Hai người bốn mắt nhìn nhau, một người yên tĩnh, một người uyên thâm, Liễu Y muốn nhìn ra chút gì từ trong mắt Tuần Tu.
Vừa rồi Tuần Tu nói , Liễu Y hoàn toàn không tin, hơn nữa, nhà họTuần tồn
tại như thế nào, dù sao Liễu Y cũng hơi hiểu rõ, bởi vì biết, cho nên
không biết Tuần Tu vì sao lại nói với mình những lời này, chuyện này
không hợp lý.
Một lúc sau, nhìn Tuần Tu trầm mặc không nói,
Liễu Y buông tha tìm đáp án, rồi sau đó, nhanh chóng rút cánh tay mình
ra, ánh mắt nhìn mặt Tuần Tu càng ngày càng trắng bạch, tâm khẽ nhúc
nhích, nhưng nên nói vẫn phải nói "Nếu như vừa rồi là đề nghị của anh,
vậy thì không cần phải nói nữa, tôi không có hứng thú"
Tuần
Tu rũ tay mình xuống, đáy lòng trống trải, trong nháy mắt nắm chặt, tầm
mắt dừng lại trên gương mặt bình tĩnh của Liễu Y, nghiêm túc nói, "Liễu
Y, tôi tới xem mắt, mang theo chân thành, hiện tại em một câu không có
hứng thú đuổi tôi, có phải rất không có thành ý không."
Liễu Y né tránh ánh mắt thâm thúy của Tuần Tu, lui từng bước ra phía sau,
đứng ở ngoài xe, nói thẳng "Tuần Tu, tôi không biết rốt cuộc anh có ý
gì, tôi cũng không muốn biết, tôi tới xem mắt là bởi vì có nguyên nhân
khác, cho nên mặc kệ ai đến xem mắt, tôi cũng không hứng thú, xin lỗi"
Sau khi Liễu Y nói xong, tiện tay đóng cửa xe, ngăn cách ánh mắt nhìn thấu
lòng người của Tuần Tu ở bên trong xe, lúc xoay người, thở ra một hơi,
cho nên không để ý ánh mắt Tuần Tu chợt lóe.
Liễu Y thả
lỏng cả người, nhưng giọng điệu còn chưa có nói ra hết, ngẩng đầu liền
phát hiện bất thường, trong quán cà phê chạy ra một nhóm người, bên trái bên phải cũng có mấy người, mà mục đích của bọn họ hết sức rõ ràng, lại chính là phương hướng của mình.
Liễu Y dùng thính giác vô
cùng nhạy bén của mình thề, lời nói trong miệng những người kia, tuyệt
đối là nữ hiệp gì đó, quảng cáo gì đó, thần tượng gì đó, khóe miệng Liễu Y giật giật, sẽ không khéo như vậy đi.
Nhìn nhóm người
càng ngày càng tới gần, lập tức đưa tay sờ mặt, mới vừa rồi mang mũ và
mắt kiếng đã bị mình quên ở trong túi xách không lấy ra, nhớ tới vòng
vây lần trước ở siêu thị, phản xạ có điều kiện, xoay người, kéo cửa xe
còn đứng ở bên đường, chui vào trong xe, không để ý tới cái khác, vội
vàng nói với Hải Phong phía trước "Mau lái xe."
Hải Phong nghiêng đầu thấy Tuần Tu gật đầu, xe xông ra ngoài như viên đạn, quăng nhóm người vừa rồi rất xa.
Liễu Y thấy xe khởi động, thở phào nhẹ nhõm, tâm rốt cục rơi xuống chỗ
cũ, quả nhiên một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, nhìn đến tình
hình vòng vây, liền nhớ lại cảnh tượng bị động vật biến dị vây công
trước kia, coi như mình, cũng theo bản năng muốn chạy trốn.
Tuần Tu nhìn mình chằm chằm bàn tay nhỏ bé trên đầu gối, cau mày, ho khan một tiếng, định gọi Liễu Y hoàn hồn.
Trong nháy mắt Liễu Y hoàn hồn, nhận thấy được xúc cảm trong lòng bàn tay,
cúi đầu nhìn, cực kì lúng túng, bởi vì chui vào xe tương đối gấp gáp,
một bàn tay vừa vặn đặt trên đầu gối chảy máu của người nào đó, vội vàng lấy tay ra, ngồi thẳng thân thể, "Cảm ơn nhiều, vừa rồi tôi không thấy, xin lỗi, anh không sao chứ."
" Quay đầu nhanh như vậy, tôi cho là em đã suy nghĩ đề nghị của tôi" Tuần Tu hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhìn miệng vết thương lại hở, than thầm, chỗ bàn tay nhỏ bé đè đủ
chuẩn.
Liễu Y há hốc miệng, không biết nên nói gì, lúc không có chuyện gì, một cước đá văng người ra, hiện tại có việc, lại chạy
đến, nhưng trong lúc vô ý làm cho hở miệng vết thương của Tuần Tu, ở
tiệm cà phê, đó là Tuần Tu tự tìm , nhưng bây giờ nguyên nhân bởi vì
mình.
