Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 105

Trong lòng Liễu Y có chút xúc động. Cô chưa từng nói với Tuần Tu lời ngon tiếng ngọt gì bởi bản thân cô không biết. Cô cũng chưa bao giờ làm ra hành động gì thể hiện cái người ta gọi là yêu, cũng bởi cô không hiểu yêu là như thế nào. Chỉ là, đối với Tuần Tu, cô vẫn luôn đặt anh tại một vị trí bất đồng so với người khác. Chẳng lẽ đây chính là thích?

Liễu Y nhớ tới quá trình chung sống với Tuần Tu, từng ly từng tí. Lần đầu tiên ôm nhau, liền cảm thấy không bỏ được. Ánh mắt chứa đầy lãnh ý, không giống với sự tàn độc của người khác nhưng lại quá mức giống mình. Cho nên, một lần lại một lần, không hề cự tuyệt anh đến gần. Luôn muốn trong thế giới này, có thể tìm được một đồng bạn, một người trung thành.

Mà sự thật, cũng giống như Liễu Y đã nghĩ. Người như vậy, nếu sống ở thế giới kia của cô, hẳn cũng sẽ tồn tại được.

Liễu Y thở dài một tiếng, ánh mắt lóe lóe, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhỏ giọng nói, “Tuần Tu, lúc mới bắt đầu, đúng là em chỉ vì một nửa gia sản của anh nhưng đến lúc nhận được rồi, em lại cảm thấy ngược lại, trở nên bị gò bó. Khi đó, thật sự em đã định đem những thứ này trả lại cho anh, sau đó phủi mông chạy lấy người. Nhưng rồi em lại không đi nữa. Cho nên, em hiểu rõ, thật ra bản thân em có quan tâm đến anh. Tuần Tu,em không biết làm thế nào để cho anh cảm giác an toàn. Đó là vì em có bí mật của riêng em. Em đồng ý với anh, cũng giống như tin tưởng vào chính bản thân mình. Em sẽ là người đồng hành, đồng bạn của anh. Chỉ cần anh không phản bội em… vậy em cũng sẽ không buông tay. Cái em có thể cho anh chính là sự tin tưởng. Còn cái gọi là tình yêu, tự bản thân em cũng không hiểu rõ. Nếu như có một ngày em hiểu được, nhất định em sẽ trực tiếp nói cho anh nghe.”

Tuần Tu giật mình, đáy mắt trở nên trầm tĩnh, không biết trong lòng suy nghĩ những gì. Cho đến nay, anh vẫn luôn cảm thấy phương thức tư duy của Liễu Y so với người bình thường rất khác biệt. Mà bây giờ, anh lại càng cảm thấy thế giới này quả nhiên gì cũng có.

Tuần Tu tin rằng những lời này của Liễu Y chính là câu trả lời tốt nhất mà Liễu Y có thể cho anh. Không phải là không yêu, mà là không hiểu yêu là như thế nào. Có lẽ Liễu Y sớm đã yêu anh mà không biết. Nhưng những điều này đều không sao cả, bởi Tuần Tu biết, tin tưởng mới là yếu tố quan trọng nhất, và lời cam kết của Liễu Y khiến Tuần Tu rốt cuộc đã có thể yên tâm.

“Tuần Tu, về sau có tính toán gì em thì anh phải nói trước cho em biết một tiếng. Kể cả có không nói trước thì sau khi tính toán xong, anh cũng phải giải thích một tiếng. Em vốn là người không thích cong cong quẹo quẹo. Em biết, mỗi người đều có ý nghĩ riêng của mình. Chỉ cần anh trân trọng sự tin tưởng của em là được. Có một số việc, không cần phải so đo quá nhiều.” Liễu Y nhỏ giọng nói.

Trong suy nghĩ của Liễu Y, cô không thèm để ý đến việc bị người khác tính kế, chỉ cần không phải ý xấu là được. Nhưng Liễu Y cũng không thích việc chẳng hay biết điều gì. Chỉ cần nói ra, Liễu Y vẫn có thể hiểu được. Liễu Y chưa bao giờ yêu cầu người khác phải có ý tưởng giống mình, bởi vì cô biết bản thân cô sinh trưởng trong một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Tuần Tu nâng cằm Liễu Y lên, vuốt ve bằng những ngón tay, đáy mắt tối sầm lại. Anh cúi người hôn lên môi cô. Nói gì cũng không bằng làm.

Tuần Tu dịu dàng cạy răng môi Liễu Y ra, dần dần xâm nhập dây dưa. Thấy Liễu Y lùi dần về phía sau, anh đưa tay, chặn lấy cái ót của Liễu Y, một bên vẫn không ngừng liếm láp thứ hương vị khiến con tim phải loạn nhịp.

