đỏ”.
“Phối với quà tặng năm ngoái vừa đúng một bộ”, Chiêm Khắc Cần ngồi bên cạnh
thêm thắt.
“Thật không chịu nổi hai người nữa”, Cận Trọng Kỳ ngán ngẩm.
“Đây mới gọi là điều thú vị của tình yêu mà!”, La Di Tĩnh yểu điệu cười, thân
mật hôn lên má Chiêm Khắc Cần, “Có vậy hôn nhân mới có thể kéo dài mà không
nhàm chán”.
“Đúng vậy!” Cận Trọng Kỳ xem như đã hiểu mục đích mà hai người họ xuất hiện,
chẳng phải là giúp anh mở mang kiến thức hay sao? “Hôn nhân không cần những thứ
phù phiếm đó mới có thể duy trì được.” Ít nhất thì Kế Chỉ Tường cũng không cần.
Năm ngoái chẳng phải anh cũng không tặng gì, thậm chí không làm bất cứ điều gì
đặc biệt, cô ấy cũng không có ý kiến đó sao? Hoặc có thể cô ấy cũng như anh,
không để tâm đến ý nghĩa của ngày lễ tình nhân.
“Đây là cách nghĩ của anh, chị dâu chưa chắc đã nghĩ vậy.” La Di Tĩnh nhíu mày,
cuối cùng cô cũng tin rằng Cận Trọng Kỳ hoàn toàn không quan tâm đến cuộc hôn
nhân của mình. “Không nói gì không có nghĩa là chị ấy không quan tâm, dù sao
chị ấy cũng là phụ nữ, chẳng phải sao?” Cô không tin trên thế giới này có người
phụ nữ lại không mong muốn được trải qua một ngày lễ tình nhân lãng mạn.
Chiêm Khắc Cần ngồi bên cạnh gật đầu hưởng ứng.
Quả nhiên là chỉ có phụ nữ mới hiểu nhau, chính Khắc Cần cũng không thể đưa ra
những phân tích sâu sắc đến vậy. Bà xã muôn năm!
“Cô ấy không giống em.” Ít nhất Kế Chỉ Tường cũng không nũng nịu như Di Tĩnh,
Cận
Trọng Kỳ chau mày, lập tức gạt bỏ ý nghĩ hoang đường vừa lóe lên trong đầu.
Anh cần cô ấy nũng nịu để làm gì? Anh đã quen với một Kế Chỉ Tường hiểu đạo lý,
như vậy là đủ để duy trì quan hệ hôn nhân của họ rồi.
La Di Tĩnh bỏ cuộc, nhưng cô hiểu rất rõ từ trước đến nay không thể dùng vài
câu nói là có thể thay đổi sự cố chấp của Cận Trọng Kỳ được. “Không có chuyện
không giống, mà tại anh chưa từng tìm hiểu chị ấy, đã bao giờ anh hỏi chị ấy
muốn gì chưa? Nhất định là anh chưa từng làm điều đó.” Cô thật sự thấy buồn
thay cho Kế Chỉ Tường. “Đi thôi Khắc Cần, chúng ta còn phải đi ngắm cảnh đêm!”
“Hả? Nói hết rồi?” Sao không nói thêm vài câu, tên cứng đầu ấy vẫn chưa chịu
hiểu mà!
“Những gì cần nói đã nói hết rồi, chúng ta đi thôi!” Khuyên đã khuyên hết lời,
có chịu hiểu hay không vẫn là Cận Trọng Kỳ cứng đầu có chịu sửa đổi không thôi.
“Ừ.” Hai người vẫy tay chào Cận Trọng Kỳ, sau đó rời khỏi văn phòng như một cơn
gió.
Cận Trọng Kỳ nhún vai, quay lại với mớ công văn của mình, nhưng ánh mắt cứ
hướng về phía hộp bánh màu hồng chói mắt đó khiến anh không thể tập trung vào
công việc được...
***
Cận Trọng Kỳ lại tiếp tục mang công việc về nhà làm thêm.
