Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 17

Hoàng Oanh liều mình lắc đầu, canh nóng trên đầu trên mặt nàng ta bắn lên trên mu bàn tay Thẩm Khước, cũng bắn lên trên người Thẩm Phi.

Thẩm Phi đứng dậy, chất vấn: “Muội làm gì vậy! Tâm tình không tốt cũng không thể lấy người của ta ra trút giận!”

Thẩm Khước nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Phi, gọi: “Niếp Tuyết, lại đây.”

Niếp Tuyết đứng ở ngoài cửa bước vào, vết thương nhìn mà kinh người trên cổ nàng đều đập vào trong mắt của mỗi người ở đây. Trải qua đoạn đường này, vết thương đó lại sưng lên, nhìn vào càng thêm đáng sợ.

Ánh mắt của Thẩm Phi có chút chần chừ nhìn Hoàng Oanh, hỏi: “Chuyện gì vậy?

Hoàng Oanh khóc nói: “Nô tì vừa mới dắt mèo của cô nương ra ngoài đi dạo, Niếp Tuyết đó đột nhiên đánh nó, khiến nó ngã xuống đất! Con mèo đó của cô nương tính khí không tốt lắm, liền cào Niếp Tuyết bị thương. Đây đều là do nô tì không đúng, là nô tì không trông nom tốt mèo của cô nương. Xin cô nương trách phạt, xin đại gia, phu nhân trách phạt!”

Hoàng Oanh dập đầu liên tục ba cái. Một màn nói chuyện có thể goi là trôi chảy, toàn nước mắt. 

Thẩm Phi liền nói: “Tam muội, tâm tình quan tâm lo lắng người của mình của muội có thể lý giải, nhưng vẫn không nên chỉ nghe lời từ một phía mà làm như vậy.”

Thẩm Khước cười nói: “Tỷ tỷ dạy bảo rất đúng, làm chủ tử không nên nhất chính là chỉ nghe lời nói từ một phía. Niếp Tuyết đều chưa nói một lời nào, tỷ chỉ nghe lời giải thích của Hoàng Oanh há chẳng phải là một ví dụ sống sờ sờ đó sao? Tỷ tỷ thật sự là dụng tâm lương khổ, dạy muội muội thành ngữ còn muốn đích thân làm mẫu.”

“Muội!” Trên mặt Thẩm Phi đỏ lên, gần như sắp bộc phát lửa giận. Những năm này vốn dĩ không có ai nói chuyện với nàng như vậy!

Thẩm Phi hít sâu một hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại, cười nói: “Quả thật là muội muội đã nhầm lẫn, chẳng qua có lúc giữa người hầu với nhau có mâu thuẫn nhỏ náo loạn một chút, làm chủ tử tham dự vào quá nhiều sẽ dễ dưỡng thành một điêu nô.”

“Ồ…” Thẩm Khước bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nàng đi đến bên tai của Niếp Tuyết, lặng lẽ nói với nàng vài câu. Sắc mặt Niếp Tuyết ngay lập tức biến đổi.

Thẩm Khước cười vỗ vỗ mu bàn tay của Niếp Tuyết.

Niếp Tuyết nuốt nước bọt, đi đến trước mặt Hoàng Oanh, sau đó tát vào trên mặt nàng ta một cái.

Cả phòng yên tĩnh như chết lặng.

Niếp Tuyết nghe thấy tim của mình đập “thình thịch”, “thình thịch”, nàng quay đầu nhìn Thẩm Khước, Thẩm Khước gật gật đầu với nàng. Niếp Tuyết liền yên tâm.

“Điêu nô! Trước mặt chủ tử mà dám động thủ, điêu nô như ngươi tốt nhất nên bị đem đi bán!” Bình tĩnh của Thẩm Phi không thể duy trì được nữa, bàn tay chỉ vào Niếp Tuyết của nàng đều đang phát run.

“Ý?” Thẩm Khước cố ý làm động tác kinh ngạc, “Không phải tỷ tỷ dạy muội mâu thuẫn nhỏ giữa hạ nhân với nhau không nên tham dự vào quá nhiều sao?”

Thẩm Lưu vẫn luôn xem kịch “phì” một tiếng bật cười.

“Đủ rồi!” Thẩm Nhân lạnh lùng quát một tiếng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Thẩm Nhân chỉ vào Hoàng Oanh, “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng đem sự tình nói rõ từ đầu đến cuối, lần này nếu còn giấu giếm, sẽ đánh gãy chân của ngươi.”

Hoàng Oanh kinh sợ, nhẫn nhịn đau đớn từ vết bỏng trên cổ và trên mặt, nói hết mọi chuyện ra. Lần này nàng ta không dám giấu giếm nữa, sau khi nói xong phủ phục xuống đất khóc không ngừng, cầu tình nhận sai.