Tuần Tu nhìn vẻ mặt rối rắm của Liễu Y, khóe miệng cong lên, cúi đầu kéo cổ tay Liễu Y qua.
Liễu Y ngẩn người, vội vàng muốn rút ra, lúng túng, nhưng trong lòng có chút kinh hãi, không đề phòng với Tuần Tu, khiến trong lòng Liễu Y nổi lên
nghi ngờ.
Tuần Tu thản nhiên nhìn, nhỏ giọng nói"Trong lòng bàn tay có máu, lau giúp em "
Liễu Y cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, nhìn vết máu trong lòng bàn tay, nhớ
tới miệng vết thương của người này, lúc này mới không bỏ tay Tuần Tu ra, nhỏ giọng hỏi, "Chân của anh không sao chứ"
Tuần Tu không
nhìn Liễu Y, cũng không trả lời, mà lấy ra một tờ khăn giấy từ trong túi tiền, cúi đầu tỉ mỉ lau sạch vết máu trong lòng bàn tay của Liễu Y, sắc mặt bình tĩnh, động tác nhẹ nhàng, cảm nhận được cánh tay Liễu Y cứng
ngắc, khóe miệng cong lên.
Chờ lau xong, Tuần Tu không có vứt đi, mà giữ lại trong lòng bàn tay, vuốt phẳng lên.
Da đầu Liễu Y run lên, da gà rụng dầy đất, vội vàng rút tay mình về, đưa
tay chà xát trên quần, nhớ tới cảm xúc vừa rồi, có chút không thoải mái, nhỏ giọng nói "Cảm ơn nhiều, hình như vừa rồi tôi lại đụng phải vết
thương của anh, chân của anh không sao chứ."
Tuần Tu nghe
Liễu Y nói, nghiêng đầu nhìn, thản nhiên một câu " Chỉ là rách ra mà
thôi, không có vấn đề gì lớn, cảm ơn thì không cần, chỉ là, theo tôi đi
tới bệnh viện một chuyến, thế nào? "
Sắc mặt Liễu Y cứng đờ, nuốt xuống lời nói muốn cự tuyệt, không ngờ vòng một vòng vẫn phải đi.
Tuần Tu nhìn thấy biểu tình của Liễu Y, nhíu mày, a một tiếng, đưa tay xoa đầu gối, sắc mặt trắng nhợt.
Liễu Y vừa thấy, được rồi, người này đang nói với mình, đây là mình tạo
thành , vội vàng tỏ thái độ, "Tôi đương nhiên phải cùng anh đi bệnh
viện, anh bây giờ còn đau, có muốn tôi giúp anh nhìn xem hay không."
"Không ngại, giúp tôi điều chỉnh vị trí một chút, chân không được thoải mái" Tuần Tu da mặt dày yêu cầu.
Liễu Y thầm nghĩ, thua thiệt thua thiệt, ra tay giúp đỡ người này điều chỉnh một chút, nhưng điều chỉnh tốt, Liễu Y không làm, nhìn chằm chằm người
đang tựa vào trên vai đầu, mình hận không thể đâm ra lỗ thủng.
Mắt Tuần Tu hơi nhắm lại, khóe miệng nhếch lên, giọng nói nhẹ đi rất nhiều, mang theo một chút vô lực, "Liễu Y, ở quán cà phê tôi nói như thế, em
tốt nhất suy nghĩ một chút, vừa rồi em còn muốn chạy, vẫn phải trở lại,
chứng minh chúng ta có duyên, đã có duyên, tôi chưa cưới, em chưa gả,
không bằng trước nhìn khắp nơi, chúng ta đã tiếp xúc vài lần, có chút
hiểu biết lẫn nhau, tuy rằng chân của tôi không linh hoạt, nhưng có đôi
khi, vẫn có thể đi lên vài bước, trừ phi em cũng khinh thường tôi"
" Chân không phải là nguyên nhân" trong lòng Liễu Y giật giật, chân kia mình rất rõ ràng.
Tuần Tu vừa nghe, tâm căng thẳng buông ra chút ít, chỉ sợ đáp án của Liễu
Y không phải mình muốn nghe, giọng nói càng thêm trầm thấp, "Nếu không
phải bởi vì chân, thì vì cái gì, Liễu Y, tôi không muốn tìm gia đình
xuất chúng, cô gái như vậy, tôi cũng chướng mắt, cho tới nay, tôi cho là đời này cứ như vậy, nhưng lần này xem mắt, cũng làm cho tôi có chút ý
kiến, nói cho cùng, hai người chúng ta cũng gặp qua vài lần, ở chung
cũng không tệ lắm, tình cảm có thể bồi dưỡng, tôi hi vọng em suy nghĩ
một chút, tối thiểu cho tôi một cơ hội."
Liễu Y há hốc
miệng, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm tóc đen trên vai, trong lòng thở dài một tiếng, ở trong lòng Liễu Y, cho tới bây giờ không kỳ vọng
sẽ có đôi có cặp, bởi vì có một số việc, không dễ dàng thay đổi như vậy.
