Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 13

Kinh thành.

Hoàng cung thâm viện, hoàng đế tẩm cung Bàn Long điện.

Một vị hoàng đế trẻ tuổi khoác trên người long bào vàng óng đang ở trong điện không ngừng bước tới bước lui, giống như đang chờ đợi ai đó. Bỗng nhiên nội thị tiến vào, hoàng đế vội nghênh đón hỏi: “Lục Vương gia đã đến?”

“Vâng, thưa Hoàng thượng, Lục Vương gia đang đợi ở ngoài điện!”

“Mau truyền!”

Trong chốc lát, một người vội vã đi tới, định quỳ xuống hành lễ, hoàng đế liền ngăn hắn lại, “Nhị đệ, đều là huynh đệ trong nhà, không cần đa lễ!”

“Hoàng thượng…!” Vừa mới gọi một tiếng Hoàng thượng, thấy hoàng đế thay đổi sắc mặt, liền sửa lại lời nói: “Đại ca!”

Hoàng đế thở dài nói: “Nhị đệ, đệ thấy trẫm trảm sát bọn tiện chủng kia, trong lòng oán hận trẫm sao?”

“Loạn thần tặc tử, chết cũng không hết tội!” Lục Vương gia cúi đầu nhẹ nhàng nói, trong lòng thầm thở dài: tra tấn tàn nhẫn đến như vậy, trảm sát tất cả huynh đệ tỷ muội, Hoàng thượng lúc này có còn là vị đại ca trước kia hắn vẫn kính ngưỡng?

Trên vẻ mặt hoàng đế hiện ra vẻ hận thù mãnh liệt, “Năm đó nếu không phải bọn tiện nhân này dùng kế hại chết mẫu hậu của chúng ta, mẫu hậu sao lại chết thảm? Tiểu đệ sao lại lưu lạc đến dân gian, đến nay sống chết không rõ? Ta và đệ sao lại ba lần bốn lượt bị người ta mưu hại? Đệ coi bọn chúng là huynh đệ, bọn chúng liệu có coi đệ là huynh đệ?”

“Nhưng Cửu đệ, Thập đệ, bọn họ tuổi còn nhỏ, chẳng qua bị Đại hoàng tử che chắn nên mới kết thành một đảng với họ, còn có mấy công chúa kia, căn bản không biết chuyện gì cả, đại ca, huynh ngay cả bọn họ cũng trừ bỏ, bọn họ dù sao cũng là huyết mạch của phụ hoàng giống như chúng ta mà!”

“Cửu đệ, Thập đệ?” Hoàng đế khinh miệt cười cợt, “Lục Vương gia, đệ gọi thật là thân thiết a!”

“Thần biết tội!” Lục Vương gia vội quỳ xuống.

Hoàng đế nhất thời mềm lòng, oán trách nói: “Nhị đệ, đệ làm gì vậy, không phải đã nói huynh đệ một nhà không cần quỳ sao? Huynh đệ của trẫm chỉ có đệ và tiểu đệ, bọn tiện chủng này không đáng!” Hoàng đế tràn ngập thù hận nói. “Ai bảo bọn chúng không may đầu thai không đúng chỗ, chỉ cần là nghiệt chủng của bọn tiện nhân kia, chết cũng không hết tội.”

“…”

“Phải rồi, Nhị đệ, đệ nói có tin tức của tiểu đệ, là như thế nào?”

“Ảnh vệ phái đi thăm dò đã truyền về tin tức, trong một tiểu trấn cách xa kinh thành nghìn dặm, từng xuất hiện một thiếu niên có cái bớt hình ngọn lửa trên trán.”

“Thật sao?” Hoàng đế kích động nắm lấy tay Lục Vương gia, thanh âm run rẩy nói: “Đúng là Diệm Nhi sao? Là Tiểu Diệm Nhi của chúng ta sao?”

“Căn cứ vào báo cáo của ảnh vệ, rất có thể là như vậy!” Thanh âm của Lục Vương gia cũng có chút run rẩy.

“Diệm Nhi, bảo bối của ta…” Trong khoé mắt của hoàng đế tràn ra một dòng nước mắt kích động, “Trẫm muốn đích thân đi đón đệ ấy về, người đâu!”

