Lê Yên Ký

Chương 36

Thật vất vả chờ Phương Ngạo Liễu bọn họ ly khai, Nghiêu Hi cuối cùng cũng có thể nhìn thật kĩ Cẩn Du của hắn, nhưng Cẩn Du nghe xong đối thoại của bon họ thì thập phần lo lắng, mở miệng hỏi:

“Trương tướng quân bị thương? Nghiêm trọng không? Thế nào lại không đem vết thương dưỡng hảo đã quay trở về, vội vã như thế làm gì?”

Nghiêu Hi không hờn giận, thế nào thật vất vả nhìn thấy Cẩn Du, trong miệng y không phải Phương đại ca thì là Trương Sở, một câu nhắc đến mình cũng không có.

Lôi kéo Cẩn Du ngồi vào ghế, miễn cưỡng mở miệng:

“Ngươi liên tục hỏi nhiều như vậy, ta làm sao trả lời!”Nghiêu Hi uống một ngụm trà, lúc nãy đang trên đường hồi phủ, nghe được hạ nhân bẩm báo, hắn liền quăng cỗ kiệu chạy trở về, khiến cho người người trên đường ghé mắt, trở về ngay cả nước bọt cũng không kịp nuốt.

“Trương Sở là bị thương, không nặng lại cũng không nhẹ, vốn dĩ nghỉ ngơi nữa tháng là có thể sinh long hoạt hổ, bất quá hắn cứ lăn qua lăn lại, sợ rằng một tháng cũng không lành được.”

Cẩn Du khẽ nhíu mày, hỏi:

“Ngài ấy vội vã quay về Giang Nam, là muốn đi xem sư phụ?”

Nghiêu Hi thực sự không chịu nổi, kéo Cẩn Du, nhượng y ngồi ở trên đùi mình, vùi đầu vào ngực Cẩn Du, thanh âm buồn buồn:

“Ngươi làm sao lại quan tâm người khác như thế, cũng không thèm hỏi hỏi ta?”

“Ngươi cũng bị thương?”Cẩn Du nhất thời khẩn trương lên.

“Không có…”Trong lòng thoải mái hơn nhiều, từ trước ngực Cẩn Du ngẩng đầu cười nói.

“……….”

Cẩn Du dở khóc dở cười, ở trước mặt mình rõ ràng là Thụy nhi thân thể to hơn một chút mà, đâu như Vương gia nhất thống thiên trong miệng Phương Ngạo Liễu.

Nghĩ đến Thụy nhi, Cẩn Du lại hỏi:

“Nghe nói Thụy nhi làm thái tử?”

Nghiêu Hi đã sắp đi đến bờ vực sụp đổ, mở miệng kêu to:

“Tại sao lại là Thụy nhi! Không nên là Thụy nhi! Ta! Ta! Hỏi ta!!”

Cẩn Du sửng sốt, ha hả cười không ngừng.

Nghiêu Hi si mê nhìn, đột nhiên đứng dậy, kéo tay của Cẩn Du liền hướng ra ngoài, dọc theo đường đi, hạ nhân đụng phải đều tò mò quan sát hai người, mãi cho đến phòng ngủ của Nghiêu Hi mới thôi.

Vào nội thất, Nghiêu Hi một phát liền ôm Cẩn Du nhào đến trên giường.

Cẩn Du bị hắn lôi kéo chạy thở hổn hển, còn chưa có hồi thần, lại bị một trận thiên hoàn địa chuyển, hoàn hảo đệm chăn mềm mại thoải mái, ngã ở phía trên như ngã vào trên đống bông vải.

Chờ hình ảnh trước mắt rõ ràng, cúi đầu liền thấy Nghiêu Hi đè ở trên người y, hai tay ôm thật chặc, vùi đầu vào cổ y.

Cẩn Du ngực cả kinh, nghĩ thầm thế này cũng quá trực tiếp đi, tuy rằng trước khi ly biệt hai người cũng từng sớm chiều ở chung, nhưng dù sao đã cách xa hơn một năm, trong lòng vẫn là có chút nao nao.

Hơn nữa nơi đó một năm chưa từng trải qua tình sự, y cũng không dám cam đoan có thể thừa nhận được hay không.

Cẩn Du có chút kháng cự đẩy vai Nghiêu Hi một cái, hắn lại không nhúc nhích tí nào.

