Lê Yên Ký

Chương 19

Cẩn Du lặng lẽ đi qua, thấy sư phụ ngủ đến thoải mái ngọt ngào, mặc dù không biết hắn là dùng biện pháp gì khiến sư phụ vừa rồi còn nổi trận lôi đình an tĩnh lại, nhưng tâm cuối cùng cũng buông xuống.

Trương Sở Phong đứng dậy, đối Cẩn Du nhẹ giọng nói:

” Ngươi trước tiên ở chỗ này chiếu cố, ta đi sắc dược, hắn có chút nhiễm phong hàn, ta một hồi sẽ trở lại, phiền toái ngươi.” Nói xong, cùng Nghiêu Hi chào hỏi, đi đi ra ngoài.

Cẩn Du đứng ở tại chỗ hết lần này đến lần khác hồi tưởng lại lời vừa nghe, càng nghĩ càng kỳ quái, cảm giác nghe thế nào cũng không được tự nhiên, đây rõ ràng là sư phụ y, hiện tại lại khiến y giống như là ngoại nhân, thực sự là khó chịu.

Nghiêu Hi thấy Phong Tử Tích ngủ, kia hắn cùng Cẩn Du tạm thời không nói chuyện được, nghĩ Cẩn Du tạm thời không thể li khai, liền để y sau khi chờ Trương Sở Phong quay trở lại thì đi đến tẩm viện Lưu Phong các tìm hắn.

Cẩn Du gật đầu đáp ứng.

Chờ Trương Sở Phong tái quay về nơi này đã là nửa canh giờ sau, Cẩn Du thấy hắn mặc dù bổn thủ bổn cước* nhưng lại nghiêm túc chăm chú chiếu cố cẩn thận, lại không có vì hành vi thất lễ của sư phục mà tức giận, trong lòng đối ấn tượng với hắn càng thêm hảo, liền cứ yên tâm đem sư phụ giao cho hắn, y đi tìm Nghiêu Hi đi.

* bổn thủ bổn cước: chân tay vụng về.

Đi qua vài cái hành lang uốn khúc, Cẩn Du mới phát hiện y căn bản không có hướng Lưu Phong các đi đến, trên đường lại không có đụng phải hạ nhân nào, liền đành phải dựa vào kinh nghiệm cơ bản hướng một cái phương hướng mà đi, nhưng vương phủ này hoàn toàn không giống với nhà của kẻ có tiền tầm thường, khiến cho y đầu óc choáng váng, kết quả, lạc đường.

Lúc này, từ xa xa thấy Vương quản gia hướng y đi tới, tức khắc như thấy cọng rơm cứu mạng, mà quản gia cũng giống như là đi tìm Cẩn Du, nhìn thấy y, liền bước nhỏ chạy tới.

” Ngọc công tử, cuối cùng cũng tìm được ngươi,như thế nào lại đến nơi này, Vương gia đều chờ đến sốt ruột, mau cùng nô tài đi thôi.” Nói xong xoay người cấp Cẩn Du dẫn đường.

Cẩn Du không thể không biết xấu hổ mà nói mình lạc đường, liền không nói một tiếng đi theo phía sau.

Đi một hồi, vẫn chưa thấy bóng dáng Lưu Phong các, Cẩn Du nhìn Vương quản gia đi phía trước trên đầu một mảnh tóc bạc trắng, sững sốt một trận, nghĩ đến hai người như thế im lặng không nói gì rất xấu hổ, liền mở miệng hỏi:

” Vương quản gia ở vương phủ thật lâu rồi đi?”

Quản gia hơi nghiêng người, đáp lời:

” Này là đương nhiên, từ khi Vương gia dọn ra cung, nô tài liền vẫn đi theo, có thể nói nô tài chính là nhìn Vương gia lớn lên ni.” Trong giọng nói hơi có chút tự hào.

” Lâu như vậy sao, vậy Vương gia đối với ngài nhất định là rất thân thiết a?” Cẩn Du hỏi.

Nếu là như vậy, hẳn là Vương quản gia cũng đem Vương gia coi như thân tử mà quý trọng, không biết đã biết chuyện của y chưa, còn có thể hay không đối y hòa hòa khí khí như vậy? Cẩn Du nghĩ thầm, y sau này nếu muốn vào trụ ở đây, nhất định phải cùng những hạ nhân trong này bắt hảo quản hệ, đặc biệt là người trước mắt, lại càng không được đắc tội.