Một năm vừa qua, gần như ngày nào anh cũng làm thêm, nếu không vì mẹ nhất quyết
bắt về, có lẽ giờ này anh vẫn còn ngồi ở công ty ấy chứ.
Từ khi kết hôn với anh, Kế Chỉ Tường đã hai lần chờ đợi lễ tình nhân đến, hai
lần chờ đợi kỷ niệm ngày cưới, vẫn với sự lãnh đạm thường ngày, cô không dám
tưởng tượng xem, đến khi nào bản thân mới được cùng anh trải qua một ngày lễ
tình nhân lãng mạn...
Nghe tiếng cửa mở nhẹ, Cận Trọng Kỳ ngẩng đầu nhìn chiếc đổng hồ treo cạnh cửa.
“Sao em vẫn chưa ngủ?” Đáng lẽ giờ là lúc ngon giấc, sao cô ấy lại đột nhiên
xuất hiện ở phòng làm việc như một oan hồn vậy?
“Em vừa dậy.” Đã quen với chiếc giường trống không, nhưng thiếu vắng hơi ấm của
Cận Trọng Kỳ, cô thấy rất lạnh. “Anh đói không? Em có nấu chút mì...” Thấy đôi
mắt đen sâu thẳm đang nhìn mình, Kế Chỉ Tường không nói tiếp được.
Bức tường vô hình vẫn còn đó, chưa một lần biến mất. Mỗi lần cô thử vươn tay
chạm đến là một lần bị anh làm khựng lại, hai người vẫn mãi giậm chân ở chỗ cũ,
không có chút tiến triển nào.
“Cảm ơn em.” Nghe Kế Chỉ Tường nhắc đên, Cận Trọng Kỳ mới cảm thấy đói, ăn tối
xong, anh chỉ uống mấy thứ linh tinh chứ chưa ăn gì thêm.
“Vậy để em đi nấu rồi mang qua cho anh!” Dù Cận Trọng Kỳ vẫn rất khách sáo
nhưng trái tim Kế Chỉ Tường cũng không khỏi loạn nhịp, cô cười ngọt ngào, nói
xong liền đi ra khỏi văn phòng, giống như một thiên thần áo trắng vụt qua.
Cận Trọng Kỳ không cười nổi, lắc đầu, nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ vừa thoáng qua
trong đầu; nhất định là do gần đây tinh thần quá căng thẳng, lâu ngày không
được nghỉ ngơi nên mới nghĩ lung tung như vậy.
Thiên thần áo trắng gì chứ? Anh đã không còn ở cái tuổi mơ mộng đó.
Bưng một khay quay lại thư phòng, khuôn mặt cô ẩn hiện sau làn hơi mờ. “Anh ăn
luôn đi, để nguội sẽ không ngon! Cẩn thận một chút kẻo bỏng!” Đặt khay ở mép
bàn, Kế Chỉ Tường gạt số giấy tờ sang một bên để chừa ra một khoảng trống nhỏ,
sau đó cẩn thận đặt tô mì nóng hổi vào đó.
“Còn em?” Cận Trọng Kỳ nhìn cô ngồi xuống sofa, không lẽ cô chỉ nấu một bát mì
cho anh?
“Em không đói. Anh ăn đi, ăn xong em còn dọn.” Ở gian bếp, kỵ nhất là để bát
đũa lại qua đêm, nhất định phải thu dọn sạch sẽ, nếu không loại côn trùng màu
nâu đáng sợ đó sẽ kéo đến rất nhanh, rất đáng sợ!
Cận Trọng Kỳ không thể diễn tả được cảm giác ấm áp đang dâng lên trong lòng là
gì, anh chỉ biết ăn tô mì nhanh chóng, không quan tâm đến việc nó còn rất nóng.
“Không cần ăn nhanh như vậy, nóng lắm mà!”, Kế Chỉ Tường lo lắng khẽ nói.
Cận Trọng Kỳ ậm ừ vài tiếng đáp lại, nhưng tốc độ ăn vẫn không giảm.
Kế Chỉ Tường lặng lẽ thở dài, chẳng lẽ sự tồn tại của cô khiến anh khó chịu như
vậy? Đã hai năm rồi, tình cảm giữa họ không hề có tiến triển gì, sao có thể
không nản lòng được?
