Lãnh Thiên Hạ đưa mắt nhìn quanh. Huyết Sát Thương Hội quả thật danh bất hư truyền, từng đợt hàn khí lạnh lẽo lướt qua, không gian tối tăm, không khí như bị đè nặng khiến người ta không thở nổi. Sự tĩnh lặng đến đáng sợ bao trùm mọi thứ, chỉ còn tiếng bước chân lộp cộp như chạm vào lòng người. Chút ánh sáng đã lóe lên ở cuối con đường, sự tĩnh lặng đã nhường chỗ cho sự náo nhiệt của các vị khách.
Trương thủ linh dẫn nàng tới hàng ghế dành cho khách quý sau đó đưa tay ý mời nàng ngồi xuống
"Các hạ, mời."
Thiên Hạ cũng không chút khách khí, xoay người ngồi xuống, tay cầm lấy chén trà đã được Trương thủ lĩnh rót sẵn
"Đa tạ, Trương thủ lĩnh."
"Các hạ không cần khách khí, cứ gọi ta là Trương Lâm."
"Được, Trương Lâm."
Trương Lâm hài lòng cáo từ rồi lui ra để lại một cái "hũ giấm" đang nhíu mi rõ ràng là không vui.
Tới giờ nàng vẫn chưa gọi cái tên "Cố Tử Ly" lấy một lần mà lại dễ dàng gọi tên nam nhân kia. Hắn có gì không tốt sao? Hắn cũng muốn nàng gọi tên hắn!
Cố Tử Ly liếc mắt hỏi ý Thập Tam, Thập Tứ phía sau.
Hai tên thủ hạ nháy mắt ra hiệu với hắn - "Vương phi rất hứng thú với buổi đấu giá này, chủ tử a, người thấy vương phi dừng mắt ở vật nào quá năm giây liền mua về".
Tử Ly nghe có vẻ hợp lí, ném một cái ánh mắt tán thưởng cho hai người khiến cả hai hất cằm, mặt hiện rõ hai chữ " Đương nhiên".
Tiếp sau đó, cứ hễ ánh mắt nàng dừng lại ở vật nào quá năm giây liền bị hắn mua về.
Lãnh Thiên Hạ thấy vậy cũng để mặc trong ánh nhìn khó chịu của nhiều người.
"Món đồ cuối cùng trong buổi đấu giá hôm nay là Đoạn Tình Hoa, dùng làm thuốc dẫn cổ trùng, không dễ gì tìm được." - Thanh âm vang vọng từ bên trên.
Lời vừa nói ra, sự tĩnh lặng bao trùm tất cả. Cổ trùng ai mà không biết, ăn mòn cơ thể, chỉ có người mang cổ mẫu mới giải được. Đoạn Tình Hoa này...liệu có thật không?
Lãnh Thiên Hạ nhướng mày lên một chút rồi lại hạ xuống như không co gì. Đoạn Tình Hoa nàng đã nghe qua, quả thật có công dụng này, nhưng phải đánh đổi tình cảm, chấp nhận một đời cô độc, lạnh tâm, nếu có tâm tư khác, chết là điều không nghi ngờ.
"Đoạn Tình Hoa này chỉ cần lông của ba thần thú khác nhau."
Phong và Hỏa Hồ đều đã ngoan ngoãn giao ra, chỉ còn Thiên Minh…Lãnh Thiên Hạ liếc sang Thiên Minh, ý tứ rõ ràng là muốn vặt lông nàng. Thiên Minh trừng mắt. Nàng là Vạn thú chi vương cao quý đó, sao có thể so sánh với đám thần thú bình thường!
Sau cùng, kháng cự cũng vô dụng, lông của ba con thần thú đã ở trong tay Lãnh Thiên Hạ.
Đoạn Tình Hoa được trao tận tay nàng, bị tiện tay ném vào Thời Không Chi Giới.
Phong nhảy ra khỏi Thời Không Chi Giới, đưa mắt nhìn Cố Tử Ly, tỏ vẻ kiêng dè nhưng vẫn không sợ hãi.
“Chủ nhân, tên này không phải phàm nhân.”
Lãnh Thiên Hạ sững người một lát. Nàng sớm đã nghi ngờ tên mặt dày này. Nàng đã cố dò xét hắn nhiều lần nhưng vẫn là không có kết quả, tu vi của hắn nàng nhìn không thấu, sức mạnh của hắn nàng không thể cảm nhận, mỗi lần hắn xuất hiện đều phải nhờ bản năng sát thủ mới phát hiện. Hơn nữa, hắn quá bí ẩn. Lần này nghe được Phong nói, Thiên Hạ càng chắc chắn suh nghĩ của mình là đúng. Nhưng điều làm nàng băn khoăn là vì lí do gì mà hắn lại cố ý tiếp cận nàng. Hay là hắn biết nàng đang nắm giữ Huyết Ngục Hỏa Cầm nên có ý? Tối qua, nàng quả thật sơ suất để lộ Huyết Ngục Hỏa Cầm trước mặt hắn. Nàng nhanh chóng trở lại bộ dáng lãnh đạm, lạnh lùng.
Cố Tử Ly cũng đã nhìn ra sự nghi ngờ của Thiên Hạ nhưng vẫn làm ngơ, mặc cho nàng nghĩ gì, việc này không quan trọng.
Từ đâu ra xuất hiện một cái mỹ nam tử, khí chất như tiên tử không nhiễm chút bụi trần sau lưng nàng giọng nói trầm ấm
“Dạ nhi?”
Thanh âm vừa vang lên, nàng liền khựng lại. Trong kí ức nguyên chủ, người thân nhất, yêu chiều nàng nhất chính là Tứ ca – Lâm Thanh Dực. Giọng nói quen thuộc này có phải…
Lãnh Thiên Hạ xoay người lại. Mỹ nam kia đúng thật là Tứ ca ôn nhu của Lâm Nguyệt Dạ.
(End chương 16)