Ngân Nghi hết sức ủy khuất nhào vào trong lòng Thích Giác, nàng khóc nói: “Điện hạ, chàng nhất định phải tin tưởng ta, cả trái tim Ngân Nghi đều ở trên người chàng, là Nhị điện hạ luôn dây dưa không rõ. Ngân Nghi thà rằng hỏng mất thanh danh cũng không muốn âm thầm chịu đựng như vậy nữa, ô ô ô.…”
“Nhi thần oan uổng!” Thích Nha tránh thoát khỏi kiềm chế của Huyền, hắn tiến lên hai bước quỳ rạp xuống đất.
“Phụ hoàng! Người phải tin tưởng nhi thần! Nhi thần không phải là đứa trầm mê nữ sắc, sao có thể không màng lễ chế, làm ra chuyện hỗn trướng như vậy!”
Tiết Hoàng Hậu cũng vội vàng nói: “Bệ hạ, người tuyệt đối không thể tin vào lời nói từ một phía của Thái Tử Phi. Hơn nữa, nàng không phải là nữ nhi của Đại Thích, ai biết có phải có tâm tư muốn châm ngòi tình nghĩa huynh đệ giữa các hoàng nhi hay không!”
Thích vương trầm giọng hỏi: “Ngươi có chứng cứ chứng minh lời nói của ngươi không phải là giả không?”
“Đương nhiên!” Ngân Nghi tiến lên một bước, “Châu thoa trang sức Nhị điện hạ đã lén tặng cho con trước khi gả cho Thái Tử, Ngân Nghi vẫn luôn giữ ở bên người. Nhị điện hạ còn từng tặng Ngân Nghi một chiếc vòng tay thanh ngọc, nói là năm đó Thái Hậu nương nương đích thân ban cho hắn. Hắn….hắn luôn miệng nói muốn tặng tín vật đính ước cho Ngân Nghi! Có thể phái người trở về phủ Thái Tử để lấy!”
Thích vương trầm giọng nói: “Chuẩn.”
Không lâu sau, một chiếc hộp gỗ tinh xảo được dâng lên, bên trong đúng là một chiếc vòng tay thanh ngọc điêu phượng.
Vòng ngọc bị dâng lên, sắc mặt của Thích vương trở nên càng khó coi, ông đương nhiên nhận ra vật ấy đúng là năm đó vào lúc trừ tịch La Hoàng Hậu đã tặng cho chư vị hoàng tử, một vài phần lễ vật trong đó đã tặng cho Thích Nha.
Ánh mắt Thích Giác đảo qua vòng ngọc, lạnh lùng nói: “Điêu phượng? Nhị hoàng huynh phải chăng có ý tại ngôn ngoại?”
“Không! Vòng tay này tại sao lại ở trong tay nàng? Chiếc vòng này rõ ràng đã sớm bị mất!” Trong lòng Thích Nha vẫn luôn nghĩ đây là một âm mưu!
Tiết Hoàng Hậu nôn nóng nói: “Nếu ngươi nói đây là thứ Nhị điện hạ tặng cho ngươi trước khi ngươi và Thái Tử đại hôn, dù sao cũng là chuyện trước khi đại hôn, mà sau khi ngươi gả cho Thái Tử cư nhiên vẫn luôn lưu trữ vật ấy, rốt cuộc ngươi rắp tâm muốn làm gì?”
“Bởi vì…..bởi vì nó đẹp a.…” Ngân Nghi có chút hoảng loạn.
Thẩm Khước hơi hơi cúi đầu, dùng khăn che bên môi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Ngân Nghi cả kinh, vội vàng nói: “Chỗ ta còn có thư tín lúc trước Nhị điện hạ viết cho ta!”
Loại đồ vật thư tín này có bút tích để phân biệt, so với tín vật thông thường càng có sức thuyết phục.
Ánh mắt của Tiết Hoàng Hậu có chút do dự, bà nhìn Ngân Nghi ở phía dưới, ánh mắt lại quét về phía vẻ mặt đồi bại của Thích Nha, trong lòng nhất thời cũng không rõ đứa con trai này của mình rốt cuộc có làm ra chuyện như vậy hay không? Chung quy vào sáu bảy năm trước, Thích Nha quả thực từng có một lần nhìn trúng ái thê của triều thần.…
Ngay cả Tiết Hoàng Hậu cũng có chút hoài nghi Thích Nha, huống hồ là người khác?
Thích vương lạnh giọng nói: “Thư tín ở đâu, mau mang tới đây.”
“Thư tín ở đây!” Ngân Nghi lấy khăn trong tay áo ra, dùng sức xé rách chiếc khăn, rút ra hai tờ giấy mỏng ở bên trong.
Tiểu thái giám đón lấy thư tín trình lên, câu thơ dâm xảo ở phía trên rõ ràng chính là bút tích của Thích Nha.
Trong đại thần có thái phó ân sư dạy Thích Nha từ nhỏ, ông đón lấy thư tín xem xét, liên tục lắc đầu, bi thương đầy mặt: “Là lão hủ dạy dỗ vô phương a!”
Nhìn những ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ của đại thần, cả người Thích Nha mất đi năng lực tự hỏi, hắn quỳ xuống đất bò sát đến bên cạnh Thích vương, ôm lấy chân ông, run rẩy nói: “Hoàng nhi thật sự không làm ra chuyện bá chiếm em dâu, tuyệt đối không có a!”
Tiết Hoàng Hậu cũng quỳ xuống đất cầu tình, nói: “Bệ hạ! Chuyện này nhất định là hiểu lầm, cho dù hoàng nhi đã từng để ý đến Thái Tử Phi, nhưng chung quy cũng là chuyện trước khi thành hôn của Ngân Nghi và Thái Tử. Thần thiếp tin tưởng hoàng nhi cái gì cũng không làm! Chuyện này thần thiếp có biết, là….là hoàng nhi cảm thấy mấy năm nay tình nghĩa giữa Thái Tử và huynh đệ quá mức mờ nhạt, cho nên muốn mở tiệc mời Thái Tử và Thái Tử Phi qua phủ làm khách, bằng không….bằng không cũng sẽ không mời Thẩm gia tam cô nương qua đó! Hoàng nhi làm những thứ này chỉ để hòa hoãn quan hệ với Thái Tử a!”
Tiết Hoàng Hậu giống như bắt lấy cộng rơm cứu mạng nhìn về phía Thẩm Khước vẫn luôn lẳng lặng đứng ở một bên, lại kinh ngạc nhìn thấy gương mặt như sứ như tuyết của Thẩm Khước có nước mắt mặc ý xẹt qua, không biết nàng đã yên lặng ở đó khóc bao lâu.
Không biết vì sao trong lòng Tiết Hoàng Hậu bỗng nhiên “lộp bộp” một tiếng, có loại dự cảm rất không tốt.
Mọi người theo ánh mắt của Tiết Hoàng Hậu cùng nhau nhìn về phía Thẩm Khước vẫn luôn trầm mặc, giống như lúc này mới phát hiện nàng đang ở đây. Mọi người đều không ngoại lệ phát hiện Thẩm Khước chỉ lẳng lặng đứng đó không biết đã khóc bao lâu, trong con ngươi của nàng là hơi nước mờ mịt, ngưng tụ thành nước mắt, từ hốc mắt chậm rãi chảy xuống, một giọt lại một giọt.
Nhìn khiến người đau lòng đến không nên lời.
“Dân nữ cũng có oan tình muốn bẩm.” Thẩm Khước chậm rãi quỳ xuống, nàng cố gắng mở to hai mắt, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Nhưng bộ dáng càng nhẫn nhịn nước mắt càng khiến người cảm thấy thương tiếc.
“Ồ? Ngươi có oan khuất gì? Chẳng lẽ là Nhị điện hạ đều có ý xấu đối với hai vị thê tử của Thái Tử?” Ánh mắt của Thích vương đảo qua Thẩm Khước, lại nhìn về phía Thích Giác.
Thẩm Khước kìm nén nước mắt, nói: “Lúc trước khi Thái Tử Phi phải gả cho Thái Tử điện hạ, Nhị điện hạ vì muốn lấy lòng Thái Tử Phi, vì muốn biểu hiện bản lĩnh một tay che trời của mình, hứa hẹn chỉ cần Thái Tử Phi chịu âm thầm gặp mặt, sẽ để nàng được ngồi trên vị trí Thái Tử Phi, tuyệt không làm Trắc phi. Vì thế, Nhị điện hạ dùng già trẻ Thẩm gia để uy hiếp, áp chế dân nữ chủ động lui về vị trí Trắc phi. Dân nữ nản lòng thoái chí, cho nên mới chủ động cầu Thái Tử điện hạ ban hưu thư. Từ đây thanh đăng cổ phật, cầu phúc cho Thẩm gia, cầu phúc cho Thái Tử điện hạ, cầu phúc cho Đại Thích.…”
“Ngươi nói bậy! Rõ ràng là bổn cung.…” Tiết Hoàng Hậu đột nhiên đứng lên, lời nói mới thốt ra liền cảm thấy có chút lỡ miệng, bà còn chưa kịp cứu vãn, Thẩm Khước đã nói tiếp.
“Hoàng Hậu nương nương.…đừng giết ta! Đừng giết ta….dân nữ chưa từng nghĩ tới sẽ nhận cái gì từ người.…” Thẩm Khước rụt vai, kinh sợ lùi về phía sau, trong mắt lại có nước mắt ngưng tụ.
“Ngươi……” Tiết Hoàng Hậu chỉ vào Thẩm Khước, nổi giận đùng đùng. Bà nào đã ăn qua loại ngậm bồ hòn làm ngọt này?
Những ánh mắt thương tiếc dừng ở trên người Thẩm Khước, khiến khoé miệng chứa ý cười của Thích Giác dần dần rét run.
Chàng ngồi xổm xuống, một tay đỡ lấy Thẩm Khước, một tay vỗ nhẹ vào sống lưng nàng, tựa không nghi ngờ gì ngăn cản những ánh mắt bắn đến của các đại thần.
“Được rồi, đừng khóc nữa, không sợ, không sợ….có người hiếp bức nàng, sao lại không nói với ta?” Thích Giác nhíu mày, nôn nóng mà hối hận. Cực kỳ giống một trượng phu biết vậy đã chẳng làm.
Ngân Nghi bị kỹ năng khóc của Thẩm Khước làm kinh ngạc, nàng vốn cho rằng bản thân khóc đã đủ khiến người rơi lệ, nhưng nhìn Thẩm Khước chân chính hoa lê đái vũ mà khóc nàng mới hiểu được tri thức và kỹ năng của mình còn rất yếu.
Nàng rất nhanh phản ứng lại, vội vàng quỳ xuống đất nói: “Phụ hoàng! Mấy ngày trước Nhị điện hạ lấy lời nói khinh nhờn, còn áp chế Ngân Nghi nếu không chịu phó ước, sẽ…..sẽ giết Thái Tử điện hạ, thay thế vị trí Thái Tử!”
Thẩm Khước tiếp tục nói: “Thái Tử Phi phẩm tính cứng rắn tuyệt không thuận theo, không nghĩ tới chọc giận Nhị điện hạ, Nhị điện hạ lại dùng thủ đoạn này hại người. Nhị điện hạ lại lo lắng việc này bị khai ra, còn phái người cường hành bắt cóc dân nữ, lại lần nữa lấy tính mạng của già trẻ Thẩm gia ra để cảnh cáo uy hiếp.”
Cả triều liền bắt đầu ầm ĩ.
Hai cô nương mảnh mai, thanh âm thấp thấp khóc kể tội ác của Nhị điện hạ.
Cả người Tiết Hoàng Hậu cứng đờ, bà trượt đến trên mặt đất run giọng cầu tình: “Bệ hạ, những thứ này đều không phải sự thật, có người hãm hại hoàng nhi!”
“Hãm hại?” Thích Giác đứng lên, lạnh nhạt nói, “Vòng phượng của Thái Hậu là giả? Phong thư ngôn ngữ ô uế tự tay viết kia là giả? Bức Thẩm Khước chủ động rời bỏ vị trí chính phi là giả? Bắt cóc Thái Tử Phi là giả? Hay là nói.…”
Thích Giác hơi dừng lại, lạnh lùng nói: “Muốn thay thế vị trí Thái Tử là giả?”
Thích Giác xoay người, trào phúng nhìn Thích Nha cả người đổ mồ hôi lạnh, hỏi: “Nhị hoàng huynh, ngươi rốt cuộc nhìn trúng nữ nhân của ta, hay là…nhìn trúng vị trí của ta?”
“Người đâu!” Thích vương chợt quát một tiếng, “Nhốt Thích Nha vào thiên lao!”
Ánh mắt nghiêm khắc mà tăm tối của ông gắt gao nhìn chằm chằm Thích Giác.
Thích Giác quay đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào ông. Chàng thậm chí còn cong cong khóe môi, nói: “Đa tạ phụ hoàng nhìn rõ mọi việc.”
“Bệ hạ.…” Tiết Hoàng Hậu khóc thảm thiết, gần như ngất xỉu.
Thích vương có chút không kiên nhẫn, hô: “Người đâu! Đưa Hoàng Hậu về nghỉ ngơi!”
Thích Giác đỡ Thẩm Khước và Ngân Nghi đứng dậy, dẫn hai người trên mặt vẫn treo nước mắt các nàng chậm rãi bước ra khỏi cung điện. Trong cung điện to như vậy, không ai nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ.
Xe ngựa ngoài cửa cung đã sớm chờ ở đó.
Vừa lên xe ngựa, Ngân Nghi liền lau nước mắt trên mặt, thấp thấp cười ra tiếng. Làm gì còn có thần sắc đã ủy khuất lại quyết tuyệt của vừa nãy.
“Thế nào, kỹ thuật diễn của chúng ta không tồi chứ?” Ngân Nghi ưỡn ưỡn ngực, vẻ mặt tranh công.
Thích Giác nhíu mày, nhẹ trách: “Nữ nhi gia, cũng không biết để ý thanh danh của mình.”
Ngân Nghi không tán đồng bĩu môi, nói: “Muội sớm muộn gì cũng là người sắp “chết”, sau đó làm một nữ hiệp lang bạt giang hồ! Thanh danh? Đó là cái thứ quỷ gì vậy?”
Thích Giác có chút bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, chàng quay đầu càng thêm bất đắc dĩ nhìn Thẩm Khước, nói: “Khóc đến giống như lệ nhân, cũng không biết người khác sẽ đau lòng.”
Ngân Nghi cũng nhích đến gần, mới lạ nói: “Uy, kỹ thuật diễn của ngươi sao có thể tốt như vậy a? Nếu không phải ngươi nhéo ta hai cái ta đều không khóc được, ngươi làm thế nào mà cứ khóc mãi được thế? Aiz, hiện giờ hốc mắt của ngươi còn hàm chứa nước mắt kìa!”
Thẩm Khước mỉm cười, nói: “Từ sau khi được tiên sinh đón ra khỏi Thẩm gia đã lâu rồi không diễn kịch, thật đúng là có chút không thích ứng.”
Ngân Nghi lại nhích về phía trước, nàng vươn tay, muốn lau nước mắt trên khoé mắt Thẩm Khước, nhưng tay nàng lại bị Thích Giác đẩy ra.
Thích Giác cau mày, cẩn thận lau nước mắt cho Thẩm Khước, hỏi: “Nàng diễn rất tốt, chỉ là ta càng quan tâm nàng có chỗ nào không thoải mái không.”
Thẩm Khước chung quy đang trong thai kỳ, hôm nay lăn lộn như thế, lại bị Thích Nha “mời” đi, lại tự mình chạy ra, cuối cùng lại khóc thành như vậy ở trên đại điện. Thích Giác thật sự là vừa lo lắng vừa đau lòng.
“Không có chỗ nào không thoải mái cả.” Thẩm Khước lắc lắc đầu, “Ừm….chính là có chút khát nước.…”
“Khát nước?” Thích Giác cầm ấm nước ở một bên lắc nhẹ, bên trong đã không còn nước. Chàng hơi nhíu mày, sau đó cúi người xuống, hôn lên cánh môi còn dính nước mắt của Thẩm Khước. Chàng dễ dàng cạy hàm răng đang đóng chặt của nàng ra, đầu lư.ỡi ướt át liếm qua cánh môi có chút khô của Thẩm Khước.
“Uy! Ta còn ở đây đó!” Ngân Nghi tức khắc đỏ mặt, vội vàng quay mặt đi, cũng không dám quay đầu lại nhìn nữa.
Này….này cũng quá không xem nàng thành người ngoài rồi!