850 - Phòng Levi
Từ ngày đầu gặp Levi, Dove đã luôn đứng giữa ranh giới của việc trở thành người lương thiện và việc tiếp tục kế hoạch trả thù đã được lập ra từ trước. Có những lúc, Dove đã bỏ quên việc bản thân luôn phải hướng thiện và giúp nhân loại thoát ra khỏi bức tường thành mà dấn thân vào việc trả mối hận sâu đậm trong lòng, trong đó có sự căm giận đối với Levi. Nhưng càng về sau, khi cơ hội tiếp xúc với Levi càng nhiều, Dove càng muốn thoát ra khỏi cái ý nghĩ phải gϊếŧ anh một ngày nào đó. Cô không muốn tin rằng chính Levi là người đã đầu độc Farlan và Isabel bởi làm sao một người xả thân vào đám titan để cứu mạng một người xa lạ như cô lại có thể ra tay với hai người thân của mình? Cô càng không muốn tin vào điều đó khi trong đầu cô, dù ngày hay đêm đều luôn nghĩ về anh. Cho đến mãi hôm nay, Dove mới dễ dàng giải thoát cho bản thân ra khỏi mối nghi hoặc của mình suốt năm năm dài đằng đẵng này và cô cũng có thể thoải mái suy nghĩ về mối quan hệ của họ.
- Cám ơn anh! - Dove nói, hai tay ôm chầm lấy Levi - Vì đã nói cho tôi biết sự thật.
Dove không nói thì Levi cũng sớm hiểu cô thực sự chẳng muốn tiếp tục sống trong hận thù và gϊếŧ chóc. Dù sao trước mặt anh cũng chỉ là cô nhóc lùn tịt mười lăm tuổi, một độ tuổi không phù hợp để suy nghĩ về việc trả thù. Giống như Eren hay tất cả đám nhóc khóa 104 cũng vậy, anh có thể thấy sự căm giận sục sôi trong mắt chúng. Nếu không phải thế giới này quá tàn nhẫn áp đặt những đứa trẻ dưới sự đe dọa của đám titan thì có lẽ chúng đã có một cuộc đời tốt hơn. Kể cả anh cũng vậy.
- Dù sao họ cũng chết rồi. - Anh nói, tay đẩy Dove ra khỏi người vì không muốn đụng chạm con gái nhưng Dove vẫn cứ ôm chặt lấy anh, nức nở không thôi.
- Nhưng tôi mừng vì đó không phải là do anh và cũng vui vì anh không bỏ mạng. Có phải anh được trời phù hộ không?
- Sao cũng được. Giờ thì đi ra khỏi phòng tôi.
Đinh ninh Dove sẽ rời xa khỏi căn phòng của anh trong vài ba giây nữa, Levi để yên không đụng đến cô. Không ngờ đợi thêm ba, bốn giây nữa, anh vẫn chẳng thấy cô có động tĩnh gì. Hóa ra cô gái này đã ngủ ngay cả lúc đang đứng, lại còn ngang nhiên tựa đầu vào ngực anh nữa. Giờ mà đưa cô về phòng cũng không được, cứ giữ thế này cũng chẳng xong. Anh miễn cưỡng lắm mới phải dìu cô về giường mình, bế cô lên và nhẹ nhàng thả cô xuống giường. Cẩn thận hơn nữa, anh còn cởϊ áσ và giày giúp cô để không dây bẩn lên tấm ga trải giường anh mới giặt. Xong xuôi, anh mới chịu quay về bàn làm việc trong yên lặng và tiếp tục công việc giấy tờ chán ngắt. Lại một đêm nữa, anh không ngủ được. Và lần này không phải do bệnh mất ngủ kinh niên.
*
"Con thấy không,
Bầu trời xanh gió nhẹ,
Nắng ửng hồng trên những hàng cây,
Phía xa kia là màu xanh bất tận,
Của mây trời và của tự do."
Trời sáng, Levi tỉnh giấc trên chiếc bàn làm việc nhưng không muốn thức dậy ngay. Anh muốn nằm thêm chút nữa để níu kéo giấc mơ đẹp từ hôm qua. Mẹ anh về bên anh, nhẹ nhàng và ấm áp như làn gió mùa hạ trong lành. Mẹ ôm và ru anh ngủ như những ngày anh mới được sinh ra trên cõi đời này. Giọng hát mẹ thánh thót như tiếng chim làm anh đôi lúc chỉ ước mình cứ mãi chìm trong giấc mơ này và không bao giờ tỉnh dậy. Nhưng những ánh nắng rọi qua tán lá, chiếu qua tấm kính của ô cửa đã buộc anh phải thức giấc. Anh rời xa vòng tay của mẹ nhưng giọng hát mẹ vẫn cứ vang vọng bên tai anh. Anh thoáng nghĩ đó là phần thưởng của việc suốt bao nhiêu năm nay anh làm việc vất vả, gánh trên mình một trách nhiệm to lớn và lo lắng cho rất nhiều người nên ngay cả khi anh biết mình đã thoát khỏi cơn mê, tiếng hát vẫn còn rất rõ.
Thoạt tiên, anh vẫn thấy tiếng hát giống của mẹ. Nhưng càng nghe, anh càng thấy rõ tiếng hát ấy trong hơn nhưng lại không hay bằng mẹ. Tiếng mẹ dịu dàng và ấm áp hơn đơn giản vì tiếng hát đã được mẹ gửi gắm rất nhiều tâm tư và mong ước vào trong ấy. Còn tiếng hát anh đang nghe, chẳng qua là những câu hát vu vơ của cô gái nào đó chợt nhớ ra và ngâm nga lại mà thôi. Nếu đó không phải là mẹ thì anh cũng không cần phải nằm lại quá lâu trên chiếc bàn lạnh lẽo này nữa.
Levi từ từ ngồi dậy, xoay các khớp vai rồi tựa nhẹ vào thành ghế. Anh tuy đã tỉnh táo trở lại nhưng vẫn cố tình giữ im lặng vì cô gái trước mặt mình vẫn chưa hề hay biết là anh đã thức dậy. Cô vẫn hăng say lau chùi kệ sách và hát bài hát mà cô chợt nhớ ra trong đầu. Khi bất chợt quay đầu lại, Dove mới nhận ra Levi đang nhìn cô rất chăm chú. Cô nói với anh:
- Anh dậy rồi hả? Vì thấy còn sớm nên tôi để anh ngủ.
- Tôi dậy sớm để dự phiên tòa của cậu nhóc titan. - Anh đảo mắt một vòng, hai tay khoanh lại trước ngực - Giờ cô có thể đi được rồi.
- À. - Dove nói - Xin lỗi. Tôi chỉ theo thói quen lau chùi chút bụi, tôi không muốn mình trở thành nỗi phiền phức của anh.
- Cô vốn đã rất phiền rồi đấy. Giờ thì đi ra đi.
Dove thở dài vô cùng bất mãn rồi đi ra khỏi cửa. Cánh tay cô vung vẩy vì tức tối mạnh đến nỗi đánh rơi một ống gì đó trước khi rời đi mà cô không hề hay biết. Mãi cho đến khi Levi bước ra khỏi cửa, anh mới để ý đến vật cô đánh rơi: một ống sắt rỗng với kết cấu phức tạp chằng chịt bên trong. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Levi lại thổi nhẹ vào trong ống sắt ấy khiến nó phát ra tiếng chói tai như tiếng huýt sáo. Anh mới chỉ thổi như làn gió nhẹ mà chiếc ống này đã biến thành âm thanh kì lạ như vậy chắc hẳn cấu tạo bên trong vô cùng đặc biệt. Điều đặc biệt là Dove dùng chiếc ống này để làm gì mới được? Anh tạm thời không nghĩ ra được lí do gì hợp lí nên đã bỏ nó vào trong túi quần của mình. Làm gì thì làm, anh cũng phải chuẩn bị tốt cho phiên tòa sáng nay với cậu nhóc titan mới được.
*
Levi bước vội dọc theo hành lang của khu nhà, dáng vẻ vô cùng gấp rút. Không ai nghĩ rằng anh lại bỏ chút thời gian quý báu của mình để dừng lại trước cửa phòng của cô Trinh sát tập sự và dặn dò cô đủ thứ. Anh bảo:
- Này, lát nữa theo tôi lên phiên toà, cư xử cho giống con người vào, đừng để đám Cảnh vệ lôi cô vào ngục. Tôi sẽ không vào đó và cứu cô đâu.
- Khoan, anh nói gì cơ? - Dove đang gấp quần áo cũng phải ngưng lại - Tôi phải đi thật sao?
- Đừng nói nhiều lời, chuẩn bị đi.
- Hả? Mà ý anh cư xử giống người là thế nào? Bình thường tôi không giống người hay sao? - Dove khó chịu đập vào thành cửa gỗ một cái rõ mạnh vì tức tối và tiếp theo đó là một vẻ mặt câu kỉnh hiện rõ không chỉ vì giận dữ mà còn vì cú đấm tay mạnh khiến cô đau đến phát khóc.