Đêm tối vắng lặng, Ngân Nghi một đường chạy chậm, trong tai nàng chỉ có tiếng bước chân của mình, một tiếng tiếp một tiếng, lộn xộn khiến người bất an.
Ngân Nghi bất chấp tất cả chạy về phía trước, giống như phía trước mới là lối ra, phía trước mới là con đường sống. Mà sau lưng là vực sâu vạn trượng, không thể quay đầu. Tiếng bước chân của mình dị thường rõ ràng gõ vào trong ngực Ngân Nghi, nàng tăng nhanh bước chân, trong tai nghe được còn có tiếng thở dốc càng ngày càng nặng của mình.
Mắt thấy cửa cung điện gần ngay trước mắt, tim của Ngân Nghi đập càng lúc càng nhanh. Nhanh một chút, nhanh một chút, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, là sẽ tự do! Vừa nghĩ đến một năm trước tựa hồ như cầm tù, khát vọng trong lòng nàng đối với việc đào tẩu càng tăng lên.
Đến khi Ngân Nghi chạy đến cửa lớn, liền thấy Cố Tiễn lẳng lặng đứng ở đó. Một thân hắc y, cứ như vậy đứng đó nhìn nàng, cũng không biết đã đứng bao lâu.
Ngân Nghi gắt gao mím môi, không nói một tiếng, có chút bướng bỉnh nhìn hắn. Nàng không muốn thoả hiệp với Cố Tiễn! Nàng không muốn thoả hiệp với bất cứ kẻ nào! Nàng đã chịu đủ những ngày tháng giam lỏng này!
Cố Tiễn nhìn nàng trong chốc lát, mới đi về phía nàng.
“Y phục trên người có chút mỏng, ban đêm lạnh như vậy, chỉ sợ sẽ cảm lạnh. Đã mang đủ tiền chưa? Còn có chủy thủ phòng thân và thuốc men, đều mang theo chưa?” Cố Tiễn đưa một cái tay nải cho nàng, “Đi đi.”
Ngân Nghi kinh ngạc nhìn Cố Tiễn, chần chờ nói: “Ngươi chịu thả ta đi?”
Cố Tiễn thấy Ngân Nghi không chịu lấy tay nải, liền lấy tay nhét nó cho nàng. Hắn nói: “Thủ vệ bị ta điều đi rồi, đi mau.”
Ngân Nghi ôm tay nải đi qua bên người Cố Tiễn, trong nháy mắt xoay người, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một chút do dự.
“Đừng do dự, hôm nay không đi thì sẽ không đi được nữa.” Cố Tiễn trầm giọng nói.
“Ngươi bảo trọng!” Ngân Nghi chạy ra phía bên ngoài, nàng chạy được mười mấy bước lại dừng lại, xoay người nhìn Cố Tiễn, Cố Tiễn vẫn đứng ở đó, dáng người thẳng tắp, như một chỗ dựa vững chắc.
“Cố Tiễn, ta đi rồi ngươi làm sao bây giờ? Phụ hoàng ta sẽ trách phạt ngươi!” Ngân Nghi gắt gao ôm chặt tay nải Cố Tiễn chuẩn bị cho nàng vào trong ngực, có chút buồn bực nói.
“Ta không sao, không cần để ý đến ta.” Ánh mắt của Cố Tiễn hơi ấm, nàng lo lắng cho mình, tuy rằng chỉ có một chút chút, nhưng như vậy là đủ rồi.
Ngân Nghi cắn môi, trong lòng bỗng nhiên hạ quyết định, “Cố Tiễn, chúng ta cùng nhau đi đi! Chúng ta rời khỏi Ô Hòa, đi chỗ nào cũng được!”
Cố Tiễn cứng đờ ở đó, có chút khiếp sợ nhìn Ngân Nghi.
Ngân Nghi quay mặt đi, nói: “Nếu ngươi không đi, ai sẽ hầu hạ ta!”
Khoé miệng của Cố Tiễn cong lên từng chút một, nói: “Ngân Nghi.…”
“Các ngươi ai cũng không đi được!” Cố Tư Hàn dẫn một đội binh mã chạy tới.
