Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 1.2

Lưu vân, tây phong, lãnh nguyệt.

Hoang dã, tuấn lĩnh, hiểm phong.

Tại chốn Bạch Vân sâu hút hẻo lánh không một bóng người, trên một sườn núi, một căn nhà đã bị thiêu rụi sạch sẽ, chỉ còn mấy cây sào trúc đã bị khói ám đen tuyền, miễn cưỡng chống đỡ một mặt tường của căn nhà đổ nát.

Một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi một mình ngồi trước một nấm mộ dưới gốc cây. Hắn nhìn quần phong, lưu vân ở phía xa, thần sắc mông lung, không biết phải làm sao, nhớ lại mấy hôm trước vừa mai táng người thân duy nhất là gia gia, hôm nay vừa đi săn thú về, chỉ thấy một tia thiên lôi đánh vào nhà mình, căn nhà tranh nhỏ lập tức bốc cháy, vội vàng tìm cách cứu, nhưng chỉ trong chốc lát, chỉ còn là một đống đổ nát.

Ánh mắt hướng về phía ngôi mộ, nhịn không được lớn tiếng khóc: “Gia gia, con biết làm sao bây giờ, hôm nay ông trời đã đốt nhà chúng ta rồi!” Thân nhân duy nhất đã qua đời, bây giờ cả chỗ dung thân duy nhất cũng không còn! Thiếu niên càng nghĩ càng khổ sở, càng khóc càng lớn tiếng, khóc hoài khóc hoài, rốt cuộc dựa vào ngôi mộ ngủ thiếp đi.

Đột nhiên một trận âm thanh la hét làm hắn bừng tỉnh, hắn đi về phía thanh âm, chỉ thấy dưới núi có hai người đang đứng đối diện nhau. Thiếu niên thấy rất kỳ lạ, nơi này vắng vẻ, chưa từng thấy có ai lui tới, không biết hai người này vì sao lại tới đây, hắn không dám lên tiếng, chỉ dám núp sau một tảng đá lớn từ xa trộm nhìn.

Chỉ thấy hai người kia, một người mặc hắc bào, trong tay cầm một thanh bảo kiếm. Người còn lại mặc ngân bào, trên mặt đeo mặt nạ ngân sắc, trong tay cầm một cây tiêu màu đen.

Hắc bào nhân kia cầm kiếm chỉ về phía ngân bào nhân, cười ha hả nói: “Cốc chủ, người chớ cố gắng gượng làm gì, hậu đình có phải đang ngứa ngáy khó chịu lắm không, ha ha ha… Độc Tứ tình mới bắt đầu phát tác, trong một canh giờ nếu không cùng ta giao hợp, người nhất định sẽ chết!”

“…” Ngân bào nhân lặng lẽ không lên tiếng, nhưng thân thể đều rung động, cả bàn tay cầm tiêu cũng run lên.

“Cốc chủ, xin người hãy cho thuộc hạ giải độc, tám mươi mốt ngày sau, thuộc hạ sẽ đem mạng này giao cho người, tuỳ người xử trí!” Hắc bào nhân khổ sở mà thâm tình nhìn ngân bào nhân, cấp thiết khuyên nhủ: “Nhược Thiên, xin người, hãy để ta giải độc cho người!” Nói xong run rẩy vươn tay muốn chạm vào hắn.

“Ngươi dám!” Miệng ngân bào nhân phát ra một tiếng hừ lạnh lẽo.

Hắc bào nhân sững sờ, không dám cử động, vội la lên: “Cốc chủ, thuộc hạ biết tội, xin hãy cho thuộc hạ giải độc cho cốc chủ!”

“Tại sao?” Ngân bào nhân lạnh lùng hỏi.

