“Đa tạ biểu ca quan tâm.” Tiêu Như Tranh dịu dàng cúi đầu, không nhiều lời nữa. Nhìn vào yếu đuối khiến người thương tiếc, lại không mất đi dịu dàng và đoan trang của nữ tử.
Dùng xong bữa sáng, Thích Giác lấy cớ cửa hàng có việc không đích thân đi tiễn Tiêu Như Tranh, ngược lại để Thẩm Khước tiễn nàng.
Thẩm Khước tiễn Tiêu Như Tranh đến cửa viện, cười nói một tiếng: “Đi thong thả.”
Bước chân bước lên xe ngựa của Tiêu Như Tranh khẽ dừng lại, nàng xoay người, đi đến trước mặt Thẩm Khước, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “A Khước, kỳ thật ta thấy ngươi rất đáng thương, càng thấy đáng thương cho biểu ca.”
Không đợi Thẩm Khước đáp lời, Tiêu Như Tranh tiếp tục nói: “Người luôn phải biết thoả mãn, mạng của ngươi, hết thảy của ngươi đều là biểu ca cho, ngươi cần gì phải dùng tình thân và trách nhiệm ra sức ép buộc chàng? Trở thành vướng víu và trói buộc của chàng? Ngươi biết hiện giờ ngươi giống cái gì không? Tựa như đứa bé ồn ào không cho phép phụ thân mình tục huyền*.”
(*: Lấy vợ kế.)
“Mà càng nực cười hơn là ——trong thế giới của ngươi có phải chỉ có một mình biểu ca không? Trong lòng ngươi chàng rốt cuộc là cái gì? Người thân duy nhất của ngươi? Hay là mái chèo cứu mạng ngươi, thần chỉ* của cuộc sống?”
(*: Thần của trời và đất.)
Tiêu Như Tranh chậm rãi lui về phía sau, động tác ưu nhã nhấc váy bước lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi rời đi, nàng ngồi trong xe ngựa ánh mắt bình tĩnh. Tiêu Như Tranh đối với chuyện bản thân nàng làm hôm nay vốn không hối hận, nàng là nữ thương hộ, nữ thương hộ toàn thân có mùi tiền, hiện giờ đã mất cả cha lẫn mẹ, số phận bị người xem thường. Cho nên nàng càng không thể xem thường chính mình, chuyện gì cũng phải thử một lần, tranh một lần, vạn nhất thành công thì sao?
“Cô nương, người làm sao vậy? Biểu tiểu thư vừa mới nói gì với người sao?” Lục Nghị tiến lên kéo Thẩm Khước, nàng cảm thấy sắc mặt của Thẩm Khước có chút không thích hợp.
“Không sao, ngươi đi về trước đi, không cần đi theo ta.” Thẩm Khước đẩy tay Lục Nghị ra, một mình trở về phủ.
Lục Nghị nhìn xe ngựa dần dần đi xa của Tiêu Như Tranh, dậm dậm chân, trong lòng nghĩ biểu tiểu thư không có ý tốt này nhất định đã nói gì đó khó nghe với Thẩm Khước!
Thảm thực vật ở Trầm Tiêu phủ rất tươi tốt, tựa như mỗi một chỗ đều có thể nhìn thấy màu xanh lục. Sau trận mưa lớn, cỏ xanh trong cả tử viện cực kỳ tươi mới.
Thẩm Khước vòng qua hồ cá chép, xuyên qua cửa nhỏ hoa mai, đi vào “Thư Các”.
Cửa gỗ “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra, bên trong phòng giống như một khoảng trời an tĩnh khác. Bốn kệ sách cao lớn đựng đầy thư tịch, chiếm cứ một khoảng giữa phòng, mùi thơm của sách thấm đẫm cả gian phòng.
Thẩm Khước xuyên qua kệ sách chạm trổ, cứ đi vào bên trong, tận cùng bên trong đặt một ngọc án dài màu trắng, trên bàn chồng chất thư tịch và thư tín. Thích Giác ngồi dựa vào tường, hai đôi chân dài một ngang một dọc, tùy ý sải ra. Chàng không vấn tóc, tóc đen như mực tùy ý rơi ở sau lưng, lại có một nhúm tóc theo động tác cúi đầu rũ mắt của chàng, xẹt qua vạt trước của gấm bào thêu ám văn Trầm Tiêu trước ngực chàng.
Thẩm Khước liền đứng đó lẳng lặng nhìn Thích Giác, nhìn ngón tay thon dài của chàng mở thư ra, lại thấy ấn đường của chàng khẽ nhăn lại, hai mắt từ trước đến nay luôn bình tĩnh xẹt qua chút tối tăm.
“Đứng ngốc ở đó làm gì.” Thích Giác ôn nhu mở miệng, nhưng lại không ngẩng đầu.
Thẩm Khước liền bước đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Thích Giác. Nàng nghiêng đầu, nhìn sườn mặt chuyên chú của chàng, khoé miệng liền nhịn không được khẽ giương lên một độ cong nhỏ.
“Sao lại đến đây? Muốn tìm thư?” Cuối cùng Thích Giác cũng giương mắt lên từ trong bức thư, nghiêng mắt nhìn Thẩm Khước. Sau đó bất động thanh sắc úp ngược lại thư trong tay xuống trên ngọc án.
Thẩm Khước chớp chớp mắt, nói: “Tiên sinh, con không thể xem sao?”
Thích Giác hơi hơi nhíu mày, hỏi: “Cái gì? Thư sao?”
Thẩm Khước liền nhẹ nhàng gật đầu.
Thích Giác không nói gì, trực tiếp cầm bức thư trên ngọc án đưa cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước đón lấy, cẩn thận xem, thấy trên đó dùng nhiều màu sắc viết ra rất rất nhiều cái tên, phía dưới tên lại có vài ký hiệu hoặc hình vuông hoặc hình tròn hoặc tam giác. Lại còn có một vài đường nối liền những cái tên không giống nhau. Ấn đường của Thẩm Khước liền nhăn lại từng chút một.
Thích Giác mỉm cười duỗi tay, vuốt phẳng ấn đường đang nhắn lại của Thẩm Khước, nói: “Những người này đều là quan viên của Đại Thích, những màu sắc không giống nhau đó đại biểu việc bọn họ ủng hộ cho vị hoàng tử nào. Mà những ký hiệu và đường nối liền đó đại biểu quan hệ nhân thân giữa bọn họ.”
“Ồ.” Thẩm Khước gật gật đầu, thả bức thư xuống.
Thẩm Khước nghiêng đầu, thấy Thích Giác đã cầm một cuốn sổ sách khác lên xem. Nàng liền hỏi: “Tiên sinh, người có thể dạy con xem sổ sách không?”
“Sao lại muốn học cái này?” Thích Giác không giương mắt, chàng cầm lấy bút đỏ trên ngọc án, ở mỗi một trang làm một ký hiệu.
“Ừm, nhàn rỗi không có việc gì nên học để giết thời gian. Con không làm ồn đến tiên sinh nữa, lát nữa con đi tìm Vương quản gia dạy con.” Thẩm Khước nói.
Thích Giác bỗng nhiên cười khẽ, nói: “Nàng xác định người khác dạy nàng nàng có thể học được?”
Thẩm Khước không lên tiếng.
Thích Giác ngiêng người, sau đó ôm Thẩm Khước vào trong ngực, hai cánh tay khoanh tròn nàng lại, sau đó một tay cầm sổ sách, một tay chỉ vào giảng giải cho nàng.
“Đã hiểu chưa?” Thích Giác dời mắt từ trên sổ sách về phía Thẩm Khước, lại thấy đôi mắt mênh mông sương mù của nàng căn bản không nhìn sổ sách, mà là nhìn chàng. Thích Giác liền đặt sổ sách xuống. Chàng nhéo nhéo cằm Thẩm Khước, nói: “Nói đi, Như Tranh rốt cuộc đã nói gì với nàng. Ta còn tưởng rằng A Khước nhà ta sẽ không bị nàng ảnh hưởng, sao ta vừa không có mặt trong chốc lát, nàng đã chứa đầy tâm sự rồi. Hửm?”
Thẩm Khước nhìn vào mắt Thích Giác, nghiêm túc nói: “Tiên sinh, có lẽ nàng nói đúng.”
Sắc mặt của Thích Giác trở nên nghiêm túc, chàng hỏi: “Rốt cuộc nàng ta đã nói gì với nàng?”
Thẩm Khước cắn m.ôi dưới, sau đó ngoan ngoãn chui vào trong lòng Thích Giác, cọ cọ vào ngực chàng, mềm mại nói: “Tiên sinh, A Khước buồn ngủ.…”
“Buồn ngủ? Buồn ngủ cũng không được ngủ.” Thích Giác kéo Thẩm Khước ra, mặc kệ nàng đang nhíu chặt mày, hung hăng vỗ vào trên mông nàng.
Thẩm Khước liền bực bội ngay lập tức, nàng đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với Thích Giác, cả giận nói: “Người dựa vào cái gì đánh con? Cả ngày con không được thế này con không được thế kia! Không phải giảng giải thì chính là đánh người! Người cho rằng con là nữ nhi của người sao!”
Thẩm Khước trắng mặt, dứt khoát xoay người rời đi.
Ánh mắt của Thích Giác không thay đổi, chân trên đất nhẹ nhàng dẫm vào làn váy của Thẩm Khước, Thẩm Khước liền kinh hô một tiếng ngã về phía sau, vừa vặn ngã vào trong lòng Thích Giác.
Thẩm Khước vội vàng đứng dậy, vòng eo lại bị bàn tay to lớn của Thích Giác đè lại. Hai tay Thẩm Khước đẩy Thích Giác ra, ngay lập tức tay của nàng dễ dàng bị Thích Giác chế trụ. Nàng khẽ giãy giụa, liền cảm giác được đau đớn trên cổ tay. Thẩm Khước ngẩn ra, biết Thích Giác đã thật sự tức giận.
Nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều, đỉnh đầu đã có bóng đen rơi xuống.
“Tiên.…” Một đống lời muốn nói nhưng nàng chỉ kịp thốt ra một chữ, đôi môi đã bị Thích Giác phủ lên.
Thẩm Khước ngơ ngẩn nhìn mặt mày gần trong gang tấc mặt của Thích Giác, hai mắt Thích Giác đã nhắm lại, vốn không nhìn thấy cảm xúc trong con ngươi của chàng, điều này khiến Thẩm Khước càng cảm thấy bất an.
Đây không phải lần đầu tiên Thích Giác hôn nàng, nhưng xúc giác ẩm ướt quen thuộc lại xa lạ trên môi vẫn khiến cả người Thẩm Khước mềm nhũn trong nháy mắt. Đến khi giữa đôi môi trơn trượt ấy, đầu lưỡi của Thích Giác dễ dàng cạy răng nàng tiến vào.
Thẩm Khước đột nhiên mở to hai mắt, cùng lúc đó, Thích Giác cũng chậm rãi mở mắt ra, con ngươi trầm tĩnh lẳng lặng nhìn nàng.
Thẩm Khước nhìn thấy trong con ngươi như phác ngọc của Thích Giác phản chiếu quẫn bách và thất thố của mình, nàng còn nhìn thấy một tầng kiên trì ẩn nhẫn dưới đáy mắt Thích Giác. Sau khoảnh khắc thất thần, Thẩm Khước cảm thấy cả người mình đều đang phát run, loại run rẩy này khiến nàng cảm thấy xa lạ mà sợ hãi.
Trên người đột nhiên lạnh lẽo, khiến Thẩm Khước trong nháy mắt hiểu rõ loại run rẩy này đến từ bàn tay của Thích Giác, tay của Thích Giác thăm dò vào y phục của Thẩm Khước, du tẩu mỗi một tấc trên cơ thể mềm mại trắng nõn của nàng.
Mà môi Thích Giác cũng đã rời đi, chậm rãi hôn dọc theo xương quai xanh của Thẩm Khước xuống phía dưới.
Thẩm Khước bỗng nhiên phát hiện bàn tay không chế mình của Thích Giác đã buông ra, nàng không chút nghĩ ngợi, trở tay quăng một cái tát xuống mặt Thích Giác.
Tiếng bàn tay vang lên đặc biệt chói tai trong Thư Các yên tĩnh.
Tay của Thẩm Khước ngừng giữa không trung, cả người nàng đều ngây ngốc. Nàng đã làm gì? Nàng đánh tiên sinh?
Động tác của Thích Giác liền ngừng lại, chàng chậm rãi chuyển mắt nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Thẩm Khước, lành lạnh nói: “Cho nên, nàng cho rằng chuyện hiện giờ ta làm với nàng là chuyện mà một người phụ thân làm với nữ nhi sao? Hử?”
“Chủ thượng ở Thư Các sao?” Là thanh âm của Nhẫn.
“Ừ, tiên sinh bảo ta tìm ngươi có lẽ là vì chuyện của Nã Quảng thành.” Là thanh âm của Ngư Đồng.
Thanh âm của hai người càng ngày càng gần, Thẩm Khước bỗng nhiên phản ứng lại, nàng cúi đầu nhìn, phát hiện váy áo của mình đã sớm rơi đầy trên đất, nàng vươn bàn tay run rẩy, muốn nhặt xiêm y lên, lại phát hiện hai tay của mình đã run đến lợi hại, căn bản không nhặt được.
Thích Giác nhìn nàng, chỉ nhấc tay nhẹ nhàng di chuyển nghiên mực trên ngọc án về một hướng, sàn nhà nơi chàng và Thẩm Khước đang ngồi nháy mắt lật lại, khiến Thích Giác và Thẩm Khước cuốn vào dưới đất. Mà đợi đến khi Ngư Đồng và Nhẫn tiến vào, sau ngọc án đã sớm không còn bóng người.
“Ý? Chủ thượng không có ở đây a.” Nhẫn nói.
Ngư Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Có thể đang ở thư phòng, là ta đã nhớ lầm. Đi thôi, chúng ta qua đó.”
Thẳng đến khi tiếng bước chân của hai người dần dần đi xa, Thẩm Khước mới nhẹ nhàng thở ra.
Phía dưới Thư Các thế nhưng còn có một gian thạch thất, trong thạch thất bố trí đơn giản, một bàn một ghế, một giá một bếp, đều làm từ đá. Nơi này không có thảm, cũng không có sàn nhà, mặt đất chính là mặt đá trơn nhẵn. Sau khi Thẩm Khước rơi xuống vẫn như cũ ngồi trên đùi Thích Giác, nàng ôm ngực, khẽ phát run.
Thích Giác liền cong lưng, nhặt lên chiếc yếm thêu hình lá sen màu xanh nhạt rơi trên mặt đất. Chàng đưa đến, nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Khước, nói: “Bỏ tay ra.”
Thẩm Khước gắt gao ôm ngực, không chịu thả ra.
Thích Giác gần như không do dự cúi đầu cắn cánh môi của Thẩm Khước, Thẩm Khước cứng đờ, bàn tay đang ôm ngực liền vô lực rũ xuống.
Thích Giác ngồi dậy, mặc lại yếm cho Thẩm Khước, lại cúi đầu nhặt những thứ khác trên mặt đất mặc từng cái vào cho nàng, động tác của chàng cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận, khi ngón tay trượt qua, lại mang theo một chút nhu tình. Thẳng đến cuối cùng, ngón tay thon dài của chàng khẽ xoay xoay, động tác ưu nhã buộc dây thắt màu vàng thành cái nơ hình con bướm trên bộ ng.ực đang phập phồng của Thẩm Khước, lúc này chàng mới chuyển qua nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng.
Dưới tầng hầm rất tối, chỉ dựa vào một viên dạ minh châu trên vách tường soi sáng.
Lúc này, đôi mắt của Thích Giác giống như trở thành nguồn sáng duy nhất.
Thẩm Khước lúc này mới nhớ ra việc khóc.
Nàng vừa khóc liền khóc mãi không dứt, nước mắt từ hốc mắt đen trắng rõ ràng không ngừng trào ra, không bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của nàng đã ướt đẫm, đỉnh mày đã nhăn thành một đoàn.