Đại Thụy triều tuy không thịnh hành nam phong, nhưng cũng có mấy đại hộ nhân gia nuôi dưỡng nam sủng, địa vị so với thị thiếp càng không bằng, ngay cả hạ nhân cũng không đem bọn họ đặt vào mắt, ngoài mặt tất cung tất kính nhưng sau lưng làm không ít chuyện ngáng chân cũng chẳng lạ lùng gì. Cho nên, sau khi hết được chủ nhân sủng ái, nếu muốn ở lâu dài, thì phải thu liễm một chút, lấy lòng hạ nhân mới được.

Vương quản gia tiếp lời:

“Cũng chưa nói đến thân cận, đa phần cũng là quen thuộc với lão nô, niệm ở phân thượng ta đã hầu hạ qua ba đời người, cấp ta mặt mũi mà thôi.” Vương quản gia vẫn như cũ hòa khí, không có nửa điểm thái độ cẩu trượng nhân thế* như trong mấy đại hộ nhân gia, khiến Cẩn Du thả lỏng rất nhiều, lại nghĩ muốn thăm dò ý tứ của hắn.

* cẩu trượng nhân thế: Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.

” Vương quản gia, Vương gia nhiều năm như vậy không tái thú thê, ngươi nhất cũng thập phần sốt ruột nhỉ?”

Nghe đến đó, quản gia lắc đầu, nói:

” Ai, Vương gia tình thâm nghĩa trọng, người khác cấp ngài giới thiệu rất nhiều tiểu thư khuê các đều chướng mắt, cả ngày thân đơn bóng chiếc, không có người gối đầu bên cạnh không biết lạnh biết nóng, nhìn như vậy thật rất đáng tiếc, bất quá từ lúc Ngọc công tử tới, rốt cuộc cũng thấy dáng dấp tươi cười của Vương gia, tiểu thế tử cũng so với trước đây hoạt bát hơn nhiều.” Nói xong, dừng lại cước bộ, xoay người, cung kính nói:

” Vậy sau này, Vương gia cùng tiểu thế tử mong được công tử ngài chiếu cố.”

Cẩn Du lòng cả kinh, nói:

” Ngài, ngài biết? Ta cùng Vương gia…”

Thấy Cẩn Du dáng vẻ khẩn trương, quản gia ôn hòa mà nói:

” Ha hả, lão nô tám tuổi tiến cung, này bản lĩnh sát ngôn quan sắc vẫn phải có, sớm đã nhìn ra, hiện tại sợ rằng ngay cả người đốn củi ở hậu viện đều đã biết.” Vương quản gia nói.

Cẩn Du nghĩ thầm như thế nào truyền nhanh như vậy, còn tưởng rằng y trước kia giấu giếm rất tốt ni, không biết nên làm thế nào cho hảo, khẩn trương đến nói lắp cả lên

” Ta, ta sau này nhất định an an phận phận, yên ổn ngốc tại trong phủ, không đi ra gây sự, quy, quy củ trong phủ, sau này còn phải nhờ ngài chỉ điểm nhiều hơn.” Nói xong, đối Vương quản gia cung kính mà phục thân làm một cái lạy. (ặc, tội thằng nhỏ)

Vương quản gia cũng sợ đến mức chân tay luống cuống, cuống quít đỡ lấy Cẩn Du đang khom người, nói:

” Mau đứng lên, ai u, này làm sao hảo, ngài đây là chiết sát nô tài u, để Vương gia biết thì nguy rồi.”

Vương quản gia lúc này cũng bị cả kinh nói năng lộn xộn:

” Đây là có chuyện gì?”

Đột nhiên, từ bên kia truyền đến thanh âm Nghiêu Hi, dọa hai người đều cùng lúc run run.

Nguyên lai, Nghiêu Hi ở trong Lưu Phong các tả chờ hữu chờ cũng không thấy người đến, phái người đi tìm cũng hữu khứ vô hồi*, dứt khoát tự mình đi ra ngoài tìm kiếm, đi tới nửa đường nghe thấy bên này có động tĩnh, liền đến nhìn một chút, ai biết lại thấy tràng cảnh như vừa rồi, còn tưởng rằng Vương quản gia ỷ vào thân phận khi dễ Cẩn Du, nhất thời phát nộ.