Chân tướng rõ ràng, sắc mặt của Thẩm Phi không phải là xấu bình thường.

“Khước nha đầu, nếu như con đã đến đòi công đạo, vậy thì nha hoàn này giao cho con xử lý.” Thẩm Nhân nói.

Thẩm Khước câu câu khoé miệng, nói: “Nếu như phụ thân đã cho rằng con tới để đòi công đạo, vậy con sẽ đòi một cách thật công bằng.”

Nàng đi đến trước mặt Thẩm Ninh, Thẩm Ninh trừng to mắt nhìn nàng.

“Ngũ muội, những lời đó là ai dạy muội. Là ai nói cho muội sau khi ta về nhà sẽ cướp đi mọi thứ của muội, phụ thân mẫu thân sẽ không yêu thương muội nữa. Là ai? Ai nói với muội?” Thẩm Khước bình tĩnh hỏi Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Thẩm Khước.

“Nói chuyện, chẳng lẽ muội cũng muốn giống như Hoàng Oanh?” Thẩm Khước nói.

Hà thị đập tay xuống bàn, lạnh giọng quát: “Con làm gì vậy! Nhìn xem doạ nó sợ rồi! Nó là muội muội của con!”

Thẩm Khước cười lạnh, nói: “Vâng, nó là muội muội của con, con nên nhường nhịn và bao dung nó vô điều kiện. Còn con, vốn không phải là tỷ tỷ của nó.”

Thẩm Hưu xông qua hung ác trừng mắt nhìn Thẩm Ninh.

Nhìn thấy hai khuôn mặt giống nhau y đúc ở trước mắt, Thẩm Ninh liền run rẩy cả người, nàng “Oa” một tiếng khóc rống lên, vừa khóc vừa nói: “Là tứ tỷ! Tứ tỷ nói! Tứ tỷ còn nói nếu con đuổi tam tỷ đi. Sau này ca ca sẽ không hung ác với con nữa…”

Mặt Thẩm Vi bị doạ sợ đến trắng bệch. Mẹ ruột của nàng là Tiết di nương ngay lập tức quỳ trên đất không ngừng cầu tình.

Thẩm Nhân hít sâu một hơi, nhìn Thẩm Khước, nói: “Những ngày này công vụ quá bận, là phụ thân không để ý đến con, ta tưởng rằng con sống rất tốt.”

“Phụ thân, con không bị bệnh, cũng không phải không thích ra khỏi phòng, càng không phải không thích khẩu vị của Túc Bắc.” Thẩm Khước nhìn Thẩm Nhân, có nước mắt ngưng tụ trong đôi mắt nàng, ngập ngừng không rớt. “Con là người Ngạc Nam.”

Thẩm Nhân liền âm trầm nhìn Hà thị, sự sầu não giữa đôi lông mày lại tăng thêm vài phần.

Ánh mắt Hà thị phức tạp nhìn Thẩm Khước, trong đôi mắt đó có hổ thẹn, có tự trách, càng có thẹn quá hoá giận.

“Con đã nói xong.” Thẩm Khước khẽ cong đầu gối hành lễ, “Không làm phiền mọi người dùng bữa nữa.”

Thẩm Khước đi ra khỏi phòng ăn của Thẩm gia, một trận gió thổi đến trên mặt nàng. Nước mắt còn vương trên mặt nàng ngay lập tức bi gió thổi khô. Trong mắt của Thẩm Khước một mảnh trong sáng, không có một chút bi thương nào.

Bên trong phòng ăn lặng ngắt như tờ, mấy người mới ăn được vài miếng cũng không ăn nổi nữa. Thẩm Nhân vứt đũa xuống, những người khác cũng không dám tiếp tục ăn.

Một mình Thẩm Nhân ở trong thư phòng, ngây ngốc nhìn chăm chú bức hoạ treo ở trên tường rất lâu. Trên bức hoạ là một nữ nhân ôn uyển. Nữ nhân này là thê tử đầu tiên của ông.

“Gia, bên Bạch di nương hỏi người tối nay có qua đó không?” Người hầu ở bên ngoài phòng hỏi.

“Đi.” Thẩm Nhân lại nhìn nữ tử trong bức hoạ một lần nữa, rồi mới đi về phía phòng của Bạch di nương.

Bạch di nương tự mình làm vài đạo món ăn nhỏ, bà kéo Thẩm Nhân ngồi xuống bên bàn, nói: “Biết buổi tối tướng công gần như không ăn được thứ gì, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút.”

