Cả người Thẩm Khước cứng đờ, theo bản năng muốn lui về phía sau, Thích Giác trực tiếp ấn giữa lưng nàng, ép buộc nàng dán chặt vào mình.
Thẩm Khước lại duỗi tay ra chống vào trên vai Thích Giác, Thích Giác khẽ buông nàng ra, nhẹ giọng nói: “Còn lộn xộn, vết thương của ta sắp bị nàng kéo rách rồi.”
Nghe vậy, Thẩm Khước quả thật không lộn xộn nữa, tay nàng chống trên vai Thích Giác dần dần trượt xuống, tùy ý để Thích Giác mút môi nàng. Thẩm Khước cảm thấy miệng mình sắp bị mút đến phát sưng phát trướng.
Có chút đau.
Thẩm Khước nhíu nhíu mày, nàng mở cánh môi ra, nhẹ nhàng cúi đầu, tránh thoát khỏi môi Thích Giác, sau đó ngậm lấy môi dưới của chàng.
Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người.
Thích Giác cảm thấy tuy rằng chàng đã vô ý bị Thẩm Khước chọc rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tiểu cô nương chủ động như thế.
Thẩm Khước bị cảm giác trơn mềm trong miệng làm cho kinh ngạc, môi của tiên sinh sao có thể mềm và trơn như vậy? Quả thực còn trơn mềm hơn so với cơm dừa đông lạnh nàng thích ăn. Nàng nhịn không được liền đưa đầu lưỡi ra liếm một chút.
Ẩm ướt, mềm mại.
Thẩm Khước suy nghĩ một chút, liền há miệng lớn hơn chút nữa, nàng vừa mút, vừa liếm.
Thích Giác đẩy Thẩm Khước ra, nghiêng đầu hít sâu một hơi.
Thẩm Khước vươn tay, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mặt Thích Giác, hỏi: “Tiên sinh, sao mặt chàng đỏ thế? Nóng sao?”
“Đỏ không chỉ có mặt.” Thích Giác quay lại.
Thẩm Khước ngơ ngẩn gật đầu, nàng phát hiện trong mắt Thích Giác cũng có một vòng ửng đỏ, ngực của chàng cũng có một tia đỏ kỳ dị.
“Lại đây.” Thích Giác thấp giọng nói.
“Cái gì?” Thẩm Khước nhích nhích về phía trước.
Thích Giác nắm hai vai Thẩm Khước, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, lại xoay người, đè cả người nàng ở dưới thân. Thích Giác cúi đầu, khẽ hôn xuống ấn đường của Thẩm Khước, dọc theo ấn đường, hôn xuống mắt nàng.
Thẩm Khước cảm thấy hai mắt mình có chút ướt, khi môi của Thích Giác sắp rơi xuống trên môi nàng, nàng bỗng nhiên ngẩng mặt, chủ động hôn vào môi Thích Giác.
Tầm mắt của Thích Giác dần dần dời xuống, dừng ở trên thân hình lả lướt hấp dẫn của Thẩm Khước, chàng hết lần này đến lần khác xác định, mới hiểu rõ tiểu cô nương ở dưới thân đã thật sự trưởng thành, không còn là tiểu nữ hài kia nữa.
“Tiên sinh……” Thẩm Khước nhẹ nhàng gọi.
Thích Giác ngẩng đầu nhìn nàng, phát hiện trên mặt nàng có chút ngượng ngùng và do dự.
“Ừ, ta đây.” Thích Giác cúi đầu tiến vào miệng lưỡi nàng, không cho nàng bất cứ cơ hội do dự nào.
Trong lòng Thẩm Khước mơ hồ cảm thấy bất an, nàng nhìn hai mắt đang nhắm của Thích Giác, trong lòng yên tâm hơn chút, người này là tiên sinh của nàng, là người từ trước đến nay sẽ không hại nàng, trước nay đều bảo hộ nàng rất tốt. Không ai có thể khiến nàng yên tâm hơn tiên sinh. Nàng đã suy nghĩ rất lâu bản thân rốt cuộc có thích tiên sinh hay không, lại suy nghĩ rất lâu rốt cuộc thích là cái gì. Cho tới bây giờ nàng mới hiểu tiên sinh của nàng đã sớm nói cho nàng biết.
“Đời người sẽ gặp gỡ rất nhiều người, nhưng cuối cùng sẽ gặp được một người rất đặc biệt, cho dù trải qua gian khổ, cũng muốn nắm tay người đó đến bạc đầu. Mà trong ngàn vạn người, chỉ có yêu thích đối với người này là độc nhất vô nhị. Ngươi nhìn vào mắt hắn, trong đó sẽ cất giấu cả thiên hạ. Nếu hắn khóc, trong lòng ngươi cũng sẽ cùng rơi lệ. Nụ cười của hắn, sẽ trở thành thứ cả đời ngươi theo đuổi. Khi ngươi nhắm mắt, phát hiện dáng vẻ của hắn sẽ khắc ở trên con ngươi mình. Đến khi ngươi mở mắt, hy vọng sẽ nhìn thấy hắn đầu tiên, cho nên ngươi sẽ muốn hắn ở bên cạnh mình. Sớm sớm chiều chiều, tháng đổi năm dời.”
“Ngươi có thể thích rất nhiều bạn bè, cũng có thể thích rất nhiều người thân. Nhưng thích đối với người yêu lại luôn luôn độc nhất vô nhị. Tình yêu, không có tàm tạm, nó là tuyệt đối mà toàn vẹn.”
Lúc trước nàng nên hiểu rõ, nàng thích Thích Giác, vào lúc rất sớm rất sớm trước kia. Loại yêu thích này đã sớm thấm vào cốt tuỷ. Trên đời này căn bản không có người thứ hai quan trọng bằng chàng. Nàng khát vọng muốn ở bên chàng, sớm sớm chiều chiều, tháng đổi năm dời.
Có lẽ vào lúc nàng còn rất nhỏ rất nhỏ đã bắt đầu thích chàng, giống như trong thời gian chờ chàng trở về đã thêu xong hỉ thước ——Từ đây chỉ có vui vẻ, không còn biệt ly.
Mấy năm này nàng cố ý tùy hứng kiêu căng, chỉ để biến tướng lấy lòng, chỉ để Thích Giác có thể một lần lại một lần bất đắc dĩ mỉm cười nhìn nàng. Chỉ để tiên sinh của nàng cảm thấy nàng vẫn còn nhỏ, vậy thì có thể mãi mãi sủng nàng.
Kỳ thật nàng rất sợ, nàng sợ có một ngày Thích Giác cảm thấy nàng đã lớn, liền quyết định rời khỏi nàng.
Nàng tham luyến những ngày tháng giống một tiểu hài tử rúc vào trong lòng chàng, giống như chỉ có như vậy mới có thể vĩnh viễn dựa vào bên người chàng, vĩnh viễn sẽ không bị bỏ rơi.
Nhưng nàng lại không thỏa mãn bản thân chỉ là một hài tử được chàng nuôi dưỡng. Nàng đã từng không hiểu phần không thoả mãn mâu thuẫn này của chính mình, thẳng đến hôm nay nàng mới hiểu.
Nàng vươn tay vòng lấy eo Thích Giác, từng chút thăm dò mà nghênh hợp. Nhưng nàng lại nhịn không được mà khóc lên, tiếng khóc nỉ non thật sự ủy khuất.
“Sao lại khóc?” Thích Giác vội vàng buông Thẩm Khước ra, có chút đau lòng lau nước mắt cho nàng, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, không chạm vào nàng nữa, đừng khóc, đừng khóc.”
“Tiên sinh, có chuột.…” Thẩm Khước hít hít mũi, nghiêng đầu về phía góc tường.
Thích Giác nhìn qua, nhìn thấy hai con chuột đen rất nhỏ trong góc tường, lẳng lặng nhìn sang bên này.
Lúc này Thích Giác mới hoảng hốt nhớ ra nơi này là nhà tù.
Chàng thở dài, nâng Thẩm Khước dậy, cẩn thận chỉnh sửa xiêm y cho nàng.
Vừa động đậy, vết thương trên ngực Thích Giác quả thực có chút nứt ra. Thẩm Khước nhíu nhíu mày, vội vàng lấy bình thuốc ra rắc vào vết thương trên ngực chàng. Thuốc bột này do Thích Giác tự mình phối, vết thương trên ngực chàng tuy nhìn làm cho người ta sợ hãi, nhưng thực ra rất nông, lại cố ý tránh đi toàn bộ nơi trọng yếu. Cho nên dưới sự trợ giúp của thuốc bột, vốn không nghiêm trọng.
“Tiên sinh, có cái gì ta có thể làm không?” Thẩm Khước lấy ra vải bố đã chuẩn bị tốt cẩn thận băng bó vết thương của Thích Giác.
Nàng đã không muốn truy vấn nữa, có thể giúp đỡ được cái gì là tốt rồi.
Thích Giác trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Những ngày này đừng tới thăm ta, đỡ phải liên luỵ đến nàng.”
Thẩm Khước rũ mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Không phải sợ liên lụy ta, là bởi vì mấy ngày này tiên sinh sẽ bị dùng hình, cho nên không muốn ta nhìn thấy đúng không?”
Thích Giác kinh ngạc giương mắt nhìn nàng, bật cười nói: “Gần đây phát hiện chuyện gì cũng không thể gạt được nàng.”
Thẩm Khước nhìn nhìn ra bên ngoài, khi Huyền đi đã đưa lính ngục đi cùng, bên ngoài vốn không có ai. Nàng giấu hai bình thuốc nhỏ và một chiếc chuỷ thủ tinh xảo xuống dưới cỏ khô. Nói: “Bình thuốc màu trắng là thuốc ngoại thương, trong bình nhỏ khắc lá sen kia đựng □□*. Có lẽ dùng.…”
(*: Bản gốc bị thiếu.)
Lời nói của Thẩm Khước đột nhiên im bặt, nàng hoảng sợ nhìn sâu lông trên ngón tay mình, thiếu chút nữa thét ra tiếng!
Phía dưới cỏ khô có sâu!
Thích Giác vội vàng vươn tay bắt lấy sâu lông trên ngón tay nàng ném đi, sau đó ngậm tay nàng vào trong miệng hôn hôn, mới an ủi: “Được rồi, được rồi, cái gì cũng không có.”
Không lâu sau, Huyền đã trở lại.
Thích Giác tự mình đội mũ cho nàng, nói: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì.”
Thẩm Khước gật gật đầu, nàng vươn tay vòng lấy eo Thích Giác, vùi mặt vào ngực chàng.
“Đi đi.” Thích Giác vỗ nhẹ vào sống lưng nàng.
“Vâng.” Thẩm Khước gật đầu, tuy rằng rất không nỡ nhưng vẫn buông Thích Giác ra. Nàng vừa đi ra cửa lao, lại nhịn không được quay đầu lại, hỏi: “Tiên sinh, gần đây ta thật sự không thể lại đến thăm chàng sao?”
Thích Giác cong môi, nói: “Tùy nàng.”
Thẩm Khước đi chưa được bao lâu, một tên lính ngục mở cửa lao ra, đặt một thùng nước sạch ở trước mặt Thích Giác. Hắn nói: “Xem ra nhát kiếm kia không đúng lúc rồi.”
Thanh âm này rõ ràng là một nữ nhân yểu điệu.
Thích Giác vẫn luôn nhắm mắt nghe tiếng mới ngẩng đầu lên, ánh mắt của chàng đảo qua nữ nhân giả trang lính ngục, nói: “Lấy thân phận của ngươi vậy mà còn dám lao vào trong này, lá gan thật không nhỏ.”
Lính ngục giả thấp thấp cười một tiếng, nói: “Người vừa nãy kia chính là nữ nhân khiến ngươi bị vây hãm ở Đại Thích? Ha? Thật là vật nhỏ yếu đuối. Ta có chút chờ mong nếu ném nàng vào hình lao của Ô Hòa quốc ta sẽ là phong cảnh như thế nào.”
Sắc mặt của Thích Giác từng chút một lạnh xuống, chàng nói: “Ngân Nghi, đừng động vào nàng, nếu không ta sẽ vì nàng khiến cả quốc gia của ngươi phải chôn cùng.”
“Ngươi!” Ngân Nghi nỗ lực áp chế lửa giận trong lòng, nàng đứng tại chỗ xoay hai vòng, sau đó một chân đá đổ thùng nước sạch kia.
“Hừ, đưa nước cho loại người như ngươi quả thực là lãng phí! Dơ chết ngươi đi!” Ngân Nghi nói xong, xoay người ra khỏi đại lao.
Thích Giác có chút bất đắc dĩ lau đi vệt nước bắn đến trên mặt.
Ngày thứ hai mấy tên lính ngục lần nữa mang xích tay và xích chân dày nặng cho Thích Giác, kéo chàng đến phòng tra khảo. Trong phòng tra khảo bày biện rất nhiều hình cụ, trên đất, trên tường khắp nơi đều có thể nhìn thấy vết máu đã sớm khô.
Sau khi Thích Giác bị bắt đến đây, lập tức bị treo lên, hai tên lính ngục hành hình, một tên trong tay cầm roi, một tên trong tay cầm mỏ hàn, đứng trước người chàng.
Nhưng bọn họ đều không động đậy, giống như đang đợi mệnh lệnh gì đó.
Thích Giác cười cười, chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.
“A, thật là thảnh thơi nha.” Thích Nha từ bên ngoài đi vào, trực tiếp đoạt lấy roi trong tay lính ngục, hung hăng quất vào trên người Thích Giác. Vạt áo trước ngực Thích Giác lập tức bị rách đi, hiện lên một đường lằn có vết máu.
Tên lính ngục kia có chút do dự nói: “Vương gia đã dặn dò không được lén dụng hình.…”
“Câm miệng! Ngươi là cái thá gì mà dám quản ta!” Cây roi trong tay Thích Nha quất đến trên mặt tên lính ngục kia, trên mặt hắn liền xuất hiện một vết máu rất đậm.
“Vâng! Vâng! Tiểu nhân biết sai!”
Toàn bộ lính ngục trong phòng tra khảo đều quỳ xuống.
Thích Nha dần dần tới gần Thích Giác, mặt hắn lộ vẻ hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vì sao ngươi vẫn còn sống? Nhiều năm như vậy ngươi không những không chết đi còn sống càng ngày càng tốt, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!”
Thích Giác nhìn hắn, cuối cùng đã hỏi ra nghi vấn nhiều năm qua: “Kỳ thật ta vẫn luôn tò mò, năm đó vì sao ngươi nhất định muốn ta chết.”
“Ha!” Thích Nha cười lạnh, “Ngươi vậy mà không biết?”