* hữu khứ vô hồi: có đi không có về

Vương quản gia theo Vương gia nhiều năm, tự nhiên có thể nghe ra lửa giận trong giọng nói của hắn, lão nhân sợ đến phịch một tiếng quỳ xuống, trong miệng càng không ngừng nói:

” Nô tài bất hảo, nô tài đáng chết!”

Nghiêu Hi đi tới bên người Cẩn Du, cố ý che trước mặt y, hỏi:

” Chuyện gì xảy ra?”

Vương quản gia run lập cập nói không nên lời, ngược lại Cẩn Du biết Nghiêu Hi hiểu lầm, liền vội vã giải thích:

“Chuyện không liên quan đến Vương quản gia, ta nghĩ sau này phải vào trụ trong vương phủ, chung quy phải biết rõ quy củ ở đây, nên vừa rồi ta mới hướng Vương quản gia lảnh giáo ni.”

Nghiêu Hi còn có chút nghi vấn, quay đầu hỏi quản gia, Vương quản gia vội vã gật đầu.

Cẩn Du thấy hắn vẫn là không định để quản gia đứng dậy, tiếp tục nói:

” Vương quản gia từ nhỏ hầu hạ ngài, tính tình y ngài còn không biết sao? Thực sự không có khi dễ ta.”

Nghiêu Hi suy nghĩ một chút, cũng thấy đúng, Vương quản gia tính tình thân thiết ôn hòa, đây cũng là nguyên nhân chính mình mang hắn cùng ra cung, ở trong cung đều chưa từng nghe nói hắn ức hiếp tiểu thái giám, danh tiếng vô cùng tốt, xác thực đều không phải là loại người như vậy.

Nghĩ tới đây, sắc mặt hòa hoãn một chút, mở miệng nói:

” Đứng lên đi Vương quản gia, bản vương cũng hiểu được ngươi không phải loại người như vậy, có lẽ là bản vương hiểu lầm, ngươi đi xuống đi.”

Quản gia vội vã tạ ân xin cáo lui.

Cẩn Du nhìn quản gia, lo lắng a lo lắng, trong lòng mong muốn lão nhân đừng vì chuyện này mà oán giận y mới tốt.

Chờ quản gia đi xa, Nghiêu Hi mới quay người lại, thần sắc nghiêm túc hỏi:

” Vừa rồi quả thực không có việc gì sao? Ta không hy vọng ngươi đối ta nói dối, này không phải là cáo trạng.Ta chỉ là mong muốn ngươi về sau ở chỗ này có thể vui vẻ, mà không phải suốt ngày cẩn cẩn dực dực.”

Cẩn Du mỉm cười, đối hắn nói:

” Thực sự, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, lời này nếu như để quản gia nghe, sẽ rất thương tâm.”

” Hắn thương cái gì tâm, còn có, ngươi vừa nói cái gì quy củ, ta thế nào lại không biết.” Nghiêu Hi tiếp lời “Bất quá, ngươi đã đến rồi,định một cái quy củ cũng tốt.” Tay tự nhiên nắm lấy tay Cẩn Du, mang theo y hướng Lưu Phong các đi đến.

Đúng nha, trong phủ co thêm một nam sủng thế nào có thể giống như trước đây, chỉ cần không quá hà khắc là tốt rồi, Cẩn Du nghĩ thầm.

Không có nghe thấy người phía sau đáp lại, Nghiêu Hi nhìn về sau, chỉ nhìn thấy Cẩn Du thấp đầu suy nghĩ, ngoan ngoãn đi theo, hắn đâu nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục tự mình nói nói:

” Ta đối những cái này chính là dốt đặc cán mai, vậy chỉ có thể phiền phức ngươi.”

Cẩn Du kỳ quái nhìn hắn một cái, trong lòng nghĩ buồn cười, nào có nam sủng có thể tự mình định ra quy củ?

Nghiêu Hi không chú ý nhãn thần của y, vừa nói một bên vừa thối lui vài bước cùng Cẩn Du sóng vai chậm rãi thả bộ trên hành lang uốn khúc.

” Trước đây lúc Như nhi còn sống, trong nhà chuyện nhỏ lớn cũng đều là nàng quản, sau lại, chính là Vương quản gia một tay xử lí, nhưng hắn cũng đã già, ta vẫn muốn cho hắn hồi hương dưỡng lão, nhưng không có hắn ta thực sự tìm không được quản gia vừa long. Hiện tại hảo rồi, ngươi đã đến rồi, không hiểu thì hỏi Vương quản gia, sau này, nhà này ta sẽ giao cho ngươi, nhưng trước tiên nói rõ nha, sản nghiệp của ta cũng không ít, sau này, ngươi sẽ hẳn sẽ bận rộn a.”

