“Tiên sinh?” Thẩm Khước kéo kéo góc áo của Thích Giác.
“Ừm.” Thích Giác hoàn hồn lại, nói: “Nhanh về đi, ngọ yến sắp bắt đầu rồi.”
Thẩm Khước quay đầu nhìn rừng trúc bát ngát ở sau lưng, có chút lo lắng.
Thích Giác duỗi tay, vỗ vỗ sau đầu nàng, nói: “Không cần đem chuyện vừa nãy để trong lòng, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Thẩm Khước lầm bầm một tiếng: “Thích sát đều là chuyện nhỏ, vậy cái gì mới là chuyện lớn.”
Thích Giác chỉ cười không nói.
“Tiên sinh, vậy con qua đó trước. Đợi lát nữa trên ngọ yến cũng có thể gặp người đúng không?” Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn Thích Giác.
Thích Giác gật đầu.
Thẩm Khước ngay lập tức cười rộ lên, nàng nhấc váy đi về phía trước, đi được hai bước lại dừng lại, có chút chần chừ quay lại nhìn Thích Giác.
Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Khước dừng lại, Thích Giác khẽ nghiêng tai nghe, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Thẩm Khước gật đầu như gà mổ thóc, nói: “Tiên sinh, A Khước có chuyện này không hiểu.”
“Ừ?”
Thẩm Khước nhíu mày hỏi: “Sau khi đính hôn thành thân thì hai người sẽ sinh em bé sao?”
Thích Giác ngây người, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy Thẩm Khước tiếp tục nói: “Em bé được sinh ra như thế nào nha? Tại sao có cặp vợ chồng có thể sinh được vài em bé, có cặp vợ chồng lại không có em bé chứ?”
Khoé miệng Thích Giác cong lên, chàng nhịn cười, nói: “Qua vài ngày nữa ta sẽ nói cho con.”
Thẩm Khước nghiêng đầu, còn muốn hỏi tiếp, nhưng nàng cảm thấy biểu tình của Thích Giác có chút kì quái, liền không hỏi nữa. Nàng cáo từ Thích Giác, đi về phía trước.
“Muội đi đâu vậy? Ta làm thế nào cũng không tìm thấy muội!” Thẩm Vân kéo tay Thẩm Khước, khẽ nhíu mày nói.
Thẩm Khước cười ngọt ngào, nói: “Khiến Vân tỷ tỷ lo lắng rồi, muội chỉ tuỳ ý đi vài vòng thôi.”
“Không sao là tốt rồi.” Thẩm Vân kéo Thẩm Khước, giới thiệu cho nàng vài người bạn tốt, vài cô nương nhanh chóng nói chuyện vui vẻ với nhau.
“Nhìn kìa!” Một cô nương trong đó chỉ vào chỗ lương đình.
Thẩm Khước nhìn qua, liền nhìn thấy trong lương đình có một đôi nam nữ. Cô nương đó dáng cao như ngọc, hai má hồng hồng, còn vị công tử trẻ tuổi kia thì cởi áo ngoài khoác lên trên người cô nương đó. Hai người tay nắm tay dựa sát vào nhau, tình chàng ý thiếp.
Trên mặt một vài cô nương liền nổi lên một chút sắc hồng.
“Họ là ai vậy?” Thẩm Vân hỏi một cô nương khác.
Không ít cô nương chỉ ở trong khuê phòng cả ngày, đều không biết cặp đôi bích nhân kia, lúc này đều có chút tò mò. Trong đó cũng bao gồm Thẩm Khước.
“Mọi người vậy mà không biết bọn họ sao! Công tử kia là đại thiếu gia Yên Tranh của Yên gia, cũng là kim khoa trạng nguyên. Cô nương kia là thiên kim Nguỵ Giai Minh của Nguỵ đại nhân gia. Lúc Yên gia đại thiếu gia đề danh kim bảng, trong cung có ý định nạp chàng làm phò mã. Nhưng không ngờ Yên gia đại thiếu gia từ chối không tiếp nhận thánh chỉ, tuyên bố đã sớm có hôn ước. Không sợ uy nghiêm của hoàng gia, khăng khăng lấy Nguỵ gia thiên kim Nguỵ Giai Minh. Vì vậy, hai người vừa mới thành hôn được ba tháng, đã có tin mừng truyền đến.” Lúc cô nương kể chuyện kể đến đây, thanh âm đè thấp xuống, bản thân cũng có chút ngại ngùng.
