Lê Yên Ký

Chương 33

Cẩn Du mở bao quần áo, ngân phiếu bên trong hoàn hảo không tổn hao gì, chỉnh chỉnh tề tề giống như lúc trước y mang đi, Cẩn Du thực sự mơ hồ, thiếu chút nữa cho là mình gặp phải quỷ.

Hắc y nhân nhìn y vẻ mặt mê man, cũng hiểu được sự tình rất kỳ lạ, mở miệng hỏi:

“Vừa nãy bọn hắn… khi dễ ngươi?”

“A? A, ân” Cẩn Du trả lời.

“Lửa nổi lên lúc nào?” Hắc y nhân lại hỏi.

“Ách….Khi bọn hắn muốn….” Cẩn Du không biết nên nói như thế nào.

“Ta đã biết.” Hắc ý nhân ngắt lời y, cũng biết y không muốn nhiều lời

” Ngươi biết cái gì?” Sở Duy cánh tay đã hết đau lại bắt đầu tham gia náo nhiệt.

Hắc ý nhân không nói thêm gì nữa, chỉ là bảo Cẩn Du chớ suy nghĩ quá nhiều, một bên thu thập củi đốt nhóm lửa lên.

” Ngươi muốn ở chỗ này qua đêm?” Sở Duy tò mò hỏi.

” Ân.” Hắc ý nhân vội vàng thu thập cỏ khô, trả lời hắn một tiếng.

” Nhưng nơi này có sơn tặc.” Cẩn Du cũng không hiểu hành động của hắn, liền nhắc nhở.

” Bọn họ sẽ không trở lại.” Hắc y nhân khẳng định nói.

” Vì sao?” Sở Duy hỏi.

Hắc ý nhân không trả lời bọn họ, đốt lửa lên, lấy ra lương khô, lại đun chút nước, không để ý tới hai người đầu óc mơ hồ.

Cẩn Du vẫn còn có chút lo lắng, nhưng thần sắc người nọ trấn định, hơn nữa trước đây đã cảm thấy hắn thân thủ bất phàm khiến người khác cảm thấy tin tưởng, mà hiện tại bản thân vừa lạnh vừa đói nên cũng không có quan tâm nhiều, đơn giản liền yên lòng.

Tiếp nhận lương khô hắc y nhân đưa, uống nước ấm, thay vào áo bông sư phụ cho y mang theo, chỉ chốc lát liền khôi phục bảy tám phần, chỉ là vết thương vẫn còn có chút đau.

Nhìn hắc y nhân ở một bên bận rộn, Cẩn Du nghĩ hẳn nên hảo hảo cảm tạ bọn họ mới tốt, định mở lời lại phát hiện mình căn bản không biết tên của hắn.

Hắc y nhân nhạy bén phát hiện ra, chủ động nói với Cẩn Du:

“Xem ta lâu như vậy còn chưa tự giới thiệu, tại hạ họ Phương, tên Ngạo Liễu.”

” Ta là Sở Duy.” Sở Duy ở bên cạnh chen miệng nói, Phương Ngạo Liễu liếc nhìn hắn một cái.

” Cẩn Du.” Cẩn Du cũng nói ra tên của mình.

” Cẩn Du? Ân…Tên rất hay.” Phương Ngạo Liễu khen ngợi.

_____________

“Cẩn Du? Tên rất hay, tên như người, rất tao nhã.”

_____________

” Ngươi làm sao vậy?” Phương Ngạo Liễu thấy y ngơ ngác, lo lắng hỏi.

” Không, không có gì.” Cẩn Du vội vàng trả lời.

” Nhanh ăn đi kẻo nguội.” Sở Duy mở miệng nói, đưa cho y một khối lương khô vừa nướng xong, còn oán giận nó cứng như đá.

Phương Ngạo Liễu gõ đầu hắn một cái, nói:

“Là ai nói phải ra ngoài lịch lãm một phen, chút khổ ấy đều ăn không được, tốt nhất là sớm trở về đi.”

” Đừng đừng, thật vất vả mới đi ra được, ta không muốn về!” Sở Duy lập tức thay đổi bộ mặt lấy lòng, thành thành thật thật gặm màn thầu trong tay.

Phương Ngạo Liễn ngồi vào bên người Sở Duy, đưa cho hắn một bình nước, lại lau đồ ăn bên miệng hắn, hết thảy đều thật tự nhiên lại có vẻ thập phần thân mật, Cẩn Du đã sớm đoán được quan hệ của hai người bọn họ, bây giờ càng thêm khẳng định, hết sức hâm mộ, nghĩ đến những việc trước kia ngực lại bắt đầu….