“Hoàng thượng! Người có gì muốn phân phó?”

Trầm mặc một hồi, hoàng đế phất tay ý bảo đi xuống.

“Nhị đệ, trẫm vốn muốn tự mình đi tìm Diệm Nhi, nhưng trẫm vừa mới lên ngôi vua, căn cơ vẫn chưa ổn định, không kể quan hệ rắc rối của bọn tiện nhân kia vẫn chưa trừ tẫn được hết, nếu tin tức của Diệm Nhi bị lộ ra, sợ bọn dư nghiệt này sẽ tấn công đệ ấy. Người ngoài trẫm không yên tâm, hay đệ thay đại ca đi một chuyến, lần này nhất định phải tìm Diệm Nhi về!”

“Đại ca, huynh yên tâm, lần này đệ nhất định sẽ tìm Diệm Nhi về, tiểu bảo bối của chúng ta ở bên ngoài nhất định đã chịu không ít khổ sở.” Nói xong, Lục Vương gia tim như bị dao cắt, thần sắc u ám.

Hoàng đế cũng đau lòng không thôi, trong lòng càng phát sinh thù hận với bọn tiện nhân đã khiến Diệm Nhi chịu khổ. Trên gương mặt âm trầm vương lệ khí, khiến người ta không lạnh mà run.

Xoa xoa lên khối noãn ngọc trên ngực, rơi vào một hồi ức thật sâu.

Ngày này mười sáu năm trước, bên ngoài cửa Phượng Nghi cung của hoàng hậu có hai hài tử đang đứng sốt ruột chờ đợi, đó chính là Nhị hoàng tử Hiên Viên Liễm Trần mười tuổi, Lục hoàng tử Hiên Viên Liễm Âm tám tuổi.

“Đại ca, huynh nói mẫu hậu sẽ sinh hoàng tử hay công chúa a?” Hai người cùng là mẫu hậu sinh ra, bởi vậy Lục hoàng tử thường gọi Nhị hoàng tử là đại ca, mà Nhị hoàng tử cũng gọi Lục hoàng tử là nhị đệ.

“Đương nhiên là tiểu hoàng tử! Ta thích có đệ đệ!”

“Đại ca có thích đệ không?” Lục hoàng tử lấy lòng.

“Đương nhiên thích, các đệ đều là đệ đệ của ta, đương nhiên ta thích!” Nhị hoàng tử ra vẻ “ta đây là lão đại”.

Một tiếng khóc trong trẻo của trẻ con vang lên từ bên trong, cả hai hưng phấn chạy vọt vào trong, chỉ thấy mẫu hậu nằm trên phượng sàng mặt tái nhợt nhưng lại nở ra một tia cười yếu ớt.

“Trần Nhi, Âm Nhi, mau tới đây xem đệ đệ.”

Cả hai chen nhau đến bên cái tiểu sàng, chỉ thấy một tiểu bảo bảo* trắng trẻo nằm bên trong, Liễm Trần cau mày nói: “Mẫu mậu, đệ đệ xấu quá a!”

Lúc này hoàng đế ở bên cạnh cười nói: “Nói bậy, con nít lúc mới sinh đều như thế, mấy ngày sau sẽ thay đổi, lúc đó sẽ thấy đặc biệt đáng yêu!”

Tuy rằng cảm thấy đệ đệ rất xấu, nhưng trên trán của đệ đệ có một cái bớt hình ngọn lửa thật thú vị, “Phụ hoàng, người xem trên trán đệ đệ có ngọn lửa nhỏ đẹp quá.”

Hoàng đế gật gật đầu nói: “Đúng vậy, cái bớt kỳ lạ này cũng thật xinh đẹp, hài tử này gọi là Liễm Diệm đi!”

Từ đó về sau, hai hoàng tử mỗi ngày đều đến thăm đệ đệ, sau một tháng, Liễm Trần liền hối hận lời mình đã nói, đệ đệ không xấu chút nào, đệ đệ thật sự đáng yêu a!