“Tại sao?… Ha ha… Tại sao?…”

Hắc bào nhân đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, lệ trong mắt không ngừng tuôn rơi, chỉ vào ngân bào nhân nói:

“Ngươi còn hỏi ta tại sao? Ứng Nhược Thiên, ngươi cũng biết ta yêu ngươi mười năm nay, từ khi ngươi mười sáu tuổi trở thành U Minh cốc chủ, ta đã yêu ngươi, ta nỗ lực vì ngươi, ngươi vẫn không chịu nhìn về phía ta. Ta tự nhủ mình là nam tử, ngươi không thể thích, cho nên phải lặng lẽ yêu ngươi, không dám bày tỏ.

Nhớ rõ năm ấy ngươi mười bảy tuổi xuất cốc, sau đó mang về một nam tử, chính là Lạc Anh công tử của Lạc Hoa Cung.” Hắc bào nhân hồi tưởng.

“Sau đó, ngươi lại mang về đại công tử Thiên Kiếm môn Nghiêm Thiên Vũ, Phong công tử của Phong Vân sơn trang… Ta cứ tưởng ngươi có thể tiếp nhận bọn họ, dĩ nhiên cũng có thể tiếp nhận ta, thế nhưng ngươi còn nhớ ba năm trước không?” Hắc bào nhân thần sắc khổ sở hồi tưởng.

“Ta trần trụi nằm trên giường ngươi, mời ngươi thưởng thức ta, rốt cuộc ngươi đã cho ta một chưởng, nói một tiếng ‘cút’.” Trên gương mặt tuấn tú của hắc bào nhân tràn ngập những giọt lệ chua xót.

“Ta không cam tâm, ta điểm nào không bằng bọn họ, ngươi đã không yêu ta, khinh thường ta hiến thân cho ngươi, không cho ta hầu hạ thân hạ của ngươi là vì sao?” Gương mặt tuấn dật của hắc bào nhân vì ghen tị và thống khổ mà trở nên méo mó.

“Cốc chủ, Tứ tình đã phát tác, người không thể gắng gượng được đâu, nơi đây hoang dã chỉ có một mình ta là nam tử, xin người cho thuộc hạ giải độc!” Nói xong liền tiến về phía ngân bào nhân.

“Ngươi dám!” Ứng Nhược Thiên phẫn nộ quát lớn, thân thể lại càng run lên mạnh mẽ!

“Nhược Thiên, trúng độc Tứ tình này, không những muốn cùng người khác giao hoan, hơn nữa công lực trong người cũng sẽ bị tiêu tán, đến lúc giải độc công lực mới có thể khôi phục, người hiện tại trói gà cũng không xong!” Hắc bào nhân đắc ý cười nói.

Bước đến trước mặt Ứng Nhược Thiên, nhẹ nhàng kéo xuống mặt nạ ngân sắc của hắn, hắc bào nhân dường như bị sét đánh, không hề nhúc nhích, si mê ngắm nhìn tuyệt mỹ dung nhan kia, bàn tay run rẩy khẽ vuốt ve gương mặt đã ham muốn từ lâu. Mười năm, mười năm trước vô tình nhìn thấy gương mặt này, đã say mê hắn. Vô số lần ở trong mộng nhìn thấy, vô số lần ở trong một góc nhìn ra gương mặt đã bị che khuất kia, trong lòng tự vẽ ra, tự tưởng tượng…

Đột nhiên khoé miệng hắc bào nhân tràn ra một tia máu tươi, cả người lùi ra sau hai bước, ngỡ ngàng nhìn lên ngực mình, chỉ thấy trên ngực có một lỗ máu không ngừng tuôn ra máu tươi.

“Tả sứ, ngươi đi chết đi!” Trên gương mặt tuyệt mỹ của Ứng Nhược Thiên phát ra một tia tử vong lạnh lẽo như băng, cây hắc ngọc tiêu trong tay đọng vết máu, ôm lấy ngực, vừa rồi đã cố đề tụ một hơi chân khí cuối cùng, thừa dịp Tả sứ đang thất thần, một kích đâm tới, chân khí đi ngược chiều, kinh mạch rối loạn, đã bị nội thương, trong miệng cảm thấy vị tanh, một ngụm máu tươi phun tới!

