Lễ Vật Của Tù Trưởng

Chương 9

Mặc Ưng nhiệt huyết dâng trào, nhất định phải dẫn Vương Gia Vĩ về thăm “chốn cũ”.

“Anh điên rồi hả? Bây giờ tất cả mọi người tan ca hết rồi, cả tòa nhà không còn ai làm việc đâu.”

“Chính là không ai mới tốt, mặc kệ, bổn tù trưởng nhất định phải trở về nơi chúng ta lần đầu gặp gỡ, ôn lại mộng đẹp.”

Vương Gia Vĩ không lay chuyển được hắn, không thể làm gì khác hơn là canh ba nửa đêm bị tù trưởng vác tới tổng công ty Sở thị.

Bảo vệ trông cửa vừa thấy đến bọn họ, lập tức cung kính hành lễ, “Tù trưởng Mặc Ưng, Vương trợ lý buổi tối tốt lành.”

“Chào anh.” Vương Gia Vĩ có chút khẩn trương hỏi, “Tổng giám đốc còn làm sao?”

Bảo vệ kinh ngạc trợn tròn mắt.

Bây giờ đã là nửa đêm rồi, Tổng giám đốc sao lại còn làm? Vương trợ lý hỏi vấn đề kỳ quái a.

Nhưng Vương trợ lý là trợ thủ đắc lực của Tổng giám đốc, bảo vệ không dám hỏi nhiều, lễ phép trả lời, “Không có ở đây, Tổng giám đốc hôm nay đã tan sở rồi.”

“… Vậy là tốt rồi.”

Đứa ngốc này! Quả là có tật giật mình.

Mặc Ưng không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.

“Khuya như vậy rồi mà Tù trưởng Mặc Ưng và Vương trợ lý phải tăng ca sao?” Bảo vệ tận trung chức vụ hỏi.

“Đúng vậy. Là “công việc” phi thường khẩn cấp, phải lập tức xử lý. Đừng cho ai đến quấy rầy chúng ta.”

Mặc Ưng thận trọng giao phó, một tay ôm bé cưng, tiến vào tòa cao ốc.

Hai người đi vào thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng Tổng giám đốc ――

Ô… Vương Gia Vĩ, mi thật sự bại hoại quá rồi!

Canh ba nửa đêm dám dẫn đàn ông đến phòng làm việc hẹn hò, lỡ như bị ai phát hiện “Gian tình “, mi còn mặt mũi nào bước chân vào tập đoàn Sở thị đây?

Làm Vương Gia Vĩ đang khẩn trương lo lắng nhìn camera quan sát trong thang máy, đột nhiên cảm thấy ma trảo chộp lấy mông mình――

“A a ―― Mặc Ưng thối! Anh làm gì đấy hả?”

Vương Gia Vĩ muốn tét vào tay hắn, nhưng lại không dám làm quá lộ liễu, sợ bị nhân viên giám sát chú ý.

“Ôi…hì hì, thật ấm a. Đêm khuya, ta cảm thấy hơi lạnh.”

“Anh cho mông của bổn thiếu gia là lò sưởi hử?” Vương Gia Vĩ chán nản.

“Bé cưng, cưng hiểu lầm rồi, là tay ta sưởi ấm mông cưng.”Mặc Ưng làm bộ quan tâm.

“Không cần, cảm ơn gà mẹ!” Vương Gia Vĩ tức giận trừng mắt liếc hắn, “Em cảnh cáo anh, nơi này có người giám sát đó, nếu anh còn xằng bậy làm em bị phát hiện, sau này sẽ không cho phép anh gọi em bé cưng!”

“A, vậy tức là nơi nào không có người giám sát thì nơi đó có thể xằng bậy rồi? Cưng xem, ta có phải rất thông minh hay không? Suy một ra ba!”

“Đại đầu quỷ nhà anh! Chỉ biết dùng trí thông minh vào việc không xứng người í!”

“Hừ, Ớt Nhỏ dám xem thường bổn tù trường, phải cho cưng biết sự lợi hại của hắc ưng ta!”

Ngay lúc hai người đấu võ mồm, thang máy ‘đinh’ một tiếng tới tầng cao nhất rồi.

Vương Gia Vĩ mang theo Mặc Ưng đi vào phòng của trợ lý kế bên phòng Tổng giám đốc.

“Oa, nơi này vẫn y như lần đầu tiên mình gặp nhau nha! Một chút cũng không đổi.” Mặc Ưng than thở.

