Lãnh Thiên Hạ tay cầm ly trà hướng Cố Tử Ly ném thẳng tới.
Cố Tử Ly bắt lấy ly trà, cười nhìn nàng.
“Đa tạ.”
Mặt dày mày dặn, hảo, có tố chất hảo phu quân!
Lãnh Thiên Hạ lười để tâm, ánh mắt sắc bén nhìn Mộ Dung Linh Nhi.
“Ta không thích so đo cùng nữ hài.”
Lâm Trì ho khan một tiếng.
Mộ Dung Linh Nhi cắn răng tới chảy máu.
Lãnh Thiên Hạ không thích phiền liền hành lễ cáo lui.
Thiên Minh vừa uống trà vừa cười lớn.
“Haha, chủ nhân giỏi nhất đúng là giết người không thấy máu.”
Phong lần nữa ném cho nàng ánh mắt khinh thường. Chủ nhân tất nhiên phải giỏi, cái gì cũng giỏi.
Cả đoạn đường Lãnh Thiên Hạ chẳng nói tới một câu.
Nàng khi nãy hình như là cảm giác ấm áp.
Tới bản thân Lãnh Thiên Hạ cũng không giải thích được lý do, có lẽ là cảm xúc của thể xác này chứ một người như nàng thì ấm áp đâu ra?
Lãnh Thiên Hạ cứ đi như vậy, vô thức đi tới dưới một gốc hoa đào.
Mùa này hoa nở rất đẹp.
Nàng nhìn từng cánh hoa chạm đất, tim đập nhanh một nhịp.
Lãnh Thiên Hạ nàng rất thích hoa đào, bất kể thế nào, chỉ cần hoa nở thì sẽ đi xem bằng mọi giá.
Hơn chục năm trước, từng có một tiên tử ngồi dưới gốc đào, trên gương mặt là nụ cười ấm áp. Hắn nói nàng chờ hắn, rồi hắn sẽ quay lại.
Cuối cùng hắn đã một đi không trở lại.
Hai thần thú của nàng thấy chủ nhân như vậy liền biết điều im lặng ngồi một bên.
Chợt có bóng người đi tới.
“Tiểu Dạ.”
Là Lâm Triết Hàn.
Lãnh Thiên Hạ nhìn hắn, hai tiếng “đại ca” nói ra trong trẻo lại đầy hàn khí.
Lâm Hàn Triết cười gượng.
Hắn với Lâm Nguyệt Dạ từng là huynh muội thân thiết, cùng trốn khỏi hoàng cung, cùng trộm thức ăn của trù phòng, cùng thất vị hoàng tử khác gây loạn khắp nơi, song vẫn được phụ mẫu yêu thích.
Quá khứ dẫu rất đẹp cũng chỉ là quá khứ, huống hồ nàng cũng không phải Lâm Nguyệt Dạ, không cần phải gánh phần tình cảm huynh muội này nhiều.
Lâm Hàn Triết tới cạnh Lãnh Thiên Hạ.
“Gốc đào Dạ nhi trồng năm đó chốc lát đã cao lớn, cành đầy hoa thật đẹp.”
Lời này nghe như tâm sự, thực chất lại là xóa bỏ không khí gượng gạo cũng như có ý thăm dò nàng.
***Yêu cầu các trang web xóa ngay truyện của Dạ, nếu không đây sẽ là lần cuối Dạ đăng.***
Lãnh Thiên Hạ biết rõ ý hắn, cũng không quá bận tâm.
“Hoa đào rất đẹp.”
Lời này tất nhiên là: đào này do Lâm Nguyệt Dạ trồng, không phải nàng, nhưng nàng rất tôn trọng nàng ta cũng như người cạnh nàng ta.
Lâm Hàn Triết vừa nghe đã hiểu ý nàng, gật đầu tỏ vẻ chấp nhận nàng.
“Cảnh đẹp không thể thiếu rượu ngon, rượu không mạnh, muội uống được chứ?”
Nói rồi hắn lấy ra một vò Nữ Nhi Hồng đưa nàng.
Lãnh Thiên Hạ không nói gì, môi cong lên một ít, nhận lấy vò rượu rót ra ly nhỏ.
Kỳ thực nàng không biết uống rượu, nếu là rượu nhẹ còn chịu được nhưng cũng không thể uống quá nhiều. Vẫn là trà tốt hơn.
Lâm Hàn Triết cầm ly rượu nhấp vài ngựm, ngước mắt lên nhìn trời đầy sao.
Lãnh Thiên Hạ cũng nhấp môi chút rượu, mặt không nhăn nhưng có chút ửng hồng, song không nhìn kỹ tuyệt đối không phát hiện.
Hắn nhìn lên trời, chỉ về phía Bắc.
“Đằng kia...muội biết chứ?”
“Là Bắc Đẩu thất tinh.”
Đúng, là Bắc Đẩu thất tinh, không nhầm được.
Bảy năm trước, cửu vị huynh muội bọn hắn đã thề sẽ dựa vào đây mà tìm nhau, cứ đi về phía Bắc sẽ lại tái ngộ.
Lâm Hàn Triết cười.
“Năm đó Dạ nhi biến mất, bọn huynh liền đi về phía Bắc, cơ mà không thấy nàng.”
Nàng ta khi đó chết rồi, sao có thể đi tìm bọn hắn.
Lãnh Thiên Hạ không nói gì, chỉ theo hắn nhìn lên trời.
Nàng nhìn lại huynh muội bọn họ, không khỏi cảm khái có ca ca thì ra lại tốt đến vậy. Mà cái cảm giác ấy nàng không thể biết rõ được, nàng không phải Lâm Nguyệt Dạ.
Nghĩ tới đây lại nghĩ tới tuổi thơ không có gì tốt đẹp của nàng, một cái tuổi thơ chỉ có máu và nước mắt, một thân một mình bước chân lên con đường sát thủ, hằng ngày uống máu mà sống.
Tư vị của máu...không tệ.
(End chương 22)
***Dạ xin nhắc lại truyện đăng độc quyền trên Mê Đọc Truyện, yêu cầu các trang web xóa truyện nếu không đây sẽ là lần cuối cùng Dạ đăng chương mới.***