Thẩm Ninh ôm Lưu Minh Thứ trốn trong hầm, không lâu sau liền nghe thấy một trận thanh âm sột soạt. Loại địa phương như hầm này có rất nhiều chuột, gián. Thẩm Ninh tuy rằng đi theo Thẩm Hưu không thiếu giơ đao múa kiếm, nhưng chung quy từ nhỏ được yểu điệu mà nuôi dưỡng, sao có thể không sợ hãi.
Lưu Minh Thứ bên cạnh bỗng nhiên giật mình, bàn tay túm lấy Thẩm Ninh bắt đầu phát run.
Thẩm Ninh vừa định hỏi hắn làm sao vậy, liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía trên. Thẩm Ninh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bịt kín miệng Lưu Minh Thứ, để hắn đừng phát ra âm thanh.
Cẳng chân của nàng chợt lạnh, thừa dịp ánh sáng mỏng manh ở trong hầm, Thẩm Ninh nhìn thấy một con rắn màu sắc rực rỡ từ mắt cá chân của Lưu Minh Thứ bò lại đây, bò tới trên chân nàng. Xúc giác lạnh lẽo từ chân Thẩm Ninh bắt đầu lan tràn, dần dần khiến cả người nàng đều bắt đầu có hàn ý.
Lưu Minh Thứ vươn tay sờ vào bàn tay đang che trên miệng mình của Thẩm Ninh, hắn khẽ gật đầu ý bảo bản thân sẽ không tuỳ tiện kêu lên.
Thẩm Ninh gắt gao nhìn chằm chằm con rắn đang bò về phía trên người nàng, nàng không biết con rắn này có độc hay không, chỉ là loại xúc giác lạnh lẽo này cũng đủ làm nàng run rẩy. Nhưng nàng không thể động, không thể kêu. Vô luận là con rắn này, hay là bọn người xấu đang lục soát ở phía trên, nàng đều không thể kinh động đến!
Thẩm Ninh hi vọng con rắn này có thể tự mình bò đi, nhưng đầu rắn đột nhiên dựng lên, lại hướng tới phương hướng của Lưu Minh Thứ.
Không tốt!
Thẩm Ninh cả kinh, trước khi con rắn cắn về phía Lưu Minh Thứ, lập tức vươn tay bắt lấy vị trí phía dưới của đầu rắn. Đầu rắn thay đổi phương hướng cắn một ngụm vào bàn tay của Thẩm Ninh. Răng nanh sắc nhọn chui vào da thịt, một cỗ cảm giác đau đớn khó có thể miêu tả nháy mắt quét đến, thần trí của Thẩm Ninh sinh ra mơ hồ trong nháy mắt.
Lưu Minh Thứ ở bên người nàng, nàng không dám buông tay!
“Con đàn bà kia chạy đi đâu rồi? Còn cõng hài tử, khẳng định chạy không xa!”
“Vừa nãy ta rõ ràng nhìn thấy nàng chạy về phương hướng này, cẩn thận lục soát!”
Thanh âm bọn người xấu ở trên đỉnh đầu, Thẩm Ninh cắn chặt khớp hàm không cho chính mình kêu lên. Lưu Minh Thứ ở bên cạnh cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn giống như mơ hồ cảm giác được Thẩm Ninh bị thương, hắn rất lo lắng, lại rất sợ, nhưng hắn biết hắn không thể hỏi. Hắn gắt gao mím môi, nước mắt một viên lại một viên rơi xuống. Hắn vội vàng lau nước mắt, hiện tại không phải là lúc để khóc.
Đau đớn từ bàn tay truyền đến, mang đến từng đợt cảm giác tê dại, hơn nữa loại cảm giác tê dại này từ tay nàng xuôi theo cánh tay không ngừng lan tràn. Thẩm Ninh biết còn tiếp tục như vậy, nàng sẽ không có sức lực để giữ chặt con rắn này. Rắn bị kí.ch thích khó tránh khỏi muốn đả thương Lưu Minh Thứ ở một bên.