Nói nói, hai người đã đi tới phòng khách trong Lưu Phong các, xoay người muốn để Cẩn Du ở chỗ này chờ một hồi, nhưng quay đầu lại lại thấy hai con mắt đo đỏ, trừng lớn nhìn hắn, trái lại đem Nghiêu Hi dọa sợ nhảy dựng, lại cảm thấy giống như con thỏ, còn rất là khả ái, nếu như ôm vào trong ngực, ách…

Nghiêu Hi nghĩ đến hiện tại không phải là lúc loạn tưởng, thu tâm tư, thân thiết hỏi:

“Làm sao vậy? Có cát bay vào mắt sao?”

Cẩn Du vội cúi đầu, nhu nhu đôi mắt, nhẹ giọng hỏi:

“Nói bậy, nào có ai để nam sủng thu xếp gia sự đâu?” Ngữ khí có chút vui đùa, nhưng che giấu không được một tia mong đợi trong lòng.

“Nam sủng?Ai nói ngươi là nam sủng? Nói cho ta biết, xem ta có đánh nát miệng hắn hay không?” Nghiêu Hi nâng mặt Cẩn Du lên, trong mắt Cẩn Du đã tích một tầng thủy khí, mắt thấy sẽ ngăn không được.

” Ngươi là người ta muốn tương thủ cả đời sau này, là nam nhân thì làm sao, ta cũng không trong cậy ngươi cấp ta nối dõi tông đường, nếu như ta quan tâm con nối dõi như vậy, hài tử sớm đã có vài tá!”

Nghiêu Hi nhẹ giọng nói bên tai Cẩn Du, nhãn tình chặt chẽ nhìn chăm chú vào song nhãn đỏ bừng của Cẩn Du, Cẩn Du ngược lại bị câu nói sau cùng chọc cho bật cười, cười đến ngay cả nước mắt cũng không đình chỉ rơi xuống.

“Ha hả ha hả!” Cẩn Du xoa đi gọt nước mắt rơi xuống. ” Rất khoa trương đi, vài tá? Ha ha ha.”

Cẩn Du càng cười càng không ngừng được, Nghiêu Hi nheo lại đôi mắt nhìn, tiến đến bên tai y thần bí mà nói:

“Không tin? Chờ ngươi thử qua sẽ biết!”

Cẩn Du chợt tắt tiếng cười, khuôn mặt dần nóng lên, vội vàng lấy tay che lại gương mặt đỏ bừng, trừng mắt tên “lưu manh” trước mặt đang đắc ý cười ha ha.

Bỗng nhiên, tiếng cười im bặt, Nghiêu Hi đột nhiên nhớ tới gọi Cẩn Du đến nơi này mà chính sự còn chưa có làm đủ ni, lưu lại Cẩn Du không hiểu ra sao, xoay người đi trở về phòng.

Qua không lâu sau, Nghiêu Hi ôm một cái hộp gỗ nước sơn đi trở về, đắc ý dào dạt đối Cẩn Du nói:

” Mở ra nhìn xem!”

Cẩn Du theo lời, đưa tay mở ra nắp hộp tinh xảo, bên trong chỉ có một kiện giấy vàng lẳng lặng nằm, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Nghiêu Hi, Cẩn Du cầm giấy lên, mở ra, sững sờ ở tại chỗ.

Bán mình khế, này, hắn cho ta nhìn cái này làm gì?

Cẩn Du nghĩ không ra.

Chẳng lẽ là đang nhắc nhở y? Đều không phải đã nói cho ta biết sao? Còn cố ý cấp ta nhìn làm cái gì? Ta cũng sẽ không chạy, vừa rồi hoàn hảo rất tốt, hiện tại lại….

Cẩn Du trên mặt hoàn toàn không còn tiếu ý vừa rồi, đờ đẫn nhìn không ra biểu tình gì.

Nghiêu Hi tưởng tượng ra rất nhiều tình huống, vui vẻ, kích động, kinh ngạc, cảm động, trái lại không có đoán đến tình huống này, mới đầu hắn còn tưởng rằng Cẩn Du chỉ là không tin hai mắt của mình, nhưng qua lâu như vậy thế nào vẫn là tấm biểu tình này, bi thương như vậy, đau xót nguội lạnh, khiến người khó chịu.