Cố Tư Hàn, Ô Hòa đệ nhất đại tướng quân, cũng là nghĩa phụ của Cố Tiễn, huynh trưởng trên danh nghĩa của Tiêu Tiêu.
“Nghĩa phụ!” Cố Tiễn cả kinh, đi nhanh đến trước người Ngân Nghi, kéo nàng ra phía sau che chở.
“Cố Tiễn, cánh ngươi cứng rồi phải không.” Cố Tư Hàn ngồi trên đại mã, từ trên cao nhìn xuống nghĩa tử này, cũng là thân nhân duy nhất của ông.
Cố Tiễn quỳ xuống, cung kính nói: “Cố Tiễn không dám.”
“Ngay cả một nữ nhân cũng không trông chừng được, xem ngươi có ích gì! Phò mã này nếu ngươi không muốn làm, ta liền đưa nàng cho người khác! Cả Ô Hòa này có rất nhiều nam nhân muốn làm Phò mã này!” Ngữ khí của Cố Tư Hàn thoáng âm trầm.
Ông xoay người xuống ngựa, đi về phía Ngân Nghi.
“Ngân Nghi, ngươi lớn rồi có phải không nghe lời cữu cữu nữa đúng không?”
Ngân Nghi căm tức nhìn ông, quát: “Ta không có cữu cữu như ngươi! Một con chó mà thôi!”
Con ngươi của Cố Tư Hàn nháy mắt hiện lên tàn khốc, bàn tay liền nhấc lên. Cố Tiễn vội vàng đứng dậy kéo Ngân Nghi đến sau mình.
Cái tát trong tay của Cố Tư Hàn liền rơi xuống trên mặt Cố Tiễn, mặt Cố Tiễn nghiêng sang một bên, hơi hốt hoảng nói: “Nghĩa phụ, người đừng trách Ngân Nghi, nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết lựa lời.”
“Cố Tiễn!” Ngân Nghi căm tức nhìn Cố Tư Hàn, “Cố Đại tướng quân ngươi dựa vào cái gì mà đánh người!”
Cố Tư Hàn nhìn chằm chằm Ngân Nghi, lạnh lùng nói: “Yên ổn mà cút trở về đi, đừng thêm phiền cho mẫu hậu ngươi!”
Cố Tư Hàn vừa nhắc tới mẫu hậu của Ngân Nghi, sắc mặt Ngân Nghi nháy mắt tái nhợt, nàng vội vàng hỏi: “Mẫu hậu ta rốt cuộc đang ở đâu! Rốt cuộc người thế nào rồi!”
“So với nữ nhi chỉ biết gây hoạ như ngươi ta càng lo lắng an nguy của nàng hơn!” Cố Tư Hàn nhảy lên ngựa, “Người đâu! Canh giữ phủ Phò mã, một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài!”
Ngân Nghi căm giận đuổi theo, quan binh lưu lại liền ngăn cản nàng.
“Các ngươi tránh ra cho bản công chúa!”
Các thủ vệ cúi đầu đứng, thập phần cung kính, nhưng vốn không có ý tứ thối lui chút nào.
Cố Tiễn cầm tay Ngân Nghi, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.
···
Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn ba tiểu gia hỏa đang chơi đùa cách đó không xa, liền cúi đầu họa vài nét bút. Nàng ngồi bên cửa sổ vẽ đã lâu, nhưng đối với thành quả của mình luôn thấy không hài lòng.
“Có thể đừng động đậy không, cứ động mãi, vẽ không xong!” Thẩm Khước đặt bút vẽ sang một bên, có chút oán trách nói.
Nàng quay đầu, liền thấy Thích Giác đang nằm nghỉ trên tháp mỹ nhân ở một bên trở mình, xoay lại đây.
Thẩm Khước nhìn nhìn, khóe miệng liền mang theo chút ý cười. Nàng cúi đầu nhìn bức hoạ ba tiểu gia hoả bị nàng vẽ đến lung tung rối loạn, dời giấy Tuyên Thành qua một bên, lại cầm một tờ giấy trắng bắt đầu phác hoạ Thích Giác đang nằm trên tháp mỹ nhân, trước tiên là phác hoạ hình dáng chỉnh thể, sau đó mới chậm rãi mô tả mặt mày của chàng.
