Lên Án

Chương 17

[Anh mới hai mươi sáu, không phải ba mươi sáu đâu!]

------------------------

Edit: Chuâng thích ăn kẹo

Beta: Di

------------------------

Wattpad: _zhuene_

Wattpad: thiendireallyaaa

--------------------------

Khi Tống Cách gọi điện thoại đến, Kỷ Vọng đang ở trên máy chạy bộ, cậu vừa thở hồng hộc vừa alo một tiếng, chợt nghe âm thanh đáng khinh của Tống Cách: "Aiya, anh Vọng của chúng ta đang làm chuyện gì mà không tiện để người ta nhìn thấy vậy?"

Kỷ Vọng biết người này không lắm lời sẽ nghẹn chết: "Ít nói nhảm, có chuyện gì?"

Tống Cách cười hề hề nói: "Anh Vọng anh thở gấp vài cái, chẹp chẹp chẹp, thật dễ nghe nha, không hổ là Alpha, rất gợi cảm đó."

Kỷ Vọng nhấn dừng máy chạy bộ, tay đã đặt ở phím kết thúc cuộc gọi: "Tắt đây."

Tống Cách vội vàng nói: "Đừng! Tôi còn chưa có hỏi cậu đâu, sao Nhậm Nhiên lại ở nhà của tôi?"

Kỷ Vọng uống một ngụm nước lớn: "Tối hôm qua nó nói muốn ngủ ở nhà cậu, tôi nghĩ cậu uống say, để lại một người chăm sóc cậu cũng tốt, làm sao, xảy ra chuyện gì?"

Nhậm Nhiên thời niên thiếu có không ít tật xấu, nhưng làm người không tệ, lúc giúp anh em không tiếc cả mạng sống, tâm đậu hũ miệng lưỡi dao.*

(*Tâm đậu hũ miệng lưỡi dao: Nói chuyện thì sắc bén như dao nhưng có một trái tim yếu đuối mềm mại như đậu hũ)

Tống Cách thường xuyên vì tính cách đáng ghét của Nhậm Nhiên mà ồn ào một trận, lần nào Kỷ Vọng cũng đảm đương làm một người anh cả đứng ra giảng hòa, nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, cuối cùng người cùng Nhậm Nhiên đoạn tuyệt quan hệ cư nhiên lại là cậu.

Thấy Kỷ Vọng hỏi như vậy, Tống Cách vội nói không có, chỉ là tò mò năm đó rốt cuộc Kỷ Vọng và Nhậm Nhiên đã xảy ra chuyện gì.

Kỷ Vọng nhớ đến Tống Cách là người duy nhất không biết cậu từng hẹn hò với Kỳ Bạc Ngôn, lúc đó Tống Cách học đại học ở nơi khác, hơn nữa Kỷ Vọng còn cố ý giấu diếm. Về sau cậu với hắn chia tay rồi, lại càng không có gì để nói.

Hiện tại cũng không phải không thể nói, chỉ là bạn gái Tống Cách là fan của Kỳ Bạc Ngôn, Kỷ Vọng cảm thấy giữ bí mật vẫn là tốt nhất.

"Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, chỉ là có chút hiểu lầm thôi." Kỷ Vọng nói cho có lệ.

Chuyện này Tống Cách đã hỏi qua Kỷ Vọng không dưới một lần, cũng từng hỏi Nhậm Nhiên, không biết hai người có hẹn trước với nhau hay không nhưng ai cũng không chịu nói, Tống Cách tức muốn chết, căm phẫn tắt điện thoại của Kỷ Vọng, còn gửi Wechat cho Kỷ Vọng, một tuần không thèm để ý đến Kỷ Vọng nữa.

Kỷ Vọng trả lời: "Đã biết, Tống Cách Cách."

Trêu chọc Tống Cách xong, Kỷ Vọng ở trong phòng tập thể thao tùy tiện tắm rửa thì nhận được điện thoại của chị Hồng, nói cho cậu chương trình tạp kỹ kia sắp khai máy rồi, giờ phải chụp poster tuyên truyền.