Thẩm Ninh dùng tay trái run rẩy rút cây trâm giữa tóc ra, đâm về phía đầu rắn. Đầu rắn lắc lư giãy giụa, cây trâm liền đâm vào trên tay Thẩm Ninh. May mà cả tay phải của nàng đều không có trực giác gì, cũng sẽ không cảm thấy đau. Nàng quyết tâm, dùng tay phải gắt gao bắt lấy thân rắn, tay trái không ngừng đâm xuống đầu rắn, thẳng đến khi cả đầu rắn đều máu me đầm đìa.
Xác định xà không động đậy nữa, Thẩm Ninh mới vứt cây trâm trong tay đi. Tay phải của nàng đã cứng đờ, phải dùng tay trái cố gắng tách từng ngón tay một ra, lúc này mới vứt con rắn trong tay đi. Nàng phát hiện móng tay của mình đã sớm cào rách lòng bàn tay.
May mà Lưu Minh Thứ không có việc gì.
Thẩm Ninh dựa vào bình rượu ở sau người, cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía trên. Đã không nghe thấy thanh âm của những tên bất lương đó, hẳn là đã đi xa. Không lâu sau, nàng cảm thấy ý thức của mìn đang dần tan đi. Thẩm Ninh lại nhìn vào chỗ bị rắn cắn trên tay mình, liền biết con rắn màu sắc rực rỡ kia là rắn độc.
Thẩm Ninh sờ trúng cây trâm bị mình vứt trên mặt đất, phía trên đã dính rất nhiều máu của rắn độc. Thẩm Ninh do dự một chút, vẫn vứt nó đi. Sau đó sờ so.ạng được một khối gạch, ra sức đập vào bình rượu phía sau.
Mùi rượu nồng đậm lập tức bay ra, Thẩm Ninh cau mày, nhặt một mảnh vỡ của bình rượu, cắt vào trên cánh tay của mình, dùng đau đớn để bản thân duy trì tỉnh táo. Nàng không thể ngất đi, hầm này cao như vậy, mắt của Lưu Minh Thứ lại không nhìn thấy, nàng nhất định phải đưa Lưu Minh Thứ lên trên.
“Con biết đếm không?” Thẩm Ninh bỗng nhiên mở miệng, thanh âm của nàng khàn khàn, mang theo một loại ẩn nhẫn.
“Biết.” Lưu Minh Thứ gật đầu.
“Có thể đếm tới bao nhiêu?”
“Có thể đếm mãi đếm mãi.” Lưu Minh Thứ vội vàng nói.
“Được.” Thẩm Ninh nhặt một mảnh vỡ nhỏ của bình rượu lên nhét vào trong tay Lưu Minh Thứ, “Từ giờ bắt đầu đếm đến ba ngàn, đợi khi con đếm tới, nếu ta ngủ rồi thì dùng sức lay ta, nếu lay không tỉnh, thì dùng mảnh vỡ này cắt vào cánh tay của ta. Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!” Lưu Minh Thứ gật gật, bắt đầu đếm.
Trong hầm vừa tối vừa yên tĩnh, chỉ có thanh âm non nớt của Lưu Minh Thứ không ngừng đếm.
“Hai ngàn chín trăm chín chín, ba ngàn!” Lưu Minh Thứ rốt cuộc đã đếm tới ba ngàn, hắn bắt đầu lắc tay Thẩm Ninh. Thẩm Ninh quả nhiên đã ngủ, Lưu Minh Thứ mím môi, bàn tay nắm mảnh vỡ bình rượu đều đang phát run.
Không, hắn không hạ thủ được!
“Ngũ di! Người tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!” Lưu Minh Thứ dùng sức lắc Thẩm Ninh, muốn lắc nàng tỉnh lại. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn làm Thẩm Ninh bị thương.
Thẩm Ninh chậm rãi mở mắt ra, trước mắt một mảnh tối đen, làm nàng mờ mịt trong nháy mắt. Nàng đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Ngũ di, rốt cuộc người đã tỉnh!” Lưu Minh Thứ vui vẻ cười lên, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy nước mắt.
Nhìn Lưu Minh Thứ trước mắt, Thẩm Ninh lúc này mới nhớ ra chuyện trước đó. Đâu đớn đột nhiên đánh úp lại tay phải, Thẩm Ninh vừa nhìn, toàn bộ tay phải đã sưng lên, nơi bị rắn độc cắn vào một mảnh xanh tím.