Mỗi lần Nhị đệ với hắn giành chơi với tiểu đệ, đều giành tiểu đệ làm bảo bối của mình. Phụ hoàng cũng hay đến tranh tiểu đệ với hắn, thật tức chết đi được!

Hoàng hậu vừa thấy bực mình vừa buồn cười. Hai huynh đệ này lại xem Liễm Diệm là vật tư hữu của mình.

Liễm Trần cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều được ở bên đệ đệ, là chuyện vui vẻ hạnh phúc nhất trên đời!

Những ngày tháng hạnh phúc trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt, đến ngày trảo chu* của Liễm Diệm, cũng chính là sinh thần của hoàng hậu, đúng là song hỉ lâm môn. Hôm đó trong cung đều nhộn nhịp, mọi người đều lộ sắc mặt vui mừng, không cần biết có phải là thật lòng không, tóm lại lúc này đều biểu hiện ra một bộ dạng cao hứng phấn chấn.

Ngày trảo chu của hài tử, lại là sinh thần của mẫu thân, hoàng hậu lẽ ra phải sớm xuất hiện rồi mới phải? Có điều đợi một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng hoàng hậu đâu. Hoàng đế có chút kỳ quái, muốn phái người đi gọi. Đức phi được sủng ái nhất bước lên nói: “Hoàng thượng, hôm nay là ngày vui, người nên tự đi mời hoàng hậu mới phải.”

Vừa khen Đức phi suy nghĩ chu đáo, liền vui vẻ vào Phượng Nghi cung, vừa vào trong, thấy một cung nữ đang hoang mang rối loạn muốn chạy đi. Hoàng đế thấy kỳ quái, liền gọi nàng lại hỏi, “Hoàng hậu đâu?”

Cung nữ kia kinh hãi nói: “Hoàng hậu người…”

“Hoàng hậu đang ở đâu?” Hoàng đế nhất thời thấy nghi ngờ, giận dữ nói.

“Hoàng hậu đang nghỉ ngơi trong điện…” Cung nữ kia quỳ trên mặt đất run rẩy không ngừng.

“Lúc này mà còn ngủ?” Hoàng đế cũng không nói thêm, lập tức đi vào nội điện. Còn chưa vào trong đã nghe thấy một tràng thở dốc đáng xấu hổ, rõ ràng là thanh âm đang giao hoan.

Nhất thời máu nóng dồn lên đầu, âm thầm rút ra trường kiếm, nói với các nội thị phía sau: không cho ai vào trong!

Nói xong liền vào nội điện, chỉ thấy trên phượng sàng, màn trướng khẽ mở, chăn màn lộn xộn, hoàng hậu của hắn lại đang cùng một nam nhân khác mây mưa.

Tiến lên một bước, giơ kiếm ra định đâm, nam nhân kia liền một cước đá hoàng đế ra, sau đó nói với hoàng hậu trên giường: “Liên Nhi, ta đi trước, sinh nhật vui vẻ, ta sẽ đến xem Diệm Nhi sau!”

Đợi lúc hoàng đế đứng được lên, người nọ đã hoàn toàn biến mất. Chỉ nhớ trên trán người nọ có một cái bớt hình ngọn lửa, nhất thời khí huyết dâng lên, đi tới phượng sàng, thấy hoàng hậu trên giường vẫn còn vẻ mặt động tình không chịu nổi, liền kéo nàng dậy, tát vào mặt mấy cái, muốn lấy kiếm đâm chết nàng, nhưng rồi nghĩ kỹ lại, thân tộc của hoàng hậu là trụ cột của triều đình, ca ca của nàng khống chế hơn phân nửa binh mã trong triều, phụ thân của nàng chính là Tả tướng đắc lực nhất của mình.

Thôi thì, ngày mai bắt nàng vào lãnh cung, sau này không muốn gặp tiện nhân này nữa. Lại nhớ lại lời nói của tên gian phu kia trước lúc bỏ đi, lại còn cái bớt ngọn lửa của hắn, còn cả hài tử trên trán có cái bớt hình ngọn lửa giống vậy, tức giận đến cả người run lên, trong lồng ngực như có độc xà cắn. Gọi ám vệ, ra lệnh cho hắn đen tiểu hoàng tử Liễm Diệm ra ngoài bóp chết rồi vứt đi.