” Được rồi. Cẩn Du….Ách ngươi không ngại ta gọi ngươi như vậy chứ.” Phương Ngạo Liễu hỏi.

Cẩn Du cười lắc đầu.

” Vậy ngươi gọi ta Phương đại ca đi.”

” Gọi Sở đại ca là được.” Sở Duy lại chen miệng vào.

Phương Ngạo Liễu trừng mắt liếc hắn, nói:

” Hắn tựa hồ so với ngươi lớn tuổi hơn, gọi ngươi đại ca cái gì chứ.”

” Làm sao ngươi biết hắn lớn hơn ta?” Sở Duy không phục.

Cẩn Du cũng hết sức tò mò,dáng dấp mình lớn lên có chút ngây ngô, nhìn bên ngoài đúng là Sở Duy có vẻ lớn hơn một chút.

” Ta mười bảy, ngươi bao nhiêu?” Sở Duy hỏi.

” Mười tám.” Cẩn Du trả lời.

Sở Duy cắn răng nghiến lợi trừng mắt người bên cạnh, Phương Ngạo Liễu lại cố ý không nhìn ánh mắt hắn.

” Phương đại ca làm sao biết tuổi của ta?” Cẩn Du tò mò hỏi.

” Nga, ta thích nghe kịch, nghe nói ngươi là đồ đệ đầu tiên sau khi Lưu Oanh không lên sân khấu thu nhận, rất là hiếu kỳ cho nên lúc ngươi lần đầu lên sân khấu ta cũng có mặt, lúc đó ta còn cùng ngươi nói mấy câu, có lẽ ngươi không nhớ rõ, là ngươi nói cho ta biết ngươi lúc đó mười ba tuổi, năm năm trôi qua, ngươi tự nhiên là mười tám tuổi.” Phương Ngạo Liễu chậm rãi nói.

Cẩn Du đối chuyện khi đó đã không nhớ rõ lắm, ngoại trừ đêm đó trải qua ác mộng sống không bằng chết thì kí ức vẫn còn mới mẻ.

“Thì ra thật sự có duyên.” Ép buộc chính mình không nghĩ đến hồi ức thống khổ, miễn cưỡng cười nói với Phương Ngạo Liễu.

“Cũng đúng.” Phát hiện ra Cẩn Du không hào hứng lắm nên Phương Ngạo Liễu không tiếp tục nữa.

“Được rồi, tại sao ngươi lại ở đây, không phải ở Giang Nam hảo hảo hát hí khúc hay sao?” Nhận thấy bầu không khí có chút cứng đờ, Sở Duy mở miệng hỏi.

Cẩn Du tuy rằng không quá thích Sở Duy, nhưng có thể ở chung một chỗ với người như Phương Ngạo chắc hẳn cũng không phải thực sự xấu, liền nói ra lý do mình đến kinh thành.

Sở Duy nghe xong bừng tỉnh đại ngộ nói:

“Nga~~, ngươi là đi tìm tình nhân cũ nha, ngươi cũng thực sự là, cần gì chứ, vạn nhất hắn thực sự không cần ngươi nữa, ngươi không phải là tự tìm mất mặt sao, nếu như là ta nha…”

Cẩn Du sắc mặt nhất thời tối sầm xuống, chỉ có Sở Duy là không tim không phổi nói còn chưa đủ.

“Duy nhi! Câm miệng.” Phương Ngạo Liễu cắt ngang Sở Duy, nói với Cẩn Du.

“Kinh thành đường xá xa xôi, ngươi làm sao có thể một mình lên đường, sao không ở Giang Nam chờ ni?”

“Đúng vậy, nhìn nhìn ngươi kìa, lớn lên một dạng khiến người ta muốn khi dễ, bây giờ mới cách Giang Nam bao xa, ngươi liền bị người ta trói lại, nếu thật sự để ngươi đi một mình, đến kinh thành rồi, ngươi còn không bị người ta cấp….”

“Sở Duy!” Phương Ngạo Liễu lạnh lùng nói, trách cứ nhìn hắn một cái.

Cẩn Du mặc dù trong lòng mất hứng, nhưng không thể không thừa nhận hắn nói không sai, y căn bản không có biện pháp bảo vệ mình chu toàn, lần này thiếu chút nữa để cho người ta thực hiện được ý xấu.

“Ngươi yên tâm, Bát vương gia không phải loại người phong lưu, nếu hắn thực sự không muốn cùng ngươi cũng nhất định sẽ đích thân nói rõ với ngươi.” Phương Ngạo Liễu nhìn y thần sắc buồn bã, trấn an nói.