Cảm thấy Liễu Y đã trầm tĩnh lại, Tuần Tu không kiềm nổi lòng mình, với tay, thăm dò vào bên trong áo của Liễu Y, từ từ dịch lên trên, cách một lớp vải, chạm tới phần mềm mại cao ngất kia, nắm vào trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn. Nghe được Liễu Y không tự chủ rên lên một tiếng, Tuần Tu khống chế không nổi dục vọng dưới thân, lật người, đè Liễu Y xuống ghế sa lon.

Liễu Y không ngờ ngồi nói chuyện một lúc lại thành ra như vậy, đầu choáng mắt hoa, cả người vô lực. Móng vuốt đang làm loạn trước ngực đã tháo được áo ngực của cô ra.

Liễu Y khó nhịn được mà bộc phát, muốn mở miệng nhưng lại bị đầu lưỡi Tuần Tu mãnh liệt đòi hỏi. Liễu Y vặn vẹo thân thể. Những ngón tay đang xoa nắn trước ngực khiến Liễu Y không ức chế nổi, cả người run lên. Loại cảm giác này không ngôn ngữ nào có thể hình dung nổi. Cả thể xác lẫn tinh thần đều như trống rỗng, hư thoát.

Dần dần, Tuần Tu cảm thấy vuốt ve còn chưa đủ. Cái tay còn lại đẩy áo của Liễu Y ra. Cánh môi rời đi, cúi đầu xuống ngậm lấy đỉnh cao vút lộ ra. Phía dưới dính sát vào Liễu Y, không thể khống chế được mà đội lên cao.

Toàn thân Liễu Y cứng đờ, bị vật nóng rực chỉa vào bụng làm cho sợ đến hồi hồn, nhấc chân liền đá. Vừa thấy kẽ hở liền vội vàng thối lui sang phía bên kia của ghế sa lon, trực tiếp kéo xuống phần y phục đang bị vung lên, sắc mặt đỏ bừng.

Tuần Tu bất đắc dĩ, đành dựa vào một bên của ghế sa lon. Cũng may Liễu Y không dùng lực. Lại nhìn Liễu Y đang cảnh giác nhìn mình chằm chằm, Tuần Tu không tiếng động thở dài. Cúi đầu nhìn Tiểu Tu Tu đang đứng thẳng, Tuần Tu từ từ đứng lên, cất giọng khàn khàn, nói, “Anh đi tắm trước. Tiểu Y, đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Lần sau anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em như vậy đâu.”

Liễu Y nhìn chằm chằm người đang đi về phía phòng vệ sinh, nháy mắt hai cái rồi nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bây giờ mới là buổi trưa, lại đi tắm. Sau lại nghĩ đến cái gì, máu mũi Liễu Y nhất thời trào ra, vội vàng ngửa đầu lên. Mình cũng nên đi tắm rồi. Đúng là bản tính háo sắc chết tiệt.

*****

Chuyện đã nói rõ ràng, Liễu Y cho rằng đã có thể bình tĩnh lại. Nào biết chỉ một cuộc điện thoại của mẹ Liễu lại khiến cho Liễu Y bắt đầu rối rắm rồi.

Mẹ Liễu đọc báo, thấy tin tức càng ngày càng văn vẻ thì rốt cuộc nhịn không được. Vốn dĩ mẹ Liễu đã đồng ý nhưng giờ thấy đối tượng của Liễu Y là một thế gia thì lo lắng vô cùng.

Ăn xong cơm tối, Liễu Y ngồi trên ghế sa lon trong thư phòng để đọc sách, còn Tuần Tu thì ngồi trước bàn làm việc, cúi đầu lật xem tài liệu. Điện thoại di động vang lên, với thính giác nhạy bén, Liễu Y lập tức ném sách xuống, mở cửa, đi ra ngoài phòng khách, đến bên bàn trà, cầm điện thoại di động lên nghe.

“Tiểu Y”, mẹ Liễu nhỏ giọng gọi.

Liễu Y sững sờ. Mới vừa rồi cô không nhìn tên người gọi đến, trực tiếp kêu lên, “Mẹ.”

“Công việc còn bận không?” Đầu tiên mẹ Liễu vẫn hỏi thăm đôi câu.

“Tạm được. Hiện giờ vừa đúng lúc được nghỉ ngơi ở nhà, không có việc gì.” Liễu Y nhỏ giọng nói, đi đến ghế sofa, ngồi xuống. Mà Tuần Tu thì đi từ thư phòng ra phòng bếp, rót ly sữa nóng, mang lại đây.