Sau khi tắt điện thoại, chị Hồng nhắn Wechat địa chỉ, thời gian cho cậu, cũng bảo cậu ngày mai ở nhà chờ, Tiểu Húc sẽ lái xe đến đón.

2 giờ chiều ngày hôm sau, Tiểu Húc đưa Kỷ Vọng đến địa điểm chụp ảnh. Trước đó, Kỷ Vọng cũng không biết chương trình tạp kỹ này có những ai tham gia, tên chương trình này là 《 Ở trên đường 》 chỉ cần nhìn tên thôi cũng biết sẽ không thể thiếu hoạt động thể chất.

Cũng không biết là phải lên núi hay là xuống biển, dù sao cũng sẽ không đơn thuần chỉ là ăn uống tiệc tùng, vui chơi giải trí.

Studio không có người, chỉ có các staff, chắc là ngoại trừ cậu ra thì các khách mời khác vẫn chưa đến.

Đến tận bây giờ Kỷ Vọng đoán có thể cậu là người có địa vị thấp nhất, chỉ có cậu nhàn rỗi, tất cả mọi người đều bận rộn.

Thay quần áo và trang điểm, sau đó lại uốn xoăn tóc, tạo hình xong mới đi ra, Tiểu Húc liền cầm điện thoại lên liên tục chụp cậu. Còn mở chế độ video nói Kỷ Vọng nhìn vào camera chào hỏi.

Trước kia Tiểu Húc cũng chưa bao giờ làm loại chuyện này, Kỷ Vọng kỳ quái hỏi: "Quay cái gì? Với chào hỏi ai?"

Tiểu Húc: "Chị Hồng giao cho em, bảo em chụp lại làm tư liệu sống về đăng lên Weibo, nếu anh không viết blog thì lưu lượng vừa mới đến lại chạy đi mất rồi."

Kỷ Vọng hiểu rõ, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này, cảm giác so với lúc mới đi diễn còn xấu hổ hơn. Cậu vẫy tay chào với camera, tư thế ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc, giới thiệu tên rồi nói cảm ơn mọi người đã quan tâm đến cậu.

Tiểu Húc cầm điện thoại mà nhịn cười gần chết: "Anh, anh thả lỏng một chút đi, anh cười một cái sau đấy bắn tym một cái. Anh mới hai mươi sáu, không phải ba mươi sáu đâu!"

Cái này thì Kỷ Vọng biết, vừa bắn tym xong, staff đi tới gọi cậu lại chụp ảnh. Không biết có phải bởi vì có mỗi cậu chụp hay không, tốc độ chụp rất nhanh, chụp xong, nhiếp ảnh gia còn ra nói chuyện với cậu: "Cậu rất ăn ảnh đấy, ngũ quan rất đẹp, trước kia sao tôi lại chưa gặp qua cậu nhỉ."

Lời này Kỷ Vọng cũng không biết nên trả lời thế nào, chả lẽ phải nói bởi vì cậu không hot?

Lúc này cửa Studio truyền đến tiếng động không nhỏ, trợ lý nhiếp ảnh gia đi đến nói: "Phương Tịnh Vân đến rồi."

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho Kỷ Vọng nghe thấy.

Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chạy qua chào hỏi, thái độ các nhóm staff còn tích cực hơn gấp trăm lần so với lúc Kỷ Vọng đến đây.

Kỷ Vọng cũng đã quen với việc này rồi, đại đa số mọi người sẽ đối với vẻ ngoài của cậu kinh ngạc cảm thán một tiếng, sự kinh ngạc này cũng sớm qua đi, bởi vì người đẹp trong giới giải trí này có thừa, hot mới là vua.

Một số người mang theo mấy túi cà phê đi vào, phân phát cho các staff có mặt ở studio.