“Đừng động!”Thanh âm Nghiêu Hi của bên vai truyền đến, khí tức ấm áp phả ra trên cái cổ phơi bày ra của Cẩn Du,hơi ngứa ngáy.

“Ta chỉ muốn hảo hảo ôm ngươi một cái.”Cảm giác được Cẩn Du khẩn trương, Nghiêu Hi trấn an nói, tuy rằng hắn hiện tại thật sự rất muốn đem y nuốt sạch vào bụng.

Nghe hắn nói như vậy, Cẩn Du buông lỏng thân thể, ngoan ngoãn mặc hắn ôm.

Qua một lúc lâu, lâu đến Cẩn Du còn tưởng rằng Nghiêu Hi ở trên người mình ngủ.

“Vương gia?”Cẩn Du nhẹ giọng gọi.

“Tại sao lại là Vương gia, ngươi chừng nào thì mới sửa được!”Nghiêu Hi bất mãn trả lời.

Mặc dù đang trong lòng Cẩn Du gọi tên hắn vô số lần, nhưng trước mặt hắn vẫn còn có chút không quen.

“Gọi Nghiêu Hi cho ta nghe một chút.”Nghiêu Hi ngẩng đầu, trêu tức nhìn y.

“Nghiêu… Hi…”Cẩn Du nhẹ giọng nói.

Nghiêu Hi hài lòng đầu càng chôn sâu vào cổ y, cúi đầu nói:

“Cái gì?”

“Chúng ta còn phải nằm bao lâu?”Thân thể đều đã tê rần, Cẩn Du cười khổ trả lời.

Nghiêu Hi rốt cục từ trên người y bò dậy, mở miệng nói:

“Đúng là không thể nằm lâu, ta còn muốn hưng sư vấn tội!”Nghiêu Hi giả bộ tức giận nói.

Cẩn Du vô tội chớp chớp mắt.

Nghiêu Hi nâng cằm hắn lên, híp mắt, chậm rãi tới gần, nói:

“Nói đi, thế nào lại không nghe lời, tự ý đi ra, có biết hay không ta nghe được tin tức ngươi một mình thượng kinh trong lòng lo lắng nhiều thế nào,ân?”

“Ta,nhưng ta lo lắng cho ngươi…”Cẩn Du nhìn chăm chú môi Nghiêu Hi càng lúc càng gần, khẩn trương nói.

“Có cái gì lo lắng, ta đều không phải gửi thư cho ngươi biết không lâu sau sẽ trở về sao?”Nghiêu Hi ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, trong lòng lại hết sức hưởng thụ.

Quả thực, hai tháng trước, Nghiêu Hi và Trương Sở Phong chiến thắng trở về, rốt cuộc đem người Hồ đuổi về với ông bà, hoàng đế đại hỉ, muốn hai người mau chóng chạy về hảo hảo ăn mừng luận công ban thưởng.

Thánh chỉ đã ban, hai người không thể làm gì khác hơn là về kinh thành trước, chuẩn bị uống xong tiệc rượu, lập tức chạy tới Giang Nam.

Nhưng ai biết lúc gần đi Nghiêu Hi lại nhận được tin tức Cẩn Du một mình thượng, nhất thời khiến hắn sợ hãi, phải biết rằng trên đường thế nhưng nguy hiểm trùng trùng, Cẩn Du lại tay trói gà không chặt, hoàn hảo bản thân lúc gần đi, âm thầm để lại một thuộc hạ ngầm, bảo hộ an toàn của y, cũng may mà trước đây hắn lưu lại, mới giúp cho Cẩn Du đang lúc gặp phải sơn tặc tránh được một kiếp.

Chuyện này cũng là rất lâu sau Nghiêu Hi mới biết, nếu không phải lúc đó thị vệ ngầm kia đã giải quyết hết sơn tặc, thì hắn nhất định sẽ đích thân mang binh giết bọn chúng không chừa mảnh giáp, lại lấy roi tiên thi thị chúng (lấy roi quất thi thể trước công chúng), đến bây giờ hắn nhớ tới vẫn là một thân mồ hôi lạnh.

Mấy ngày nay Nghiêu Hi phát động tất cả lực lượng bản thân, tìm vài ngày cũng không có tin tức, trong cơn tức giận, vọt vào hoàng cung, hướng hoàng đế muốn Cấm quân lệnh bài, cùng với quân lệnh hắn mới trao trả.