“Vừa nãy khi ta ngủ, phía trên có thanh âm gì không.” Thẩm Ninh hỏi.
“Không có.” Lưu Minh Thứ rất xác định lắc đầu, bởi vì đôi mắt không nhìn thấy, thính lực của hắn so với người bình thường tốt hơn. Vừa nãy hắn vẫn luôn cẩn thận lắng nghe, những người xấu đó đã đi xa.
Thẩm Ninh miễn cưỡng chống người đứng lên, Lưu Minh Thứ bất an bắt lấy tay nàng.
“Chúng ta đi lên.” Thẩm Ninh bò lên cái thang trước, lại để Lưu Minh Thứ gắt gao đi theo nàng.
Thẩm Ninh cơ hồ là dùng hết sức lực mới đẩy được nắp hầm ra, nàng miễn cưỡng bò ra ngoài, lại kéo Lưu Minh Thứ lên.
“Đi!” Thẩm Ninh không còn có sức lực cõng Lưu Minh Thứ, nàng đành phải dùng tay trái còn tri giác dắt Lưu Minh Thứ đi, dọc theo phố hẻm cảnh giác đi về phía Trầm Tiêu phủ.
“Người nào ở bên kia!”
Thanh âm vang lên sau lưng khiến Thẩm Ninh cả kinh, suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là Lưu Minh Thứ làm sao bây giờ? Giây tiếp theo, nàng kéo Lưu Minh Thứ liều mạng chạy về phía trước. Nhưng chung quy Lưu Minh Thứ mới năm tuổi, lại không nhìn thấy. Bị Thẩm Ninh kéo chạy chưa được vài bước liền ngã nhào trên đất.
“Lưu Minh Thứ!” Thẩm Ninh vội vàng dừng lại, nâng hắn dậy.
Vó ngựa tung bay, giây lát liền đến bên cạnh Thẩm Ninh.
“Thẩm Ninh?” Yên Đoạt kinh ngạc nhìn Thẩm Ninh, suýt chút nữa không nhận ra nàng.
Lúc này Thẩm Ninh mới nghe ra thanh âm này có chút quen tai, nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thấy Yên Đoạt xoay người xuống ngựa. Thẩm Ninh tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
“Đưa hắn đến Trầm Tiêu phủ.…” Giống như dây cung vẫn luôn căng chặt rốt cuộc đã đứt, cả người Thẩm Ninh đều ngã xuống.
“Ngũ di!” Lưu Minh Thứ vùng vẫy cánh tay túm lấy Thẩm Ninh.
Yên Đoạt tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, Thẩm Ninh mới không bị ngã. Chàng cúi đầu, liền nhìn thấy cánh tay của nàng máu me đầm đìa, vết thương khắp nơi. Mà tay phải của Thẩm Ninh hiển nhiên có dấu vết bị rắn độc cắn.
Yên Đoạt không chút nghĩ ngợi, túm lấy tay Thẩm Ninh, hút độc rắn trên tay cho nàng. Chàng nhổ ra ba lần, nhưng Thẩm Ninh trúng độc đã được một đoạn thời gian, vốn không thể hoàn toàn hút hết chất độc ra ngoà.
Chàng vội vàng bế Thẩm Ninh lên ngựa, lại bế Lưu Minh Thứ lên. Sau đó mới xoay người lên ngựa, vội vàng giục ngựa chạy đến Trầm Tiêu phủ. Ý thức của Thẩm Ninh khi thì thanh tỉnh, khi thì mơ hồ. Nhưng cho dù trong mơ hồ, vẫn gắt gao ôm chặt Lưu Minh Thứ ở trong lòng.
Thẩm Khước cơ hồ đều xuất động toàn bộ ẩn vệ của Trầm Tiêu phủ, nàng ở trong sảnh gấp đến độ quay mòng, hiện giờ nơi nơi binh hoảng mã loạn, một tiểu cô nương mười bốn tuổi như Thẩm Ninh, có biết bao hung hiểm! Thẩm Khước không dám nghĩ!
Người Thẩm gia đều đang ngồi trong sảnh, sắc mặt của mỗi người đều không quá tốt, chẳng qua chưa hẳn là vì lo lắng cho an nguy của Thẩm Ninh.