Cẩn Du tò mò ngẩng đầu, hỏi:

” Huynh biết Nghiêu….Ách, Bát vương gia?”

“Bát vương gia ai không biết!” Sở Duy vừa bị hắn trừng rất là không vui, lúc này ở một bên chen miệng vào. (sao em nhoi như dòi vậy em >_>)

“Ta đã từng làm môn khách tại nhà ngài ấy.”Phương Ngạo Liễu không để ý đến người bên cạnh cố ý quấy rối, trả lời.

“Nga?” Cẩn Du chưa từng nghe nói Nghiêu Hi còn có môn khách, lòng hiếu kỳ dâng lên, trước kia căn bản không cùng Nghiêu Hi chân chính ở chung mấy ngày, bây giờ y muốn biết nhiều một chút những chuyện trước kia của hắn.

Phương Ngạo Liễu đối với Cẩn Du trái lại tính tình rất tốt, kiên nhẫn đối với y nói một vài chuyện của Nghiêu Hi trước đây kể cả chuyện lớn nhỏ, Cẩn Du đều nghe say sưa, nhưng Sở Duy bị bọn họ bỏ rơi ở một bên thì thập phần tức giận, liều mạng ở bên quấy rối.

Kể đến Nghiêu Hi như thế nào trợ giúp hoàng huynh của mình diệt trừ phe đối lập, bước lên ngôi hoàng đế, Cẩn Du càng ngạc nhiên, y chưa từng nghĩ tới Nghiêu Hi ở trước mặt mình ôn nhu săn sóc cư nhiên có một mặt uy vũ quyết đoán như thế, càng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Cẩn Du còn hỏi những chuyện của Nghiêu Hi và tiền Vương phi, Phương Ngạo Liễu hứng thú nhìn y một cái, nói ra những chuyện lặt vặt, dù sao hắn biết cũng không nhiều nhưng cũng đủ để nói rõ hai người kia tình thâm nghĩa trọng.

Phương Ngạo Liễu cho rằng y nghe xong sẽ có chút mất hứng, ai ngời Cẩn Du thế nhưng vẫn nhẹ nhàng cười khiến cho hắn rất là buồn bực.

Nghe xong Nghiêu Hi và tiền Vương phi ở chung, Cẩn Du tuy rằng trong lòng vẫn có chút nho nhỏ đố kị nhưng càng nhiều hơn là đối với Nghiêu Hi thâm tình một lòng yêu thích, càng đối với tình cảm của mình cùng hắn nhiều hơn mấy phần tin tưởng.

Phương đại ca nói không sai, Nghiêu Hi đúng là người như vậy, cho dù hối hận cũng chắc chắn cùng mình nói rõ.

Nghĩ như vậy, Cẩn Dù càng thêm kiên quyết muốn đi kinh thành, thời gian dài như vậy không có tin tức cũng không phải muốn tránh né y, vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì, lòng không khỏi bắt đầu khẩn trương lo lắng.

Đem ý nghĩ của mình đối Phương Ngạo Liễu nói sau, Phương Ngạo Liễu như có điều suy nghĩ, mở miệng nói:

“Gần đây trên giang hồ không có nghe nói Bát vương gia xảy ra chuyện gì.”

” Ngươi chỉ biết suốt ngày nhìn ta chằm chằm, còn có thời gian nghe ngóng chuyện giang hồ?” Sở Duy còn đang cùng hắn giận dỗi.

“Ngươi đừng tự hù dọa mình, Bát vương gia rất lợi hại, ít nhất….Cũng không đến mức khiến cho ngươi lo lắng.” Phương Ngạo Liễu vẫn như cũ tiếp tục không nhìn người nọ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt mình.

Nghe Phương Ngạo Liễu nói xong, Cẩn Du tạm thời yên lòng.

Trời dần dần tối, Phương Ngạo Liễu trải hai đống cỏ khô, một cái cho Cẩn Du, một cái cho hắn và Sở Duy.

Nhưng Sở Duy đầy bụng tức giận còn chưa có nguôi, đòi nằm cùng Cẩn Du, Phương Ngạo Liễu không có biện pháp chỉ có thể ủy khuất Cẩn Du.

Trải qua một ngày lăn qua lăn lại, thật ra Cẩn Du rất mệt mỏi, cũng không biết sao, tuy rằng trên người một thân mệt mỏi nhưng không có buồn ngủ, bên cạnh còn có một người bởi vì khó chịu mà nhích tới nhích lui, trong miệng vẫn trề môi lầm bầm khe khẽ, tám phần mười là lại đang oán giận cái gì.

