Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô gái nhỏ, ánh mắt Hoắc Tử Thực lạnh lùng, thân thể to lớn căng thẳng dưới lớp tây trang, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, bước nhanh đi về phía cô, kéo cô ra khỏi chỗ ngồi.
"Tử Thực!" Nhìn con trai có hành động khác thường, Tào Tú Linh luống cuống đứng lên.
"Con không nói là con muốn ly hôn." Ánh mắt Hoắc Tử Thực lạnh lẽo, khiến mẹ anh như bị đóng đinh tại chỗ.
"Con đang nói linh tinh gì thế?" Giọng nói Tào Tú Linh cao vút, không thể tin được mà nhìn con trai có thái độ không tốt với bà trước mặt người ngoài.
"Hôn nhân là chuyện của con, con sẽ tự xử lí." Hoắc Tử Thực mở to mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt mê mang của Dương Tư Dĩnh.
"Tử Thực, con đang làm gì thế? Con quên rằng Dương Minh Vượng là người đã kéo chân Hoắc gia sao, cũng quên rằng người phụ nữ này khiến con mất mặt, cũng hại cả Hoắc gia mất hết mặt mũi hay sao?"
"Đó là chuyện của con và cô ấy, không liên quan gì đến Hoắc gia." Hoắc Tử Thực bác bỏ sự lên án của mẹ đẻ, mặc dù trong lòng anh rất rõ ràng, hôn nhân của anh và Dương Tư Dĩnh, mỗi một bước đi đều ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai nhà.
"Con có biết mình đang nói gì không?" Tào Tú Linh tức giận đến hai vai phát run. "Là cha con muốn mẹ ra mặt giải quyết chuyện này, con làm thế này mẹ sao có thể xử lí xong chuyện mà cha con đã giao phó?"
"Con sẽ tự giải thích với cha. Chuyện của con và Tư Dĩnh, xin mẹ đừng nhúng tay vào nữa." Hoắc Tử Thực nắm chặt tay Dương Tư Dĩnh, xoay người rời đi.
Sau khi ra khỏi cửa chính, bàn tay nhỏ bé trong tay anh đột nhiên rút về, Hoắc Tử Thực dừng bước chân, sắc mặt âm trầm quay đầu.
Dương Tư Dĩnh có chút e sợ ngẩng mặt lên, vẻ mặt rất kiên định: "Em còn chưa kí tên, không thể đi."
Ký tên? Cô gái này thế nhưng lại muốn ly hôn với anh!
Sự tức giận như muốn nổ tung, cả gương mặt tuấn tú của Hoắc Tử Thực giống như bị hắt sơn đen lên, âm u vô cùng.
"Anh không cho em kí tên." Ngẳn ngủi sáu chữ, như nặn ra từ giữa hai hàm răng sắp nghiến nát, kết hợp với gương mặt lạnh giá đẹp trai của anh, những người cách anh năm mét cũng thấy run sợ.
Ôi, anh họ thật sự tức giận! Mấy lần trước anh họ bị thương do có người ám toán, hoặc khiêu khích ngay mặt, sắc mặt anh họ cũng không thúi như vậy.
Hoắc Theo Nhân núp ở bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ, hai mắt mở to nhìn, âm thầm căng thẳng thay chị dâu.
"Ly hôn sẽ tốt... cho anh, cho em và tất cả mọi người." Bị khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng âm trầm nhìn chằm chằm, Dương Tư Dĩnh nuốt khan một cái rồi nói.
"Anh thấy, là em thoải mái hơn mới đúng?" Hoắc Tử Thực cười lạnh, trong đôi mắt đen nổi lên ngọn lửa ghen tuông.
"Em không hiểu... Anh có ý gì?" Anh đang ám chỉ cái gì?
"Em lén lút gặp gỡ Hứa Duy Văn, còn cần anh nhắc nhở sao?"
Hứa Duy Văn? Đúng là anh ta có tìm cô mấy lần, nhưng cô đều tránh đi. Trừ một lần, cô trở về Dương gia thì gặp phải Hứa Duy Văn, do Hứa Duy Văn đi tìm Trương Lỵ Văn giúp đỡ, tình cờ gặp gỡ, nói chung hai người không hề tiếp xúc gì.
"Em chỉ gặp Hứa Duy Văn đúng một lần." Dương Tư Dĩnh kinh ngạc trả lời.
Vốn chỉ là phỏng đoán, không ngờ cô lại chứng thực phỏng đoán của anh là thật, Hoắc Tử Thực bị lửa giận thiêu đốt, cánh tay duỗi ra nắm chặt cổ tay cô.
"Đau!" Cô theo bản năng muốn rút tay về, lại bị ánh kéo vào trong ngực.
"Em muốn làm tốt thân phận Dương Tư Dĩnh, cho nên người tình của cô ấy em cũng muốn tiếp nhận sao? Còn có, em cũng thích tên Hứa Duy Văn đó?"
Đối mặt với anh quá gần, khuôn mặt cô nhợt nhạt, cô cắn chặt môi dưới, trong đầu hiện lên sự lạnh lùng của anh qua điện thoại đêm đó.
Cô không muốn kiểu tình yêu này, vĩnh viễn ở phía sau lợi ích, có cũng được mà không có cũng không sao. Hơn nữa, với thân phận Dương Tư Dĩnh, cô cũng không nên yêu anh, không thể tiếp tục thương anh nữa.
"Anh làm sao thế?" Cô im lặng nhìn vào trong đôi mắt bốc lửa của anh, một bộ dáng vô cùng sợ hãi yếu ớt. "Anh quên rồi sao? Ban đầu là anh nói cho em biết, hôn nhân của chúng ta chỉ được xây dựng dựa trên lợi ích của hai nhà, nên làm cho tốt và tùy thời mà kết thúc..."
"Đáng chết!"
Đột nhiên Hoắc Tử Thực tuôn ra một tiếng mắng chửi, cô bị dọa sợ đến toàn thân cứng đờ, sự sợ hãi trong tiềm thức ùa ra, hành động theo phản xạ co mình lại, chờ đợi chính là bạo lực đánh lên người cô.
"Không... Đừng đánh tôi..." Cô nhắm chặt mắt, giọng nói nhỏ bé run sợ, một cái tay khác ngăn trước người, bày ra tư thế phòng bị.
Đầu tiên Hoắc Tử Thực ngẩn ra, tức giận quẩn quanh trong ngực, lại nghĩ tới, là bởi vì cô từng bị tổn thương, cho nên khi đối mặt với sự tức giận của người khác phái sẽ dẫn đến cho cô sự sợ hãi tột cùng, trở thành thói quen.
Đột nhiên, một cái gai khẽ nhúc nhích khiến sự đau lòng lan tràn mỗi chỗ trong anh.
Anh nhớ tới Chị Trần thuật lại chuyện của đêm hôm đó, anh ở Đài Đông.
Dưới sự tức giận của Dương Minh Vượng, ông ta tát cô mấy cái, nếu không phải có Trương Lỵ Văn ở một bên ngăn cản, có lẽ cô đã bị thương năng hơn... Lúc ấy chị Trần đang ở trong bếp nhìn trộm, chị Trần nhìn thấy cả quá trình vẫn còn thấy sợ hãi kể lại.
Anh có cảm giác ghét bỏ bản thân anh vô dụng, thay thế sự tức giận trong anh, Hoắc Tử Thực có chút chán nản lại lo lắng.
"Anh Tử Thực, sẽ không đánh chị dâu thật chứ?" Thấy hoàn cảnh có chút là lạ, Hoắc Theo Nhân vội vàng chạy ra.
Đôi mắt Hoắc Tử Thực trừng lên, Hoắc Theo Nhân liền rụt cổ, le lưỡi, vốn định ở trong phạm vi tránh lửa đạn, nhưng nhìn thấy anh túm chị dâu không thả, toàn thân chị dâu thì phát run, lá gan liền lớn mạnh.
"Anh Tử Thực, anh mau buông chị dâu ra..., anh không thấy chị ấy bị sợ đến phát run rồi sao?" Hoắc Theo Nhân đỡ bả vai Dương Tư Dĩnh, cao giọng nói.
Hoắc Tử Thực rất không muốn thả tay ra, nhưng ánh mắt âm trầm vừa nhìn khuôn mặt Dương Tư Dĩnh, tái nhợt, lông mày nhíu chặt, khóe mắt ngân ngấn nước mắt, lông mi dài run rẩy sợ hãi, cả ngực anh liền bị níu chặt, nghiền nát.
Cuối cùng, anh đành buông tay.
Hai bàn tay vừa buông lỏng sức lực, cổ tay trắng nhỏ run rẩy liền rút về, cô quay mặt đi nơi khác, ôm lấy Hoắc Theo Nhân, ngay cả ánh mắt cũng sợ nhìn thấy anh.
Cho đến bây giờ, chưa bao giờ anh chán ghét bản thân đến thế.
"Chị dâu đừng sợ, anh Tử Thực sẽ không đánh phụ nữ, điểm này em có thể bảo đảm." Hoắc Theo Nhân ôm chặt thân thể đang run rẩy trong ngực mình, vẫn là người Hoắc gia, nên trong lời nói vẫn nói tốt cho anh họ.
"Theo Nhân..."
"Chị dâu, em ở đây."
"Chị muốn rời khỏi đây ngay bây giờ... Dẫn chị đi thôi...."
Không ngẩng đầu lên, Dương Tư Dĩnh cũng có thể cảm thấy một đôi mắt bốc lửa đang khóa chặt bản thân cô không thả, nhưng mà lời nói tức giận vừa rồi của anh đã hù dọa cô, khiến cô nhớ lại những kí ức đáng sợ trước kia, cô không có cách nào đối mặt anh, một cái nhìn cũng không thể.
Hoắc Theo Nhân do dự nhìn anh họ một cái, Hoắc Tử Thực nắm chặt tay, gương mặt tuấn tú nặng nề, chuyển hướng lui sang bên cạnh.
"Chị dâu, em đưa chị về nhà." Hoắc Theo Nhân ôm Dương Tử Dĩnh đỡ xuống bậc cửa, đưa chị dâu lên chiếc xe thể thao màu đỏ, sau đó quay trở lại, nhìn khuôn mặt âm u của Hoắc Tử Thực.
"Anh... anh không sao chứ?"
"Không sao. Em đưa Tư Dĩnh về nhà, ở bên cạnh cô ấy một lúc." Hoắc Tử Thực thở ra một hơi, bàn tay vò loạn tóc trên trán.
"Em biết rồi." Hoắc Theo Nhân gật đầu, sau đó trở lại xe, nổ máy, lái xe rời khỏi Hoắc gia.
Hoắc Tử Thực đút tay vào túi, nhìn xe thể thao biến mất nơi cuối đường, im lặng đưa mắt nhìn trong chốc lát, mới nhận cuộc gọi đến, điện thoại di động vẫn vang lên tiếng chuông liên tục.
"Hoắc Tử Thực, sao con lại bỏ mặc hội nghị đầu tư để chạy đi đâu?" Hoắc Cảnh Lúa tức giận tới cực điểm, gầm thét ở đầu bên kia.
"Con sẽ quay lại ngay bây giờ." Hoắc Tử Thực ngước mắt, liếc nhìn bầu trời mờ mờ, ngực trống rỗng, một luồng khí lạnh thấm vào trong tim.
Hội nghị dài dòng lần lượt, thảo luận cùng đơn vị xây dựng làng du lịch, nghe kiến trúc sư phát biểu các khái niệm thiết kế...Hoắc Tử Thực không ngừng một giây để xử lí hết các công việc.
Anh dùng hết khả năng để kết thúc công việc trước thời gian, chạy như bay về nhà, chuẩn bị nói chuyện trắng đêm với vợ muốn ly dị.
Cô thật sự muốn ly hôn với anh sao? Không, anh không tin.
Nhưng hôm nay, khi anh chất vấn cô có phải thích Hứa Duy Văn không, vì sao cô không phủ nhận?
Đố kỵ và tức giận như một miếng vải đen che lại ánh mắt và tâm tư sắc bén của anh, cũng ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của anh, cộng thêm khoảng thời gian này, cô có quá nhiều hiểu lầm với anh.
Cố đã sớm quên hồi ức trước kia, hoàn toàn tin tưởng anh. Quên rằng, tròng mắt cô luôn ngây thơ mà đầy sợ hãi, chỉ chứa đựng một mình bóng hình anh.
Quên thêm nữa, đối với cô, anh là người đàn ông đầu tiên. Một cô gái khi khó khăn dứt bỏ nhất, chính là lần đầu đã in dấu vào sâu trong linh hồn.
Dù sao, đối với tình yêu, Hoắc Tử Thực thấy rất xa lạ. Lòng dạ sâu hơn đáy biển, ý định kín đáo, mục đích cuối cùng chỉ là đối phó với địch thủ trên thương trường, khi gặp phải tình yêu, cảm nhận được một chút thất bại và một chút mâu thuẫn, cái gì cũng không có chỗ để dùng.
Cả ngày anh nghĩ, khi cô sợ hãi nhắm chặt hai mắt, khóe mắt ngấn lệ, bộ dáng run rẩy, lúc không phải đi họp, anh đã xem lại tư liệu về Hạ Điềm Hinh, rồi tìm tư liệu về cha ghẻ của cô, trong đầu suy nghĩ tới một ý định đen tối.
Cho dù thế nào, anh đã lấy thì sẽ không ly hôn! Anh lái xe như bay về nhà, muốn nói cho cô biết, chính là câu này.
Kết quả, Hoắc Tử Thực vừa đi vào cửa chính đã thấy sắc mặt lo lắng của chị Trần đi tới.
"Hoắc tiên sinh..."
"Hiện tại tôi không rảnh rỗi, tối nay nói sau." Hoắc Tử Thực ném cặp lên ghế sa lon, cũng không cởi áo khoác tây trang, liền muốn đi lên lầu.
Chị Trần vội vàng đuổi theo đến chân cầu thang, khẽ hướng về bóng lưng to lớn nói: "Xế chiều hôm nay Hoắc phu nhân đã dọn hành lý rời đi rồi."
Thân thể cao lớn lập tức cứng đờ, không tới ba giây đồng hồ, giống như một cơn gió trở lại phía trước mặt chị Trần, chị Trần lui về phía sau một bước, nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc kinh hoàng tới xanh mét của Hoắc Tử Thực.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Hoắc Tử Thực giống như tức giận mà hét lên.
"Xế chiều hôm nay, Hoắc tiểu thư đưa phu nhân về, ngồi một lát, đợi đến Hoắc tiểu thư vừa rời đi, phu nhân liền đi thẳng lên lầu thu dọn hành lý, muốn tôi chuyển lời đến ngài, cô muốn chuyển về nhà."
Sắc mặt Hoắc Tử Thực càng đen hơn, nắm chặt chìa khóa trong tay liền xông ra bên ngoài, nhảy lên xe BMW, chạy thẳng xe tới Dương gia.
Đến cửa lớn Dương gia, nhấn mấy lần chuông mà không ai trả lời, anh tức giận, giơ lên nắm đấm do nắm chặt mà trắng bệch, dùng sức gõ một cái thật mạnh lên cửa gỗ.
"Mở cửa!" Anh như dã thú mất đi khống chế, gầm thét trong đêm khuya.
Một lát sau, cuối cùng cũng có người tới cửa, không phải người giúp việc mà là mẹ của Dương Tư Dĩnh, Trương Lỵ Văn.
"Hoắc Tử Thực, cậu uống say rồi tới đây phát điên gì thế?" Trương Lỵ Văn mở một cánh cửa và trợn mắt lên nhìn anh đầy giận dữ.
"Tôi không uống rượu, tôi tới tìm Tư Dĩnh." Hắn vội vàng muốn đẩy cửa xông vào, nhưng khóa cửa rât rắn chắc, Trương Lỵ Văn cũng không cho anh vào, chỉ khó chịu trợn mắt nhìn.
"Cũng đã hơn một giờ đêm rồi, lại chạy đến nhà bố mẹ vợ tìm vợ, rốt cuộc là cậu phát điên gì thế? Hôm nay Tư Dĩnh không trở về đây!"
Cô không trở về Dương gia sao? Vậy cô ấy sẽ đi đâu? Cô còn có chỗ nào để đi nữa sao?
"Này! Hoắc Tử Thực, cậu có ý gì? Chạy tới đây đòi vợ, ngay cả câu giải thích cũng không nói, cậu đi đi..."
Sự tức giận trách mắng của Trương Lỵ Văn đều bị anh ném ra sau gáy. Hoắc Tử Thực liền ra xe, lái xe rời khỏi Dương gia, chạy băng băng trên đường cái ồn ào náo nhiệt ở Đài Bắc.
Đáng chết!Trong điện thoại di động vang lên giọng nói máy móc và sau đó chuyển sang chế độ hộp thư thoại! Môi mỏng mím chặt không ngừng bật ra tiếng chửi mắng, Hoắc Tử Thực liền gọi một cuộc khác cho Hoắc Theo Nhân.
"Anh họ? Trời ơi... Sao anh có thể quấy rầy giấc ngủ tuyệt vời của em..." Hoắc Theo Nhân thèm ngủ, lên tiếng kêu ca.
"Tư Dĩnh có liên lạc với em hay không?"
"Chị dâu? Em đã đưa chị ấy về nhà mà... Đã xảy ra chuyện gì sao? A lô? Anh đừng cắt máy..."
Đáng chết! Nhấn phím tắt, Hoắc Tử Thực ném điện thoại lên ghế lái phụ, hai tay nắm chặt tay lái, ngũ quan anh tuấn cau chặt, mê mang.
Vòng đi vòng lại trên đường đầy vô nghĩa, sự tức giận bị thay thế bởi cảm giác vô lực. Hoắc Tử Thực đỗ xe bên đường, hạ cửa xe xuống, hút thuốc.
Cô nghiêm túc sao? Thật sự muốn ly hôn với anh? Chẳng lẽ cô không hề luyến tiếc anh? Hay là cô thực sự yêu tên Hứa Duy Văn kia?
Nhưng là tại sao, cô nguyện ý ở đây sống thân phận Dương Tư Dĩnh, đồng ý duy trì quan hệ thân thể? Cô không phải phụ nữ tham lam mà thành thục, chỉ là mới nếm tử tư vị tình dục, không thể nào vì dục vọng, mà nhiều lần tiếp nhận anh một lần rồi một lần cầu hoan.
Sương mù lượn lờ hiện lên trong con ngươi đầy khiếp sợ, như con thỏ nhỏ thuần khiết, ngực anh co rụt lại đau đớn, tình cảm sâu đậm cùng áy náy cùng nhau chui vào cơ thể anh.
Đáng chết!! Rốt cuộc là cô đã đi đâu chứ?
Đã là cuối đông rồi, mấy ngày nay không khí lạnh tràn về, trên đường Đài Bắc cũng trơn trượt, cả thành thị như bị đóng băng, bầu không khí như một mảnh ngưng trệ.
Ở tòa nhà Cao cấp tại trung tâm thành phố, Dương Tư Dĩnh đã quàng lên cổ một chiếc khăn len trắng, quẹt thẻ cảm ứng, đẩy cửa chính đi ra.
Lạnh quá. Cô ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời, không tìm được bóng dáng của mặt trời, đôi mắt xuất hiện một đám sương mờ, cùng vô cùng mất mác.
Hai chân mang đôi giày bó màu nâu, đi về phía trước hai bước, đôi mắt vô tình nâng lên, cả người liền dừng lại đột ngột.
Chiếc xe BMW quen thuộc, lạnh lẽo trong sương mù, một thân hình to lớn, ngồi phía trước đầu xe.
Sáng sớm mùa đông, anh mặc một chiếc áo khoác cổ lật dài đến đầu gối, bên trong mặc một chiếc áo len đơn bạc màu gỉ sét, phía dưới mặc một chiếc quần jean bó chặt, còn dưới chân đi một đôi giày leo núi ống ngắn.
Phong cách đơn giản, khiến cho anh trông trẻ trung hơn, lọn tóc đen rơi tán loạn phía trước hơi che đi gương mặt tuấn tú, một tay đặt ngang trước eo, một tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hút.
Hơi nóng, đột nhiên xông lên đôi mắt.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện, người đàn ông cô cách xa hơn một tháng đã chuyển đôi mắt nhìn sang cô.
Tim cô thắt lại, theo bản năng cô xoay người lại, tay nhỏ bé run rẩy thò vào trong túi, hốt hoảng lần tìm thẻ từ cảm ứng vừa đút vào.
Tìm thấy! Chỉ vì quá vội vàng, mà thẻ từ rơi xuống, cô lập tức cúi người nhặt lên.
Một bàn tay to đã nhanh chóng nhặt lên thẻ từ.
Dương Tư Dĩnh ngừng thở, duy trì tư thế cúi xuống, không dám đứng dậy, cũng không dám ngẩng mặt lên, chỉ có thể dùng thân thể để cảm nhận...
Cảm giác hô hấp của anh phun ở bên tai, lồng ngực cường tráng áp sát phía sau lưng cô, gần đến không thể gần hơn, chỉ cần cô đứng lên, là sẽ dựa vào trong ngực anh.
"Em tính toán cứ đứng ở đây cả ngày, hay là cả đời?"
Tiếng đùa cợt nhàn nhạt truyền tới từ đỉnh đầu, thân thể cô cứng đờ, cả trái tim mệt mỏi xoắn chặt lên bởi vì anh.
"Em muốn có thời gian tỉnh táo, muốn một mình một nơi, những thứ này anh đã cho em, em chỉ cần nói với anh một chút.
"...Hôm trước em đã ký giấy thỏa thuận ly hôn." Cô vẫn cúi người như cũ, cúi đầu, đôi mắt nhút nhát nhìn chằm chằm sàn nhà đá cẩm thạch.
Một cánh tay đột nhiên giữ chặt cổ tay cô, trong lòng cô cũng như bị nhéo một cái, không thể không nâng lên khuôn mặt tái nhợt, chống lại gương mặt tuấn tú hàng đêm mỗi ngày đều quẩn quanh trong đầu cô.
Chỉ là một tháng, lại lâu giống như một thế kỷ. Cô vẫn xinh đẹp như cũ, chỉ là hình như khuôn mặt cô gầy gò hơn một chút, đôi mắt hình như cũng lõm sâu hơn.
Cô gầy đi.
Ánh mắt Hoắc Tử Thực vô cùng tham lam, rồi lại tràn đầy không nỡ, bàn tay to lớn chạm nhẹ gương mặt cô.
Trong một tháng này, cô chỉ liên lạc cùng với Hoắc Theo Nhân, rồi lại không cho Theo Nhân biết chỗ ở của cô, cho đến khi Theo Nhân đưa ra kế hoạch hợp tác mở cửa hàng trang sức, dụ cô ra ngoài thảo luận, Theo Nhân cũng dây dưa cầu xin nửa ngày, mới hỏi được chỗ ở hiện tại của cô.
Anh mới biết, trong khoảng thời gian này, cô có thể giấu diếm hành tung của mình kín đáo như vậy, là do sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị.
Ngày hôm qua anh tìm gặp vợ chồng Lôi thị, lúc nhìn thấy Hạ Điềm Hinh, kinh hãi tại chỗ hồi lâu mới hồi hồn, cũng hiểu được, thân thể Hạ Điềm Hinh, lại chứa một linh hồn khác, chết mà lại trùng sinh.
Trời cao dùng phương thức riêng để đền bù cho hai người phụ nữ này, mặc dù phương pháp người thường sẽ không bao giờ tưởng tượng được, nhưng kết quả đã là như thế, nhân loại nhỏ bé cũng chỉ có thể tiếp nhận.
"Anh nói rồi, anh không ly hôn." Thấy cô nháy lông mi, muốn tránh khỏi đôi mắt anh, thái độ của anh liền ương ngạnh giọng nói tăng thêm, buộc cô phải đối mặt với anh.
"Tại sao?" Cô e sợ nhìn anh, thật vất vả bình tâm lại, bởi vì anh xuất hiện lại tạo lên vô vàn sóng lớn.
"Bởi vì anh không muốn." Giọng điệu của anh như một quân phiệt độc tài, ánh mắt bén nhọn càng khiến cô rụt rè hơn.
Phát hiện thái độ của bản thân quá hung ác, anh liền giãn mày rậm, khuôn mặt lạnh lùng nhu hòa hơn một chút. Anh không muốn cô sợ anh, mà là... Tiếp nhận anh lần nữa, và yêu anh.
"Cuộc hôn nhân này... Ngay từ khi bắt đầu đã nhất định sẽ kết thúc, không phải sao?" Vẻ mặt cô khẩn trương nói, cũng không vì thái độ hung ác của anh mà bị lung lay.
"Đó là bởi vì anh không yêu Dương Tư Dĩnh đã chết kia, tình huống bây giờ không giống." Hít sâu mấy lần, anh bắt buộc bản thân phái đè nén tức giận trong lòng, giọng nói ôn hòa hết mức có thể.
"Có cái gì không giống chứ?" Sắc mặt cô tái nhợt hỏi.
Đáng chết! Một người đàn ông vội vàng đến trình độ này bởi vì bà xã muốn ly hôn, còn có thể là vì sao? Chẳng lẽ cô vẫn không rõ tâm tư của anh?
Hoặc là, trong lòng cô đã có người đàn ông khác vào chiếm giữ?
"Tư Dĩnh... không, hay là anh gọi em là Điềm Hinh?" Tầm mắt nóng bỏng của anh khóa chặt người cô.
"Em không phải là Hạ Điềm Hinh... Không còn là cô ấy rồi." Cô nhẹ nhàng sửa chữa lời anh.
Hiện tại, thân phận Hạ Điềm Hinh đã có một người phụ nữ khác thay thế, mà cô, lại xác nhận một lần nữa rằng cô đã thoát khỏi thân phận cũ đó.
Cảm ơn vợ chồng Lôi thị, không chỉ giúp cô sắp xếp cho mẹ cô, dạy dỗ cha ghẻ, mà cha ghẻ sợ chết, kiêng kị thân phận của Lôi Quang Hằng mà không dám tìm mẹ cô nữa.
"Rất tốt, cho nên cả đời này em đã hoàn toàn đón nhận thân phận Dương Tư Dĩnh." Xác nhận rõ tâm tình của cô, anh cũng không gọi nhầm tên vợ mình.
"Tử Thực..." Cô bối rối nhẹ nhàng gọi tên anh.
Giọng nói mềm mại, là âm thanh tuyệt vời nhất mà anh nghe được trong cuộc đời này, Một làn sóng ấm nóng tràn vào trong tim, anh cảm giác được sự tĩnh mịch trong một tháng này, đều bị đuổi đi bới âm thanh mềm mại này.
"Dương tiểu thư? Cô có sao không?"
Sự cảm động còn chưa bình phục, cảnh vệ của Tòa nhà cao cấp đẩy cửa đi ra, phòng bị nhìn Hoắc Tử Thực chằm chằm, một tay cầm chặt điện thoại, tính toán có thể gọi người trợ giúp đến bất cứ lúc nào.
Đường đường là CEO của tập đoàn Khải Hoa, lại bị người khác nghĩ thành loại người lưu manh biến thái, thật sự không biết nên cười hay nên giận.
Hoắc Tử Thực không có ý định giải thích cho mình, chỉ bình tĩnh nhìn Dương Tư Dĩnh.
Phát hiện được hai người đàn ông đều nhìn cô, đợi cô mở miệng, Dương Tư Dĩnh liền căng thẳng đến mặt đều đỏ lên, đôi mắt đầy sương mù chớp chớp luống cuống.
Trong tình huống này, cô có thể mở miệng hô cứu mạng, hoặc là nhờ bảo vệ đuổi anh đi, là do cô quyết định.
"Cần tôi giúp cô không?" Nhìn cô gái xinh đẹp có bộ dáng khổ sở, bảo vệ lại hỏi tiếp, ánh mắt lại nhìn về phía chỗ tay Hoắc Tử Thực đang nắm chặt cổ tay cô, "Còn nữa, cần tôi báo cảnh sát giúp không?"
Tuy rằng, người đàn ông trước mặt này rất đẹp trai, phong cách ăn mặc cũng không tục, nhưng mà gần đây cũng có nhiều người trẻ tuổi nhà giàu phạm tội, có lẽ người đàn ông này chứa công cụ phạm tội trên xe đi.
Vừa suy nghĩ, bảo vệ đã có hành động cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi.
"Không, không cần đâu! Anh ấy là bạn của tôi." Trước khi bảo vệ kịp gọi điện, Dương Tư Dĩnh vội vàng nói.
Nhìn người đàn ông bày ra bộ dáng việc không liên quan tới mình, khóe miệng thì hếch lên. Sự thật chứng minh, cô vẫn quan tâm anh.
Sau khi lúng túng để bảo vệ rời đi, Dương Tư Dĩnh uất ức, lại không biết làm thế nào nhìn Hoắc Tử Thực, phát hiện trong mắt anh tràn đầy vui vẻ cùng khoan khoái.
Hai gò má xinh đẹp liền nổi lên một lớp đỏ đậm, hiện tại cô mới phát hiện, lúc nãy anh cố ý ném vấn đề khó khăn đó cho cô.
Anh đang thử nghiệm, xem cô có thể vô tình để bảo vệ đuổi anh đi không... Cô thực ngốc! Vừa rồi còn căng thẳng thay cho anh.
"Em ăn sáng xong chưa?" Giọng nói của anh trở lên rất nhẹ nhàng, gương mặt tuấn tú giống như trời quang mây tạnh, vô cùng sáng sủa.
"Em chưa... " Cô vừa muốn trả lời, đã bị anh nắm chặt kéo đi.
Vừa mới bắt đầu, hai người chỉ đơn thuần ăn sáng trong một phòng ăn lầu một của khách sạn, nhưng mà, không biết vì sao, sau khi cô dùng xong món điểm tâm ngọt, tất cả đều thay đổi.
"Tử Thực... Không cần...." Sau khi cô bị kéo vào trong phòng ở tầng cao nhất, liền bị đè ép lên cánh cửa, vì hô hấp dồn dập mà ngực mềm mại của cô phập phồng kịch liệt.
Hoắc Tử Thực đè hai tay cô ở hai bên, nghiêng người liếm đi caramel còn dính ở bên môi cô, sau đó nâng gáy cô lên, cạy ra đôi môi đỏ bừng, chiếc lưỡi liền chui vào, trêu đùa môi và lưỡi cô.
Tia lửa tình dục quen thuộc, trong nhát mắt liền bốc cháy.
Ưm một tiếng, thái độ chống cự liền bị mềm hóa, chiếc lưỡi thơm mềm nhịn không được mà quyến rũ, cũng thăm dò vào trong khoảng miệng người đàn ông, thưởng thức khí tức mát lạnh của phái nam.
Anh không muốn dùng dục vọng để dỗ dành cô, tất cả đều là chuyện đột nhiên xảy ra. Nếu như lúc cô thưởng thức bánh caramel không thỉnh thoảng lộ ra chiếc lưỡi nhỏ, khẽ liếm môi, gây rối loạn cho người đàn ông đã bị cấm dục hơn một tháng nay, dục vọng đã bị tích tụ trong cơ thể đều nổ tung.
Dục vọng, có thể khiến người đàn ông chinh phục được ngọn núi càng cao càng khó lên hơn, cũng có thể khiến người đàn ông như được đúc bằng sắt, có thể ngã quỵ thuần phục chỉ trong một giây.
Không phải dục vọng khống chế anh, mà là anh phóng túng cho dục vọng khống chế mình, để cho anh như dã thú động tình, không nói hai lời liền kéo cô vào thuê phòng giữa ban ngày ban mặt.
"Không... A... " Cô cảm thấy lạnh nơi hạ thân, quần lót đã bị anh xé rách vứt xuống, bàn tay thô to của anh bắt đầu di chuyển từ đùi vào giữa hai chân cô.
Ngón tay dài dịu dàng vuốt ve mật hạch, cảm thấy thân thể cô khẽ run lên, ái dịch ngọt ngấy xông ra khỏi miệng huyệt, anh thuận thế đem một ngón tay khác xoáy vào.
"Em thuộc về anh." Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, nhìn khuôn mặt cô rơi vào cảnh xuân, gương mặt đẹp như nụ hoa chớm nở, môi đã sưng đỏ, bởi vì thở gấp mà mở ra, nhẹ nhàng thả ra tiếng rên mê hoặc tới xương tủy.
Bàn tay anh như thi triển phép thuật, hai ba lần liền vạch trần cô, anh cúi đầu, mút nụ hoa cô đã sớm cương cứng, thậm chí há miệng to phun ra nuốt vào cả bầu vú trắng tròn.
Chỉ một lúc sau, bầu ngực bị liếm hôn đầy nước, nụ hoa vểnh lên tiếp nhận sự hút liếm, hình như nhạy cảm càng cứng lên.
"Em muốn anh." Đầu lưỡi anh linh hoạt cuốn lượn quanh, hai nụ hoa như hạt đậu biến mất trong miệng anh, một lát lại được anh nhả ra, đàu lưỡi liền xoắn chặt lấy liếm láp.
Cô chỉ có thể khó chịu cong lên thân thể mềm mại, giữa hai chân đã động tình ướt nhẹp, xuân triều chảy xuống dọc theo bắp đủi, tay anh ướt át tận tình vẽ loạn.
"Tử Thực... Không nên như vậy... A...a..."
"Chỉ cần nói với anh, em có thích hay không?" Môi nóng ngậm lấy nụ hoa bắt đầu gặm nhẹ, ngón tay xoáy trong hoa huy*t bắt đầu rung lên.
"Không..." Thân thể mềm mại thơm mềm giãy dụa, hai hàng lông mày nhíu lại, mộ đám lửa nổi lên trong bụng, mật huyệt dinh dính tiếp tục chảy xuống thật nhiều.
"Em yêu thích anh ở trong cơ thể em, yêu thích anh đối em như thế... Nói cho anh biết, em thích tất cả." Trọng nói trầm thấp bay ra từ giữa bầu ngực, bàn tay tà ác tủy ý vuốt ve cánh hoa mềm nhũn, đầu ngón tay ra ra vào vào ở miệng huyệt, tạo ra âm thanh tiếng nước ướt át.
"Tử Thực... A..."
"Nói cho anh biết, em có thoải mái không?"
"Ư... Thoải mái.. A... A..." Trong cơ thể dâng lên sự trống rỗng vô hạn, cô khó chịu ôm chặt lấy anh, không thể chịu dược tình dục hành hạ, chân dài trơn bóng kẹp chặt hông anh.
côn th*t cứng rắn ở dưới quần jean chống lên hoa hạch ướt át, thậm chí cô còn nhịn không được mà lắc nhẹ eo thon, ma sát dương cương phái nam.
"Cục cưng, đừng nóng vội." Anh nắm lấy cằm cô, lộ ra đầu lưỡi quyến rũ cô, cô không kịp chờ anh, hai đôi môi lại dán sát chặt chẽ, nuốt lấy mùi vị của nhau.
Anh kéo khóa quần và đai lưng, côn th*t khổng lồ không bị che lấp bởi vải vóc, thô cứng mà cường hãn chống đỡ bên ngoài hoa huy*t, đẩy về phía trước lúc nặng lúc nhẹ.
"Ưm... Tử Thực... Em muốn..." Khóe mắt chứa giọt lệ, cô gặm hôn cằm anh.
"Anh biết rất rõ, cục cưng." Bàn tay anh nâng chiếc mông mượt mà của cô, sau khi thở dốc một hơi, anh liền xỏ xuyên vào cô thật sâu.
"A a.... " Không kịp cắn lên bờ môi, không chịu nổi khoái cảm tràn vào trong nháy mắt, cô phát ra tiếng kêu nức nở làm tê dại xương cốt.
"Cục cưng, em thật ấm áp, thật ngọt, thật chặt..." Không biết sau bao nhiêu lần đút vào rút ra, ái dịch làm ướt đãm nhục côn, nghiền nát mật huyệt mềm mại, ở giữa hai chân, người đàn ông xoay tròn ma sát cánh hoa, tiếng va chạm của hai thân thể vang lên bùm bùm.
Hoan ái vô cùng dâm mỹ và phóng lãng, bổ khuyết sự trống rỗng của thân thể.
Giống như chỉ có dục vọng, là đường liên kết duy nhất giữa hai người, mỗi lần anh đều đoạt lấy dã man hơn, thân thể ướt đẫm mồ hôi cùng dâm dãng và những lời yêu thương ngọt ngào, chứng mình rằng anh quan tâm cô.
Trận này cô cảm nhận được quá nhiều, kích thích dữ dội khiến cô mất khống chế mà hai hàng nước mắt chảy dài, chỉ có thể níu chặt anh, mặc anh mang cô lên đỉnh dục vọng.
Tình dục, chỉ là một mặt khác của tình yêu, khi cả hai cùng trầm luân trong đó, sớm đã tỏ rõ lòng mình.
Hết chương 8.