“Ngươi cư nhiên thật sự chạy đi, sao? Quyết định rời khỏi nhà giam làm một con chim nhỏ tự do tự tại sao?”
Thẩm Khước vừa mới chạy ra khỏi Trầm Tiêu phủ, liền thấy Tiếu ôm tay đứng ngoài cửa lớn tựa như đang đợi nàng.
Thẩm Khước có chút kinh ngạc, nàng hỏi: “Sao ngươi biết ta sẽ chạy ra?”
Tiếu nhún nhún vai, nói: “Ta cũng không biết, thử thôi.”
Thẩm Khước vượt qua hắn, đi về phía trước.
“Uy uy, ngươi chạy ra như vậy tuy rằng dũng khí đáng khen, nhưng ngươi có từng nghĩ qua muốn đi đâu hay không a?” Tiếu đuổi theo Thẩm Khước.
Đi đâu?
Trời đất rộng lớn, thế nhưng trừ nơi phía sau ra nàng lại không chốn dung thân.
“Không thì ngươi bỏ trốn cùng ta đi? Cùng ta trở về Khê Nghĩa thành không? Nơi đó bốn mùa như xuân, tuyệt không giống thời tiết nóng bức như ở Ngạc Nam.” Tiếu theo sau Thẩm Khước lải nhải không ngừng, Thẩm Khước chỉ một đường trầm mặc đi về phía trước.
“Uy, ngươi buồn bã đi như vậy đã nửa canh giờ rồi, rốt cuộc muốn đi đâu?” Cuối cùng Tiếu không nhịn được đứng chắn trước người Thẩm Khước.
Ánh mắt tan rã của Thẩm Khước dần dần ngưng tụ lại.
“Tiếu?”
“Là ta a, ngươi làm sao vậy, chắc không phải là bị ngu đi chứ?” Tiếu vươn tay quơ quơ trước mặt Thẩm Khước.
Thẩm Khước đẩy Tiếu đang chắn trước mặt ra, xoay người trở về.
Tiếu giữ chặt cánh tay của Thẩm Khước, nói: “Đừng có nói với ta là ngươi muốn trở lại chứ.”
“Ta đúng là muốn trở lại đó.” Thẩm Khước tránh khỏi tay của Tiếu.
“Chẳng lẽ ngươi muốn gò bó cả đời bên người Thích Giác? Thật sự chưa từng nghĩ đến việc đi tìm một người mà bản thân thực sự yêu thích trải qua một đời sao?” Tiếu hô lên với bóng lưng rời đi của Thẩm Khước.
Bước chân của Thẩm Khước liền dừng lại, nàng xoay người, nhìn Tiếu, nói: “Trong nửa canh giờ rời khỏi Trầm Tiêu phủ này, ta đã nghĩ đến tiên sinh mười sáu lần.”
“Cái gì?” Tiếu có chút không hiểu.
“Năm ta tám tuổi từng có một lần rời nhà trốn đi, ta đi mãi, đi rất lâu. Sau đó ta đói bụng, nhịn không được liền trở về, xa xa nhìn thấy tiên sinh đứng ở cửa chờ ta. Lúc ấy hai mắt của tiên sinh còn không nhìn thấy. Chàng cứ như vậy đứng trong tuyết lớn, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe. Mà khi ta đến gần, chàng liền ngẩng đầu hỏi: “Là A Khước đã trở lại sao? ’”
“Ngươi nhìn cửa hàng Cửu Đường ở bên kia đi.” Thẩm Khước duỗi tay chỉ về cửa hàng bán đồ ngọt có hoa văn Trầm Tiêu cách đó không xa.
Tiếu gật đầu, nói: “Là cửa hàng kẹo có tiếng.”
Thẩm Khước cười nói: “Trước kia Trầm Tiêu phủ không buôn bán đồ ngọt, hồi nhỏ mỗi ngày ta đều phải uống thuốc, thuốc rất đắng. Tiên sinh liền nghĩ cách tìm đồ ngọt cho ta dỗ ta uống thuốc. Cửa hàng Cửu Đường kia, chính là chín loại đồ ngọt ta thích nhất.”
“Còn có chỗ đó,” Thẩm Khước vươn tay chỉ về hướng một cây liễu ở ven đường, “Hồi nhỏ ta rất nghịch ngợm, khi dễ tiên sinh không nhìn thấy lén đổ thuốc đi. Nhưng vẫn bị tiên sinh phát hiện. Lúc ấy tiên sinh đứng dưới cây liễu lạnh mặt kêu ta qua đó, sau đó tiện tay ngắt một cành liễu hung hăng quất vào lòng bàn tay của ta.”
Tiếu nhíu mày.
“Còn có, ngươi hãy nhìn đứa nhỏ quấn lấy mẫu thân đòi bế ở kia.” Thẩm Khước cong cong mặt mày.
“Ngươi không hiểu, ta khát vọng tiên sinh ôm ta đến nhường nào. Nếu như không có tiên sinh, ta đã sớm chết. Năm đó khi chàng cứu ta ta gắt gao trèo vào trong lòng chàng, làm sao cũng không chịu buông tay. Sau đó chàng nói với ta lúc ấy thiếu chút nữa chàng đã hối hận không nhấn ta vào trong thùng nước lần nữa.”
Ánh mắt của Thẩm Khước dần dần ôn nhu, nàng thấp giọng nói: “Kỳ thật khi còn nhỏ ta không thể bước đi bình thường được.”
“Có ý gì?” Tiếu hỏi.
Thẩm Khước rũ mắt, nói: “Bởi vì vết bỏng trên chân, đã có vài năm ta đều khập khiễng mà bước đi. Sau đó mấy cô nương phụ cận ở gần đó sẽ cười nhạo ta, khi dễ ta.”
Tiếu có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Khước.
“Sau đó ta đã lén lấy ngân châm của tiên sinh giấu trong giày, trong y phục của những người đó. Ta còn lén lấy tả dược trong tủ thuốc của tiên sinh, hạ độc bọn họ. Sau đó mọi chuyện bại lộ, những cô nương đó dẫn theo phụ thân tìm đến cửa.”
“Sau đó thì sao?” Tiếu hỏi.
Thẩm Khước cười khẽ, nói: “Lúc ấy vì rất sợ tiên sinh sẽ không vui, ta cố ý dùng cục đá chà lên vết bỏng trên người, khiến bản thân trở nên đáng thương hơn một chút, còn khóc với tiên sinh, than khóc người khác đều có phụ thân làm chủ, nhưng không có ai chống lưng cho ta.”
Khoé miệng của Tiếu co rút lại, nói: “Thật đúng là không nhìn ra, khi nhỏ ngươi đã tâm kế như vậy. Hiện giờ ngươi ngược lại….”
Thẩm Khước lắc đầu cười khổ, nói: “Lần đó quả nhiên tiên sinh không trách ta, còn âm thầm dùng thủ đoạn tra tấn những người khi dễ ta. Nhưng….. tận ba tháng chàng đều không để ý đến ta.”
“Bởi vì hắn nhìn ra những mưu kế nhỏ của ngươi sao?” Tiếu có thể đoán được tiểu cô nương mới lớn chừng đó đã chơi trò tâm kế trước mặt Thích Giác quả thực là nực cười.
Thẩm Khước dừng một chút, nói: “Tiếu, ngươi biết không, tùy hứng và cố chấp của ta đều là giả vờ. Bởi vì tiên sinh thích ta mặc ý tiêu sái mà sống. Ta càng tùy hứng chàng càng cho rằng ta sống rất tốt. Nếu như ta có chút tiểu tâm tư gì chàng sẽ nhíu mày. Ta đã quen khi có tiên sinh bên cạnh cái gì cũng không cần nghĩ nhiều, hoặc là nói vì tiên sinh không hy vọng ta sẽ nghĩ nhiều.”
Tiếu có chút không hiểu nói: “Loại phương thức ở chung của hai người các ngươi thật đúng là…..khiến người khó hiểu.”
Thẩm Khước hít sâu một hơi, nói: “Nếu như ngươi cho rằng đâykhông phải là thích, vậy ta tình nguyện không cần cái thích mà ngươi nói. Ta chỉ cần tiên sinh.”
Nàng xoay người trở về, không chút do dự.
“Cô nương!”
Xe ngựa dừng ở trước người Thẩm Khước, Lục Nghị, Hồng Nê và Niếp Tuyết đều từ trên xe ngựa nhảy xuống.
Niếp Tuyết đưa một phong thư cho Thẩm Khước, nói: “Tiên sinh nói trên đường bôn ba, đây là một ít khế đất cửa hàng, đều đã viết tên của người, vô luận người muốn đi đâu, đều có thể tùy ý sử dụng.”
Thẩm Khước mở phong thư ra, trong phong thư trừ một ít khế đất cửa hàng ra còn có một xấp ngân phiếu rất dày. Mà tờ cuối cùng cư nhiên là một tờ hưu thư.
Thẩm Khước vuốt ve chữ viết quen thuộc trên hưu thư, rất lâu không nói gì.
“Cô nương, người.…” Hồng Nê muốn nói lại thôi.
“Khi các ngươi đi trong phủ có cái gì khác thường không?” Thẩm Khước đột nhiên hỏi.
Lục Nghị, Hồng Nê và Niếp Tuyết đều lắc đầu.
Thẩm Khước chém đinh chặt sắt nói: “Tiên sinh đã xảy ra chuyện.”
“Chuyện này không có khả năng, hắn có thể xảy ra chuyện gì.” Tiếu nói.
Thẩm Khước có chút kinh ngạc nhìn Tiếu, hỏi: “Chẳng lẽ không phải chàng cố ý để ngươi dẫn ta đi?”
Vẻ mặt Tiếu mờ mịt hỏi: “Chẳng lẽ bởi vì ngươi cảm thấy là hắn để ta dẫn ngươi đi nên ngươi mới đi theo ta?”
Trong lòng Thẩm Khước hoài nghi, không chút chậm trễ. Nàng cởi ngựa trước xe ngựa ra, xoay người lên ngựa chạy như bay về phía Trầm Tiêu phủ.
“Cô nương! Người đợi chúng ta với!” Niếp Tuyết ở phía sau vung tay gọi.
Tiếu nhìn thân ảnh giục ngựa của Thẩm Khước có chút mờ mịt, hắn vẫn luôn cho rằng Thẩm Khước là một tiểu cô nương yểu điệu, nhưng nhìn động tác cưỡi ngựa của nàng, rõ ràng là từ nhỏ đã biết.
Sắc mặt của Tiếu dần dần trầm trọng, hắn nói: “Lên ngựa, ta đưa các ngươi trở về.”
Thẩm Khước giục ngựa chạy như bay về Trầm Tiêu phủ, bên ngoài cửa lớn của Trầm Tiêu phủ quả thật là gia phó đang thu dọn đồ vật.
Ngư Đồng thấy Thẩm Khước quay trở lại liền có chút kinh ngạc.
Thẩm Khước nhảy xuống ngựa, hỏi: “Tiên sinh đâu?”
Ngư Đồng muốn nói lại thôi.
Thẩm Khước cũng không để ý đến hắn, trực tiếp đi vào trong phủ. Nàng đến Thư Các, còn chưa đến gần, đã ẩn ẩn nghe thấy thanh âm của một nữ nhân đang nói chuyện. Mà đợi đến khi nàng bước vào ngưỡng cửa, chỉ nhìn thấy một đạo hư ảnh đã rời đi.
Thẩm Khước nheo mắt, thân thủ này tuyệt đối không phải là Tiêu Như Tranh.
Thích Giác mặc áo choàng to lớn màu đen ngồi sau trường án, thần sắc có chút phức tạp nhìn Thẩm Khước.
Thẩm Khước đi vào, trực tiếp quăng chồng khế đất, ngân phiếu, cùng phong hưu thư xuống trước người Thích Giác.
“Tật xấu thích quăng đồ vật có phải không sửa được hay không?” Thích Giác giương mắt có chút bất đắc dĩ nói.
“Đứng dậy.” Thẩm Khước bước đến, kéo Thích Giác, Thích Giác ngồi ở phía sau không động đậy.
Thẩm Khước cắn môi, dùng sức túm tay của Thích Giác. Thích Giác nhíu mày nhẹ đến không thể nhìn thấy, chung quy vẫn có chút bất đắc dĩ mà đứng lên.
Thẩm Khước quan sát Thích Giác một vòng, sau đó vươn tay trực tiếp kéo áo choàng của chàng ra, lộ ra ngực bụng trần trụi, còn có vết thương trên ngực đang chảy máu. Thẩm Khước hít hít mũi, xoay người đi tìm bếp nhỏ trong góc, tìm thuốc ngoại thương trong một đống bình thuốc.
Thích Giác đi qua, có chút bất đắc dĩ ôm lấy Thẩm Khước từ phía sau. Chàng than nhẹ một tiếng, nói: “Quả thật là đã lớn, vậy mà không lừa được nàng.”
Thẩm Khước xoay người, không tốt lành rắc thuốc vào vết thương trên ngực Thích Giác. Thích Giác đau đến căng cứng cả người.
“Hoá ra còn biết đau a?” Thẩm Khước đổ thuốc bột vào lòng bàn tay mình, sau đó vỗ một phát vào ngực Thích Giác.
“Nàng thật là.…” Thích Giác hít một ngụm khí lạnh, “Nàng thật sự thiếu đòn!”
Thẩm Khước không nói gì nữa, chỉ cúi đầu cẩn thận bôi thuốc cho Thích Giác.
Thích Giác có chút kinh ngạc nói: “Vậy mà không hỏi sao lại bị thương? Cũng không hỏi nữ nhân vừa nãy kia là ai sao?”
“Dù sao chàng cũng không muốn ta biết.” Thẩm Khước buồn bực nói.
Thích Giác nghe ra thanh âm của Thẩm Khước có chút quái dị, chàng vươn tay nâng mặt Thẩm Khước lên, phát hiện tiểu cô nương đã sớm khóc.
“Sao lại khóc rồi…” Thích Giác bất đắc dĩ lau đi nước mắt bên khoé mắt Thẩm Khước. “Không phải cái gì ta cũng không muốn nói cho nàng, chỉ là nếu ta nói ta biết được chuyện sau này, những lời không thể tưởng tượng này nói ra cũng sẽ không một ai tin.”
“Nhưng ta tin a!”
Thẩm Khước ngẩng mặt nhìn Thích Giác, “Chỉ cần chàng nói ta đều tin, nhưng sao chàng cái gì cũng không chịu nói. Khiến ta không biết phải tin tưởng cái gì.”
Khoé mắt của Thẩm Khước còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt lại cố chấp, trong khoảnh khắc đó, Thích Giác như trở về cái ngày chàng từ biệt với Thẩm Khước ở kiếp trước. Thích Giác giật mình, qua một hồi lâu, chàng mới thở dài một tiếng, ôm Thẩm Khước vào trong ngực, mạnh mẽ siết chặt.
“Trốn ở bên ngoài nghe lén nhìn lén há là việc làm của quân tử.” Thích Giác bỗng nhiên mở miệng.
Thẩm Khước sửng sốt, sau đó liền thấy Tiếu nhếch miệng, cười từ bên ngoài đi vào.
“Ba vạn lượng bạc trắng đã vào trong tay chưa?” Thích Giác sửa vạt áo, hỏi.
Tiếu kinh ngạc nhìn chàng, nói: “Ngươi, ngươi đều biết?”
“Ba vạn lượng bạc trắng gì cơ?” Thẩm Khước không hiểu ra sao.
Tiếu ho nhẹ một tiếng, nói: “Biểu cô nương cho ta ba vạn lượng bạc trắng, bảo ta…..bảo ta câu dẫn ngươi.”
Thẩm Khước chớp chớp mắt, mới phản ứng lại Biểu cô nương trong miệng Tiếu là ai. Nàng rút bảo kiếm treo ở trên tường, dắt ngựa, lao ra khỏi Trầm Tiêu phủ.