Sáng sớm hôm sau, hoàng hậu treo cổ ở Phượng Nghi cung, mà tiểu hoàng tử Hiên Viên Liễm Diệm cũng mất tích, hoàng đế sắc mặt tiều tuỵ tuyên bố, tối hôm qua trong cung có chuyện, tiểu hoàng tử bị kẻ gian hãm hại, hoàng hậu nhất thời nghĩ quẩn mà tự vận!

Cả triều văn võ đều cả kinh, gia tộc của hoàng hậu lại bi thống không thôi, đều đề nghị phải nghiêm trị hung thủ, hoàng đế xanh mét mặt, lãnh đạm phái người đi điều tra, mấy ngày sau qua loa kết án, giết một người bị coi là hung thủ. Hoàng hậu cùng tiểu hoàng tử cũng được hạ táng rất đơn giản.

Từ sau khi hoàng hậu tự sát, ngày tháng của Liễm Trần cùng Liễm Âm hai hoàng tử đều không trôi qua yên bình, thường xuyên bị Đại hoàng tử cười mắng là hạng thấp hèn của người ngoài sinh ra, trong cung nhiều thái giám thị vệ cung nữ cũng nhìn họ bằng con mắt khác, trước kia là con cưng của trời, giờ đã trở thành loại thấp hèn, hai người cũng không biết bị người đánh bao nhiêu lần, mỗi lần muốn tìm hoàng đế khóc lóc kể lể, hoàng đế cả gặp họ cũng không muốn. Đại hoàng tử lại càng làm tới ức hiếp bọn họ, mỗi ngày đều đánh họ đến mặt mũi bầm dập.

Thật may ngoại công* của hai người, Tả tướng thấy bọn họ tội nghiệp, muốn đích thân nuôi nấng hai vị hoàng tử. Hoàng đế cũng không muốn gặp lại bọn họ, thấy bọn họ là lại nhớ tới mẫu hậu không biết xấu hổ của họ, liền đáp ứng. Từ đó về sau hai người theo ngoại công và cữu cữu sống.

Từ khi hoàng hậu gặp chuyện không may, Tả tướng vẫn không tin nguyên nhân cái chết của hoàng hậu, hơn nữa hai vị hoàng tử trong cung bị người cười nhạo, càng gia tăng nghi ngờ của ông. Liền phái người âm thầm điều tra, không ngờ lại tra được hoàng hậu có gian tình với người ngoài, bị hoàng đế phát hiện nên nhục nhã mà tự sát. Điều này càng khiến Tả tướng thấy khó tin, con gái ông chẳng những dịu dàng hiền thục, lại còn rất yêu hoàng đế, làm sao có thể có gian tình với người ngoài? Trong đó tất có ẩn tình. Vì thế dùng trăm phương nghìn kế để điều tra, đến tận mấy năm trước mới tra ra, nguyên lai là Đức, Nghi, Hiền, Thục tứ phi đồng mưu hãm hại hoàng hậu. Trong đó Đức phi là chủ mưu, ba vị phi tần kia là đồng mưu, các phi tần khác cũng biết mà không báo.

Sinh thần của hoàng hậu, Nghi phi buổi chiều hôm đó tới Phượng Nghi cung ăn mừng, còn hiến tặng một loại hương liệu rất dễ chịu, kỳ thực là một loại xuân dược, hoàng hậu không biết ngửi vào, sau đó, Thục phi mua chuộc một võ lâm cao thủ ẩn nấp trong cung của Hiền phi, rốt cuộc trong lễ sinh thần của hoàng hậu, điểm huyệt đạo của hoàng hậu, rồi ô nhục nàng. Người trong cung của hoàng hậu cũng đều bị Đức phi trừ bỏ, mua chuộc.

Tên võ lâm cao thủ được Thục phi chỉ điểm kia, trên trán lại có cái bớt hình ngọn lửa, diễn một màn hay trước mặt hoàng đế, đáng buồn là hoàng đế lúc ấy giận dữ đến không phát hiện ra hoàng hậu lúc ấy miệng không thể nói, thân không thể cử động. Chỉ nghĩ người kia có cái bớt giống Diệm Nhi, lại không nghĩ gương mặt Diệm Nhi lúc đó có nhiều phần giống hắn.