Hoàng đế tự nhiên không thể nói cấp liền cấp, Nghiêu Hi liền đem sự kiện sửa sang lại một lần rồi nói hết cho hắn, hoàng đế sau khi nghe xong thập phần khiếp sợ, vỗ đầu Nghiêu Hi mắng một trận, còn đem hắn cấm túc, nhốt tại Vương phủ.

Nghiêu Hi không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là phái ra người tài ba dị sĩ trong nhà, tiếp tục tìm kiếm, thế nhưng dù sao thế đơn lực bạc, thẳng đến một tháng sau mới có tin tức của bọn họ.

Sự tình rất nhanh thì truyền tới trong tai hoàng thái hậu, Nghiêu Hi luôn luôn khiến nàng kiêu ngạo vậy mà dính vào long dương chi hảo khiến nàng không thể nào tiếp thu được, kết quả, Nghiêu Hi ở chỗ mẫu hậu bị giáo huấn một trận, tròn ba ngày ba đêm.

Cũng không nói đến hoàng thái hậu và hoàng đế hai người thế nào luân phiên oanh tạc, Nghiêu Hi chính là bất vi sở động, hoàng đế đều đem mỹ nữ cỡi hết ném vào phòng ngủ hắn, kết quả vẫn bị Nghiêu Hi đêm khuya khoắt “thỉnh”ra ngoài.

Sau đủ sách lược khẩn cầu, uy hiếp, lấy lý khuyên răn, lấy tình lay động, hoàng thái hậu thực sự không có biện pháp, đem Nghiêu Hi gọi đến trước mặt, lời nói thấm thía:

“Chỉ cần con không cùng nam nhân ở một chỗ, điều kiện gì chúng ta đều đáp ứng.”

Những lời này nhưng thật ra nhắc nhở Nghiêu Hi, lập tức cùng mẫu hậu hoàng huynh nói ra điều kiện, chỉ cần đồng ý hắn cùng với Cẩn Du, Thụy nhi lập tức trở thành Thái tử của hoàng huynh, bằng không, để Thụy nhi vĩnh viễn ngốc ở bên cạnh mình. (1p’ mặc niệm cho pé, cha pé bán pé cầu thê rồi=)))

Hoàng đế và hoàng thái hậu toàn bộ choáng váng, vốn định ném tới một cái tối hậu thư, giành trước tiên cơ, ngược lại lại để hắn chiếm thượng phong, rốt cuộc, hoàng đế và hoàng thái hậu suốt đêm trao đổi, vẫn cảm thấy chuyện kế thừa vương triều Đại Thụy càng trọng yếu hơn.

Vì vậy, Thụy nhi không biết gì vô tình bị Nghiêu Hi bán vào hoàng cung. (hi sinh đời con củng cố đời cha =)))

Trở lại hiện tại, Cẩn Du nghe xong Nghiêu Hi nhắc tới gửi thư cho y, thập phần mê hoặc, mở miệng hỏi:

“Thư? Không có a!”

“Tại sao không có, ngươi tìm người nào đọc thư, trọng yếu như vậy đều không phát hiện!”Nghiêu Hi tức giận nói.

“Đều không phải, ta là nói căn bản không có thư, ta đã vài tháng rồi chưa nhận được.”Cẩn Du có chút ủy khuất giải thích.

“Cái gì?”Nghiêu Hi kinh ngạc nhìn Cẩn Du.”Không có khả năng nha, ta mỗi năm ngày đều gữi cho ngươi một phong.”

“Lúc đầu quả thật có nhận được, nhưng sau đó, càng ngày càng ít, cuối cung dứt khoát bặt vô âm tín, ta sợ ngươi xảy ra chuyện gì, mới quyết định đến kinh thành.”

Nghiêu Hi như có điều suy nghĩ, hỏi:

“Ngươi đều là từ ai nhận được thư? Không phải là Lý bá sao?”

“Sư phụ ta, mỗi lần đều là tìm hắn đọc cho ta nghe, cho nên hắn nói dứt khoát đưa hắn nhận thư, đọc xong lại trả cho ta.”Cẩn Du trả lời.

Nghiêu Hi nhìn chằm chằm vào y, không nói.

“Ngươi, ngươi hoài nghi sư phụ ta?”Cẩn Du nhìn vẻ mặt của hắn, thử dò xét.

“Nhưng trừ hắn ra đâu còn ai?”Nghiêu Hi nghiêm túc nói.