Thẩm Nhân liền gắp vài miếng, mùi vị gì cũng ăn không vào. Trong lòng ông chán chường, cuối cùng dứt khoát đặt đũa xuống.

“Hôm nay ta đặc biệt nhớ A Ức.” Ánh mắt Thẩm Nhân ngây ngốc nhìn dáng vẻ của Bạch di nương có chút giống Bạch Ức.

Ánh mắt của Bạch di nương khẽ ngừng, bà cũng đặt đũa xuống, nói: “Tỷ tỷ ở trên trời linh thiêng, cũng sẽ yên lòng thôi.”

Thẩm Nhân lắc đầu, nói: “Người chết rồi thì cái gì cũng không có nữa, làm gì còn cái gọi là ở trên trời linh thiêng.”

Bạch di nương có chút tự giễu cười, nói: “Ít nhất còn có sự nhớ nhung nhiều năm như vậy của gia, nghĩ như vậy, thiếp cũng muốn không bằng mình cũng chết đi, còn có thể khiến người ghi nhớ lâu một chút.”

“A Niệm, nàng nói những lời gì vậy! Trừ danh phận chính thê ta không thể cho nàng ra, ta đối với nàng như thế nào nàng nên hiểu rõ nhất.” Dáng vẻ Thẩm Nhân mệt mỏi, trong thanh âm mang một chút cảm giác thất bai.

Bạch di nương liền miễn cưỡng cười, nói: “Là thiếp không đúng, cứ luôn ghen tuông. Tỷ tỷ cũng là một nữ tử mạnh mẽ, cư nhiên lại chọn con đường tự sát như vậy.”

Thê tử đầu tiên của Thẩm Nhân vốn dĩ không phải là Hà thị, mà là Bạch Ức đã qua đời, Bạch Ức cũng là tỷ tỷ ruột của Bạch di nương. Trước đây Thẩm Nhân quen biết Bạch di nương Bạch Niệm trước, hai nhà suýt chút nữa đã định hôn sự. Nhưng vào lúc này không ngờ lại gặp phải Hương Lô yến, người trong cung cư nhiên định tỷ tỷ Bạch Ức của Bạch Niệm gả cho Thẩm Nhân.

Thánh chỉ đã hạ, không thể không lấy.

Bạch Niệm vậy mà cam chịu làm thiếp, cùng với tỷ tỷ Bạch Ức của mình gả cho Thẩm Nhân.

Nhưng, Bạch Ức gả cho Thẩm Nhân được năm năm cũng không có con. Năm năm này vì không có con trai, tính khí của bà biến đổi càng ngày càng nóng nảy, thậm chí còn khắt khe với vài thiếp thất của Thẩm Nhân. Ở Đại Thích vương triều này thê tử không có gì trong năm năm phải bị hưu khí, cuối cùng Bạch Ức vì chiu sự trào phúng của một tiểu thiếp, nghĩ không thông liền nhảy vào hồ nước tự tử.

Bạch di nương khi đó rất cao hứng, bà tưởng rằng bà sẽ được nâng lên chính thất. Khi đó bà đã có thai, chỉ đợi sinh hạ con trai, đường đường chính chính làm chính thê. Đáng tiếc bà sinh hạ lại không phải là con trai, mà là Thẩm Phi.

Sau đó Thẩm Nhân khiêng tám kiêu lớn lấy kế thất, cũng chính là Hà thị.

Nói ra cũng vừa khéo, Hà thị gả cho Thẩm Nhân năm năm cũng không có thai. Khi đó bầu không khí của cả Thẩm gia đều có chút không thích hợp.

Bạch di nương có thai lần thứ hai, khả năng có thể được lên chính thất trong lòng bà lại bắt đầu trỗi dậy. Vậy mà không đến một tháng, Hà thị cư nhiên cũng có thai! Bạch di nương mong chờ lần hoài thai này của mình là con trai, lại hi vọng cái thai của Hà thị sẽ không giữ được, sau cùng sẽ chịu kích thích quá lớn mà tìm đến cái chết….

Nhưng mà, Hà thị không phải là Bạch Ức, Bạch di nương đã đánh giá thấp nữ nhân này. Khi Bạch di nương sắp sinh, Hà thị cư nhiên dùng phương thuốc nguy hiểm khiến bản thân sinh sớm hơn một tháng!

Cuối cùng, Bạch di nương sinh hạ con trai Thẩm Khí so với Hà thị sinh hạ Thẩm Hưu chỉ trễ có ba ngày. 

Nhìn thấy Hà thị vì sinh hạ trưởng tử mà suýt chút nữa mất mạng, Bạch di nương thật sự đã chiu thua!
Bình Luận (0)
Comment