Vương Gia Vĩ dở khóc dở cười.”Em xin anh, mới qua không bao lâu, đương nhiên giống rồi. Bộ anh nghĩ mình gặp nhau vài thập niên trứơc hử?”

“Ôi…hì hì, ta có cảm giác như kiếp trước đã gặp Ớt Nhỏ rồi í.”

Vương Gia Vĩ lập tức mặt đỏ tim đập.

Tên sắc ưng này, nói mấy lời tâm tình thật đúng là êm tai a!

“Đến, bé cưng, bây giờ chúng ta ôn lại chuyện cũ chút đi.” Mặc Ưng hưng phấn hỏi, “Bé cưng, thành thật nói cho ta biết, có phải cưng vừa nhìn thấy ta là đã yêu ta rồi không?”

“Đừng có đắc ý nhá!”

“A? Không phải hả? Vậy ấn tượng đầu tiên là gì?”

“Chính là đại sắc ma a! Làm gì có ai lần đầu gặp đã đè người khác chứ hả, thiếu chút nữa hù chết em!” Vương Gia Vĩ hồi tưởng, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.”Nghĩ tới lúc đó em vẫn còn là một tiểu xử nam thuần khiết.”

“Đúng vậy, đáng tiếc bây giờ đã biến thành mông nhỏ *** đãng rồi…”

“Anh nói cái gì?”

Vương Gia Vĩ tức giận đè hắn lên bàn, “Ha, lộ ra bộ mặt thật của cưng rồi nha.” Mặc Ưng làm như bừng tỉnh đại ngộ.

“Bộ mặt thật gì hả?”

“Cưng xem, rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy bổn tù trưởng, cũng muốn đè ta có đúng không?” Mặc Ưng cười *** hề hề, còn dùng mông cọ cọ một chút.

“Anh đừng có ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen!” Vương Gia Vĩ tức giận đến oa oa kêu!

“Còn nói không phải?” Mặc Ưng chạm vào túp lều ngay đũng quần của tiểu trợ lý, “Đã ngạnh thành như vậy rồi…”

“Không có… Không có ngạnh!”

Huhu… Tên tiểu đệ đệ không biết phép tắc này! Tại sao chỉ mới bị tên sắc ưng kia sờ sờ hai cái đã ngóc lên như hỏa tiễn chuẩn bị khai hỏa vậy hả?

“Quá giỏi mà, Ớt Nhỏ không chỉ có gà con ngạnh, mà miệng mồm cũng mạnh nha. Ta phải vạch trần bộ mặt thật của cưng!”

Mặc Ưng dò xét tiến vào quần nhỏ của cậu, móc ra phân thân, bắt đầu giúp cậu thủ ***…

“Huhu… Đại sắc ưng… Anh buông tay… Đây là bàn làm việc thần thánh của em… Không được phép xằng bậy a…”

Vương Gia Vĩ cố nén khoái cảm, ra sức giãy giụa!

Đáng tiếc cậu đang đối mặt với siêu cấp đại sắc ưng vô địch vũ trụ, luôn luôn muốn làm liền làm, không quản đây là đâu.

“Ôi…hì hì, để ta cho trợ lý xuất chúng của Sở thị một chút kỉ niệm khó phai nha.”

Mặc Ưng tà tà cười, tốc độ nhanh hơn “Ha a… Không nên… Không nên a…”

“Sao nói không nên mà nơi này lại chảy đầy *** thủy vậy hả…” Tên kia còn cố ý dùng móng tay gảy gảy lỗ nhỏ, làm cho toàn thân Vương Gia Vĩ run rẩy, nước *** chảy càng nhiều rồi…

“Hừ uh… Không được… Đừng làm nữa mà…”

Ô… Vương Gia Vĩ, nhịn xuống, mi nhất định phải nhịn xuống a!

Nếu dám bắn tinh lên bàn làm việc, sau này mi còn mặt đi làm hả hả hả?

Mặc Ưng phát hiện ý nghĩ của cậu, cười xấu xa, tay kia mò xuống điểm giữa hai túi và cúc huyệt, dùng sức ấn một cái ――

“Woa a a a ―― “

Khoái cảm không thể thể nói thành lời từ tử huyệt lan ra, một hơi vọt ra khỏi phân thân, làm cho Vương Gia Vĩ điên cuồng bắn tinh, dịch thể màu trắng vương vãi khắp bàn…

“Giỏi quá nha, tiểu trợ lý *** đãng, cưng xem cưng làm bẩn cả huy chương khen thưởng rồi kìa…” Mặc Ưng cầm tấm huy chương bằng thủy tinh hươ trước mặt cậu ――

Đây không phải là “Huy chương cho nhân viên xuất sắc nhất năm” mà chính tay Tổng giám đốc trao tặng cho cậu sao?