Thẩm Khước vẽ thật sự nghiêm túc. Khi vừa mới bắt đầu còn muốn chốc chốc lại giương mắt nhìn bộ dáng Thích Giác một cái, chờ đến sau đó dứt khoát không nhìn nữa, cứ vừa nhớ bộ dáng của Thích Giác vừa vẽ như vậy.
Khoé miệng của Thẩm Khước trước sau luôn treo ý cười ngọt ngào, giống như vừa nghĩ đến Thích Giác thì sẽ thấy vui vẻ.
Khi Thích Giác mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là bộ dáng Thẩm Khước cúi đầu vẽ tranh, một nhúm tóc đen từ bên bả vai nàng rơi xuống, nàng lại hoàn toàn không phát hiện. Khi thì nàng cười nhạt, khi thì nhíu mày, hợp với cảnh tuyết mênh mông bát ngát bên ngoài cửa sổ, trở thành một bức tranh lệ nhân động lòng người.
Thích Giác đứng dậy, đi qua đó.
“Tỉnh rồi?” Khi Thẩm Khước hỏi vẫn như cũ cúi đầu vẽ tranh, không nhìn Thích Giác.
“Ân, vẽ cái gì vậy?” Thích Giác đi đến bên người Thẩm Khước, kéo nhúm tóc rũ xuống của nàng ra phía sau, sau đó đi đến sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, đặt chiếc cằm nhòn nhọn lên hõm vai nàng, nhìn về phía bức tranh trên bàn.
Thẩm Khước vỗn dĩ vẽ chính là Thích Giác nằm trên tháp mỹ nhân nghỉ ngơi, nhưng….
Nhưng sau khi nàng vẽ xong cảm thấy có chút khô khan, liền bỏ thêm vài thứ.
Tỷ như, vẽ cho Thích Giác một đôi cánh màu trắng thật lớn. Tỷ như, vẽ ngôi sao cho đôi mắt đang nhắm lại của Thích Giác. Lại tỷ như, vẽ bàn tay đang rũ xuống bên người của Thích Giác thành vuốt gấu.
Thích Giác trầm mặc rất lâu, mới nói: “Có phải ta chọc tức nàng ở đâu không?”
“Không phải a!” Thẩm Khước gác bút vẽ, xoay người vòng lấy cổ Thích Giác, “Ta vẽ đều có đạo lý cả!”
“Vậy nàng nói xem, đây đều là vài đạo lý quỷ gì.” Thích Giác cười nhìn nàng.
“Ý nghĩa của cánh chỉ tiên sinh thần thông quảng đại, ý nghĩa của vuốt gấu là chỉ tiên sinh sức lực vô biên!” Thẩm Khước nghiêm túc nói.
Thích Giác nhíu nhíu mày, “Vậy ngôi sao kia?”
Thẩm Khước cong cong mặt mày, nói: “Tiên sinh đã trộm sao từ trên trời giấu vào trong hai mắt của mình, mới khiến hai mắt sáng ngời đẹp đẽ như vậy nha!”
Thích Giác bỗng nhiên nhớ tới Vưu Xuyên, liền hỏi: “Đẹp? Vậy so với Vưu Xuyên thì ai đẹp hơn?”
Thẩm Khước chớp chớp mắt, không nói gì nữa.
Thích Giác không cao hứng bắt lấy tay Thẩm Khước, cắn cắn vào đầu ngón tay nàng.
Thẩm Khước cười đến ngã trước ngã sau, cả cơ thể bị Thích Giác vòng trong ngực nhịn không được khẽ run rẩy, nàng cười nói: “Tiên sinh chàng đang ghen sao? Ha ha ha ha, quá buồn cười a, tiên sinh chàng cư nhiên sẽ ghen a! Vì để nhìn tiên sinh ghen, ta cũng phải nói Vưu Xuyên ca ca đẹp nha.”
Thẩm Khước cười đến vui vẻ, ba tiểu gia hỏa bò trên đất đều ngẩng đầu nhìn nàng, học theo nàng “khanh khách” cười rộ lên.