“Ha ha ha… Ta chung quy không thể chiếm được ngươi!” Hắc bào nhân cười khổ sở, trong miệng, trong ngực máu vẫn không ngừng trào ra, “Nhược Thiên, có thể một lần gọi ta một tiếng được không, gọi ta là Tốn!”

“…”

Tốn rốt cuộc mất hết hy vọng, Ứng Nhược Thiên chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không nói một tiếng.

Hắn nhỏ vài giọt thanh lệ, “Nhược Thiên, xin lỗi ngươi! Ta thực sự yêu ngươi! Kiếp sau xin được tiếp tục yêu ngươi!” Tốn nói xong liền ngã xuống đất khí tuyệt thân vong.

Ứng Nhược Thiên thấy hắn đã khí tuyệt, cảm thấy như khí lực đã tận, chống đỡ không được quỳ gối xuống, ngọc tiêu trong tay buông trên mặt đất, trong lòng thầm nghĩ: Không ngờ ta đường đường là U Minh cốc cốc chủ lại bỏ mạng vì Tứ tình.

Tứ tình là loại dâm dược biến thái nhất trên giang hồ, nam tử nào trúng độc này sẽ phải cùng một nam tử khác hầu hạ ở dưới thân, cứ ba ngày giao hoan một lần, chín lần chín tám mươi mốt ngày sau, dược tính mới được giải, thuốc giải chính là dương tinh của nam tử, độc này không những khiến hậu đình của người trúng ngứa ngáy vô cùng, còn có thể làm tiêu tán công lực. Nếu chậm trễ giao hoan, kinh mạch sẽ bị trướng lên mà chết.

Nhìn thi thể của Tốn, Ứng Nhược Thiên thấy vô cùng phẫn hận, tên nô tài này dám cả gan làm loạn, dám thèm muốn hắn, hắn không thể khuất phục hạ nhân như thế, dù chết cũng không cho hắn toại nguyện! Cũng không rõ tại sao lại trúng chiêu của hắn, hiện giờ lại phải cùng hắn chết ở nơi này! Càng nghĩ càng thấy hận, có chết cũng phải chết ở xa hắn một chút, liền loạng choạng cố gắng tiến về phía trước, sau đó lảo đảo ngã xuống.

Thiếu niên đang trốn sau tảng đá nhìn thấy vậy, liền vội lao tới nâng Ứng Nhược Thiên dậy, nhờ ánh trăng sáng tỏ, chỉ thấy người trước mặt mi tựa viễn đại, mắt tựa tinh thần, đôi môi anh đào bị vấy máu lại càng khiến nó đỏ mọng, đẹp đến nỗi không giống người ở nhân gian.

Thiếu niên này bình thường rất ít gặp người khác, có gặp cũng chỉ là những người buôn bán trong tiểu trấn, chưa từng gặp qua người xinh đẹp như vậy, trong chốc lát cảm thấy hoảng hốt, cho là mình đã nhìn thấy tiên nhân ở trên trời giống như lời gia gia kể, chỉ biết ngẩn người nhìn ngắm vị thần tiên này, miệng khẽ thốt lên: “Thần tiên ca ca!”

Ứng Nhược Thiên vốn đã chấp nhận mình sẽ chết, đột nhiên lại xuất hiện thiếu niên này, khiến tâm tư hắn có chút biến chuyển, nhíu mày nhìn cái tên thiếu niên làn da ngăm đen trước mặt, thoạt nhìn ngu ngốc đần độn, nghĩ thầm: ông trời không muốn Ứng Nhược Thiên ta chết, thôi thì, mượn hắn giải độc vậy! Tám mươi mốt ngày sau, sẽ giết chết hắn, để thiên hạ không biết mà gièm pha.

“Nhà ngươi ở đâu, đưa ta đến!”

“Thần tiên ca ca, nhà ta bị đốt rồi!” Thiếu niên khổ sở nói: “Ta mang huynh đến sơn động ta đang sống nha!”
Bình Luận (0)
Comment