“Hoá ra là họ…” Có người nói.
Khuê mật nữ nhi ai mà không ngưỡng mộ Nguỵ gia thiên kim Nguỵ Giai Minh. Chỉ là Nguỵ cô nương kia cũng mới quay về Ngạc Nam trong năm nay, qua lại rất ít với các cô nương ở Ngạc Nam thành, vì vậy các cô nương đều không biết nàng ấy.
Trong các cô nương đang vây quanh cùng một chỗ, trừ Thẩm Vân và Thẩm Khước tuổi nhỏ nhất ra, các cô nương khác gần như đều đã đến tuổi đàm luận chuyện cưới gả, lúc này nghe thấy lời tốt đẹp về Yên Tranh và Nguỵ Giai Minh, trên mặt đều có chút đỏ, uông tuyền ở trong lòng, cũng biến đổi tươi mới hơn.
Thẩm Khước ngơ ngác nhìn Yên Tranh và Nguỵ Giai Minh, giống như hiểu được chút gì đó, lại giống như cái gì cũng không hiểu.
Hương Lô yến vốn dĩ do hoàng cung tổ chức.
Đến ngọ thiện, trong đình viện rộng lớn bày trí rất nhiều bàn. Những chiếc bàn này bao quanh đình viện, để trống vị trí ở giữa ra. Vị trí đó là nơi để các vị danh viện hiến nghệ.
Trong tình huống có sự náo nhiệt của nam nhân ở bên ngoài, cơ hội để nữ thế gia duyên dáng tự nhiên mà bộc lộ hết tài năng của bản thân cũng chỉ có Hương Lô yến mà thôi, chỉ hiến nghệ cho hoàng thất, như vậy, sẽ không tính là không hợp quy củ.
Thẩm Khước ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn tiệc của Thẩm gia, lặng lẽ nhìn xung quanh, các cô nương vừa nãy mới cười đùa bây giờ từng người một ngồi đoan chính, eo cực kỳ thẳng tắp. Nàng nhấc mắt nhìn về chỗ ngồi cao nhất có màu vàng sáng chói, nơi đó là vị trí của hoàng thất. Vị trí của hoàng thất nằm ở nơi cao nhất trên đài, khoảng cách lại xa, Thẩm Khước căn bản nhìn không rõ mặt của những người hoàng thất đó. Nhưng nàng chỉ cần nhìn một cái đã thấy Thích Giác.
Trong một đống các màu sắc vàng sáng, đỏ rực, lam bảo, một thân áo bào màu trắng nhạt đó của Thích Giác đặc biệt nổi bật.
“Vài người các con, đều đã chuẩn bị tốt tiết mục lát nữa biễu diễn chưa?” Thẩm lão phu nhân hỏi.
Các cô nương gật đầu, đều đem tiết mục bản thân muốn biểu diễn nói ra. Đặc biệt là Thẩm Phi, đã sớm thay một thân y phục múa xa hoa, biểu tình trên mặt cũng thập phần trịnh trọng.
“Khước nha đầu, Vân nha đầu, hai người các con có chuẩn bị tiết mục không?” Thẩm lão phu nhân từ ái hỏi.
Thẩm Vân cười nói: “Tổ mẫu, A Vân còn nhỏ. Sẽ không đi hiến chút tài mọn đâu!”
“A Khước cũng còn nhỏ, đến đây cùng Vân tỷ tỷ để nhìn khung cảnh này là đã vừa lòng thoả thích rồi ạ!” Thẩm Khước nói.
“Được được được!” Thẩm lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay của hai người, “Ý của ta cũng không muốn hai đứa xuống biểu diễn, có điều cho các con mở mang tầm mắt, cũng dễ chuẩn bị trước, sẽ có ngày có thể lên sân khấu biểu diễn.”
Thẩm Khước và Thẩm Vân đều đáp vâng.