Mình bắn hết vào đấy…

Huhu… Tổng giám đốc, em xin lỗi anh!

“Tên nhân viên hư hỏng này, sao có thể làm bẩn huy chương thế hả? Nhanh, nhanh liếm sạch sẽ! Nếu không ta sẽ đưa cho Tổng giám đốc xem oh.” Mặc Ưng hạ chỉ thị tà ác.

“Huhu… Anh là ác ma!”

Vương Gia Vĩ hốc mắt rưng rưng, bất đắc dĩ vươn đầu lưỡi liếm liếm…

Nhìn thấy bộ dạng *** đãng của tiểu trợ ly tự liếm tinh, côn th*t hùng vĩ của Mặc Ưng trướng đến sắp nổ!

Hắn một không ngừng, hai không nghỉ, lột hết hạ thân cả hai, chỉ chừa lại áo sơmi trắng phía trên.

Còn kéo Ớt Nhỏ quay ngược lại với mình, “Đến, bé cưng, chúng ta cùng chơi 69.”

Mặc Ưng ngậm phân thân của người kia trước, bắt đầu liếm hút.

“Oh oh… Sướng muốn chết… Thích quá… Sướng quá a…” Khoái cảm khi được khẩu giao làm Vương Gia Vĩ kêu *** không ngừng…

“Hừ uh… Bé cưng… Miệng đừng nhàn rỗi, giúp ta liếm a… Đại côn th*t trướng sắp chết rồi!” Mặc Ưng thống khổ.

“Được… Được…” Vương Gia Vĩ nghe vậy lập tức cầm phân thân hắn.

A, nóng quá a!

Không hổ là tù trưởng có “tinh” lực mạnh mẽ nhất Cổ Quốc, đại côn th*t vừa nóng lại vừa cứng, y như đại thiết bổng đang cháy vậy.

Vương Gia Vĩ cẩn cẩn dực dực vươn đầu lưỡi liếm lên…

“A a ―― bé cưng! Đầu lưỡi *** đãng liếm sướng quá!” Mặc Ưng thoải mái kêu lớn.

Vương Gia Vĩ nghe thấy tán thưởng, càng ra sức liếm!

“Vù vù… Phải phải, đâm lỗ nhỏ của ta… Liếm trứng của ta nữa… Oh oh… Sướng muốn chết!” Mặc Ưng vì thưởng cho sự cố gắng của Ớt Nhỏ, đột nhiên vươn một ngón tay đâm vào cúc huyệt kia――

“A a ――” Vương Gia Vĩ kêu sợ hãi!

Mặc Ưng chậm rãi đút ngón tay vào ngày càng sâu, cố ý như có như không dùng móng tay gảy gảy nội bích, làm cho Vương Gia Vĩ sướng chết đi sống lại, chỉ có thể lớn tiếng kêu ***, dục hỏa đốt người…

“A a… Ngứa quá… Đúng … Chính là nơi đó… Oh oh… Sướng chết em rồi! Sâu chút nữa… Đâm mông em sâu chút nữa!”

“Oh oh… Dâm phụ! Xem ta đâm chết cưng!” Mặc Ưng nhét thêm hai ngón tay, tổng cộng ba ngón tay càn quấy vừa vào vừa ra điên cuồng đâm tiểu huyệt, làm chảy ra lượng lớn *** thủy ――

“Y a a a ―― em muốn chết!”

Vương Gia Vĩ đột nhiên một tiếng thét chói tai, vặn vẹo thân mình, phân thân lần nữa bắn tinh!

Dịch thể trắng đục đều bắn trong miệng Mặc Ưng…

“Uh… Ngon quá a…”

Cao trào trôi qua Vương Gia Vĩ xụi lơ nằm trên người Mặc Ưng, chỉ có thể lầm bầm hai tiếng…

Đáng tiếc sắc ưng sao có thể khinh địch mà buông tha cậu.

Hắn vươn đầu lưỡi, bắt đầu tiến công cúc huyệt ――

“A a ―― không thể a!” Phát hiện mông mình bị liếm đến sung sướng, Vương Gia Vĩ kinh hoảng muốn chạy trốn!