Kỷ Vọng chỉ nhìn thấy một người toàn thân màu trắng ở cửa nhưng rất nhanh đã được các staff vây quanh, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy sườn mặt.

Rất giống trong ảnh, Phương Tịnh Vân rất đẹp, vóc dáng không cao, dáng người thon dài.

Chương trình tạp kỹ này thậm chí có mời Phương Tịnh Vân.

Lúc này người của Phương Tịnh Vân đã đem cà phê đưa đến trước mặt Kỷ Vọng, Tiểu Húc thấy Kỷ Vọng không nhúc nhích, vội vàng thay cậu nhận, liên tục nói cảm ơn.

Đám người kia đi rồi, Tiểu Húc kéo Kỷ Vọng quay lại phòng hóa trang, vừa đi vừa nói nhỏ với Kỷ Vọng: "Anh, anh đừng để ý."

Tiểu Húc lại bổ sung: "Nếu chỉ nhìn mặt, em cảm thấy anh càng đẹp mắt hơn."

Kỷ Vọng giở khóc giở cười, cậu so cái gì với Phương Tịnh Vân cơ chứ, bởi vì Kỳ Bạc Ngôn sao? Cậu bây giờ không có quan hệ với Kỳ Bạc Ngôn, chắc Phương Tịnh Vân và Kỳ Bạc Ngôn có lẽ là có, nhưng mà chuyện này cũng không liên quan đến cậu.

Mà cậu với Phương Tịnh Vân, chỉ có cậu đơn phương biết Phương Tịnh Vân, còn Phương Tịnh Vân không biết cậu, đây chính là điểm khác nhau.

Kỷ Vọng nhận cà phê trong tay Tiểu Húc, uống một ngụm: "Cà phê không tệ, Phương Tịnh Vân rất hào phóng."

Tiểu Húc không ngờ tới Kỷ Vọng không chê ngược lại còn khen, nhất thời không biết Kỷ Vọng không thèm để ý thật, hay là giả vờ không thèm để ý.

Nhưng cũng không nên nói nhiều, dù sao đây cũng là chuyện tình cảm cá nhân của Kỷ Vọng.

Nếu Kỳ Bạc Ngôn không kiêu ngạo như vậy, nói cắn là cắn anh Vọng của cậu, Tiểu Húc cũng không thể biết được Kỷ Vọng lại có dây dưa với Kỳ Bạc Ngôn.

Cho dù Kỳ Bạc Ngôn nổi tiếng thì làm sao, dù sao trong mắt Tiểu Húc, Kỳ Bạc Ngôn chính là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp của anh Vọng, một chướng ngại vật vô cùng nguy hiểm.

Ở trong phòng hóa trang một lúc, vẫn không thấy chuyên gia trang điểm quay lại, Tiểu Húc ra ngoài tìm, trên hành lang không có một ai. Vất vả lắm mới ngăn được một người, Tiểu Húc nói: "Xin chào, cho tôi hỏi một chút, chuyên gia trang điểm đi đâu rồi?"

Chỉ thấy vị staff trước mặt này đang hưng phấn đến mức sắc mặt đỏ bừng: "Không biết, có thể đang ở phía trước."

Tiểu Húc kỳ quái hỏi: "Phía trước?"

Staff: "Bởi vì Kỳ Bạc Ngôn đến rồi!"

Rõ ràng làm việc trong một môi trường mà có thể thường xuyên nhìn thấy những minh tinh, Tiểu Húc thực sự không hiểu tại sao những người này nhìn thấy idol vẫn còn có thể hưng phấn ‘truy tinh’ như vậy.

May mà đu idol thì đu idol, các staff vẫn chưa quên nhiệm vụ chính của mình: "Cậu bảo Kỷ lão sư chờ một lát, tôi đi tìm chuyên gia trang điểm đến."

Tiểu Húc nói một tiếng cảm ơn, lòng tràn đầy hy vọng Kỷ Vọng không có nghe thấy. Nhưng mà cậu cũng biết bản thân lừa mình dối người, nếu Kỳ Bạc Ngôn cũng là khách mời của 《 Ở trên đường 》 anh Vọng của cậu sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.