Qua một lát, buổi hiến nghệ của danh viện thế gia đã bắt đầu. Trong bọn họ có người muốn mượn cơ hội lần này biểu diễn tài hoa, hoặc muốn có được một hôn ước tốt. Cũng có người chỉ thuần tuý vì muốn tranh giành chiến thắng.
Thẩm Vân lặng lẽ nhéo tay của Thẩm Khước, nháy mắt ra hiệu với nàng.
Thẩm Khước thuận theo ánh mắt của Thẩm Vân liền nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi mặc một thân áo bào màu nâu đang nhìn về phía Thẩm gia bên này, bộ dáng thanh niên đó mười bảy mười tám, đôi mắt rất nhỏ, trong mắt liếc qua liếc lại, khiến người khác cảm thấy không thích. Giống như đang có chủ ý gì xấu. Thẩm Khước rất nhanh chú ý đến ánh mắt của người này đang rơi xuống trên người Thẩm Phi, quan sát từ trên xuống dưới.
“Hắn là ai vậy?” Thẩm Khước nhỏ giọng hỏi Thẩm Vân.
Thẩm Vân dán sát vào bên tai Thẩm Khước, nhỏ tiếng nói: “Lưu gia đại thiếu gia Lưu Nguyên Chí.”
“Là Lưu đại có hôn ước với Phi tỷ tỷ kia sao?” Thẩm Khước ngạc nhiên.
Thẩm Vân gật đầu, nói: “Bây giờ muội đã biết vì sao Phi tỷ lại coi trọng lần hiến nghệ này như vậy rồi chứ?”
Thẩm Khước nhíu mày, nói: “Tỷ là nói tỷ ấy bất mãn hôn sự này, muốn ở lần hiến nghệ này….”
Ánh mắt Thẩm Vân khẽ sâu thẳm mà cười cười.
Thẩm Khước đột nhiên hiểu ra, cũng là đã định hôn ước, Thẩm Lưu vì tránh hiềm nghi nên không tham gia Hương Lô yến, còn Thẩm Phi coi trọng buổi hiến nghệ này không chút kiêng nể gì như vậy, chính là vì muốn huỷ hôn. Nàng lại nhìn Lưu đại, cho dù trong lòng có không thích Thẩm Phi đi chăng nữa, cũng cho rằng Lưu đại không phải là người có thể giao phó cả đời.
Nhưng Thẩm Khước lại thấy kì lạ, Thẩm Phi sao lại xác định nhất định có thể dựa vào lần hiến nghệ này mà huỷ hôn? Nếu như không thể huỷ hôn như cũ vẫn phải gả đến Lưu gia, vậy hành vi hôm nay của nàng sẽ trở thành điểm yếu của nàng.
Đã đến lượt Thẩm Phi.
Lúc Thẩm Khước nhìn thấy Thẩm Phi đứng dậy, nàng im lặng hít sâu một hơi. Nàng lại lén liếc mắt nhìn Lưu đại, Lưu đại đang thẳng lưng ngồi ở đó, cắn hạt dưa, chốc chốc lại nhìn Thẩm Phi một cái. Thẩm Khước đột nhiên hi vọng Thẩm Phi thật sự có thể thông qua lần hiến nghệ này mà huỷ bỏ hôn ước đó. Cho dù nàng không thích Thẩm Phi, cũng có chút không nỡ để một cô nương bị một hán tử như thế làm hỏng.
Lúc này Thẩm Khước đương nhiên không biết, kiếp trước Thẩm Phi quả thật thông qua lần hiến nghệ này mà không gả cho Lưu đại, mà người cuối cùng gả cho Lưu đại lại chính là bản thân nàng-Thẩm Khước, hơn nữa nàng là cam tâm tình nguyện gả qua đó.
Một cái trống to lớn đặt ở chính giữa, Thẩm Phi mang một thân vũ y màu sắc diễm lệ chậm rãi bước lên mặt trống.
Bốn phía xung quanh, có tám nữ tử trẻ tuổi ôm bụng trống, quỳ trên đất chờ đợi.