“Anh xong rồi”, ăn hết tô mì, ngẩng đầu lên lại thấy Kế Chỉ Tường đang ngẩn
người, anh không thể không lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Anh phát hiện mình rất hay nhìn thấy Kế Chỉ Tường ngồi thẫn thờ như thế, cô có
tâm sự gì sao? Nhấn chìm sự tò mò đang xâm chiếm trong suy nghĩ, Cận Trọng Kỳ
tự trách mình vô duyên.
Nếu có tâm sự gì thì Kế Chỉ Tường sẽ nói, nếu không nói tức là không liên quan
đến anh, anh không cần phải đi tìm hiểu những bí mật trong lòng cô, dù sao ai
cũng có những bí mật không thể nói cho người khác biết, còn anh, anh hoàn toàn
đồng ý dành cho cô một không gian riêng.
Đây chẳng phải là cách tốt nhất để chung sống với nhau sao?
“À.” Kéo tâm trí đang lơ lửng của mình về, cô bực bội bước đến cạnh anh thu dọn
bát đũa.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, mùi hương trên cơ thể cô tỏa ra thoang
thoảng, Cận Trọng Kỳ ngạc nhiên phát hiện cơ thể mình cũng đang có những biến
đổi!
Anh không nhớ đã bao lâu mình không chạm vào Kế Chỉ Tường, phản ứng thành thật
của cơ thể nhắc nhở anh rằng mình đã vô ý quên đi “chuyện phòng the”, phải
chăng vì vậy mà cô không hài lòng?
Thật sự chỉ là cô thức dậy nấu cho anh bát mì, hay còn có lý do khác?
“Anh đừng làm việc quá khuya, không tốt cho sức khỏe đâu.” Kế Chỉ Tường đặt bát
đũa vào khay, vừa định quay đi, một đôi tay rắn chắc mà ấm áp theo phản xạ ôm
lấy vòng eo thon nhỏ khiến cô giật mình, trái tim đập loạn. “Trọng Kỳ?”
“Em đến để quyến rũ anh sao?” Vừa thơm vừa mềm mại, gần như anh đã quên mất mùi
hương của riêng cô.
“Không, em... không phải, không có...”, Kế Chỉ Tường hoảng loạn nói không nên
lời, đôi tay đang bưng khay bát run rẩy, gần như không chịu nổi sức nặng của
nó.
Kế Chỉ Tường thật sự không nghĩ gì, cô chỉ lo Cận Trọng Kỳ làm việc mệt mỏi sẽ
đói, thật sự không có ý định gì khác...
“Chúng ta về phòng thôi.” Đón lấy chiếc khay trên tay Kế Chỉ Tường đặt lên bàn,
Cận Trọng Kỳ đứng lên ôm lấy cô định rời khỏi thư phòng.
“Còn bát đũa...”, tim đập loạn nhịp nhưng cô vẫn nghĩ đến số bát đũa còn chưa
rửa.
“Ngày mai còn nhiều thời gian để rửa mà.” Anh cũng còn nhiều công việc chưa xử
lý, nhưng hiện giờ việc quan trọng hơn là về phòng.
“Nhưng... sẽ có côn trùng mà!”
Cánh tay đang ôm quanh thắt lưng Kế Chỉ Tường hơi dùng sức, Cận Trọng Kỳ quyết
định bế cô lên. “Mặc kệ chúng, đi thôi!”
“Á!” Kế Chỉ Tường hoàn toàn sững sờ, cô không ngờ Cận Trọng Kỳ lại vội vàng như
vậy...
Cho phép bản thân xấu hổ vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của Cận Trọng Kỳ, trong
lòng dấy lên cảm giác xúc động và thỏa mãn mà trước đây cô chưa từng có. Còn
bát đũa... thôi thì cứ theo ý anh, để mai dọn cũng được!
Từ khi bỏ hết mọi công việc ở công ty, hầu hết việc nhà đều do Kế Chỉ Tường xử
lý, ngoài việc thuê một người giúp việc theo giờ là chị Quế ra, những việc khác
cô đều tự tay làm.