Đức phi dùng mưu kế ác độc để mưu hại hoàng hậu, cũng chỉ để con trai nàng có thể lên ngôi hoàng đế. Nếu hoàng hậu còn tồn tại một ngày, thì con của Đức phi, chính là Đại hoàng tử sẽ không thể lên ngôi hoàng đế, vì Liễm Trần, Liễm Âm, Liễm Diệm mới là hoàng tử đích thực. Mà nếu hoàng hậu gặp điều xấu, Liễm Trần và Liễm Âm sẽ thất sủng với hoàng thượng!

Quả nhiên quỷ kế của họ đã thành công, chẳng những hại hoàng hậu, còn thuận đường trừ bỏ một hoàng tử Liễm Diệm. Thật may, thị vệ phụ trách việc bóp chết Liễm Diệm, nhất thời không đành lòng, đưa hắn vứt bỏ vào trong rừng, mặc dù sinh tử không rõ, cũng vẫn còn một tia hy vọng sống sót.

Tra ra được việc này, Tả tướng lão lệ tuôn rơi, mà ca ca của hoàng hậu, Đại tướng quân đương triều cùng hai vị hoàng tử trong cơn giận dữ muốn rút kiếm tiến cung giết hết bọn gian phi kia.

May mà Tả tướng ngăn họ lại, bình tĩnh phân tích tình thế. Mặc dù họ đã điều tra xong sự việc, nhưng chuyện này đã qua hơn mười năm, rất nhiều chứng cứ đã sớm mai một, cho dù còn một hai nhân chứng, nhưng chỉ lời nói không thể làm bằng chứng, bọn gian phi này hoàn toàn có thể phản công.

Chưa kể hiện giờ hoàng đế bị gian phi mê hoặc, đối với gia đình họ đã không còn tin tưởng, hai hoàng tử cũng ba lần bốn lượt bị bè đảng Đức phi hãm hại. Cũng may nhờ Tả tướng nhạy bén nên không thực hiện được. Trước mắt thân mình của hoàng đế ngày càng không tốt, phỏng chừng đã sắp tới đại hạn. Việc phải làm trước mắt là toàn lực tranh ngôi hoàng đế, chỉ cần ở vị trí quyền lực cao nhất là có thể chi phối hết thảy, không cần chứng cớ, không cần lý do, có thể báo thù cho hoàng hậu.

Ba người đành nhịn xuống ý định báo thù, vừa toàn lực triển khai đấu tranh để tranh đoạt hoàng vị, vừa bí mật phái người đi điều tra nghe ngóng tin tức của Liễm Diệm.

Rốt cuộc lúc tiên hoàng băng hà, sau khi trải qua một hồi huyết vũ tinh phong, Hiên Viên Liễm Trần đúng như ý nguyện đi lên ngai vàng.

Ngay sau ngày lên đại bảo, Hiên Viên Liễm Trần bắt đầu thực hiện việc báo thù rửa hận đã chờ đợi từ lâu. Đem tứ phi vào thiên lao, Hiên Viên Liễm Trần âm trầm nói với tứ phi: “Các vị thái phi, chắc là đang nhớ các nhi tử nữ nhi lắm phải không?”

Một tên thị vệ đem Đại hoàng tử người bê bết máu tha ra, Đại hoàng tử trong miệng không ngừng mắng: “Liễm Trần, tên tiện chủng này!” Bốp bốp, thị vệ liên tiếp cho hắn mấy bạt tai, nhất thời trong miệng phun ra một búng máu tươi cùng mấy cái răng bị rụng ra.

Đức phi thấy thế định tiến lên, bị thị vệ ngăn lại, Hiên Viên Liễm Trần cười lạnh một tiếng, “Đức thái phi, nhìn cho kỹ ái nhi của ngươi đi! Người đâu! Bẻ gãy một cánh tay của Đại hoàng tử!”

