Đến khi Thích Giác đi đến cửa, Thẩm Khước mới phản ứng lại, nàng nhìn bóng lưng dần dần đi xa của Thích Giác, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ bất an khó nói. Nàng hỏi: “Tiên sinh, khi nào thì người trở về?”
“Không trở về nữa.” Thích Giác đẩy cửa ra, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng.
“Không được!” Thẩm Khước hô lớn một tiếng liền chạy về phía Thích Giác.
Lục Nghị và Hồng Nê rũ mắt đứng ở bên ngoài, mỗi buổi sáng hai người họ đều đứng bên ngoài chờ, chỉ đợi Thẩm Khước gọi một tiếng, sẽ tiến vào hầu hạ. Mà Ngư Đồng cũng đứng ở một bên, hình như có chuyện gì cần tìm Thích Giác, đứng đợi ở đó. Trước đây nếu như có chuyện tìm Thích Giác, Ngư Đồng sẽ tuỳ ý tiến vào, nhưng bây giờ Thẩm Khước đã dọn vào đây, cho dù có chuyện gì lớn, chưa đợi được Thẩm Khước gọi người vào hầu hạ, Ngư Đồng cũng sẽ không làm phiền đến Thích Giác.
Tiếng hô của Thẩm Khước khiến Lục Nghị, Hồng Nê còn có Ngư Đồng đều tò mò nhìn qua. Ở cửa tử viện, Niếp Tuyết đang bưng một chiếc hộp đến, cũng ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Khước.
Thẩm Khước đuổi theo Thích Giác ra đến cửa, cảm nhận được ánh mắt của vài người ở bên ngoài, nàng kéo ống tay áo của Thích Giác, nhỏ giọng, gần như cầu xin mà nói: “Tiên sinh, chúng ta quay về phòng đi.”
Nàng túm lấy tay áo của Thích Giác, ra sức kéo chàng quay về phòng. Nhưng nàng chỉ là một nữ hài tử mới lớn thì làm sao có thể kéo Thích Giác đi được? Thích Giác nghiêng đầu rũ mắt nhìn thoáng qua nàng, có chút bất đắc dĩ, đành phải tuỳ ý để nàng kéo đi.
Thẩm Khước đẩy Thích Giác vào trong phòng, sau đó lại quay người đóng cửa lại, vẫn không yên tâm, cuối cùng còn cài cả chốt cửa.
Lúc này nàng mới quay người dựa lưng vào cửa, nhìn Thích Giác.
“Ta đi rồi, con sẽ không cần phải phí tâm tư trốn tránh nữa.” Thích Giác nói.
Thẩm Khước nghĩ nghĩ, cố gắng chuyển đề tài, nói: “Nhưng tiên sinh người đã nói hôm nay muốn dẫn con đi cưỡi ngựa bắn tên rồi a.”
Thích Giác thở dài một tiếng, nói: “Là con nói không đi.”
“Đi đi đi, con đi!” Thẩm Khước bước qua, kéo lấy tay Thích Giác, khẽ lắc nhẹ, nói: “Tiên sinh, con sai rồi, con, con sẽ không bao giờ trốn tránh người nữa….”
Thích Giác cúi đầu, chàng nhìn khuôn mặt tràn đầy ý lấy lòng của Thẩm Khước, có chút không đành lòng. Nhưng vừa nghĩ tới tiểu nha đầu này phòng bị mình như thế, trong lòng Thích Giác liền cảm thấy hụt hẫng, đứa trẻ một tay chàng nuôi lớn vậy mà phòng bị chàng như thế, vậy mà cho rằng chàng sẽ thương tổn nàng.
Thích Giác có chút thất vọng.
Thẩm Khước cẩn thận nhìn biểu tình của Thích Giác, biết chàng vẫn chưa hết giận, thậm chí sắc mặt so với vừa nãy còn xấu hơn. Nàng liền nhích lại gần, sau đó duỗi hai tay ôm lấy thắt lưng của Thích Giác, dán mặt vào ngực chàng, ngẩng mặt nói: “Tiên sinh, A Khước chỉ là….chỉ là cảm thấy nam nữ khác biệt, cả ngày dính lấy tiên sinh có chút kỳ cục….”
Thích Giác bật cười, hỏi: “Vậy bây giờ con ôm ta như vậy không cảm thấy kỳ cục nữa?”
Thân thể Thẩm Khước khẽ cứng đờ, nàng có chút do dự, nhưng bàn tay đang ôm Thích Giác của nàng vẫn không thả ra. Nàng nói: “Con không biết, con chỉ biết…..con không muốn người đi….”
Thích Giác cũng không trả lời, cứ như vậy nhìn nàng.
Thẩm Khước tì cằm vào trước ngựa Thích Giác, nàng hít hít mũi, ngửi thấy mùi thảo dược đặc biệt kia trên người chàng.
Ngày trước vào những lúc như thế này Thích Giác đều sẽ ôm lấy nàng, nhưng hiện tại chàng lại buông thõng hai tay, thậm chí một câu cũng không nói. Trầm mặc của chàng khiến trong lòng Thẩm Khước càng bất an hơn.
Loại bất an này theo sự trôi qua của thời gian càng ngày càng lớn. Nàng rất muốn giống như ngày thường nói thêm vài câu ngọt ngào làm nũng, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ kiêu ngạo vô danh. Nàng thả bàn tay đang ôm Thích Giác ra, lùi về phía sau hai bước.
Thẩm Khước nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng, nói: “Được được được, người đi đi! Đi đi! Ai thèm quan tâm người có đi hay không!”
Đừng đi, đừng đi, dỗ con một lát thôi, một lát thôi là được.
“Được.” Thích Giác vậy mà thật sự đẩy nàng ra, đi thẳng ra ngoài.
“Ngươi đứng lại!” Thẩm Khước quýnh lên, ngay cả tiên sinh cũng không gọi nữa. Nàng dậm dậm chân, đuổi theo giữ chặt tay áo của Thích Giác, phồng quai hàm thở phì phì nói: “Con phạm lỗi thì người phạt con là được rồi, cùng lắm thì người đánh roi vào tay con cũng được! Chưa gì một lời bất hoà đã muốn đi, còn không thèm nói đạo lý!”
Thích Giác bị nàng chọc cười.
Chàng quay lại, nhìn đôi mắt ướt át của Thẩm Khước.
Thẩm Khước hít hít mũi, nàng cúi đầu trốn tránh ánh mắt của Thích Giác, bắt đầu thấp giọng khóc nói: “Được rồi, là con không nói đạo lý, là con nháo loạn bừa bãi. Tiên sinh đừng tức giận nữa. Con….con cũng không biết gần đây bị làm sao nữa, trong đầu luôn xuất hiện một vài hình vẽ lung tung. Trước đây học cái gì, đều là tiên sinh tay cầm tay mà dạy. Nhưng….nhưng tiên sinh, bây giờ lúc người ôm con con liền không thể nào tĩnh tâm để làm việc được nữa…”
Thanh âm của Thẩm Khước càng ngày càng nhỏ, nàng cúi đầu, hai bàn tay nhỏ vốn túm lấy góc áo. Nhưng tay trái không tự giác được mà xoa xoa vào mu bàn tay phải, sau đó chà xát vết sẹo không bằng phẳng trên đó.
Những vết sẹo đó đã rất mờ, màu sắc gần như giống với làn da ban đầu của nàng, nhưng lúc sờ lên vẫn có thể cảm giác được vết sẹo thô ráp ấy.
Nghe những lời nói thật lòng của tiểu cô nương, lại nhìn thấy động tác của nàng, Thích Giác làm sao tức giận được nữa.
“Đừng khóc, ta biết rồi.” Thích Giác bước đến.
Chàng vươn tay, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt trên khoé mắt của nàng.
Hôm đó, Trầm Tiêu phủ đón tiếp rất nhiều thợ thủ công đến.
Thích Giác dẫn Thẩm Khước đến thư phòng bên trong rừng trúc luyện chữ, dặn dò nàng thợ thủ công trên phủ rất hỗn tạp đừng tuỳ tiện chạy đến đó, buổi trưa sai nha hoàn đem cơm đến cho nàng. Còn nói đến tối Thích Giác sẽ đến đón nàng.
Mà Thích Giác, nguyên một ngày cũng không ở bên cạnh bồi nàng.
Thẩm Khước viết rất nhiều chữ, nhưng viết rồi viết cuối cùng lại viết sai chữ. Nàng lắc lắc đầu, cố gắng khiến bản thân tĩnh tâm lại. Nàng ngẩng đầu, đối diện chính là cửa sổ to lớn của gian phòng bên cạnh, bình thường chỉ cần nàng vừa ngẩng đầu là sẽ nhìn thấy Thích Giác. Nhưng bây giờ gian phòng đối diện trống không, Thích Giác không có ở đó.
Trước đây Thích Giác vì muốn tạm thời giấu giếm Thẩm Khước, liền đem kệ sách dựa sát vào trên vách tường đối diện. Bây giờ kệ sách đã thay đổi vị trí, trên bức tường đối diện treo rất nhiều bức hoạ của Thẩm Khước. Xuyên qua cửa sổ, Thẩm Khước nhìn thấy chính mình trên những bức hoạ được treo lên ở đó, nàng trên bức hoạ đang ngọt ngào cười rộ lên, tựa như không biết ưu sầu.
Nàng cũng không nhịn được mà cong cong khoé miệng.
Đến tận khi trời tối, Thích Giác mới đến đón Thẩm Khước.
Thẩm Khước theo chàng trở về phòng ngủ, cả người ngây ngốc ở đó.
Phòng ngủ vốn dĩ là nơi trống vắng đã trở nên nhỏ đi rất nhiều, bể cá bằng sứ đặt ở chính giữa phòng đã bị đem đi, còn có bồn hoa thật lớn bên cửa sổ, cùng với tủ thấp cũng bị chuyển ra ngoài.
Rõ ràng đã chuyển đi rất nhiều đồ vật, trái lại sao lại cảm thấy nhỏ đi chứ?
Thẩm Khước nghi hoặc đi vào bên trong, kinh ngạc phát hiện hoá ra là chiếc giường đã được dời lên phía trước một khoảng cách không ngắn, bên cạnh giường là một tấm bình phong thuỷ mặc. Nàng vòng qua bình phong, kinh ngạc nhìn thấy một cánh cửa.
Thích Giác đi bên cạnh thay nàng đẩy cửa ra, lộ ra khung cảnh một căn phòng nhỏ ở bên trong.
Chiếc rèm châu rủ xuống đằng sau cửa, khi cửa bị đẩy vào bên trong, phát ra thanh âm thanh thuý dễ nghe.
Một chiếc giường tựa sát vào bức tường ở bên trong, cửa sổ bên cạnh giống như vừa mới được tạc xong. Bàn trang điểm bạch ngọc của nàng, tủ đồ bằng gỗ đàn hương còn có vài đồ vật khác đều được đặt ở một bên.
“Thời gian gấp gáp, chỉ có thể làm thành như vậy. Qua vài ngày sẽ mở thêm một tử viện rộng rãi nữa. Gần đây, buổi tối con ngủ ở bên trong, ta sẽ ở bên ngoài. Cũng cách con không xa, nếu như nằm mơ thấy ác mộng, có chuyện thì cứ gọi ta một tiếng là được. Nếu lười nói chuyện, cứ đá đá vào tường, ta ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy. Nếu như không yên tâm thì trước khi ngủ chốt cửa lại.” Thích Giác cúi đầu, đứng ở sau cửa, nghiêm túc thử nghiệm then cửa có dùng được hay không.
Nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của Thích Giác, Thẩm Khước bỗng nhiên nói không nên lời tư vị trong lòng là gì.
Nàng chỉ chậm rãi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi, biết rồi….”
Ban đêm, Thẩm Khước một mình nằm ở trên giường. Nàng chớp mắt, nhìn căn phòng trống rỗng làm sao cũng không ngủ được. Không biết đã qua bao lâu, nàng đột nhiên đứng dậy xỏ giày vào.
Nàng vén rèm lên, mở cửa ra.
Thích Giác vậy mà vẫn chưa đi ngủ, đang ngồi trước giá nến, nhíu mày nhìn thư tín.
“Tiên sinh.” Thẩm Khước đứng ở cửa gọi chàng.
“Sao vậy, không ngủ được?” Thích Giác đặt thư tín xuống, giương mắt nhìn nàng.
Thẩm Khước nói: “Con đến nhìn tiên sinh có ở đây không, biết tiên sinh ở đây là tốt rồi, vậy con quay về ngủ đây.”
“Ân, ngủ sớm một chút.” Thích Giác nói.
Thẩm Khước quay người đi vào bên trong, lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Thích Giác, Thích Giác đã thu hồi ánh mắt tiếp tục nhíu mày nhìn thư.
Thẩm Khước một lần nữa nằm xuống giường, lại không biết đã trôi qua bao lâu, nàng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của Thích Giác ở bên ngoài, hình như chàng đã thổi tắt nến, lên giường. Thẩm Khước nhìn thoáng qua cánh cửa đã bị mình khoá, sau đó liền đứng dậy xuống giường đi đến trước cửa mở khoá ra. Lúc này mới lên giường nằm xuống lần nữa.
Trong phòng im ắng không có một chút âm thanh nào.
Bàn chân nhỏ nhắn của Thẩm Khước từ trong chăn trượt ra ngoài, nàng đá đá vào vách tường, nói: “Tiên sinh, người ngủ chưa?”
“Chưa.” Thanh âm của Thích Giác bị ngăn trở bởi vách tường, lúc truyền tới mang theo chút cảm giác mới lạ. Thẩm Khước không thích loại thanh âm xa cách này.
“Tiên sinh, con không ngủ được.” Thẩm Khước nói.
Đầu bên kia yên tĩnh một lát, Thích Giác bỗng nhiên nói: “Đem thi thư sao chép ngày hôm nay học thuộc một lần là ngủ được thôi, ngày mai đỡ phải chép sai nữa.”
“Gạt người.” Thẩm Khước lẩm bẩm một tiếng, nàng quay người, hướng mặt vào vách tường, cả người cuộn thành một cục, cố gắng ép buộc bản thân đi ngủ.
Đến nửa đêm, Thẩm Khước đột nhiên cứ kêu: “Tiên sinh, tiên sinh!”
“Ân, làm sao vậy?” Thích Giác vốn chưa ngủ say, Thẩm Khước vừa kêu, chàng đã tỉnh ngay lập tức. Qua một lát cũng không nghe thấy tiếng trả lời ở bên trong, Thích Giác mơ hồ đoán được nàng gặp phải ác mộng. Chàng có chút không yên tâm, liền ngồi dậy xuống giường, đi đến sau bình phong thuỷ mặc.
Chàng vươn tay đẩy đẩy cửa, vậy mà thật sự đẩy ra được, thanh âm rèm châu liền theo đó vang lên.
Thích Giác vội vàng duỗi tay, giữ chặt rèm châu đang lay động kia, khiến cho nó không lắc lư nữa, lúc này mới cẩn thận thả tay ra, sau đó bước nhanh đến bên giường.
Thẩm Khước đang ngủ, không biết nằm mơ thấy cái gì mà lông mày gắt gao nhíu lại.
“Tiên sinh….” Thẩm Khước vươn tay nắm bừa, trong chốc lát đã nắm trúng cổ tay của Thích Giác đang đứng bên cạnh giường, lông mày đang gắt gao nhíu lại của nàng liền giãn ra từng chút một.
“Hiện tại, hoá ra người ở đây a….” Thẩm Khước ở trong mơ nói một câu như vậy.
Thích Giác sửng sốt, chàng muốn rút tay ra, lại phát hiện tiểu cô nương mặc dù đã ngủ rồi, nhưng khí lực ôm cánh tay của chàng lại không nhỏ. Thích Giác có chút lo lắng sẽ làm nàng giật mình tỉnh giấc, nhất thời không biết có nên rút tay ra hay không.
Nhìn Thẩm Khước mang theo nụ cười vào giấc ngủ, Thích Giác nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, cứ để nàng ôm lấy cánh tay mình.
Tuỳ ý để nàng ôm cả một đêm.
Cho đến khi trời sắp sáng, Thích Giác nhìn thấy mi tâm của Thẩm Khước khẽ nhíu lại, biết nàng sắp tỉnh, lúc này chàng mới cẩn thận rút tay ra.
Lúc Thích Giác rời đi còn cẩn thận giữ lấy rèm châu, tránh để nó phát ra âm thanh.
Chàng cảm thấy, vẫn là đem mấy cái rèm châu này tháo ra thì tốt hơn.