Yên Đoạt cưỡi ngựa còn chưa đưa người đến Trầm Tiêu phủ, đã bị ẩn vệ phát hiện. Ẩn vệ vội vàng trở về Trầm Tiêu phủ bẩm báo.
Thẩm Khước vui mừng, vội vàng nhấc váy chạy ra ngoài, người Thẩm gia cũng đều đi ra đón.
Nhìn mọi người lao ra ngoài, Hà thị đứng ở đó không biết có nên đi ra hay không. Bà cắn răng, vẫn đuổi theo ra ngoài. Bà là mẫu thân của Thẩm Ninh, mẹ con làm gì có thù hận cách biệt!
“Thẩm Ninh!” Thẩm Khước nhìn cả người Thẩm Ninh đều là máu, cả người kinh sợ.
“Nàng trúng xà độc, ta hút ra cho nàng được một ít, có điều trong cơ thể hẳn là còn có tàn độc.” Yên Đoạt vội xuống ngựa, ôm Thẩm Ninh và Lưu Minh Thứ xuống.
“Đã biết.” Thẩm Khước cũng không nói nhiều, vội vàng để Lục Nghị giúp đỡ đưa Thẩm Ninh vào trong phòng. Thẩm Khước lại sai Niếp Tuyết đi lấy bộ ngân châm mà Thích Giác thường dùng trước kia.
Hà thị vừa định đi mời lang trung, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Thẩm Khước cầm ngân châm, đâm từng cây vào xung quanh vết thương trên tay phải của Thẩm Ninh.
“Lục Nghị chuẩn bị nước, vải bố sạch sẽ. Nói Vương Xích đi thông báo cho Lưu gia.”
“Niếp Tuyết, đi lấy bình thuốc trị thương ở ngăn thứ năm tầng thứ ba trên giá lại đây. Sau đó lấy sách thuốc trong ngăn thứ nhất tầng thứ nhất, lật đến trang thứ bảy, chiếu theo phương thuốc trên đó mà sắc thuốc.”
Sau khi Thẩm Khước phân phó xong những thứ này, tĩnh tâm thi châm cho Thẩm Ninh.
Đúng vậy, Thích Giác quả thực đã dạy Thẩm Khước một ít y thuật đơn giản. Một ít chứng bệnh phức tạp, Thẩm Khước tự nhiên sẽ không chẩn trị. Nhưng đối với xà độc, thương tích, bệnh đậu mùa, gãy xương, những loại nguy hiểm có khả năng gặp phải, Thích Giác đều từng tỉ mỉ dạy nàng nên ứng đối như thế nào.
Thẩm Khước kéo tay áo Thẩm Ninh lên, thấy trên tay Thẩm Ninh có từng đạo vết cắt, trong lòng nhịn không được một trận đau lòng. Nàng mơ hồ đoán được những vết cắt này từ đâu mà có. Thẩm Khước vội vàng bôi thuốc lên cánh tay cho Thẩm Ninh.
Nhìn Thẩm Ninh đang hôn mê, lông mày của Thẩm Khước gắt gao nhíu lại.
Vết sẹo trên mặt Thẩm Ninh đã rất mờ, chỉ cần không nhìn kỹ, sẽ không nhìn ra cái gì. Nhưng cho dù có một ngày toàn bộ vết sẹo đều không thấy nữa, nhưng những tổn thương đã từng chịu đựng liền có thể quên sao?
Thẩm Khước chậm rãi cúi đầu nhìn mu bàn tay phải của mình, buổi tối mấy ngày nay, nàng luôn gặp ác mộng, mà mỗi lần gặp ác mộng đều sẽ vô ý lặp đi lặp lại động tác cào rách mu bàn tay của mình. Thẩm Khước tưởng nàng đã quên, nàng tưởng rằng những đau xót, oán hận và không cam lòng kia đã sớm được yêu thương của Thích Giác mài mòn từng chút một. Nhưng hoá ra, ký ức đó giống như ác mộng, trận cháy đó, những lần đối xử lạnh nhạt hờ hững đó, vẫn luôn tồn tại ở nơi sâu nhất trong lòng nàng, chưa bao giờ biến mất.