Môt tiếng trống nhỏ vang lên, bước nhảy của Thẩm Phi tuỳ ý chuyển động. Chân tay của nàng trong giây lát tựa như có linh tính, đôi khi giống như hồ điệp đang bay, đang chuyển động, đôi khi lại như thiên nga trắng cao ngạo. Mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, đều có thể thấy được hình ảnh đã đẹp còn đẹp hơn.
“Phi tỷ tỷ thật sự là tiêu tốn hết tâm tư.” Thẩm Vân nhẹ giọng nói.
Thẩm Khước gật đầu, điệu múa này của Thẩm Phi e rằng đã tập luyện ít nhất nửa năm.
Vốn dĩ xung quanh còn đang đàm tiếu đều bị Thẩm Phi thu hút, thán phục một màn nhảy trên trống này.
Thẩm Phi quả thật đã dùng hết tâm tư, tựa như một màn nhảy này đã dùng hết khí lực của nàng. Bạch di nương nói với nàng, chỉ cần nàng biểu hiện thật tốt, để các thế gia khác lộ ra tâm tư muốn kết thân. Bạch di nương có thể cầu phụ thân người đó lén lút tìm quý nhân trong cung làm trung gian, thuận lý thuận tình huỷ bỏ hôn sự với Lưu gia. Nếu không, xuất phát từ danh tiếng của Thẩm gia, xuất phát từ mối quan hệ trên chính trị của hai nhà Thẩm Lưu đều không thể huỷ bỏ hôn sự này.
Nàng không muốn gả cho Lưu Nguyên Chí vừa không học vấn, không năng lực, tìm hoa vấn liễu*, vừa thô lỗ vô lễ đó!
(*: Chỉ chơi gái.)
Tiếng trống càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh! Thẩm Phi như hồ điệp xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn không ngừng!
Váy dài phiêu diêu phẩy xuống mặt đất.
Trong mắt Thẩm Phi có lưu quang lưu động, nàng biết ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người nàng, nàng biết nàng sắp thành công rồi! Nhất định! Nhất định có thế gia sẽ nhìn trúng nàng!
Thẩm Phi không nhìn xung quanh, giẫm lên đường viền chiếc váy của mình. Điệu múa này nàng luyện hơn bảy tháng, đã sớm ghi nhớ trong lòng. Nhưng một thân vũ y hoa lệ lại là lần đầu tiên nàng mặc, khi giẫm lên đường viền chiếc váy này, bản thân nàng đều kinh ngạc một trận!
Nàng muốn cố gắng phô bày dáng vẻ của mình, không để bản thân ngã xuống!
“Xẹt ”
Thanh âm tơ lụa bị rách ở trong đình viện yên tĩnh bay vào trong tai mỗi người.
Thẩm Phi cúi đầu, cố gắng che chắn, nàng kinh khủng hét ầm lên!
Vũ y hoa lệ bị kéo rách, nửa người trên của Thẩm Phi chỉ dựa vào một cái yếm mỏng lộ lưng che lại, còn da thịt trắng nõn ở những chỗ khác đều lộ ra ngoài, phơi bày ở trước mắt quan thần quý nhân của cả Ngạc Nam thành.
“Đây…” Thẩm lão phu nhân chỉ vào Thẩm Phi đang bị mất mặt ở trên mặt trống, cả người khẽ phát run. Ba người con dâu của Thẩm gia cũng thay đổi sắc mặt, ngay cả các cô nương đều đứng dậy không biết làm thế nào. Cho dù họ không thích Thẩm Phi, Thẩm Phi cũng là nữ nhi của Thẩm gia, nàng mất mặt, đối với cô nương khác của Thẩm gia cũng cực kỳ bất lợi!
Thẩm lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Còn ngây ngốc ở đó làm gì! Còn không mau đem nó xuống đây!”
Các nha hoàn của Thẩm gia bây giờ mới kịp phản ứng, vội vàng xông lên, ngay cả các cô nương khác cũng xông lên, cầm lấy tầng tầng y phục che chắn cho Thẩm Phi, đỡ nàng đi xuống.
Thân ảnh của một đám oanh oanh yến yến xông lên trên trống, cước bộ lộn xộn, khiến mặt trống vang lên một trận thanh âm “thùng thùng”.
Hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn.