Thích Giác tự tay búi lại kiểu tóc thiếu nữ cho Thẩm Khước, đem mái tóc đen dài của nàng chia thành hai tầng, tầng trên búi lại ở một bên, lại lấy thêm hai cây trâm ngọc cắm vào. Còn tóc đen ở tầng dưới cứ để buông xuống đằng sau lưng nàng.
Cẩn thận nhìn lại, nàng giống như đã quay trở về nàng của ngày trước.
Thích Giác nghĩ nghĩ, vẫn nên đem chuyện biến đổi thánh chỉ nói đơn giản với nàng. Tiểu nha đầu vốn không kinh ngạc như trong tưởng tượng của chàng, thực sự khiến chàng có hơi bất ngờ.
“Dựa theo quy củ của Đại Thích, hôm nay con cần cùng Trấn Quảng Vương phi nhập cung kính trà cho La Hoàng Hậu.” Thích Giác nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Thẩm Khước, nói: “Nếu như con không muốn đi cũng được.”
Thẩm Khước cười híp mắt, nàng ngẩng đầu nhìn Thích Giác, nói: “Tiên sinh, người không nên nghĩ con vô dụng như vậy có được không?”
Bộ dáng nàng nghiêm trang vỗ vỗ vào ngực mình như vỗ vào ván giặt đồ, nói: “A Khước là do một tay người dạy dỗ, cho dù người không có lòng tin với con, cũng không thể không có lòng tin đối với bản thân mình nha!”
Thích Giác yên tâm hơn một chút. Chàng nghĩ nghĩ, có lẽ quả thật là bản thân đã quá thần hồn nát thần tính.
Sắc mặt của chàng khẽ trì hoãn, nói: “Chuyện mắt của ta có thể nhìn thấy tạm thời đừng nói ra.”
“Con biết rồi!” Thẩm Khước gật đầu.
Thích Giác đã mười sáu năm không bước vào Trấn Quảng Vương phủ. Chàng nắm chặt tay của Thẩm Khước, đi trên con đường lát gạch xanh rộng rãi của vương phủ. Lúc đi qua một bụi tường vi, chàng thậm chí còn cong cong khoé miệng. Mười sáu năm trước, chính ở chỗ này hai ca ca của chàng đã ấn chàng xuống đất, dùng phấn độc bôi vào trong mắt chàng.
Trong phòng khách, Trấn Quảng Vương và Trấn Quảng Vương phi nghiêm trang ngồi ở trên. Các ca ca, tẩu tẩu, tiểu cô, điệt tử khác của Thích Giác đứng đầy trong phòng. Tuy rằng chủ tử hạ nhân đứng đầy khắp phòng nhưng lại thập phần yên tĩnh, ngay cả một chút thanh âm cười nói đều không có.
Thẩm Khước ngoan ngoãn quỳ trước mặt vợ chồng Trấn Quảng Vương, đón lấy nước trà bà tử đưa qua, dâng lên trên. Nàng khẽ nhìn phụ thân của Thích Giác, Thích Giác thực sự một chút cũng không giống Trấn Quảng Vương, ông nghiêm mặt, khiến khuôn mặt của ông vốn nghiêm túc càng nghiêm túc hơn.
Bộ dáng Trấn Quảng Vương uống trà có chút giống như đang uống rượu.
Còn tướng mạo của Trấn Quảng Vương phi, thực sự khiến Thẩm Khước thập phần bất ngờ. Vốn tưởng là một phụ nhân ung dung cao quý, không ngờ lại yếu đuối nhỏ bé như vậy. Nghe nói cũng là phụ nhân đã sinh dưỡng được vài nhi tử, nhưng nhìn bộ dáng lại giống như thiếu nữ đôi mươi. Vì hôm nay phải nhập cung, phục sức trên người bà là cung trang hoa lệ, nhưng khuôn mặt yêu kiều kia của bà không làm nổi bật được cung trang hoa lệ như vậy, nhìn có chút không đẹp lắm.
“Mau đứng lên, đến gần để mẫu phi nhìn một chút.” Trấn Quảng Vương phi duỗi tay ra đỡ hờ, hai nha hoàn hoạt bát bên cạnh đã đến đỡ Thẩm Khước đứng dậy.
“Vâng.” Thẩm Khước ngoan ngoãn đáp, bước chân nhỏ nhẹ đi đến trước mặt Trấn Quảng Vương phi.
“Lại là một hài tử nhỏ như vậy.” Trấn Quảng Vương phi che miệng cười khẽ, bà khẽ giương mắt liếc Thích Giác một cái, nói với chàng: “Là do mẫu phi lo liệu không chu toàn, nghĩ rằng tuổi của con đã lớn, đứa trẻ này lại là người quen của con, con đương nhiên sẽ thích, liền vội vàng vào cung cầu ân điển cho con. Lại nhất thời quên mất tuổi của nàng còn nhỏ, thực sự có chút không thích hợp.”
Thẩm Khước bất động thanh sắc lén nhìn sắc mặt của Trấn Quảng Vương phi Thật sự một chút cũng không nhìn ra được dáng vẻ đang nói dối.
Giống như người lúc trước cố ý dùng Thẩm Phi bị xấu mặt để làm bẩn Thích Giác không phải là bà vậy!
Thật ra Trấn Quảng Vương phi cũng khổ không nói nên lời, sáng hôm nay bà đã nhận được mệnh lệnh của La Hoàng Hậu, bắt bà nói rằng người lúc trước bà chỉ hôn cho Thích Giác là Thẩm Khước. Bà nghĩ thế nào cũng không hiểu được chuyện lớn như vậy làm sao mà giấu trời lấp biển được?
“Vậy thì tạ ân mẫu phi rồi.” Thích Giác cũng giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nói như bình thường.
Trấn Quảng Vương phi cười cười, trên mặt lộ ra thần sắc thương yêu nói: “Có điều ta thấy đứa trẻ A Khước chung quy vẫn còn nhỏ, nhất định không biết cách hầu hạ người khác. Mẫu phi chọn cho con vài người thông phòng, đều là người lanh lợi hoạt bát. Những năm này nhất định có thể thay A Khước chia sẻ mọi thứ.”
Mặt mày Thẩm Khước rũ xuống ngoan ngoãn đứng ở đó, trong lòng lại đang không ngừng lặp lại lời nói của Trấn Quảng Vương phi. Lúc mới đầu nàng nghe không hiểu, nhưng cân nhắc một chút thì đã hiểu rồi. Giống như phụ thân của nàng không chỉ có Hà thị, còn có Bạch di nương, Tiết di nương.
Thẩm Khước chớp mắt một cái, có chút mất hứng.
“Không nhọc mẫu phi lo lắng.” Thích Giác mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, mang theo chút xa lạ.
Nghe vậy, khoé miệng Thẩm Khước trong nháy mắt liền giương lên.
“A…” Thích Đại ở một bên cười nhạo một tiếng, nói: “Mẫu phi, người đừng phí tâm nữa, lão tứ nhà chúng ta chính là thích hài tử hơi lớn như vậy.”
Tròng mắt nho nhỏ trong đôi mắt hẹp dài của hắn đảo một vòng, mang theo chút ý vị không rõ ràng. Thê tử của hắn ở một bên không tán đồng nhìn hắn một cái, người ở trong phòng, có vài phụ nhân và cô nương tuổi tác ngang nhau chưa xuất giá đều nghiêng nghiêng mặt, giả bộ như không nghe thấy.
Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn Thích Đại một cái, Thích Đại trái lại còn cười với nàng.
Trấn Quảng Vương không kiên nhẫn đứng dậy, nói: “Lão nhị lão tam lão ngũ đừng làm chậm trễ sai sự, lão thất, lão bát và vài cô nương lát nữa đến lớp học đi.”
Ông nói xong liền sải dài cước bộ ra khỏi phòng khách, từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Thích Giác một lần nào.
Thật ra, Thích Giác cũng không nhìn Trấn Quảng Vương một lần nào.
Trấn Quảng Vương phi cười đứng dậy, nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên tiến cung rồi.”
Bà kéo cung trang hoa lệ, chậm rãi đi ra khỏi phòng khách.
Thẩm Khước ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Thích Giác, sóng vai đi cùng chàng.
“Lão lục.” Lúc Thích Giác vừa đi đến ngưỡng cửa, Thích Nha liền gọi chàng lại.
Cước bộ của Thẩm Khước vừa muốn dừng, Thích Giác đã duỗi tay kéo nàng lại, dắt nàng tiếp tục đi về phía trước, giống như vốn dĩ không nghe thấy Thích Nha đang gọi chàng.
Sắc mặt của Trấn Quảng Vương phi đang đi ở đằng trước khẽ trầm xuống, lại rất nhanh đổi thành một khuôn mặt tươi cười hiền hoà, tiếp tục bước đi.
Thẩm Khước đã nghĩ rất nhiều loại tình cảnh khi gặp La Hoàng Hậu và phương án để đối đáp, vậy mà trên thực tế lại cực kỳ bình thường. Nàng kính trà, La Hoàng Hậu thưởng vài món đồ. Sau đó bà liền nói chuyện với Trấn Quảng Vương phi, để Thích Nhã Định bồi nàng đi vòng vòng trong cung. Còn Thích Giác, đã bị thánh thượng gọi qua.
Có điều Thẩm Khước lại biết được một chuyện mới mẻ Hoá ra Trấn Quảng Vương phi là biểu muội của La Hoàng Hậu.
Nàng vẫn biết quy củ ở trong cung thật sự rất nhiều. Cũng may nàng không cần sống ở trong cung.
Thích Nhã Định kéo Thẩm Khước đi dạo xung quanh hoàng cung, sau đó nhìn thấy đi được không bao xa, trên thái dương của Thẩm Khước đã có một tầng mồ hôi mỏng, nàng liền kéo Thẩm Khước ngồi xuống trong một lương đình nhỏ ở giữa Ngự Hoa Viên.
“Mẫu hậu ta chọn cho Thích Giác bốn tiểu cô nương làm thiếp, lát nữa sẽ cùng các ngươi quay về. Ngươi đã nghĩ xong sau này sẽ ứng đối như thế nào chưa?” Thích Nhã Định có chút tò mò nhìn chăm chú vào biểu tình trên mặt Thẩm Khước.
Thẩm Khước chớp chớp mắt.
Thích Nhã Định vội nói: “Nam nhân rất dễ thay lòng đổi dạ. Huống hồ bây giờ ngươi còn nhỏ như vậy, những năm gần đây chắc là không thể hầu hạ tiểu hoàng điệt kia của ta được. Đợi vài năm nữa ngươi lớn thêm một chút, một đoàn tiểu thiếp bên cạnh tiểu hoàng điệt nên làm thế nào? Nói không chừng còn có thiếp thất khác sớm hơn ngươi một bước sinh hạ hài tử.”
Thẩm Khước lại chớp mắt.
“Ôi, ngươi rốt cuộc có nghe thấy lời ta nói không?” Thích Nhã Định nhíu mày.
Thẩm Khước gật gật đầu.
Thích Nhã Định xích lại gần nàng, nhỏ giọng nói: “Ta nói với ngươi, mặc kệ sau này tiểu tử Thích Giác kia có bao nhiêu tiểu thiếp, ngươi vẫn là người mà nó tốn nhiều tâm tư cưới hỏi đàng hoàng nhất. Ta là sợ những tiểu thiếp kia thấy ngươi còn nhỏ, cố ý bắt nạt ngươi. Ngươi phải lấy phong thái của chính thê ra, hung hăng đàn áp bọn họ!”
Thích Nhã Định nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không đúng, lại nói: “Theo ta thấy, tuổi của ngươi vẫn là quá nhỏ, rất nhiều chuyện đều không hiểu. Làm sao có thể là đối thủ của đám thiếp thất ăn người không nhả xương kia? Nếu không thì….ta tìm hai vị ma ma dạy ngươi chuyện phu thê nhé?”
Thích Nhã Định nhìn khuôn mặt trẻ con kia của Thẩm Khước, đột nhiên lắc lắc đầu.
“Phi phi, ta nói bừa thôi, ngươi không cần nghe!” Trời ạ, sao nàng có thể nói chuyện này với một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy?
“Không cần nghe cái gì?” Thích Giác đang muốn đi đón Thẩm Khước bên chỗ La Hoàng Hậu, lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên, xa xa nhìn thấy Thẩm Khước thẳng eo ngồi trong lương đình, mắt đang nhìn Thích Nhã Định, mà Thích Nhã Định đang miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng.
Cách quá xa nên không nghe thấy Thích Nhã Định đang nói gì, sau cùng chỉ có một câu “ Ngươi không cần nghe” rơi vào trong tai Thích Giác.
Nghe tiếng, Thích Nhã Định giật nảy mình! Vốn muốn nói những lời riêng rư của nữ nhi, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Thích Giác, nàng vừa lung túng vừa chột dạ.
Mà Thẩm Khước lập tức từ trên ghế đá cao cao nhảy xuống dưới, nàng chạy chậm đến bên cạnh Thích Giác. Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn chàng, vui vẻ hỏi: “Người đến đón con sao? Chúng ta sắp về nhà sao?”
“Ừ.” Thanh âm của Thích Giác ấm áp trả lời.
Sau đó chàng hỏi Thích Nhã Định: “Nhân lúc không có con ở đây, nói bừa với Thẩm Khước cái gì rồi?”
“Ta không có!” Thích Nhã Định đột nhiên nhớ đến mình là trưởng bối, hiểu biết không thể bằng với nàng, liền đoan chính nói: “Bổn công chúa còn có việc cần làm, không ở cùng các ngươi nữa!”
“Như vậy, con cùng A Khước đi trước, tiểu hoàng cô.” Trong thanh âm của Thích Giác có chút trêu ghẹo, “Phía mẫu hậu phiền người nói một tiếng, chúng ta không qua đó nữa.”
Thích Nhã Định trừng mắt: “Thật sự muốn cách hoàng thất càng ngày càng xa.”
Thích Giác cười khẽ, cũng không phủ nhận.
Lúc quay về, quả thật là nhiều thêm sáu cô nương.
Trấn Quảng Vương phi tặng hai người, La Hoàng Hậu càng phóng khoáng, tặng bốn người.
Có ngoan ngoãn, lanh lợi, yêu mị, hiền hậu, mảnh mai, đẫy đà….
Thích Giác và Thẩm Khước đi chung một chiếc xe ngựa, xe ngựa này không có chỗ để nhét thêm sáu cô nương nữa, đành phải tạm ngồi ở chiếc xe ngựa phía sau, chở sáu tiểu cô nương xinh đẹp về.
Thẩm Khước ngồi trong xe ngựa, rầu rĩ ghé vào bên cửa sổ, một câu cũng không nói.
Thẩm Khước vẫn luôn thích dính vào bên người Thích Giác, cho dù không xích vào bên người chàng, cũng sẽ nói nói cái này, hỏi hỏi cái kia. Hôm nay một mình trốn ở một góc, rầu rĩ dựa vào cửa sổ “ngắm phong cảnh”, thật sự là hiếm thấy.
Thích Giác có chút buồn cười nhìn nàng, nói: “Nói chuyện.”
“Thời tiết bên ngoài thật tốt.” Thẩm Khước nói.
Thích Giác cười khẽ, chàng duỗi tay ra kéo Thẩm Khước đến ngồi trên đùi mình. Chàng khẽ nâng mặt Thẩm Khước lên, khiến nàng nhìn vào mắt của mình. Sau đó nói: “Nói chuyện.”
Thẩm Khước rầu rĩ hừ một tiếng, nói: “Không thích sáu người kia quay về cùng chúng ta.”
“Chỉ vì cái này?” Thích Giác sửng sốt một chút.
“Vâng!” Thẩm Khước phồng quai hàm lên, nhìn thẳng vào Thích Giác. Thẩm Khước không phải là một đứa trẻ biết nói dối, lúc đối diện với Thích Giác, càng chưa bao giờ che dấu tâm sự của mình.
Thích Giác trầm mặc, bỗng nhiên đặt Thẩm Khước xuống. Chàng nghiêng người, đến gần bên cửa sổ, nói: “Ngư Đồng, cấp mỗi người một ngàn lượng cho sáu cô nương ở đằng sau, sau đó đuổi đi đi.”