Mơ mơ màng màng thật vất vả mới ngủ, bên cạnh đột nhiên chợt lạnh, lại bị đông lạnh mà tỉnh dậy, quay đầu phát hiện Sở Duy nguyên bản nằm bên cạnh mình không biết lúc nào mò đến chỗ Phương Ngạo Liễu, co quắp thân thể, lạnh đến liều mạng chui vào trong ngực hắn.

Hàn khí làm Cẩn Du ngủ không được nữa, đơn giản đứng dậy ngồi vào bên cạnh đống lửa còn có chút đóm hồng, chống cằm nhìn ánh lửa lúc sáng lúc tối, nghĩ đến phương pháp để bản thân bình an đến kinh thành, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không có manh mối, bất đắc dĩ thở dài.

” Ngủ không được?” Bên người truyền đến thanh âm rất nhỏ của Phương Ngạo Liễu, khiến Cẩn Du sợ hết hồn, ngực sợ hãi than hắn thế nào một chút tiếng động cũng không có.

” Ách..Ân.”

Cẩn Du quay đầu nhìn Sở Duy phía sau lưng, hắn đang mơ mơ màng màng nhắm hai mắt, cau mày, đưa tay sờ loạn, tìm kiếm thân thể vốn là noãn lô bên người.

” Ta đánh thức huynh? Không cần để ý đến ta, huynh ngủ tiếp đi.” Cẩn Du áy náy nói.

” Ta không sao, đã trễ thế này ngươi thế nào còn chưa ngủ?” Phương Ngạo Liễu nói, cầm củi trên tay ném vào đống lửa, khiến ngọn lửa cháy rực lên một chút.

” Còn đang suy nghĩ phải vào kinh?”

Cẩn Du gật đầu.

Phương Ngạo Liễu vốn định khuyên vài câu nữa, nhưng nhìn ánh mắt y dưới hỏa quang kiên định không gì sánh được, lại đem lời nói nuốt xuống.

“Quả nhiên như vậy, không bằng chúng ta cùng đi đi.” Suy nghĩ một chút, Phương Ngạo Liễu lại nói.

Cẩn Du ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:

” Các huynh cũng muốn đi kinh thành?”

“Ban đầu chỉ là Duy nhi ầm ĩ muốn đi lịch lãm, ta nghĩ dẫn hắn tùy tiện đi một chút rồi trở về, ngươi đã muốn đi kinh thành, đơn giản liền dẫn hắn đi xem, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, hắn cũng không cô đơn, vừa lúc, ta cũng thật lâu không gặp Bát vương gia, thuận tiện thăm ngài ấy một chút.”

Cẩn Du cảm kích nhìn Phương Ngạo Liễu, trong lòng cũng biết, nói là chiếu cố lẫn nhau, hơn phân nửa là hắn đang chiếu cố chính y, sợ trên đường gặp lại kẻ xấu.

“Cảm ơn huynh, Phương đại ca.” Cẩn Du nói.

“Nếu gọi ta là đại ca, thì đừng khách khí như vậy.” Phương Ngạo Liễu cười trả lời.

” Bây giờ có thể ngủ đi!” Thiêu mi, cười.

Cẩn Du ngượng ngùng gật đầu, lại lần nữa đi tới trên đống cỏ, nằm xuống.

Phương Ngạo Liễu đem đống lửa xê dịch hướng Cẩn Du, lại đến đắp cho y thêm một tầng ngoại sam.

“Đừng để nhiễm lạnh, nếu không làm thế nào đi tìm Bát vương gia của đệ!” Phương Ngạo Liễu nhẹ giọng nói, có thể là luôn bên cạnh Sở Duy, nên ngữ khí tổng như là hống hài tử.

Cẩn Du không khỏi có chút cay mắt, ngoại trừ sư phụ và Nghiêu Hi, lần đầu tiên có người khiến y cảm động ấm lòng, nhưng lại cùng tình cảm với hai người họ bất đồng, từ trên người Phương Ngạo Liễu y cảm nhận được một loại quan ái của huynh trưởng, hệt như y thật sự có một người ca ca.

Phương Ngạo Liễu chiếu cố tốt Cẩn Du xong, lại lần nữa trở lại bên người cái tên bị đông đến cứng ngắc đáng thương hề hề, lại còn đang vù vù mà ngủ, cười lắc đầu, đem hắn ôm vào trong lồng ngực mình.

Đêm khuya, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có vài tiếng hít thở nho nhỏ, trong bóng tối, một bóng người nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn hai người kia một chút, lại lặng yên không tiếng động ly khai.
Bình Luận (0)
Comment