Gần đây, chị Quế xin nghỉ dài ngày vì trong nhà có việc quan trọng, bà Dư Mẫn
Tú định tìm một người giúp việc khác, nhưng Kế Chỉ Tường lại muốn tự mình làm
hết.
“Con thật là, sao lại cứ làm luôn tay như vậy? Nào, để mẹ giúp.” Dư Mẫn Tú nhìn
Kế Chỉ Tường cứ trèo lên trèo xuống mà đau lòng, thấy cô lau hết thứ này đến
thứ khác vất vả, bà bèn xắn tay áo, cầm một chiếc khăn lau lên để giúp cô một
tay.
“Không cần đâu! Mẹ”, Kế Chỉ Tường vội chạy lại lấy chiếc khăn trong tay Dư Mẫn
Tú. “Chẳng phải mẹ vừa học xong lớp cắm hoa sao? Mấy việc này không nhiều, con
lau một lát sẽ xong, mẹ cứ nghỉ ngơi đi, đừng giành công việc với con mà!”. Nói
ra cũng thật kỳ lạ, Kế Chỉ Tường chỉ để lộ dáng vẻ trẻ con này trước mặt bố
mình và mẹ chồng.
“Sao không bảo Trọng Kỳ tìm thêm một người giúp việc? Nếu thế thì con không cần
mệt mỏi như vậy.” Nghĩ đi nghĩ lại cũng do bà không kiên quyết mới để con dâu
chịu khổ! Dư Mẫn Tú không khỏi tự trách mình.
Kế Chỉ Tường lại trèo lên thang, bắt đầu lau đèn trang trí trên trần nhà. “Mẹ,
chẳng phải con đã nói rồi sao? Nếu chị Quế lo liệu xong việc nhà, đến khi quay
lại thấy nhà mình đã tìm được người khác, chắc chắn chị ấy sẽ không làm việc ở
đây nữa.” Kế Chỉ Tường gõ bóng đèn xuống lau cẩn thận đến sáng bóng.
“Vậy thì để chị ấy tìm việc khác là được!” Dư Mẫn Tú lo Kế Chỉ Tường đứng không
vững, vội vàng giữ thang cho cô.
“Mẹ, mẹ lại quên rồi.” Kế Chỉ Tường lau đèn xong xuống thang, thở phào một hơi,
sau đó nở nụ cười an ủi. “Tuy nhà mình đối xử với người ta không tệ, nhưng hiện
giờ muốn tìm được một công việc thì rất khó khăn, sao có thể để chị Quế khó
khăn đi tìm việc chứ?” Kế Chỉ Tường nhớ hoàn cảnh gia đình chị Quế cũng chẳng
khá gì, nếu không đã chẳng phải ra ngoài tìm công việc lao động tay chân cực
nhọc này.
“Con toàn nghĩ thay cho người khác thôi.” Dư Mẫn Tú thấy mình không có tài ăn
nói bằng con dâu, nếu con bé đã kiên quyết thì cứ để kệ nó vậy! “Mẹ cắm hoa
xong để trên tủ giày, lát nữa con xem xem có đẹp không?”
“Đẹp, hoa mẹ cắm tất nhiên là đẹp nhất!”, Kế Chỉ Tường khen ngợi.
“Đứa trẻ này.” Dư Mẫn Tú cười vui vẻ lắc đầu, bất giác ngáp một cái. “Cả sáng
nay mẹ cũng mệt rồi, mẹ về phòng nằm một lát, con đừng cố quá đó”, bà không
quên dặn dò thêm.
“Vâng!” Kế Chỉ Tường liên tục vâng dạ, thầm nghĩ không thể để sách dính nhiều
bụi bặm, lát nữa phải qua thư phòng quét dọn một chút!
Quét sơ qua bụi bặm trên giá sách, Kế Chỉ Tường chú ý đến bàn làm việc của Cận
Trọng Kỳ, trên đó chất đầy sách và tài liệu, hoàn toàn trái ngược với văn phòng
ngăn nắp.
Kế Chỉ Tường có phần bất an tiến lại gần, ngón tay dài mảnh lướt qua mép bàn.
