“Tham kiến bệ hạ.” Cung nhân trong Khôn Đức Điện quỳ đầy đất.
Tiêu Tiêu ngồi trên ghế chậm rãi ngồi thẳng người, lẳng lặng nhìn Ô Hòa vương Ô Khởi đi vào, vốn không có ý tứ hành lễ với ông.
“Nghe nói Ngân Nghi lén chạy đi đã trở lại.” Ô Khởi từ trên cao nhìn xuống Tiêu Tiêu, “Nàng đâu rồi? Bị Cố Tiễn mang đi rồi sao?”
Tiêu Tiêu lẳng lặng nhìn ông, ngữ khí kiên định nói: “Đừng nghĩ sẽ mang nàng đi từ bên người ta lần thứ hai.”
Ánh mắt Ô Khởi khẽ trầm xuống, ông nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Tiêu, nói: “Là chính nó lựa chọn gả xa. Nó đã là Thái Tử Phi Đại Thích, hiện giờ nàng lén lút trở về đại biểu cái gì? Hiệp nghị với Đại Thích còn tiến hành thế nào? Ngươi có nghĩ tới những thứ này không?”
“Ta nói, ngươi đừng nghĩ sẽ đưa nàng đi từ bên người ta lần thứ hai.” Tiêu Tiêu vẫn là biểu tình lạnh lùng như vậy, lặp lại một lần nữa.
Ô Khởi chậm rãi cong lưng, ông vươn tay bóp chặt cổ Tiêu Tiêu, thấp giọng nói: “Không phải ngươi hy vọng quốc thái dân an nhất sao? Không phải ngươi luôn miệng nói ngươi là con dân Đại Thích, cho nên không muốn hai nước giao chiến sao? Hửm? A… Hay là ngươi không nhớ rõ ngươi đã là Hoàng Hậu của Ô Hòa!”
Tiêu Tiêu trở tay chính là một cái tát vào mặt Ô Khởi. Giọng nói của bà du lãnh: “Ô Khởi! Ta đã nhịn ngươi hơn hai mươi năm! Ngươi cút ngay cho ta!”
Cung nhân quỳ trên đất càng cúi thấp đầu hơn, hận không thể biến mất ngay tại chỗ.
Ô Khởi bị một cái tát của Tiêu Tiêu đánh trúng mặt, ông quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, âm trầm nói: “Ngươi có biết ta muốn giết ngươi biết bao nhiêu không, cứ bóp ngươi như vậy, khiến ngươi tắt thở trong tay ta!”
Tiêu Tiêu cười lạnh, nói: “Ta đương nhiên biết, ta biết ngươi thậm chí còn muốn ném ta vào quân doanh làm quân kỹ hạ đẳng nhất!”
Tiêu Tiêu nắm lấy tay Ô Khởi, chậm rãi ngẩng mặt tới gần Ô Khởi, cười nói: “Ngươi cũng đã từng làm như vậy, không phải sao?”
Sắc mặt của Ô Khởi nháy mắt có một tia vặn vẹo.
Đúng, năm đó trong cơn thịnh nộ Ô Khởi đã làm chuyện cả đời này ông hối hận nhất—— ném Tiêu Tiêu vào trong quân doanh. Đêm hôm đó trong mộng tất cả đều là bộ dáng Tiêu Tiêu cầu cứu với ông. Ông bừng tỉnh, ông hối hận.
Nhưng khiến ông không nghĩ tới chính là, Tiêu Tiêu ở trong quân doanh không chỉ không chịu nửa phần khi dễ, thậm chí lấy một người nam nhân cũng không có can đảm bằng nàng, dẫn theo Ô Hòa quân lấy loại tư thái tử sĩ chém giết với tiểu quốc ở biên cảnh, chỉ trong ba tháng đã san bằng bốn tiểu quốc xung quanh Ô Hòa.
Ô Khởi vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó, ông đứng ở trên tường thành nghênh đón đại quân trở về. Tiêu Tiêu ngày đó một thân nhung trang đỏ rực, ngồi trên con ngựa đầu tiên, tư thế hiên ngang oai hùng.
Nàng có thể trở thành Hoàng Hậu của Ô Hòa một mặt là Ô Khởi thật sự quá yêu nữ nhân này, không tiếc làm giả thân phận nữ nhi của đại tướng quân Ô Hòa cho nàng. Mà mặt khác, cũng là vì dân tâm sở hướng.
Ô Khởi thở dài một tiếng, ông có chút vô lực buông bàn tay bóp cổ Tiêu Tiêu ra. Ông chậm rãi đứng thẳng người, nói: “Ngân Nghi trốn trở về, đại chiến với Đại Thích cũng không thể tránh khỏi.”
“Bổn cung mệt rồi, bệ hạ vẫn là đến nơi khác nghỉ ngơi đi.” Tiêu Tiêu chậm rãi nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi dựa vào sau ghế.
Ô Khởi đứng trước người bà, cứ lẳng lặng nhìn bà như vậy, vốn không có ý tứ muốn rời đi.
Qua hơn nửa canh giờ sau, Tiêu Tiêu đã thật sự nặng nề chìm vào giấc ngủ.
“Ngủ rồi?” Ô Khởi tận lực đè thấp thanh âm hỏi một tiếng, hô hấp Tiêu Tiêu đều đặn, không có hồi âm.
Ô Khởi đi qua, ôm Tiêu Tiêu lên, đưa bà vào nội thất, sau khi cẩn thận thả bà xuống giường, lại cẩn thận cởi y phục cho bà.
Tiêu Tiêu nhíu mày, mở mắt nhìn Ô Khởi. Ô Khởi nghiêng đầu đối diện với bà.
Tiêu Tiêu lại chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Ô Khởi cởi y phục của Tiêu Tiêu, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên người bà. Những năm đó, khi bà dẫn quân đi chinh chiến trên người đã để lại không ít vết sẹo. Cho dù mấy năm nay tìm rất nhiều thần dược chữa trị cũng không thể xoá đi vết sẹo trên người bà.
Ô Khởi có chút đau lòng xoa những vết sẹo đó, nhìn những vết sẹo này không chỉ khiến ông đau lòng, cũng khiến ông luôn nhớ đến tình cảnh năm đó ném bà vào trong quân doanh. Cho dù bà vốn không chịu thương tổn, nhưng Ô Khởi như cũ sẽ áy náy cả đời.
Ô Khởi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đắp chăn cẩn thận cho Tiêu Tiêu.
Ban đêm, Tiêu Tiêu lại bắt đầu gặp ác mộng. Mấy năm nay bà rất ít khi ngủ say, cơ hồ mỗi đêm không phải ác mộng, thì chính là co rút đến bừng tỉnh.
Ô Khởi vẫn luôn ngồi ở mép giường do dự một chút, sau đó cởi giày lêm giường ôm lấy bà.
Tiêu Tiêu gắt gao nhíu mày, giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng nắm lấy vạt áo của Ô Khởi.
“Thanh Hạo! Thanh Hạo! Thanh Hạo.…” Tiêu Tiêu một lần lại một lần gọi, đầu tiên là phẫn hận mà gọi, rồi sau đó biến thành từng tiếng nỉ non.
Thanh Hạo, Thích Thanh Hạo, phụ thân của Thích Giác, hiện giờ là Thích vương.
Bàn tay ôm lấy Tiêu Tiêu của Ô Khởi cứng đờ trong nháy mắt, ông rũ mi nhìn người trong lòng, chung quy chỉ có thể một lần lại một lần nhẹ giọng nói: “Đều đã qua, không sợ nữa.…”
Cho dù đã qua hơn hai mươi năm, ông đều không có biện pháp xoá bỏ nam nhân kia trong lòng bà.
Ngân Nghi bị Cố Tiễn mang về công chúa phủ.
“Cố Tiễn! Ngươi mau thả ta ra! Buông ta ra!” Ngân Nghi liều mạng giãy giụa, hai tay nàng bị trói, đành phải dùng chân đá loạn vào Cố Tiễn.
Ngày hôm qua trời mưa, trên đường có chút nước bùn, giày của Ngân Nghi đã sớm bị bẩn, nàng đạp Cố Tiễn một đường, khiến trường bào màu trắng của Cố Tiễn bị bẩn một mảng lớn.
Cố Tiễn đẩy Ngân Nghi vào trong phòng, sau đó quay người khoá cửa phòng lại, lúc này mới đi cởi dây thừng buộc trên tay Ngân Nghi.
Dây thừng được cởi ra, trên cổ tay trắng nõn của Ngân Nghi lưu lại vài vết siết, có vài nơi thậm chí còn bị rách, chảy ra tơ máu.
Cố Tiễn nhíu nhíu mày, hắn đi đến ven tường ôm hộp thuốc trị thương đến đặt ở trên bàn, sau đó cẩn thận tìm kiếm loại thuốc thích hợp ở bên trong.
Ngân Nghi đi tới cửa dùng sức giật giật ổ khoá to bằng nắm tay, căn bản kéo không ra.
Hai bên cửa sổ đều đã bị đóng đinh, căn bản không ra được.
Nàng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tức giận nói: “Cố Tiễn! Ngươi có thể đừng không biết xấu hổ như vậy không! Mau thả ta ra!”
“Vết thương trên cổ tay của nàng phải kịp thời xử lý, bằng không sẽ đau.” Cố Tiễn lấy ra một hộp thuốc mỡ từ trong hộp trị thương. Hắn vừa mới mở thuốc mỡ ra, Ngân Nghi đột nhiên đẩy mạnh, khiến thuốc mỡ trong tay hắn rơi xuống mặt đất.
Ngân Nghi còn chưa vừa lòng, xoay người đẩy luôn hộp thuốc trên bàn xuống đất. Bình thuốc làm bằng sứ, cơ hồ vỡ nát đầy đất.
Cố Tiễn có chút vội vàng ngồi xổm xuống nhặt bình thuốc trên đất lên.
Ngân Nghi cả giận nói: “Cố Tiễn! Ngươi biết bộ dáng hiện tại của ngươi giống cái gì không? Quả thực giống một con chó! Nghĩa phụ của ngươi là một con chó bên người mẫu hậu ta, ngươi cũng muốn làm một con chó bên người ta sao!”
Động tác của Cố Tiễn liền ngừng lại, sau đó lại tiếp tục nhặt bình thuốc trên đất lên.
Ngân Nghi thốt ra xong, có chút hối hận. Nàng nhìn chằm chằm ngón tay nhặt bình thuốc của Cố Tiễn, nỗ lực dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cố Tiễn, coi như ta cầu ngươi, ngươi thả ta đi được không?”
“Nàng là thê tử của ta, ta sẽ không thả nàng đi.” Cố Tiễn đứng lên, nhìn Ngân Nghi.
Ngân Nghi nói: “Thê tử? Ta và ngươi bái đường rồi sao? Ta có đáp ứng gả cho ngươi sao? Ta hiện tại chính là thê tử của Thích Giác Thái Tử Đại Thích! Ta là Thái Tử Phi của hắn!”
Cố Tiễn nhìn nàng, nói: “Ta biết hắn là ca ca của nàng.”
Ngân Nghi cả kinh, hiển nhiên không nghĩ tới Cố Tiễn cư nhiên ngay cả cái này cũng biết. Nàng căm giận nói: “Đúng vậy! Hắn là ca ca ta! Ta gả cho ca ca ruột của ta! Loại nữ nhân giống như ta ngươi còn muốn làm gì?”
Cố Tiễn cứ như vậy nhìn nàng, trầm mặc.
“Cố Tiễn! Ta không chỉ ngủ cùng ca ca ruột của ta, ngươi không nghe thấy tin đồn sao? Ta còn ngủ với Nhị hoàng tử của Đại Thích! Ta còn ngủ với rất nhiều nam nhân khác! Nữ nhân như ta ngươi còn muốn lấy làm gì!” Ngực Ngân Nghi phập phồng, cảm xúc kích động.
Kỳ thật lúc trước Ngân Nghi chủ động đứng ra vu oan cho Thích Nha, há không phải hy vọng những lời đồn đãi đó sẽ truyền đến Ô Hòa sao?
Cố Tiễn vẫn cứ lẳng lặng đứng đó nhìn nàng như vậy, trầm mặc.
Ngân Nghi lại mắng một hồi lâu, thẳng đến khi nàng thật sự mệt mỏi, mắng không nổi nữa, rốt cuộc vô lực mà cúi đầu, không mắng nữa. Ngân Nghi phong trần mệt mỏi trở về từ Đại Thích, nàng cơ hồ không được nghỉ ngơi, đã sớm mệt mỏi, lại bị mẫu hậu tát một cái, trong lòng vừa mệt vừa ủy khuất. Nàng càng nghĩ càng ủy khuất, càng ủy khuất, càng nhịn không được liền bắt đầu khóc.
Cố Tiễn đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, lại kéo tay nàng ra, cẩn thận bôi thuốc lên cánh tay nàng.
Ngân Nghi đã không có sức lực để đẩy hắn ra.
Đến khi bôi xong vết thương trên tay Ngân Nghi, Cố Tiễn nhẹ nhàng thả tay nàng ra, hắn lẳng lặng nhìn nàng, nói: “Nàng gầy rồi.”
Ngân Nghi nhấc đôi mắt ướt át lên nhìn hắn, vừa khóc vừa nói: “Cố Tiễn, nếu ngươi không phải họ Cố thì tốt biết bao nhiêu.”
Cố Tiễn trầm mặc.
“Ta muốn ngủ.” Ngân Nghi hít hít mũi, khóc nói.
Lúc này Cố Tiễn mới đứng lên, hắn đi qua, cẩn thận nhìn sắc mặt Ngân Nghi, thử thăm dò vươn tay bế Ngân Nghi lên, thấy Ngân Nghi không giãy giụa, cũng không mâu thuẫn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn tựa như trân bảo ôm lấy Ngân Nghi đi vào nội thất, lại cẩn thận đặt nàng xuống trên giường, cuối cùng đắp chăn cho nàng, sửa sang lại mỗi một góc chăn cho ngay ngắn.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi!” Ngân Nghi nằm ở trên giường, nhíu mày nhìn Cố Tiễn.
“Ta biết.” Cố Tiễn thả màn giường xuống, màn giường chậm rãi rơi xuống ngăn cách tầm mắt của Cố Tiễn.
Hắn ra khỏi nội thất, cẩn thận kiểm tra cửa sổ, sau đó mới ngồi xuống trên ghế đối mặt với nội thất.
Cố Tiễn lẳng lặng nhìn về phía nội thất, không dám đi ngủ, cũng không nỡ đi ngủ. Hắn đã rất lâu không gặp Ngân Nghi. Kỳ thật hắn càng muốn ngồi trong nội thất trông coi Ngân Nghi, cho dù đã cách màn giường dày nặng.
Nhưng Ngân Nghi không thích hắn đến gần nàng.
Lần này Ngân Nghi vội vàng trở về từ Đại Thích, vừa mệt vừa vội, lại bởi vì lừa gạt của mẫu hậu nàng mà hung hăng khóc. Giấc ngủ này cực kỳ sâu, thẳng đến xế chiều ngày thứ hai mới tỉnh lại.
“Cố Tiễn….” Ngân Nghi xoa mắt, có chút mệt mỏi ngồi dậy.
Cố Tiễn đứng dậy, vội vàng đi vào nội thất, đứng yên nhìn màn giường dày nặng. Hắn không cần nói chuyện, Ngân Nghi cũng sẽ biết hắn đang ở đây.
“Ta đói rồi.” Ngân Nghi tỉnh táo hơn chút, “Ta muốn ăn.…”
“Ta biết, phòng bếp đã nấu rồi, ta sai bọn họ bưng lên.” Cố Tiễn nói xong liền đi ra ngoài, khi hắn đi đến cửa nội thất liền nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ màn giường.
Tuy rằng màn giường dày nặng che khuất thân ảnh của Ngân Nghi, nhưng biết nàng đang ở đó, cũng đã đủ khiến Cố Tiễn an tâm.
Ngân Nghi gắt gao mím môi.
Quả thực, nàng căn bản không cần nói nàng muốn ăn gì, Cố Tiễn đã biết. Hết thảy về Ngân Nghi, Cố Tiễn đều biết.