“Vậy thì tốt. Nên nghỉ ngơi một chút. Thân thể mới là điều quan trọng nhất. Tiểu Y, con và người bạn trai kia dạo này thế nào rồi?” Mẹ Liễu thử thăm dò.

Liễu Y liếc mắt nhìn Tuần Tu đang ngồi bên cạnh mình, nhìn cái ly đã đưa đến tận miệng, liền đỡ tay Tuần Tu, uống một hớp, sau đó nói vào trong điện thoại, “Tạm được.”

“Trước đây không phải con nói là không có gì hay sao?” Dĩ nhiên mẹ Liễu nhớ những lời trước kia Liễu Y đã nói, giờ nghe được câu trả lời của Liễu Y, trong lòng liền căng thẳng.

“Thời điểm đó đúng là còn chưa có gì, sau này mới xác định.” Liễu Y lại nhấp một hớp sữa tươi, trừng mắt nhìn Tuần Tu đang uy mình, lắc đầu một cái.

“Tiểu Y, mẹ thấy hay là thôi đi. Mẹ cảm thấy có chút không đáng tin. Con cứ đi tìm một người bình thường là được.” Mẹ Liễu lo lắng nói

“A.” Liễu Y có chút mơ hồ.

“Tiểu Y, mẹ đã đọc báo của mấy hôm nay rồi. Người bạn trai kia của con mặc dù đã bình phục nhưng gia đình ta không với cao được như thế. Chuyện này cũng nên trách mẹ. Nếu như ban đầu mẹ không nói với con những điều ấy thì con đại khái sẽ không đồng ý đâu. Tiểu Y, nếu không lại bảo Chu Phi giúp con tìm một người đáng tin nhé.” Mẹ Liễu âm thầm tự trách bản thân.

Lúc mới đầu, bà thực sự tin tưởng vào lời nói của Chu Phi, cứ cho là Liễu Y đang lui tới với đối tượng hẹn hò bình thường kia, cho nên mỗi lần Liễu Y giơ tay lên thề, bà đều không coi là thật. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, có lẽ lúc bắt đầu, Liễu Y quả thực không lui tới với đối tượng hẹn hò này, nhưng vì bà nói nhiều quá nên mới đồng ý.

Chuyện này đúng là mẹ Liễu đã mơ mộng quá nhiều rồi. Nhưng cũng không thể trách mẹ Liễu suy nghĩ nhiều được. Càng để ý thì lại càng hăng tưởng tượng mà.

Liễu Y hơi hoang mang, “Mẹ, mẹ muốn để con đi xem mắt lần nữa sao?”

Nghe được lời Liễu Y nói, Tuần Tu nắm tay thật chặt. Bất chấp tất cả, để cái ly trong tay xuống, trực tiếp cầm lấy điện thoại trong tay Liễu Y, nói với đầu bên kia của điện thoại, “Bác gái ạ, cháu là Tuần Tu.”

Một câu nói ra, mẹ Liễu liền ngổn ngang trong gió. Nhìn sắc trời bên ngoài, đã trễ như vậy rồi mà sao người này vẫn còn ở bên cạnh Liễu Y. Tuần Tu, không phải là cái người nhà họ Tuần mà báo chí vẫn nhắc đến hay sao? Chẳng lẽ đã ở chung rồi? Mẹ Liễu càng suy nghĩ, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Mà Liễu Y thì liếc một cái, thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này cứ để cho Tuần Tu nói thì hay hơn. Có lúc thật hoài nghi mình và mẹ có khoảng cách thế hệ. Liễu Y trực tiếp dựa người vào ghế sofa, cầm cái ly ở trước mặt lên, cúi đầu uống một hớp, lỗ tai nghe Tuần Tu và mẹ Liễu nói chuyện.

Chưa nói được mấy câu, ánh mắt của Liễu Y liền rối rắm. Cái gì gọi là đã đính hôn? Cái gì gọi là chuẩn bị kết hôn, mong mẹ Liễu đến đây để thương lượng? Cái gì gọi là không yên tâm để cô ở nhà một mình nên chủ động tới chăm sóc? Cái gì mà mang thai hơn một tháng?

Liễu Y thật hối hận đã ném điện thoại cho Tuần Tu. Một câu cuối cùng của anh càng khiến Liễu Y thêm hối hận, vì Tuần Tu trông thế mà da mặt thật dày, đã hướng về đầu kia điện thoại gọi mẹ.

Vốn Liễu Y còn cho là da mặt mình dày. Lúc mới tới, cô cũng hướng về phía mẹ Liễu, nghiêm chỉnh kêu ra miệng. Lúc ấy cô có trí nhớ của nguyên thân nhưng vẫn phải rối rắm hồi lâu mới lắp ba lắp bắp kêu một tiếng. Vậy mà người này, so với cô, càng thêm không biết xấu hổ.