Chỉ nghe một tiếng “rắc”, cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cánh tay trái của đại hoàng tử đã là huyết nhục mơ hồ, một mảnh xương trắng hếu lộ ra từ chỗ gãy, máu phun ra, thập phần kinh dị hung ác. Đức phi chết ngất ngay tại chỗ. Ba vị phi tần kia mặt không còn chút máu.

Hiên Viên Liễm Trần thờ ơ phân phó: “Người đâu, đem Đại điện hạ lôi xuống, hầu hạ cẩn thận, không được để hắn chết, ngày tháng còn dài, trẫm còn muốn thân thiết với hắn một chút! Bây giờ đến phiên Tam vương gia, Hiền thái phi, ngươi cũng nhớ hắn lắm phải không?”

Hiền phi dập đầu quỳ trên mặt đất, vừa dập liên hồi, vừa khóc lóc hô to: “Hoàng thượng, xin hãy tha cho hoàng nhi của nô tì! Hoàng thượng, để cho nô tì thay thế hoàng nhi đi, người muốn đánh muốn giết cứ tự nhiên, cầu xin người!”

“Hừ!” Hiên Viên Liễm Trần hừ lạnh một tiếng, thị vệ kéo Tam vương gia đến trước mặt Hiền phi, ở trước mặt nàng một gậy đánh gãy chân trái của hắn. Hiền phi tóc tai hỗn loạn, trên đầu đổ máu vì dập đầu, lớn tiếng la thảm: “Ngươi giết ta đi! Hoàng thượng xin ngươi giết ta đi!”

Thục phi cùng Nghi phi cũng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin chết. Hiên Viên Liễm Trần cười nói: “Các vị thái phi, trẫm sao lại giết các ngươi chứ? Trẫm phải đáp ứng lời dặn của phụ hoàng, phải đối đãi tốt với các ngươi mà! Ha ha! Yên tâm, trẫm sẽ đối xử thật tốt với các ngươi! Trẫm muốn các ngươi nhìn con của mình từ từ bị tra tấn tới chết, còn các ngươi vẫn sống rất tốt! Ha ha ha!”

“Ma quỷ! Ngươi là ma quỷ!” Đức phi đã tỉnh lại, rít lên chói tai.

“Ma quỷ! Ha ha!” Trên mặt Hiên Viên Liễm Trần lộ ra nụ cười tàn nhẫn mà đáng sợ. “Các người đã cướp đi mẫu hậu cùng tiểu đệ của trẫm, trẫm sẽ là ma quỷ, trẫm sẽ cho các ngươi thưởng thức mùi vị mất đi hết thân nhân, từng người từng người một!”

Ba vị phi tần kia mặt mũi đầy máu và nước mắt, lết đến dưới chân hắn, lớn tiếng khóc lóc: “Bọn họ cũng là huynh đệ tỷ muội của ngươi mà! Sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy? Tiên hoàng sẽ không tha cho ngươi!”

Không kiên nhẫn ra lệnh cho thị vệ lôi bọn họ xuống, lạnh lùng gằn từng tiếng: “Trẫm chỉ có hai huynh đệ là Liễm Âm và Liễm Diệm, không còn huynh đệ tỷ muội nào khác, về phần tiên hoàng, chờ một trăm năm sau trẫm sẽ tự nói rõ với người! Không cần các vị thái phi quan tâm! Người đâu, cẩn thận hầu hạ các thái phi, không được để họ tự vận, nếu họ chết, các ngươi cũng không được sống!”

Nói xong ha hả cười bỏ đi, phía sau truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết cùng rên khóc thê lương.

Mấy ngày sau, nội thị báo lại, hơn mười vị hoàng tử cùng công chúa đều không chịu nổi tra tấn mà chết hết, các vị thái phi cũng đều phát điên rồi!

Hiên Viên Liễm Trần ngước nhìn một vầng trăng sáng trên trời, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, bọn tiện nhân kia đã bị trừng phạt! Người ở trên trời có linh, phù hộ ta tìm được Diệm Nhi, tìm được tiểu bảo bối của ta!”

===========

* trảo chu: tục lệ xưa của người Trung Quốc, vào ngày đầy tháng của con nít, cho nó chọn đồ vật để đoán tương lai

* ngoại công: ông ngoại
Bình Luận (0)
Comment