Thích Giác bất đắc dĩ trừng mắt nhìn từng đứa một, sau đó bàn tay vòng trên hồng Thẩm Khước liền nhéo nhéo vào eo nàng, chọc đến Thẩm Khước ngứa ngáy, lại là một trận tiếng cười càng to hơn.
Vương Xích ở bên ngoài ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiên sinh, Mộ Dung gia Mộ Dung Dịch công tử tới phủ, nói là mang theo ý chỉ của bệ hạ.”
Nụ cười của Thẩm Khước nháy mắt ngừng lại, biểu tình trên mặt nàng có chút cứng đờ.
Thích Giác tựa như an ủi ôm nàng một chút, nói: “Không có việc gì, đừng lo lắng. Ở đây bồi ba tiểu gia hỏa chơi đi. Ta đi rồi sẽ trở lại.”
“Ta cũng muốn đi.” Thẩm Khước kéo tay áo Thích Giác, “Ta cũng muốn hỏi nhị tỷ phu mấy ngày này nhị tỷ thế nào rồi, còn có tiểu Ngộ Kiến.”
“Được.” Thích Giác nói.
Thánh chỉ Mộ Dung Dịch mang đến vốn không được xem như thánh chỉ.
“Bệ hạ bảo ta giao cái này cho ngươi.” Mộ Dung Dịch đưa cho Thích Giác một hộp gấm hình chữ nhật.
Thích Giác mở ra, phát hiện bên trong là một quyển trục, nhìn có chút giống bản thi pháp.
Thẩm Khước cũng có chút tò mò nhích lại gần xem.
Thích Giác cởi dây lụa, chậm rãi trải quyển trục ra, hoá ra lại là một bức hoạ.
Bức hoạ dần dần được mở ra từ dưới lên trên, lộ ra thân ảnh của hai nữ nhân, thẳng đến cuối cùng mới lộ ra mặt của hai người đó.
“Ngân Nghi!” Thẩm Khước kinh hô một tiếng.
Hai nữ nhân trên bức hoạ kia, trong đó một người rõ ràng chính là Ngân Nghi. Một nữ nhân khác, Thẩm Khước vốn chưa từng gặp qua. Bà đội mũ phượng, một thân hoa phục, đoan trang mà khí phách, mà diện mạo của bà thập phần giống với Ngân Nghi ở một bên.
Thẩm Khước nhìn về phía Thích Giác bên cạnh, mới phát hiện Thích Giác càng giống nữ nhân kia hơn cả Ngân Nghi.
“Đây là một phần lễ vật Ô Hòa vương tặng cho bệ hạ, nói là thỉnh cầu bệ hạ giao bức họa này cho Thái Tử điện hạ.” Mộ Dung Dịch nói.
Thích Giác nhìn hai nữ nhân trên bức hoạ rất lâu không nói.
Thẩm Khước miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, hỏi Mộ Dung Dịch tình hình gần đây của Thẩm Lưu và tiểu Ngộ Kiến.
Nói đến chuyện nhà, Mộ Dung Dịch liền nói nhiều hơn. Chàng cùng Thẩm Khước nói chút chuyện của Thẩm Lưu và nữ nhi tiểu Ngộ Kiến của bọn họ. Lại nói chút chuyện khác đã xảy ra trong năm nay ở Ngạc Nam thành. Từ trong miệng Mộ Dung Dịch, Thẩm Khước kinh ngạc biết được Tiêu Như Tranh cư nhiên đã gả đi. Gả cho trưởng tử của hữu tướng, đương nhiên, là làm thiếp.
Thích Giác ngồi ở một bên lẳng lặng nghe, lại giống như căn bản cái gì cũng không nghe thấy.
Chuyến đi này của Mộ Dung Dịch cũng coi như là việc gấp, hơn nữa rất nhanh phải chạy tới một nơi khác, cho nên vốn không ở lâu. Vội vàng dùng bữa xong liền cáo từ.
Thích Giác có chút thất thần cắt tỉa một gốc mai.
Thẩm Khước đi đến bên người Thích Giác, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, có phải chúng ta nên trở về Ngạc Nam không?”
Động tác cắt tỉa cành hoa của Thích Giác liền ngừng lại một chút.