Mặc Ưng nắm chặt bắp đùi cậu, đầu lưỡi mềm không ngừng chui vào tiểu huyệt…

“Oh oh… Trời ạ… Liếm chết em rồi! Tiểu huyệt muốn tan rồi…” Bích tràng mẫn cảm như bơ, bị đầu lưỡi nóng bỏng làm tan chảy…

Vương Gia Vĩ bị Mặc Ưng “Lưỡi gian” cho dục tiên dục tử, trong miệng *** khiếu không ngừng…

Mặc Ưng thấy bộ dáng *** đãng như vậy, cũng nhẫn nại không nổi rồi!

“Nhanh, nhanh cưỡi côn th*t đi!”

Vương Gia Vĩ tiểu huyệt đã sớm ngứa chịu không được, nghe vậy lập tức không thể chờ đợi bò lên người hắn, ấn tiểu huyệt ẩm ướt ngượng ngùng xuống đại côn th*t, chậm rãi một tấc một tấc ngồi xuống ――

“A a a…” Hai người đồng thời hét lên…

Vương Gia Vĩ theo bản năng, như kỵ mã bắt đầu dùng tiểu huyệt kẹp chặt côn th*t, nâng lên hạ xuống…

“Giỏi quá… Cưỡi giỏi quá… Tiểu bé cưng của ta là kỵ sĩ thiên tài!” Mặc Ưng hưng phấn.

Vương Gia Vĩ cưỡi trên người kia, toàn thân chỉ sót một cái áo sơmi trắng, có vẻ vô cùng thuần khiết lại gợi cảm.

“Hừ… Quá sướng… Đại côn th*t đâm tới rồi… Đâm đến ruột *** đãng của em rồi… A a…” Vương Gia Vĩ lắc mái tóc ẩm ướt, lớn tiếng kêu ***.

Tiểu trợ lý hai mắt tan rã, chỉ lo truy đuổi khoái cảm làm cho Mặc Ưng nhìn không chuyển mắt, càng thấy hưng phấn!

Thật đẹp quá… Bé cưng của hắn thật đẹp…

Bé cưng *** đãng nhất của ta, bay đi, thỏa thích bay lượn trong lòng ta, ta sẽ dẫn cưng đến thiên đường cực lạc ――

Mặc Ưng hét lớn lật cậu xuống, từ sau lưng cưỡi cậu, vận dụng toàn bộ mã lực khai hỏa, điên cuồng thao lộng!

“Ô a a a  ―― “

Như chó cái ngã quỳ trên bàn, mông bị côn th*t vĩ đại của đàn ông quất xuyên, Vương Gia Vĩ cong lưng, thét chói tai.

“Oh oh ―― thao chết cưng! Chó cái nhỏ *** đãng của ta! Cái mông dùng sức xoay đi!”

Tên kia không chút lưu tình đánh mông cậu, da thịt non nớt trắng nõn hằn dấu tay đỏ ửng!

“Hừ uh… Uh… Thao em… Thao em…”

Vương Gia Vĩ bị thao đến thần chí tan rã, chỉ biết nghe lời ngoe nguẩy cái mông!

côn th*t thô đen không ngừng quất cắm thao lộng cúc huyệt hồng tươi xinh đẹp, khiến cho *** thủy văng khắp nơi, chẳng những bẩn hết bàn làm việc, mà cả phòng đều đầy vị *** mỹ…

“Oh oh… Sướng muốn chết! Ta muốn bắn… Bé cưng…”

Phân thân không nhịn được muốn bạo phát!

Mặc Ưng nắm chặt eo cậu, bắt đầu chạy nước rút, một chút lại một chút quất xuyên điên cuồng, như muốn đâm thủng ruột cậu!

Vương Gia Vĩ vừa đau vừa lại sướng, bị thao đến không kêu được, chỉ là há to miệng, liều mạng mà thở!

“Oh oh ―― bắn ―― tất cả đều bắn cho em ăn hết đi!”

Theo một tiếng rống to, Mặc Ưng bắn hết thể dịch từ hai túi ――

Vương Gia Vĩ bị người yêu bắn tinh trong cơ thể, cũng kích động lần nữa bắn ra ――

Bàn làm việc thiêng liêng bị hai người chà đạp vô cùng thê thảm, khắp nơi đều là mồ hôi cùng dịch thể…

Sáng sớm cách ngày, Mặc Ưng mang theo thiên tài trợ lý quay về Cổ Quốc Mã Thái.

Đi cùng bọn họ còn có bàn làm việc được đóng gói cẩn thận…

 [Hoàn]

 
Bình Luận (0)
Comment