Tuần Tu cúp điện thoại, ôm Liễu Y, cúi đầu hôn một cái, nhỏ giọng nói, “Mẹ nói rằng tuần sau sẽ tới đây, hôn lễ cũng sẽ chuẩn bị thật tốt, Tiểu Y.”

“Đấy là mẹ em, không phải là mẹ anh.” Liễu Y nói không nên lời.

“Tiểu Y, em mất hứng à?” Tuần Tu nhỏ giọng hỏi.

Liễu Y có thể vui mừng được hay sao? Mặc dù đã đồng ý lời cầu hôn của anh nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ nhanh như vậy, ngẩng mặt nhìn Tuần Tu, “Cái gì mà em đang mang thai hả?”

“Em bây giờ vừa đúng lúc được nghỉ ngơi, chúng ta tăng nhanh quá trình tạo người, đến lúc kết hôn cũng sẽ không khác nhiều lắm. Anh không hi vọng mẹ em sẽ phản đối em gả cho anh. Dù sao cũng chỉ là đổi lại phương thức mà thôi, không sao đâu.” Tuần Tu cười nhạt, giống như chuyện mang thai chỉ đơn giản như uống trà vậy.

Liễu Y nghẹn lời, cúi đầu nhìn qua bụng mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tuần Tu, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Tuần Tu siết chặt nắm tay, nhìn vào trong mắt của Liễu Y, “Anh chỉ không mốn phía bên chị gái anh sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn. Có thêm sự bảo đảm bao giờ cũng tốt hơn. Chẳng lẽ em không nghĩ đến việc sẽ có một đứa trẻ giống như anh sao? Tiểu Y, đến lúc ấy em nghĩ muốn giày vò nó như thế nào cũng được, dù sao cũng là do em sinh ra mà. Em cũng đã đồng ý với lời cầu hôn của anh rồi thì kết hôn cũng là chuyện không xa, mang thai lại càng là vấn đề sớm tối thôi mà.”

Liễu Y trầm mặc hồi lâu. Có một đứa bé ư? Chuyện này quả thực quá xa lạ với cô. Ở thế giới kia, sẽ chẳng có đứa bé nào xuất hiện cả.

Con mắt của Liễu Y chợt lóe sáng rồi lại cảnh giác nhìn về phía Tuần Tu, “Chuyện con cái sau này hãy nói. Chuyện này vốn do anh mở miệng, vậy anh giải quyết đi. Hôn lễ thì không sao cả, dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Nhưng em vẫn muốn chậm một chút để cho em có thể chuẩn bị tâm lý trước một chút. Còn nữa, em không muốn phải giống như những người khác, sau khi kết hôn thì ngây ngốc ở nhà, em sẽ tiếp tục đi làm diễn viên, hy vọng anh có thể hiểu được.”

“Được, anh nghe lời em. Chỉ là em cũng đừng quên lần trước đã đồng ý chuyện gì với anh đấy. Những thứ kịch bản kia anh đều phải được xem trước, còn có, phải bớt tiếp xúc với những người khác. Hôn lễ muộn nhất cũng không thể vượt quá hai tháng. Anh không muốn phải tắm nước lạnh nữa, em hiểu chứ?” Tuần Tu một lời liền đáp ứng.

Không nghĩ tới Liễu Y lại dễ nói chuyện như vậy, Tuần Tu hận không thể ngay lập tức xử tử Liễu Y tại chỗ. Xử tử rồi, bánh bao muốn ra lò còn phải chờ lâu sao.

Liễu Y nhàn nhạt nhìn qua, nhớ tới chuyện buổi trưa, mang tai có chút hồng lên. Trong lòng lẩm nhẩm, đây vốn là bản năng, vốn là bản năng thôi, nhưng mắt vẫn không thể khống chế mà liếc về phía Tuần Tu, không thể khống chế mà dùng lực tinh thần. Đây là lần đầu tiên Liễu Y dùng năng lực của mình để rình coi thân thể người khác. Chỉ một lần thôi, Liễu Y liền nuốt một ngụm nước bọt, mang thai càng thêm hồng.

Tuần Tu vừa thấy, đưa tay sờ sờ cái trán Liễu Y, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy?”

Liễu Y vội vàng lắc đầu, thu hồi ánh mắt, trong lòng lẩm bẩm, không tức là sắc, không vội, không vội. Dù sao Tuần Tu sớm muộn cũng là người của mình, chỉ là còn phải chờ mình chuẩn bị tâm lý thật tốt đã.


Bình Luận (0)
Comment