“Làm sao vậy?” Nghiêu Hi hỏi.

Cẩn Du hoàn hồn, chậm rãi đem giấy thả lại trong hộp, đậy nắp lại. Nhỏ giọng nói:

“Ta đã biết.”

Nghiêu Hi không hiểu ra sao, hỏi:

“Cứ như vậy?” Hắn còn muốn làm cho Cẩn Du hảo hảo cảm động một hồi, không nghĩ tới lại là một câu như thế, không có?

“Vậy còn muốn thế nào?” Cẩn Du hỏi.

” Vậy, vậy cứ như vậy đi.”

Nghiêu Hi có chút cảm giác như bị người hắt bát nước lạnh, sau cùng, cũng cảm thấy trong lòng buồn phiền đến hoảng, xoay người rót chén nước, một ngụm uống xuống dưới.

Uống nước xong, ngực thoáng thư thái một chút, quay đầu lại, nhưng thấy Cẩn Du trừng mắt không chớp nhìn hắn một chút, lại cúi đầu nhìn cái hộp một chút.

“Vương gia ngài không đem nó thu hồi lại sao? Cẩn Du hỏi.

” Đồ vật tặng rồi còn có thu về nữa sao?” Nghiêu Hi trả lời.

” Tặng? Tặng cho ai?” Cẩn Du hôm nay đầu óc tựa hồ có chút theo không kịp, người lạc vào luyến ái chỉ số thông minh quả nhiên thấp thật nhiều.

“Ngươi! Ta còn có thể cho ai?” Nghiêu Hi lúc này có chút minh bạch vì sao vẻ mặt của y lại kỳ quái như vậy, nói đến cũng tự trách mình, không có nói rõ ràng minh bạch, tạo ra cái gì kinh hỉ, kết quả chuyện hai người nghĩ đến là không đồng nhất.

Cẩn Du sửng sốt một hồi lâu, lệ ý vừa lui xuống lại bùng lên, giọng nói đều có chút khàn khàn:

“Thế nhưng, đây là ngươi mua xuống, ta.. Đưa cho ta…tựu….” Cẩn Du nói năng lộn xộn không biết nên nói cái gì, chung quy cũng là không thể tin tưởng, hắn hội sẽ nhẹ nhàng mà thả y tự do như vậy, không sợ y len lén chạy mất sao?

Nghiêu Hi vui mừng nở nụ cười, cuối cùng cũng cùng tưởng tượng của hắn không sai biệt lắm, tiến lên ôm lấy thân thể đơn bạc của Cẩn Du, nhân cơ hội ăn vài ngụm đậu hủ, nói:

“Thực sự tặng cho ngươi, ngươi muốn xử lí kiện giấy này thế nào là tùy ngươi, ngươi xem là giấy gợi lên cái kỉ niệm, hay là… ”

Nghiêu Hi vốn định đùa đùa Cẩn Du, nhưng không nói thêm gì đi nữa, bởi vì hắn cảm giác vạt áo trên vai có chút ẩm ướt, bờ vai trong lòng liên tục run rẩy, nhưng không có một điểm thanh âm.

Nghiêu Hi nhẹ vỗ về phía sau lưng Cẩn Du, nói khẽ ở bên tai:

“Đều đã là quá khứ, không có việc gì a.”

Bị Nghiêu Hi ôn nhu như thế hống, Cẩn Du ủy khuất kéo dài nhiều năm, không cam lòng, khuất nhục như hồng thủy mà bạo phát ra, càng không thể vãn hồi, từ lệ rơi vô thanh, đến thấp giọng khóc nức nở, cho đến sau cùng oa tại trong lòng Nghiêu Hi gào khóc.

Nghiêu Hi lặng lẽ không lên tiếng mặc y đem thống khổ vài chục năm hết thảy phát tiết đi ra, ngồi ở trên ghế, ôm Cẩn Du, giống như hống Thụy nhi mà tả hữu đong đưa.

Chờ Cẩn Du rốt cục dừng lại tiếng khóc, hô hấp lắng lại, sắc trời đã gần đến hoàng hôn.

Hai người điểm ngọn nến, cùng nhau nhìn kiện giấy bán mình khô vàng tiêu thất trong ánh lửa ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment