Thấy Thích Giác không nói chuyện, Thẩm Khước bĩu bĩu môi, không vui nói: “Tiên sinh chắc không phải thật sự không chuẩn bị cho con chứ? Tiên sinh người như vậy là không được!”
Thích Giác cười khẽ, nói: “Chuẩn bị thì chuẩn bị rồi, chỉ có điều lễ vật năm nay e rằng so với trước sơ sài hơn một chút.”
Thẩm Khước đột nhiên lắc đầu, nói: “Chỉ cần là thứ tiên sinh tặng cho A Khước, A Khước đều xem là trân bảo!”
“Đi theo ta.” Thích Giác kéo tay của Thẩm Khước đi ra ngoài.
Thích Giác dẫn Thẩm Khước đi qua rừng trúc xanh um tươi tốt, bước vào thư phòng được làm từ trúc kia.
Thẩm Khước nhíu mày, nói: “Tiên sinh, lễ vật người tặng con chắc không phải là muốn phạt con viết chữ một ngày chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Thích Giác kéo Thẩm Khước đi qua thư phòng bình thường nàng hay luyện chữ, bước vào căn phòng ở bên cạnh. Hai căn phòng được ngăn cách bằng một cái cửa sổ to lớn.
Bình thường vào buổi sáng, Thẩm Khước ở gian bên cạnh luyện chữ, Thích Giác ở gian này viết gì đó. Mỗi lần nàng mệt muốn lười nhác, chỉ cần vừa ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy sườn mặt chuyên chú của Thích Giác. Nàng liền không dám trốn nữa, thậm chí nhìn sườn mặt của Thích Giác, nàng lại quên hết tất cả mệt mỏi.
Có điều nửa năm qua, Thẩm Khước chưa bao giờ bước vào gian phòng kia của Thích Giác.
Thật ra trong lòng nàng hiểu rõ Thích Giác có rất nhiều chuyện vốn không muốn cho nàng biết, Thích Giác chưa từng dẫn nàng bước vào gian phòng đó, thậm chí mỗi lần Thích Giác rời khỏi gian phòng đó đều sẽ cẩn thận khoá lại, vì vậy Thẩm Khước liền giả vờ cái gì cũng không biết, không đặt chân đến.
Mà hôm nay, Thích Giác lại dẫn Thẩm Khước đi vào gian phòng kia.
Thích Giác mở khoá, đẩy cửa ra, nói: “Vào đi.”
“Tiên sinh, lễ vật người tặng con chắc không phải cất ở trong gian phòng này chứ!” Thẩm Khước nói xong, quay đầu nhìn vô trong phòng, cả người đều ngơ ngác. Nàng chậm chạp bước vào, không thể tưởng tượng được nhìn vách tường bốn phía ở bên trong.
Bố trí của cả căn phòng thập phần đơn giản, trước cửa sổ đặt một chiếc bàn dài, bên bàn đặt một chiếc ghế mây, đối diện là một cái giá rất cao rất rộng, gần như to bằng cả một mặt tường.
Mà trên vài mặt tường khác treo tầng tầng lớp lớp nhiều bức hoạ Người trên mỗi bức hoạ đều là Thẩm Khước.
Thẩm Khước đi đến trước một mặt tường, nàng ở trên bức hoạ này đang ngồi ở hoa phòng, cúi đầu nhặt lá khô rụng đầy trên mặt đất. Nàng nhớ ngày đó nàng nhặt được rất nhiều lá, buổi tối quay về đem những chiếc lá kia cắt đi, dán thành một bức hoạ phong cảnh ngày thu, còn không cẩn thận để nhựa dán rơi xuống trên áo bào của Thích Giác.
Thẩm Khước vươn tay, đem bức hoạ này nhấc lên, lộ ra một bức hoạ khác ở phía dưới. Nàng ở trên bức hoạ đó đang co người ở góc giường, vừa lùi về phía sau vừa nhíu mày lắc đầu. Lần đó, nàng bị cảm lạnh, Thích Giác đút thuốc cho nàng, nàng ghét bỏ thuốc đắng nhất định không chịu uống, cuối cùng vẫn là Thích Giác dùng kẹo đường dỗ nàng, nàng mới chịu uống thuốc.
Trên bức hoạ ở bên cạnh, Thẩm Khước mặc một thân y phục đơn giản, trong tay cầm cung tên, híp mắt bắn tên, đó là khi nàng đã năn nỉ rất lâu, Thích Giác mới đồng ý dạy nàng bắn cung. Nhưng độ chính xác của nàng thật sự không ra sao. Cả buổi chiều ngày hôm đó, nàng không bắn trúng được một lần. Sau cùng không vui dậm dậm chân, Thích Giác không có cách nào khác, đành phải ôm nàng vào lòng, nắm tay nàng kéo cung, mới miễn cưỡng bắn trúng được một mũi tên.
Thẩm Khước duỗi tay, lại lật bức hoạ này lên, nhìn thấy bức hoạ phía dưới. Trên bức hoạ đó, Thẩm Khước nghịch ngợm làm mặt quỷ. Lần đó, nàng cố ý bỏ thêm bột ớt mà Ngư Đồng chán ghét vào trong đồ ăn của hắn, nhìn dáng vẻ Ngư Đồng nhăn nhó mặt mày, nàng ngược lại ha ha cười lớn, nghiêng mặt làm mặt quỷ với Thích Giác…..
Thẩm Khước lại đi đến trước cái giá to, trên giá đặt rất nhiều hộp, trong hộp bày biện chỉnh tề rất nhiều cuộn tranh.
Trên những bức hoạ còn lại này, mỗi một bức đều là Thẩm Khước.
Nàng đang nằm ngủ, nàng đang cắn đường, nàng đang vấn tóc, nàng đang cho cá ăn, nàng đang luyện chữ….
Hoặc cười ngọt ngào, hoặc nhíu mày, hoặc lấy lòng, hoặc tức giận, hoặc khó chịu, hoặc vui vẻ…..Nhiều vô số, đều là mỗi một loại biểu tình của nàng.
Thẩm Khước đi đến bên bàn, phát hiện bức hoạ trên bàn kia vậy mà vẫn chưa vẽ xong. Trên bức hoạ vẽ chính là đồ đạc trong gian phòng này, Thẩm Khước ở trong bức hoạ đứng ở giữa phòng, quay đầu nhìn ngoài cửa, nhưng ngũ quan của nàng vẫn chưa vẽ, giống như là cố ý không vẽ.
“A Khước?” Thích Giác đứng ở ngoài cửa gọi khẽ.
“A?” Thẩm Khước có chút chậm chạp quay đầu, nhìn Thích Giác đang đứng ở cửa. Ánh nắng ấm áp từ đằng sau chàng chiếu vào, giống như chàng đang đứng ở nguồn sáng.
Không, giống như chàng chính là ánh sáng của tất cả.
Thích Giác bước vào, đứng ở bên cạnh án thư cầm lấy bút vẽ, chàng chấm một chút mực, tiếp tục vẽ bức hoạ chưa vẽ xong này. Ngũ quan của Thẩm Khước ở trong tranh dần xuất hiện, rất giống với biểu tình bây giờ của nàng trong ngơ ngác mang theo chút kinh ngạc.
Thích Giác đặt bút vẽ xuống, quay người lại nhìn Thẩm Khước, nói: “Con hôm nay, là như thế này.”
“Tiên sinh…..” Thẩm Khước nuốt một ngụm nước bọt, “Người đem dáng vẻ mỗi ngày của con đều vẽ ra sao?”
“Cũng không phải,” Thích Giác đem bức hoạ trên bàn treo lên, “Lúc con khiến ta giận, thì không vẽ.”
Thẩm Khước cãi lại: “Con khi nào thì làm cho người tức giận chứ!”
Thích Giác chỉnh ngay ngắn bức hoạ lúc Thẩm Khước lật ra nhìn không cẩn thận làm lệch đi, nói: “Ví dụ, lúc lười luyện chữ, còn cầm chữ của một ngày trước đến cho đủ; ví dụ, ngày nắng nóng nhất định đòi cùng ca ca, còn có Yên nhị chạy đi cưỡi ngựa; ví dụ, lúc đau bụng kêu nóng, đòi ăn lạnh; ví dụ như kén ăn không chịu ăn cà rốt và nấm hương; ví dụ…..”
“Tiên sinh!” Thẩm Khước cắt đứt lời chàng. Nàng chạy đến, ôm lấy thắt lưng của Thích Giác từ đằng sau, nhỏ giọng nói: “Sau này con sẽ không bao giờ khiến người tức giận nữa.”
“Thật không?” Thích Giác rũ mắt, nhìn bàn tay đang vòng quanh trước người mình.
“Thật, thật!” Cái đầu nhỏ của Thẩm Khước dán sát vào lưng Thích Giác cọ cọ, “Sau này con luyện chữ sẽ không lười nữa, tiên sinh bảo con luyện bao lâu thì con luyện bấy lâu. Tiên sinh không cho con ra ngoài chơi thì con không đi nữa. Còn có sẽ không bao giờ ăn lạnh nữa, còn có còn có, hôm nay sẽ ăn cà rốt và nấm hương, ăn rất nhiều rất nhiều…..”
Thẩm Khước nhíu mày, giống như đã ngửi thấy cỗ hương vị đặc biệt kia của cà rốt và nấm hương.
Thích Giác bật cười, chàng quay người lại nhìn Thẩm Khước, hỏi: “Lễ vật này có thích không?”
“Thích!” Thẩm Khước gật đầu thật mạnh. Lần đầu tiên nàng nếm được loại vui mừng này, loại vui mừng mang theo chút chua xót.
Sinh thần của Thẩm Khước chỉ mời ba người Thẩm Lưu, Thẩm Vân, Nguỵ Giai Minh mà thôi. Nhưng hôm nay đến chỉ có Thẩm Lưu và Thẩm Vân, vì Nguỵ Giai Minh vừa mới sinh xong, bây giờ vẫn còn ở cữ, không tiện đến.
Vốn không có yến tiệc khoa trương gì, Thẩm Khước chỉ bảo phòng bếp của Trầm Tiêu phủ làm vài đạo món ăn tinh xảo, đặt trong lương đình ở hậu viện, bên ngoài lương đình chính là hồ cá chép, xa hơn một chút chính là hoa phòng toả hương thơm ra bốn phía của Trầm Tiêu phủ.
Thức ăn của Trầm Tiêu phủ xưa nay luôn được chú trọng, cho dù số lượng không nhiều, những mỗi một món đều tốn rất nhiều tâm tư, ở bên ngoài không thể nào ăn qua được. Ba tỷ muội vừa ăn, vừa nói chuyện, liên tục cười khẽ.
“Cô nương, nhị công tử Yên gia đến rồi.” Niếp Tuyết tiến vào bẩm báo.
“Sao huynh lại đến đây?” Thẩm Khước cười hỏi.
“Ta đến đón sinh thần với muội muội còn không hoan nghênh sao?” Yên Đoạt tuỳ tiện ngồi ở trên lan can của lương đình.
“Đã nói lời này, muội nào dám không nghênh đón huynh.” Thẩm Khước lặng lẽ nhìn Thẩm Vân ở bên cạnh, thấy sắc mặt của nàng như thường mới khẽ yên tâm. Tính cách xưa nay của Thẩm Lưu cổ quái, cũng không chú trọng nhiều như vậy, huống hồ đã xuất giá. Nhưng Thẩm Vân lại là nữ nhi khuê phòng, Thẩm Khước lo lắng nàng cảm thấy không tiện. Có điều may là tuổi của Thẩm Vân và Yên Đoạt đều còn nhỏ.
Thẩm Khước bỗng nhiên cảm thấy xuất giá rất tốt, không có nhiều quy củ của nữ nhi khuê phòng như vậy, muốn đi đâu thì đi đó, muốn chơi với ai thì chơi. Nàng lại không biết nương tử nhà người khác làm gì được tự do như nàng, chẳng qua là Thích Giác nơi nơi đều nghe theo nàng, chiều nàng mà thôi.
Cho dù là Thẩm Lưu có tính khí không tốt lắm sau khi xuất giá cũng không tuỳ tiện ra cửa.
“Tẩu tử của ta không thể đến, nhờ ta mang lễ vật đến cho muội. Vốn dĩ ta cũng muốn chuẩn bị lễ vật cho muội. Nhưng tẩu tử nói tẩu ấy tặng chính là đại biểu cả Yên gia rồi, không cho ta tặng nữa.” Yên Đoạt nói.
Thẩm Khước cười nói: “Làm phiền Nguỵ tỷ tỷ nhớ đến muội!”
Yên Đoạt bỗng nhiên chớp mắt, cười hì hì nói: “Ca ca của muội lát nữa sẽ tới.”
“Lát nữa ca ca muốn đến đây? Huynh nói thật sao?” Thẩm Khước có chút ngạc nhiên, ngay cả Thẩm Lưu và Thẩm Vân cũng thập phần bất ngờ.
Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Khước, đương nhiên cũng là sinh nhật của Thẩm Hưu. Thẩm gia không thể không tổ chức sinh nhật cho chàng, chàng không cần ở lại Thẩm gia sao?
Yên Đoạt vẫy vẫy tay, nói: “Đừng hỏi ta vì sao hắn lại đến, dù sao hắn đã nói nhất định sẽ đến!”
Thẩm Khước nhíu mày, bỗng nhiên cười rộ lên, nói: “Chả trách huynh sẽ đến, hoá ra là vì ca ca sẽ đến đây!”
“Hắc hắc!” Yên Đoạt gãi gãi đầu, cũng không phủ nhận.
Qua một lát, Yên Đoạt duỗi dài cổ, nhìn đông nhìn tây, hỏi: “Trầm Tiêu Quân không đến sao?”
Thẩm Khước bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười, nàng nói: “Hôm nay huynh đến đây rốt cuộc là vì thay Nguỵ tỷ tỷ mang lễ vật đến, hay là đợi ca ca muội đến, hay là muốn uống rượu của tiên sinh nhà muội?”
Tuy rằng Thẩm Khước nói như thế, nhưng vẫn sai Lục Nghị đi xuống hầm rượu mang đến vài bình rượu ngon.
Cơm đến trung tuần, Mộ Dung Dịch đột nhiên đến.
Lúc chàng đến, sắc mặt của Thẩm Lưu ngay lập tức lạnh xuống, nàng trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch, ngữ khí không tốt lành gì nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Ta đến đương nhiên là chúc mừng sinh nhật cho muội muội.” Mộ Dung Dịch cười nói.
Thẩm Lưu hừ lạnh một tiếng, không để ý đến chàng nữa.
“Nhị tỷ phu lại đây ngồi đi.” Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Thẩm Khước đành phải hoà giải.
Sau đó trong lúc nói chuyện, lời nói của hai người Thẩm Lưu và Mộ Dung Dịch luôn có chút ý tại ngôn ngoại. Mặc kệ Thẩm Lưu nói cái gì, Mộ Dung Dịch đều là dáng vẻ không tán đồng lắm. Mà lúc Mộ Dung Dịch nói chuyện, Thẩm Lưu liền dứt khoát âm dương quái khí mà hừ lạnh.
Yên Đoạt vừa đợi Thẩm Hưu, vừa một mình uống rượu, ngược lại có chút hồn nhiên vô tư.
Thẩm Khước và Thẩm Vân đưa mắt nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ, đành phải vài lần đem câu chuyện đẩy ra.
Nhưng mâu thuẫn vẫn bùng nổ khi Mộ Dung Dịch lại chọc tức Thẩm Lưu một lần nữa, Thẩm Lưu lấy cây roi bên người, một roi quất thẳng về phía Mộ Dung Dịch. Mộ Dung Dịch làm sao có thể để Thẩm Lưu quất trúng. Chàng dễ dàng bắt được cây roi Thẩm Lưu quất đến, khẽ dùng lực, Thẩm Lưu bị hất ra lảo đảo cả người.
Lần này Thẩm Lưu thật sự tức giận, nàng vung roi phát ra tiếng xoàn xoạt, quất đến trên mặt Mộ Dung Dịch.
Chung quy hai tay của Mộ Dung Dịch trống không, đành phải không ngừng né tránh. Không bao lâu, cây roi của Thẩm Lưu lại thật sự quất trúng cổ tay của Mộ Dung Dịch, lập tức khiến ống tay áo bị rách, trên cổ tay xuất hiện một vết máu.
Thấy Mộ Dung Dịch bị thương, Thẩm Lưu cũng ngây người. Nàng trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch, tức giận nói: “Ngươi là tên ngốc hay là đầu gỗ vậy, không biết tránh sao?”
Mộ Dung Dịch cũng trừng nàng, nói: “Ngươi cái đồ tiểu điêu phụ! Ta quay về sẽ viết hưu thư!”
“Viết viết viết! Không viết thì ngươi chính là một tên bại hoại!” Thẩm Lưu lập tức nhảy qua lan can màu đỏ, vung cây roi về phía Mộ Dung Dịch đã đứng ở bên ngoài lương đình.
Mộ Dung Dịch cũng không tránh nữa, chàng trực tiếp tiến lên trước bắt lấy cây roi trong tay Thẩm Lưu, lại kéo nàng đến bên cạnh mình, dễ dàng bắt được cổ tay của nàng.
“Ngươi buông ra!” Thẩm Lưu trừng chàng.
“Ta không buông!” Mộ Dung Dịch trừng lại nàng.
Mộ Dung Dịch giữ chặt hai tay của Thẩm Lưu vòng ra phía sau người nàng, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Khước, nói: “Tam muội, mượn hoa phòng nhà muội dùng một lát, lát nữa chúng ta sẽ quay lại!”
“Được.” Thẩm Khước có chút bất đắc dĩ gật đầu.
Lương đình và hoa phòng của Trầm Tiêu phủ vốn không xa, Mộ Dung Dịch bắt lấy tay của Thẩm Lưu kéo nàng đi về phía hoa phòng.
Nhìn hai người trúc trắc đi xa, Thẩm Vân thở ra một hơi, nói: “Tam muội, trước đây luôn nghe muội nói nhị tỷ và nhị tỷ phu thường xuyên cãi nhau, hôm nay tỷ coi như được mở mang tầm mắt.”
Ngay cả Yên Đoạt vẫn luôn uống rượu cũng chậm rãi định thần lại, kinh ngạc nói: “Đôi phu thê này thật thú vị….”
Thẩm Khước bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Muội cũng không hiểu tại sao sau khi nhị tỷ xuất giá, tính tình lại càng dữ dội hơn so với trước đây.”
“Không được, không được, muội không yên tâm.” Thẩm Khước đứng dậy, “Muội qua đó xem hai người họ, không lại tiếp tục đánh nhau thì hỏng.”
Nàng nhìn nhìn Yên Đoạt ở một bên, lại nhìn nhìn Thẩm Vân, có chút khó xử, không thể để hai người họ đơn độc ở lại đây, vì vậy liền nói: “Vân tỷ tỷ, muội và tỷ cùng nhau đi đi, nếu như hai người họ lại tiếp tục đánh nhau, muội sợ một mình muội không khuyên ngăn nổi.”
“Hai chúng ta cùng đi xem xem.” Thẩm Vân đứng dậy, kéo lấy tay của Thẩm Khước. Nàng cười khẽ, sao lại không hiểu lo lắng của Thẩm Khước.
Yên Đoạt lại uống thêm một ngụm rượu, nói: “Hai người đi đi, ta ở đây đợi Thẩm Hưu!”
Hai người Thẩm Khước và Thẩm Vân níu tay nhau đi đến hoa phòng, vừa đến gần, liền nghe thấy Thẩm Lưu tràn đầy mùi thuốc súng nói: “Đáng đời!”
Thẩm Khước và Thẩm Vân liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ giương mắt nhìn, ở giữa những cành hoa tươi tốt, nhìn thấy Mộ Dung Dịch ngồi trên ghế, Thẩm Lưu ở một bên đang bôi thuốc cho chàng.
“Nàng có thể nhẹ chút hay không?” Mộ Dung Dịch không tốt lành nói.
Thẩm Lưu vỗ một phát vào vết thương trên cổ tay của Mộ Dung Dịch, khiến chàng đau đến nhe răng nhếch miệng. Mộ Dung Dịch đang muốn mở miệng chửi mắng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, chàng lại bắt đầu “ai u”, “ai u” kêu đau.
Nhìn chàng như vậy Thẩm Lưu ngược lại bớt giận đi không ít, nàng khom người một lần nữa, đem bột thuốc cẩn thận rắc vào trên vết thương của Mộ Dung Dịch. Nói: “Nếu như ngươi dám để Thu cô nương kia bước vào cửa, ta liền đi tìm tiểu quan*.”
(*: Chỉ kỹ nam thời xưa =)))
Mộ Dung Dịch trừng mắt nhìn nàng, nói: “Nàng dám!”
Thẩm Lưu hừ lạnh, nói: “Vì sao ta không dám? Dựa vào cái gì ngươi có thể tuỳ tiện nạp thiếp, ta thì không thể đi tìm tiểu quan? Ngươi quản được chắc!”
“Nàng nàng nàng, nàng nói những lời gì vậy? Nương tử nhà ai cũng không giống nàng không hiểu quy củ như vậy, sao ta lại lấy nàng chứ!” Bàn tay chỉ vào Thẩm Lưu của Mộ Dung Dịch đều đang phát run.
“Hừ!” Thẩm Lưu hừ lạnh, không tốt lành nói: “Ta không cầm dao ép ngươi cưới ta, ngươi không vừa ý với ta, ta cũng đâu có vừa ý với ngươi? Vừa nãy không biết là ai nói hôm nay quay về sẽ viết hưu thư. Ngươi nói lời giữ lời! Quay về liền viết! Nếu không viết đừng trách ta coi thường ngươi!”
Mộ Dung Dịch tức đến khó thở, hai người đều trầm mặc không nói chuyện.
Bên ngoài hoa phòng, Thẩm Vân kéo kéo tay của Thẩm Khước, ra hiệu bọn họ nên vào đó khuyên một chút, Thẩm Khước chậm rãi lắc đầu, không biết vì sao nàng mơ hồ cảm thấy hai người này căn bản không cần đến sự khuyên bảo của người ngoài.
Qua một lát, Mộ Dung Dịch đột nhiên than một tiếng, nói: “Không phải ta muốn nạp thiếp, là mẫu thân bắt buộc ta phải nạp. Nàng không được mẫu thân yêu thích, chẳng lẽ còn trách ta hay sao? Hừ, ta cũng không phải không ở trước mặt mẫu thân nói tốt cho nàng.”
Thẩm Lưu đứng ở một bên không nói một tiếng.
Mộ Dung Dịch lặng lẽ nhìn sắc mặt của nàng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, trước đó ta đã nói với mẫu thân, không lấy Thu cô nương kia, như vậy nàng vừa ý rồi chứ?”
Sắc mặt của Thẩm Lưu có chút dịu xuống, nhưng khẩu khí như cũ vẫn khó chịu nói: “Mẫu thân bảo ngươi lấy, ngươi nói không lấy thì không lấy sao? Ta thế nào cũng không tin, cho dù hôm nay không lấy Thu cô nương, ngày mai còn có Xuân cô nương, Hạ cô nương, Đông cô nương!”
“Aiya, đừng làm loạn nữa có được không. Nếu như nàng đối tốt với ta, ai ta cũng không lấy. Mẫu thân cũng bị nàng làm tức chết, cố ý tức giận với nàng thôi.” Mộ Dung Dịch nói.
Thẩm Lưu lại không nói gì nữa.
Lần này Mộ Dung Dịch thoải mái nhìn sắc mặt của Thẩm Lưu, sau đó đem ánh mắt rơi xuống vết thương trên cổ tay của mình, nói: “Ta ở trong nhà nói tốt cho nàng, nàng thì tốt rồi, vừa gặp mặt đã vung roi vào ta.”
Thẩm Lưu khó chịu nói: “Ai bảo ngươi không tránh đi, hơn nữa, ta cũng không dùng lực quá lớn, chỉ là vết thương có chút nặng thôi, đã bôi thuốc cho ngươi rồi, ngươi còn nhiều chuyện!”
Mộ Dung Dịch nói: “Được được được, đều là do ta tay chân vụng về không tránh đi. Nhưng ta đã bị nàng đánh rồi, có phải nàng sẽ bồi thường cho ta không?”
Thần sắc của Thẩm Lưu hoàn toàn dịu xuống, nàng nói: “Ngươi muốn đền bù cái gì?”
Mộ Dung Dịch nghiêng mắt nhìn chậu mẫu đơn ở bên cạnh, nói: “Có thể hôn ta một cái không?”
“Nằm mơ!” Thẩm Lưu trừng chàng.
“Uy! Ta thật sự tức giận đó!” Mộ Dung Dịch cố ý nói bằng giọng tức giận.
“Thật phiền phức, giống y trẻ con còn cần dỗ!” Thẩm Lưu không kiên nhẫn xích đến gần, hôn một cái ở trên mặt Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch nhịn cười, giả vờ bất mãn nói: “Thật qua loa.”
“Ngươi đừng được voi đòi tiên!” Thẩm Lưu lại cáu.
Mộ Dung Dịch đột nhiên đứng lên, mạnh mẽ kéo Thẩm Lưu vào trong lòng, giữ chặt hai tay đồng thời hôn xuống đôi môi của nàng.
Thẩm Vân và Thẩm Khước ở bên ngoài hoa phòng đều ngây ngẩn cả người, vẫn là Thẩm Khước phản ứng lại trước, nàng kéo Thẩm Vân nhanh chóng rời khỏi đó.
Hai người đi xa rồi, mới thả chậm cước bộ.
Thẩm Khước chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm: “Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe! Tội lỗi, tội lỗi! Hôm nay phạm tội lớn rồi!”
Thẩm Vân cổ quái nhìn nàng một cái, nói: “A Khước, bình thường muội và Trầm Tiêu Quân cũng như vậy sao?”
“A?” Thẩm Khước sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
Mặt của Thẩm Vân thoắt cái đỏ lên, nàng vậy mới phản ứng được bản thân đã hỏi một vấn đề không nên hỏi. Nàng vội nói: “Có lẽ ca ca đã đến rồi, chúng ta nhanh đến đó thôi.”
“Vâng vâng.” Thẩm Khước gật đầu liên tục, đem một màn kia ném ra khỏi đầu, nắm tay Thẩm Vân cùng nhau quay về lương đình.
Thẩm Hưu quả nhiên đã đến, đang vừa nói chuyện vừa uống rượu với Yên Đoạt.
“Sao giờ hai người mới quay lại? Hai người kia không đánh nhau chứ? Sao không đến đây cùng nhau?” Yên Đoạt hỏi.
Thẩm Vân thần thái tự nhiên nói: “Bọn ta đi qua đó không nghe thấy thanh âm đánh nhau gì nên quay lại đây luôn.”
“Ồ.” Yên Đoạt tuỳ ý đáp một tiếng.
Thẩm Hưu “ý” một tiếng, nhìn chăm chú vào mặt của Thẩm Khước, nói: “Sao mặt của hai người các muội lại đỏ thế?”
Thẩm Khước nhìn vào mắt của Thẩm Hưu, nghiêm túc nói: “Bởi vì thời tiết nóng đó!”
Thẩm Vân ở bên cạnh cũng bình tĩnh lại, nàng gật đầu cười, nói: “Đúng nha, sắp đến tháng mười hai rồi, còn nóng như vậy.”
Thẩm Khước vội vàng chuyển chủ đề, nói: “Lúc muội vừa quay về Ngạc Nam còn nghĩ trải qua mùa hè là tốt rồi, nhưng không ngờ Ngạc Nam vậy mà không có khái niệm bốn mùa, một năm mười hai tháng lại đều là mùa hè.”
Thẩm Vân che miệng cười nói: “Làm gì có như muội nói, vào tháng sáu nóng hơn rất nhiều so với bây giờ, có điều ta lại rất muốn đến Túc Bắc mà muội luôn nhắc đến xem xem.”
“Túc Bắc rất đẹp nha, tuyết trắng xoá, kéo dài ngàn dặm, tuyết dưới ánh mặt trời đều có màu sắc, cực kỳ đẹp!” Thẩm Khước híp mắt giới thiệu một số thứ ở Túc Bắc cho bọn họ nghe, gần như đã quên béng đi một màn vừa mới nhìn thấy kia.
Nhưng, có vài thứ đã thấy thì chính là đã thấy, há có thể dễ dàng quên đi như vậy.
“Uy, cái này cho muội, ta đã chuẩn bị rất lâu.” Thẩm Hưu đưa một cái hộp nhỏ cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước mở ra, nhìn thấy bên trong là vài con cá nhỏ đầy màu sắc, vô cùng sống động. Nhìn kỹ một chút, lại là điêu khắc mà thành!
“Ca ca, đây là huynh làm sao?” Thẩm Khước kinh ngạc hỏi, nàng không ngờ tới Thẩm Hưu xưa nay vốn luôn cẩu thả sẽ làm thứ này.
“Đồ để tặng muội, lẽ nào lại đến chợ mua hay sao!” Thẩm Hưu vươn tay về phía nàng, “Lễ vật của ta đâu?”
Thẩm Khước liền đem một đôi giày tự mình làm đưa cho Thẩm Hưu, nói: “Nè, do muội tự tay làm đó.”
Thẩm Hưu ôm lấy đôi giày, cao hứng nói: “Hắc hắc, đồ muội muội nhà ta thêu thật đẹp! Cây cỏ này thêu trông rất sống động nha!”
“Ca ca, đó là cây trúc….”
Hà thị đích thân đến phòng bếp nấu mì trường thọ, khuôn mặt tràn ngập ý cười tự tay bưng đến cho Thẩm Hưu. Nhưng không ngờ phòng trống không, biết được Thẩm Hưu đã sớm ra cửa, bà liền ngồi đó đợi chàng về nhà.
Mì trường thọ đã nguội, bà liền đi hâm nóng lại. Mì trường thọ hâm qua vài lần, cuối cùng dính lại với nhau, không ra hình dạng gì. Bà lại đi nấu thêm một chén, tiếp tục đợi ở trong phòng của Thẩm Hưu, cho đến khi chén mì trường thọ thứ hai cũng dính thành một đống. Bà lại nấu thêm một chén nữa.
Lặp đi lặp lại.
Trong phòng càng ngày càng tối, con ngươi của Hà thị cũng theo đó tối dần. Bà ngồi trong bóng tối, đột nhiên già nua đi rất nhiều.
Mà cái gọi là yến tiệc sinh thần kia, cũng bởi vì không thấy bóng dáng của Thẩm Hưu mà chỉ qua loa cho xong chuyện.
Mãi đến khi trời tối, Thẩm Vân và Thẩm Lưu mới rời khỏi Trầm Tiêu phủ, Thẩm Lưu đi cùng Mộ Dung Dịch, cực kỳ yên tâm. Mà Thẩm Vân được Thẩm Khước sai Ngư Đồng đích thân đưa đến cửa Thẩm gia. Còn Thẩm Hưu căn bản không muốn về nhà, chàng và Yên Đoạt kéo nhau đi uống rượu ở quán rượu thường uống.
Thẩm Khước chải đầu rửa mặt xong thì vượt qua Thích Giác trèo lên giường.
Đợi Thích Giác tắt đèn xong, Thẩm Khước mở to mắt nửa ngày không nhắm lại. Sau cùng, nàng nghiêng người, nhìn sườn mặt yên tĩnh của Thích Giác, nói: “Tiên sinh, người ngủ chưa?”
“Chưa,” Thích Giác không mở mắt, “Sao vậy, ngủ không được sao?”
Thẩm Khước chớp chớp mắt, hỏi: “Tiên sinh, có phải người không thích con không?”
Thích Giác đột nhiên mở mắt, nghiêng mặt nhìn nàng, kì quái hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Thẩm Khước cảm thấy con ngươi của Thích Giác thật sự rất đẹp, ở trong bóng đêm cũng chói mắt như vậy.
Nàng cắn cắn môi, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thích Giác, nói: “Tiên sinh, trước giờ người chưa từng hôn con. Vì vậy nhất định là không thích con rồi!”