Cho nên Tiểu Húc vẫn chọn thành thật khai báo cho Kỷ Vọng biết Kỳ Bạc Ngôn đã đến đây.

Cậu cẩn thận quan sát vẻ mặt của Kỷ Vọng, anh Vọng cũng không có kinh ngạc như cậu nghĩ, nhưng chỉ trong nháy mắt, cậu thấy ly cà phê trong tay Kỷ Vọng bị bóp nát, chất lỏng nóng hổi phủ đầy trên tay Kỷ Vọng, mà người đàn ông này lại không có cảm giác gì.

Tiểu Húc kinh ngạc kêu ra tiếng, lúc này Kỷ Vọng mới hoàn hồn, nhìn thấy lòng bàn tay mình đỏ bừng, lãnh đạm hờ hững ném ly cà phê vào trong thùng rác: "Yên tâm, tôi không sao."

Lời này Tiểu Húc có ngu đến mấy cũng sẽ không tin, đợi cậu vất vả lau hết cà phê trên mặt đất, vừa ngẩng đầu lên, nghệ sĩ nhà cậu cũng không biết đã chạy đi nơi nào.

Tiểu Húc vội vàng ra ngoài tìm, cuối cùng cũng thấy Kỷ Vọng đang ở trong góc của stadio.

Kỷ Vọng chắp tay sau lưng, nghe các staff cách đó không xa nhỏ giọng bàn tán.

Tiểu Húc vừa mới đến gần đã nghe có người nói: "Phương Tịnh Vân và Kỳ Bạc Ngôn quả nhiên là thật đấy."

"Đương nhiên, lúc nãy cậu không phát hiện ánh mắt hai người họ nhìn nhau à, bây giờ còn chung một phòng hóa trang, cửa cũng đóng rồi, trời ạ, khẳng định có 'một chân'*

(* một chân: hai người đã có quan hệ tình cảm, nên quần đã cởi hết, chỉ còn một ống quần, rồi xảy ra quan hệ xxx nên gọi là một chân.)

"Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, Phương Tịnh Vẫn khẳng định đã mang thai, nếu không sao lại có tin đồn hai người bọn họ đính hôn."

"Không có khả năng đâu, Kỳ Bạc Ngôn hot như vậy? Hiện tại sẽ kết hôn sao?"

"Ai biết được, nếu tin tức được đưa ra, các fans của Kỳ Bạc Ngôn điên cuồng như vậy, khẳng định sẽ xé xác Phương Tịnh Vân thành từng mảnh đấy."

Lúc này có người phản bác lại bọn họ: "Đừng nói lung tung, Phương Tịnh Vân làm sao có thể là chân ái của Kỳ gia được chứ."

Một người khác chế giễu cô: "Chúng ta đừng nói nữa, kẻo fans Kỳ gia lại sốt ruột."

Cô gái tức giận: "Thật mà, lúc Kỳ gia phỏng vấn có nói qua, anh ấy nói sau này nếu có đối tượng nhất định sẽ nói cho mọi người biết."

Người kia thở dài: "Bây giờ minh tinh nào chả che dấu chuyện tình cảm cá nhân, kết hôn ngầm cũng có, cho dù Kỳ Bạc Ngôn thực sự có can đảm nói, khẳng định cũng không làm được."

Mấy người khác ồn ào nói đúng thế.

Tiểu Húc tiến lên vỗ vai Kỷ Vọng. Kỷ Vọng có vẻ sửng sốt, lúc quay đầu lại, ánh mắt cậu có chút vô hồn.

Tiểu Húc có phần hơi buồn cho Kỷ Vọng: "Anh, công việc kết thúc rồi, chúng ta đi thôi."

Kỷ Vọng cụp mắt: "Được, chúng ta đi thôi."

---------------------

[29082021]

Bình Luận (0)
Comment