Liễu Y cảm thấy, nếu không trải qua cuối đời, có lẽ sẽ suy nghĩ, dù sao mỗi
người phụ nữ đều hi vọng có nhà, có đứa nhỏ, nhưng hiện tại, Liễu Y cảm
thấy mình một người cũng có thể sống vô cùng tốt, hôm nay không biết
ngày mai, có thể sống nhiều một ngày.
Liễu Y vẫn cảm thấy
Tuần Tu là một phiền toái, cho nên theo bản năng trước kia muốn cách
xa, mà bây giờ, càng phải như vậy.
Trong lúc Liễu Y trầm
mặc, không nghĩ ra đầu mối, mà Tuần Tu đang tựa vào trên vai Liễu Y
chậm rãi nghiêng mặt sang bên, ánh mắt tịch mịch nhìn chằm chằm mặt bên cạnh, chóp mũi bao quanh hơi thở của Liễu Y .
Liễu Y nhận
thấy được hô hấp bên mặt sườn, quay đầu cảnh giác nhìn sang, được rồi,
vừa chuyển, môi Liễu Y hôn lên mặt Tuần Tu, trong nháy mắt hai mắt trợn
to, phản xạ có điều kiện đưa tay đẩy, chỉ nghe binh một tiếng.
Hải Phong phía trước lập tức quay đầu nhìn sang, nhìn thấy ánh mắt thiếu
gia nhà mình ngăn lại, lập tức quay đầu làm bộ giống như không nhìn
thấy, coi như không phát hiện, lần này tới, Tuần thiếu đã đã nói, trầm
mặc là tốt rồi.
Liễu Y nhìn người nào đó dán mặt trên cửa
xe, tâm cả kinh, chẳng lẽ bị thương, vội vàng nhích lại, gạt xuống, lập
tức nhanh nhẹn nhìn một lượt, ánh mắt nhìn tới cùi chỏ và đầu, khóc
không ra nước mắt.
Liễu Y điều chỉnh tư thế ngồi cho Tuần
Tu, lập tức chẳng quan tâm nam nữ khác biệt, vén tóc Tuần Tu, hay thật, u một cục , sau đó cúi đầu vén ống tay áo Tuần Tu lên, hay thật, một
khối xanh tím.
Liễu Y kiên trì nhìn mặt người nào đó càng
trắng, sâu sắc phát hiện, quả nhiên mình với người này khắc nhau, mới
không bao nhiêu thời gian, mà vết thương chồng chất rồi, hơn nữa vừa rồi mình không dùng nhiều sức lực.
Tuần Tu càng thêm yếu đuối, đau đớn trên đầu, đau đớn trên cánh tay, đau đớn trên đầu gối, hiện tại rất muốn biết, Liễu Y rốt cuộc là cố ý hay là cố tình .
Tuần Tu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng, vừa rồi xúc cảm quả nhiên không tệ, chỉ là giá cao, nhìn Liễu Y rối rắm, giọng nói càng thêm trầm thấp,
trấn an nói, "Không có việc gì, chỉ trầy chút da."
Liễu Y
biết là trầy da, nhưng người này vừa mở miệng, làm sao lại cảm giác
chuyện mình làm tội ác tày trời, kiên trì hỏi, "Thật không có chuyện
gì."
Tuần Tu cố sức khoát tay, "Em cũng là không cẩn thận, tôi biết."
Liễu Y chớp mắt hai cái, nhớ tới cảm xúc vừa rồi, Liễu Y trong lòng chắc
lưỡi, mình chiếm tiện nghi rồi, ánh mắt nhìn hai má trắng nõn củaTuần
Tu.
"Là tôi không đúng, vừa rồi tôi phản ứng quá mức " Liễu Y cúi đầu nhận sai, thật là mình phản ứng quá lớn.
Tuần Tu dùng ánh mắt tôi vô cùng hiểu nhìn Liễu Y, chuyển biến tốt hãy thu, lời bàn cao kiến là không nói gì.
Liễu Y muốn nói thêm gì nữa, xe ngừng lại, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài vừa thấy, đã là cửa bệnh viện .
Liễu Y thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người muốn xuống xe, lại bị Tuần Tu bên cạnh bắt cánh tay.
Trong lúc nhất thời không khí bên trong xe trở nên nặng nề, hai người cũng
biết đối phương muốn làm gì, cho nên giằng co với nhau, mà Hải Phong mở
cửa nét mặt già nua đỏ lên, làm bộ như không biết tình hình bên trong,
vẫn nhìn trời.
Liễu Y thở dài một tiếng, "Tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện , yên tâm đi."
Tuần Tu buông mày nhíu chặt ra, cũng dần dần buông tay nắm Liễu Y ra, sau đó chờ Liễu Y đứng ở ngoài cửa xoay người ôm lấy mình, tới gần hơi thở
quen thuộc, đầu Tuần Tu tựa vào bả vai Liễu Y, đưa tay ôm thật chặc cổ
lộ ra của Liễu Y, khóe miệng ở chỗ không có người biết đến cong lên.