“Sẽ không!”Cẩn Du không thích hắn nghĩ sư phụ như vậy, mặt lạnh xuống.

“Hảo, hảo, việc này trước không nói.”Nghiêu Hi không muốn phá hư bầu không khí lúc này, vội vã phụ họa nói, càng dời thân thể lại gần quấn lấy Cẩn Du.

Lần này, cũng không thành thật như lúc nãy, chỉ chốc lát, hai cái tay bắt đầu quấy rối không ngừng.

Cẩn Du cũng ỡm ờ tùy hắn, hai người cửu biệt gặp lại, tự nhiên là củi khô lửa bốc, một phen vu sơn mây mưa.

Mấy ngày kế tiếp, Cẩn Du vẫn ở trong Vương phủ, mỗi đêm không tránh khỏi cùng Nghiêu Hi ở trên giường khoái hoạt một phen, cho nên trưa ngày hôm sau Cẩn Du mới có thể đứng dậy, nhưng xương sống thắt lưng vẫn vô lực, Nghiêu Hi tự nhiên càng cẩn thận săn sóc chiếu cố.

Mấy ngày nay hai người như hình với bóng, như keo như sơn, khiến cho Sở Duy vừa nhìn thấy Cẩn Du liền bắt đầu chọc y.

Cẩn Du ở cách ngày liền gặp được Vương quản gia, quản gia nhìn thấy y tất nhiên là rất vui mừng, không ngừng hướng Cẩn Du hỏi han ân cần, thân thiết hỏi sinh hoạt một năm này của Cẩn Du, cũng giống như là trưởng bối của y, đáng tiếc Thải nhi theo Thụy nhi vào cung, bằng không thật đúng là muốn gặp nha đầu kia một lần.

Mấy ngày trôi qua, vốn đã đáo ứng sư phó tới xem một chút liền trở về, nhưng như bây giờ y đâu còn thể ly khai được nữa, cuối cùng, vẫn là quyết định nhượng Nghiêu Hi viết phong thư, có thể báo bình an cho sư phó cũng tốt.

Nghiêu Hi trong lòng vẫn cảm thấy Phong Tử Tích là cố ý không cho Cẩn Du nhận được thư của mình, thừa cơ hội này nho nhỏ trả thù hắn một chút.

Ở trong thư Nghiêu Hi đem mấy ngày nay ở cùng Cẩn Du viết thêm đường thêm mật, có mấy lời khiến người nhìn không khỏi đỏ mặt tía tai.

Hoàn hảo Cẩn Du không biết chữ, bằng không nhìn thấy, thì không còn gì nữa.

Viết xong rồi, Nghiêu Hi còn cố ý nhượng Cẩn Du nhìn thoáng qua, thấy y tuy rằng xem không rooiy, nhưng cũng nghiêm túc xem lướt qua nùng tình mật ý hắn viết, còn hài lòng gật đầu, trong bụng cười trộm.

Nghiêu Hi từng muốn mang Cẩn Du tiến cung yết kiến hoàng thái hậu, nhưng lại sợ quá mức đột ngột làm y sợ, nên vẫn kéo dài, nghĩ chờ y dần dần thích ứng, lại cùng y nhắc tới.

Nhưng hoàng thái hậu lão nhân gia đâu nhịn được, hôm nay, Nghiêu Hi đang mang Cẩn Du đi dạo cho quen thuộc phong cảnh Vương phủ, một đạo thánh chỉ từ trên trời giáng xuống.

Cẩn Du hiển nhiên không nghĩ tới hoàng thái hậu muốn gặp y, tối thiểu không nhanh như vậy, nhất thời luống cuống tay chân, hai tay tiếp chỉ đều vẫn là run rẩy, kỳ thực cũng không phải là bởi vì thân phận đối phương tôn quý, mà là có loại cảm giác sửu tức phụ gặp mẹ chồng.

Nghiêu Hi nhẹ nhàng vòng bên hông Cẩn Du, nhẹ giọng nói:

“Chớ khẩn trương, ta cùng bọn họ đã nói qua, mẫu hậu có lẽ chỉ là muốn nhìn ngươi một chút.”

Hanh, bọn họ nếu như đối Cẩn Du nói gì sai, xem ta không đem Thụy nhi cấp mang về sao, để nó làm thế tử tiêu dao.

Hơi làm chút chuẩn bị, Nghiêu Hi liền dẫn Cẩn Du vào cung.
Bình Luận (0)
Comment