Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 91

“Hắn! Hắn quả thực là….quả thực là!” Thích Nha đứng lên chỉ vào phương hướng rời đi của Thích Giác, không nói thành lời.

Sắc mặt Tiết Hoàng Hậu trắng bệch, bà run rẩy nhặt mũ phượng trên đất lên, phát hiện châu báu phía trên bị bể mất hai viên. Bà thở mạnh hai hơi mới bình phục lại, nhìn Thích Nha, chất vấn: “Con bắt nữ nhân của hắn?”

Thích Nha cúi đầu, nói: “Nhi thần….nhi thần chỉ là.…”

“Hồ nháo!” Tiết Hoàng Hậu đứng lên, vóc người nhỏ bé chứa đựng sự tức giận.

Thích Nha cắn răng, nói: “Nhi thần chỉ là không cam tâm! Hắn là cái thá gì dựa vào cái gì được kế thừa Đại Thích? Hừ, nói chuyện không dễ nghe, hắn chính là tên dã chủng được ôm từ bên ngoài về! Đến tột cùng có phải nhi tử của phụ vương hay không đều khó mà nói!”

Tiết Hoàng Hậu trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói: “Chỉ cần phụ hoàng con thừa nhận thân phận của hắn, hắn chính là con cháu hoàng thất! Hiện tại đã không phải là khi còn ở vương phủ, Thích Giác hiện tại là Thái Tử! Không nắm chắc mười phần thì đừng động vào hắn, phụ hoàng con đem vị trí Thái Tử ném cho hắn là có ý tứ gì con còn không rõ sao? Phụ hoàng con là muốn ngăn cách hắn ở bên ngoài, ông ấy muốn huynh đệ các con sống yên ổn một chút đừng vì ngôi vị hoàng đế mà lục đục với nhau. Nói rõ với các con, vị trí Thái Tử kia cơ hồ giống như bỏ không. Chỉ cần các con biểu hiện thật tốt, phụ hoàng con sẽ để ở trong mắt. Lập Thái Tử hoặc phế Thái Tử bất quá chỉ là chuyện một câu nói của ông ấy, sao con lại không hiểu đạo lý này!”

“Đạo lý nhi thần đều hiểu! Nhưng chính là không muốn nhìn lễ nghi dã hài tử kia được hưởng dụng, nơi nơi đều tốt hơn chúng ta!” Thích Nha tức giận bất bình nói.

Cảm xúc của Tiết Hoàng Hậu đã chậm rãi bình phục lại, bà đi đến bên người Thích Nha, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, ôn nhu nói: “Phụ hoàng con hiện giờ đang lúc tráng niên, hoàng vị này có lẽ sẽ ngồi rất lâu. Hiện giờ ông ấy vừa mới đăng cơ, không muốn nhìn thấy nhất chính là có người đánh chủ ý lên hoàng vị của mình, cho dù là con mình! Cho nên, con chỉ cần hiếu tâm tận lực, nhất định phải nhớ kỹ không được biểu hiện ra ý tứ mong muốn hoàng vị.”

Thích Nha cũng chậm rãi phản ứng lại, hắn nói: “Là nhi tử lỗ mãng, chuyện lần này nhi tử nhất định sẽ xử lý tốt. Chỉ là bên phía phụ hoàng..…”

“Trong lòng con hiểu rõ là tốt, bên phía phụ hoàng con tự có ta tới giải quyết.” Tiết Hoàng Hậu nói.

Tàn khốc trên mặt bà dần dần nhạt đi, lại lần nữa lộ ra ý cười nhợt nhạt. Năm tháng chưa từng lưu lại quá nhiều dấu vết trên mặt bà, mơ hồ có thể thấy được hình bóng nhu nhược mỹ miều khi còn khuê trung của bà.

Sau khi Thích Nha và Thích Đại cáo lui, Tiết Hoàng Hậu thay đổi y phục, đi về phía ngự thư phòng.

Đã từng là Trấn Quảng Vương, hiện giờ là Thích vương, đang ngồi ở bên án phê duyệt tấu chương chồng chất.

“Đều là vài chuyện chẳng ra gì mà cứ tấu lên một quyển lại một quyển!” Ông tùy tay ném tấu chương trong tay xuống đất, trên mặt đã là biểu tình thập phần không kiên nhẫn.

Tiểu thái giám vẫn luôn cúi đầu đứng ở một bên nhẹ tay nhẹ chân đi qua, nhặt tấu chương rơi trên đất lên, sau đó cẩn thận đặt tấu chương góc bàn, lại không tiếng động thối lui đến một bên.

Mỗi ngày hắn phải nhặt lên quá nhiều tấu chương bị Thích vương ném xuống đất, đều đã thành thói quen.

Thích vương hiện giờ khi còn là hoàng tử vốn không được tính là đặc biệt sủng ái, từ nhỏ ông đã đi theo đại tướng quân trong triều chinh chiến ở khắp nơi, liền từ khi còn trẻ đã trở thành đại tướng quân thống trừ đại quân, dẫn dắt tướng sĩ Đại Thích giành được không biết bao nhiêu lần thắng trận. Đại tướng trong triều đều khâm phục. Nhưng, tài hoa của ông đa số đều thể hiện ở trên lãnh binh đại chiến. Đối với khoa cử, ruộng đồng, dẫn ngòi, trưng thuế, quan lại, lễ nghi, hiến tế….những chuyện bát nháo trong triều vốn không có gì hứng thú. Hiện giờ để ông đối mặt với những tấu chương này cả ngày, chỉ có đau đầu.

Ông thật sự chịu không nổi những đại thần cả ngày chỉ vì chuyện nhỏ như hạt mè đậu xanh liền trình tấu chương lên.

Tiết Hoàng Hậu nhìn sắc mặt của ông, liền biết hôm nay phê tấu chương lại không thoải mái. Bà liền cười đi đến, nói: “Thần thiếp đích thân nấu canh hạt sen giải nhiệt, bệ hạ nếm thử.”

Thích vương vốn không có khẩu vị gì, nhưng nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Tiết Hoàng Hậu, liền đón lấy ăn hai miếng.

Cũng chỉ ăn hai miếng, ông liền đặt chén xuống, bỗng nhiên nói: “Nghe nói hôm nay Thái Tử cầm kiếm xông vào Thê Phụng Cung.”

Tiết Hoàng Hậu cười nhạt nói: “Bệ hạ còn không biết sao, Thái Tử điện hạ và Nhị hoàng tử luôn luôn bất hòa, cũng không có cái gì quá phận. Thần thiếp đã trách cứ Nhị hoàng tử, tôn ti luật định không thể phá. Vô luận thế nào Thích Giác hiện giờ là Thái Tử, nó hẳn nên khiêm nhượng hơn chút. Trong lòng đứa nhỏ này cũng có ý hối hận, vội vã xuất cung, nói là muốn chuẩn bị một phần hậu lễ nhận lỗi với Thái Tử điện hạ.”

Tiết Hoàng Hậu chậm rãi nói, bà vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Thích vương, thấy tức giận trên mặt ông dần dần nhạt đi, lúc này bà mới yên tâm. Tiết Hoàng Hậu xích lại gần, níu lấy cánh tay của ông, thấp giọng nói: “Đáng tiếc mũ phượng của thần thiếp thế nhưng không cẩn thận rơi xuống đất, vỡ mất hai viên bảo thạch.”

Thích vương quay đầu, nhìn Tiết Hoàng Hậu nhỏ nhắn ở bên cạnh, cười nói: “Chỉ là hai viên bảo thạch mà thôi, lát nữa đưa hai rương qua cho nàng.”

“Uy! Cảm tạ bệ hạ!” Tiết Hoàng Hậu cong đầu gối, vui sướng ngập tràn cả mặt.

Thích vương cũng cười theo, nhìn gương mặt tươi cười của nữ nhân thú vị hơn nhiều so với nhìn những tấu chương đó.

Thích Nha và Thích Đại vừa mới xuất cung, thủ hạ của Thích Nha đã vội vã chạy đến.

“Nhị điện hạ, đã xảy ra chuyện!”

Thích Nha nhíu mày, hỏi: “Chuyện vặt vãnh gì?”

Trên mặt hắn treo không vui và không kiên nhẫn, bộ dáng kiêu ngạo xông vào Thê Phụng Cung của Thích Giác hôm nay vẫn luôn lắc lư trước mắt hắn, tuy rằng vừa nãy đáp ứng với Tiết Hoàng Hậu tạm thời sống yên ổn một chút, nhưng hắn vẫn cảm thấy nuốt không trôi cục tức này.

Dựa vào cái gì?

Hắn mới là người nên ngồi trên vị trí Thái Tử! Dựa vào cái gì loại dã chủng kia dám diễu võ dương oai như vậy?

Hừ! Nếu hắn là Thái Tử, tình cảnh hôm nay tự nhiên sẽ bất đồng!

“Hồi bẩm Nhị điện hạ! Thái Tử Phi và Thẩm gia tam cô nương đã trốn thoát!” Tên thủ hạ kia của Thích Nha quỳ trên đất, nói.

“Ngươi nói cái gì?” Trong mắt Thích Nha có dị sắc loé lên, “Sao lại để các nàng trốn mất? Là ẩn vệ ra tay? Đã bắt được người chưa?”

Tên thủ hạ kia cúi đầu, nói: “Hồi bẩm điện hạ, không phải là ẩn vệ ra tay, người của Thái Tử điện hạ vẫn luôn không có động tác gì.…”

“Vậy là người nào!” Thích Nha giận dữ hỏi.

“Là.…là..…”

“Ấp a ấp úng làm cái gì! Nói nhanh!” Thích Nha đá một cái vào ngực hắn.

Người đó lại quỳ tiếp, cúi thấp đầu nói: “Là chúng tiểu nhân trông coi không tốt, để hai người các nàng chạy thoát. Không có người tới cướp các nàng đi, là các nàng lừa thủ vệ, lại đổi thành y phục trên người thủ vệ từ cửa lớn chạy đi.…”

Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, nói xong lời cuối cùng mang theo chút run rẩy.

“Phế vật! Ngươi cút cho ta!” Thích Nha lại đá hai phát vào ngực hắn, thuộc hạ kia vốn không dám né tránh, không lâu sau liền cảm giác trong ngực một trận tanh ngọt.

Thích Đại tiến lên giữ chặt Thích Nha, nói: “Như thế cũng tốt, chúng ta đi nói với Thái Tử thôi.”

“Không.” Thích Nha híp mắt, “Ngươi nói xem nếu trước khi trời tối tìm được hai cô nương vóc người không khác biệt lắm hẳn là không khó đi?

“Không khó thì không khó, chỉ là….” Thích Đại quan sát thần sắc của Thích Nha, “Hiện giờ tẩu tử và vài hiền điệt đều ở trong phủ Thái Tử, chúng ta vẫn nên sớm chút đón họ hồi phủ mới đúng.”

“Hừ,” Thích Nha cười lạnh, “Mấy phụ nhân và hài đồng vô tri mà thôi. Ngày nào đó bước lên hoàng vị còn sợ không có nữ nhân ngủ, không có nữ nhân sinh nhi tử cho ta sao?”

Thích Đại cả kinh, nửa ngày nói không nên lời.

Thích Nha lại đá vào ngực của tên thuộc hạ kia hai cái, nói: “Còn ở chỗ này ngây ngốc làm gì, còn không mau đi tìm hai cô nương có vóc người tương đương với Thái Tử Phi và Thẩm gia cô nương kia đi! Điều động nhân thủ đi điều tra xem hai nữ nhân kia chạy đi đâu! Có thể bắt trở về là tốt nhất!”

Thích Nha cong cong khóe miệng, trong con ngươi loé lên hung ác âm trầm.

Thích Đại đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng rời đi của Thích Nha, chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh.

“Còn đứng ngốc ở đó làm gì, nhanh đi thôi!” Thích Nha dừng lại, xoay người nói với Thích Đại.

“Được!” Thích Đại đổi sang gương mặt tươi cười, vội vàng đuổi theo.

Sau khi Thẩm Khước và Ngân Nghi chạy ra từ trạch viện vắng vẻ kia, vội vàng tìm một tử viện hoang vu, cởi xuống nam trang trên người, lộ ra trang điểm vốn dĩ ở bên trong.

Hai người giúp nhau kéo kéo vạt áo, sửa sang lại đầu tóc.

“Ta cảm thấy chúng ta không nên trực tiếp trở về như vậy.” Ánh mắt Ngân Nghi chuyển động, trong đầu không biết lại có chủ ý cổ quái gì.

Thẩm Khước cực ký thích nhìn đôi mắt của Ngân Nghi, đôi mắt của Ngân Nghi đặc biệt giống Thích Giác, nhưng lại nhiều hơn vài phần linh động và lấp lánh của nữ nhi, Thẩm Khước nhìn chăm chú vào mắt nàng sẽ nhớ tới bộ dáng Thích Giác cười với nàng. Thẩm Khước liền nhịn không được cười rộ lên.

“Ngươi có chủ ý gì?” Thẩm Khước hỏi nàng.

Ngân Nghi không trả lời ngay lập tức, nàng xoay tại chỗ hai vòng, bỗng nhiên xoay người, hỏi: “Ngươi đoán lúc này Thích Giác có biết chúng ta đã bị Thích Nha đưa đi không? Hắn đang ở đâu? Chuẩn bị cứu chúng ta như thế nào?”

Thẩm Khước rũ mi suy nghĩ một chút, nói: “Tiên sinh đương nhiên đã sớm biết chuyện này. Hiện giờ sao.….chàng hẳn là đang ở phủ Thái Tử chờ Thích Nha đưa chúng ta trở về.”

“Chờ?” Ngân Nghi nhíu mày, “Sao lại chờ? Không phái người tới cứu chúng ta sao?”

Thẩm Khước khẽ cười, nói: “Ngươi thật không hiểu ca ca ngươi, chàng sẽ không tùy tiện điều động ẩn vệ đào ba thước đất tới tìm người. Chàng sẽ chỉ đào ba tấc vào Thích Nha, khiến hắn bê đá nện vào chân mình, đích thân đưa chúng ta trở về. Thậm chí….”

Thẩm Khước trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Chàng thậm chí rất có khả năng sẽ lợi dụng cơ hội này để diệt trừ Thích Nha.”

Ngân Nghi gãi gãi đầu, cái hiểu cái không hỏi: “Diệt trừ Thích Nha? Thích Nha nói thế nào cũng là trưởng tử của đương kim Hoàng Hậu, là hoàng tử thánh thượng sủng nhất, thật sự dễ diệt trừ hắn như vậy sao?”

Thẩm Khước chậm rãi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Đại khái là không dễ, nếu không ta cũng sẽ không nói là có khả năng.”

Ánh mắt Ngân Nghi chợt lóe, nàng vội vàng kéo Thẩm Khước, vui vẻ nói: “Chúng ta giúp Thích Giác trừ bỏ Thích Nha đi!”

“Ngươi muốn làm gì?” Thẩm Khước giương mắt, kinh ngạc nhìn Ngân Nghi.
Bình Luận (0)
Comment