Hằng đêm, Cận Trọng Kỳ vẫn thường ngồi sau chiếc bàn này làm việc, không biết
những khi đó, trong lòng anh có hình bóng cô không? Kế Chỉ Tường đỏ mặt vì ý
nghĩ của mình, lắc đầu xua đi những ý tưởng hỗn loạn trong đầu, sắp xếp lại bàn
làm việc của anh.
Trước đây, cô có thói quen luôn giữ bàn làm việc của mình ngăn nắp, sạch sẽ,
tuy số lượng tài liệu trên bàn cũng nhiều không kém, nhưng ít nhất vẫn còn một
khoảng không để làm việc, nếu không khi bắt tay vào công việc sẽ cảm thấy bất
tiện.
Kế Chỉ Tường tất nhiên cũng hy vọng Cận Trọng Kỳ có tâm trạng thoải mái khi làm
việc, cô bắt đầu phân loại sách và tài liệu của anh theo thói quen của mình.
Dọn xong, mặt bàn đã gọn gàng hơn rất nhiều.
Kéo ngăn bàn ra, tất cả đồ đạc phục vụ cho công việc của anh cũng để lung tung,
cô không nín nổi nét cưòi.
Đứng trên một phương diện nào đó mà nói, cách sắp xếp của Cận Trọng Kỳ rất
giống một đứa trẻ, cũng như cái ngăn bàn này, hoàn toàn không phù hợp với vẻ
ngoài thành đạt của anh.
Dọn từng ngăn kéo của Cận Trọng Kỳ từ trên xuống dưới, đến khi kéo chiếc ngăn
cuối cùng ra, Kế Chỉ Tường phát hiện có một quyển album khá cũ, tuy không mới,
nhưng rõ ràng là bảo quản rất cẩn thận, xem ra nó rất được coi trọng.
Con người ít nhiều gì thì cũng có tính tò mò, cô biết rõ mình không nên tìm
hiểu bí mật của anh nhưng lại không ngăn cản được âm thanh nhỏ bé trong lòng
thúc giục cô mở ra xem cho rõ.
Vừa mở trang đầu tiên ra, đập vào mắt là một cô gái rất trẻ, xinh đẹp, nhìn qua
có vẻ chưa thành niên, cô ấy có nụ cười ngọt ngào, giống như một tiên nữ không
thuộc về nhân gian.
Cô ấy là ai? Tại sao ảnh cô ấy lại được để trong ngăn bàn của Cận Trọng Kỳ, hơn
nữa còn được giữ gìn rất cẩn thận?
Kế Chỉ Tường cảm thấy bất an, nhưng không thể ngăn cản bản thân tiếp tục xem
hết quyển album đó.
Tim càng đập nhanh, không thể không chế được bản thân, cô cứ thế lật tiếp, xem
từng trang album, tâm trạng càng thêm nặng nề, ngón tay run rẩy theo từng trang
ảnh.
Những tấm ảnh trong đó đa phần là cô gái xa lạ, nhưng không chỉ là cô ấy, còn
có những tấm mà cô ấy chụp chung với Cận Trọng Kỳ, cũng có tấm mẹ chồng cô xuất
hiện, một số nữa thì có cả những người cô không quen biết.
Trong ảnh, Cận Trọng Kỳ cười rất vui vẻ, vui vẻ đến mức khiến Kế Chỉ Tường cảm
thấy đau lòng.
Hóa ra anh cũng có thể cười vui vẻ như thế, nhưng cô chưa từng nhìn thấy điệu
cười ấy trên
gương mặt anh, ngoại trừ những tấm ảnh này...
Ngón tay lưu luyến nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười của anh trong ảnh, cô tự hỏi đến
khi nào anh mới dành những nụ cười rực rỡ như thế cho mình?
Khi cô đang chìm đắm trong những suy nghĩ vừa đau khổ vừa kỳ vọng đó, bỗng nghe
thấy giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng của Cận Trọng Kỳ vang lên bên ngoài thư
phòng...
“Ai cho phép cô đụng vào đồ đạc của tôi?”