Liễm Diệm rút cuộc nghe không lọt lỗ tai nữa! Hai tay trái phải nhanh chóng chế trụ nhị phi, thanh âm trầm lãnh mà ngoan độc vang lên:
_ Chẳng phải bổn vương đã cảnh cáo các người rồi sao? Phải hảo quản giáo cái miệng thối của mình kia mà! Như thế nào lại mau quên vậy?
Nhị phi có cảm giác bị một bàn tay băng lãnh bóp chặt, kinh khủng tựa hồ quanh cổ bị một con xà độc quấn lấy, hai hàm răng va lập cập vào nhau, ngay cả một chữ cũng thốt không nên lời.
_ Các ngươi nói xem, ta là nên rút cái lưỡi thị phi của các ngươi trước? Hay là vả vào cái mồm thối của các ngươi trước? – Khóe miệng Liễm Diệm vẽ nên một nụ cười âm hiểm.
Nhị phi cả người run như cầy sấy đứng đã không còn vững nữa, thân thể mềm oặt ra, Liễm Diệm bèn tự quyết định:
_ Hay là rút lưỡi trước đi!
Dứt lời liền buông Trần phi ra, tay phải bóp chặt miệng của Ngọc phi, tay trái thoáng cái đã tiến vào trong miệng ả, nhanh chóng bắt lấy đầu lưỡi, sau đó vận một ít lực, chỉ nghe thấy Ngọc phi la hét một trận vô cùng thảm thiết, cả chiếc lưỡi cứ thế bị Liễm Diệm rút ra, Ngọc phi đau đớn quằn quại trên mặt đất hồi lâu, máu tươi ồ ạt tuôn ra từ khóe miệng, trong chốc lát thì nằm xụi lơ trên nền đất không còn cựa quậy!
Trần phi đã sợ đến mức hồn vía lên mây bèn liều mạng hướng Liễm Diệm ra sức dập đầu, la khóc không thôi:
_ Tha mạng a, Vương gia!
Liễm Diệm cúi người nhặt lấy chiếc lưỡi vừa rút ra, nhíu mày nói:
_ Quả là một ả tiện nhân lắm mồm a! Thực rất thối!
Nói xong thuận tay quẳng chiếc lưỡi sang một bên, nhoẻn miệng cười [ khủng bố ] đem Trần phi xách lên:
_ Tới phiên ngươi!
Trần phi cả người đều đã mềm nhũn ra, kinh hãi đến độ muốn ngất xỉu, vừa khóc lóc vừa run rẩy cầu xin:
_ Vương gia tha mạng!
_ Ha ha! Tha cho ngươi? – Liễm Diệm cười lạnh một tiếng – Các ngươi mắng bổn vương, bổn vương có thể không để bụng, nhưng các ngươi tuyệt đối không được phép lăng mạ tâm ái chi nhân* của bổn vương! Cho nên, ngươi nhất định phải chết!
[*tâm ái chi nhân : là người yêu ấy màh X"D ~ ]
Dứt lời liền ra sức bóp chặt hàm của Trần phi, tóm lấy đầu lưỡi của ả, thô bạo rút ra, thoắt cái chỉ thấy một khối thịt đỏ tươi từ trong miệng Trần phi rơi xuống!
Trần phi hét thảm một tiếng, máu tươi từ miệng trào ra không ngừng, nằm trên mặt đất co giật, giãy đành đạch một hồi, lát sau thì không động đậy nữa, ngay cả hơi thở cũng không còn!
Ứng Nhược Thiên cùng nội thị vừa tìm đến nơi, liền thấy nhị phi nằm xụi lơ trên mặt đất không hề nhúc nhích, chẳng rõ sống chết ra sao, hai người miệng đầy máu tươi, bên cạnh còn có hai khối máu thịt lẫn lộn.
Liễm Diệm một thân hồng bào tựa như ma vương đến từ địa ngục, ngọn lửa đỏ rực trên trán trở nên sống động lạ thường khiến lòng người phải kinh sợ! Chỉ thấy hắn cầm khăn từ từ tốn tốn lau đi vết máu trên tay. Vừa thấy thân ảnh Ứng Nhược Thiên đi tới, bèn cố nặn ra một nụ cười yếu ớt:
_ Thiên ca ca, huynh đừng nhìn những thứ dơ bẩn này nữa, kẻo lại cảm thấy buồn nôn!
_ Diệm, bọn họ? – Ứng Nhược Thiên có chút kỳ quái nhìn hai khối thịt dưới đất.
_ Nga, lưỡi của các ả hình như hơi dài, cho nên ta rút hộ! Đáng lẽ tiếp theo phải tặng cho hai cái miệng thối kia vài cái bạt tay! – Liễm Diệm vẻ mặt thản nhiên tiếp tục – Nào ngờ, các ả mới như vậy đã chịu không nổi, đều chết cả rồi! Huynh đừng nhìn nữa, đỡ phải bẩn mắt!
Ứng Nhược Thiên có chút buồn nôn nhìn hai chiếc lưỡi nọ, thầm nghĩ:” Mặc dù hai nữ nhân nọ dám cả gan lăng mạ ta, thế nhưng thủ đoạn của Tiểu hỏa Diệm nhi có hơi tàn nhẫn quá!”. Đoạn hơi chau mày đáp:
_ Diệm, đệ, đệ đáng lẽ nên để cho đại ca đệ xử trí bọn họ! Bọn họ dù sao cũng là phi tử của hắn mà!
Tiểu hỏa Diệm nhi tự mình xử trí cung phi, e rằng sẽ khiến chúng nhân dị nghị! Hơn nữa hắn đem nhị phi giết chết, cũng không biết Hoàng đế nọ sẽ cảm thấy như thế nào, dẫu sao bậc đế vương bản chất vốn vô tình, đối với Hoàng đế đại ca nọ, Ứng Nhược Thiên vẫn là có chút không yên lòng, thầm nghĩ:” Ngộ nhỡ Hoàng đế nọ đối với Tiểu hỏa Diệm nhi nổi giận, nếu không phế đi chức vị Vương gia của hắn, chắc chắn cũng trục xuất hắn khỏi hoàng cung vĩnh viễn!”.
Liễm Diệm thì không nghĩ nhiều như vậy, từ đầu đến cuối đều do phẫn hận hai nữ nhân nọ dám nhục mạ người mình vô cùng yêu thương mà ra. Nhác thấy Ứng Nhược Thiên cúi đầu trầm mặc, liền dịu dàng lên tiếng an ủi:
_ Thiên ca ca, không việc gì đâu, hai tiện nhân nọ cả gan dám ô nhục mẫu hậu ta, ta xử trí bọn họ cứ xem như là thay mẫu hậu trút giận đi! Đại ca nhất định sẽ không quở trách ta đâu! Hay là bây giờ chúng ta đi gặp đại ca liền đi! – Nói xong vội vàng kéo Ứng Nhược Thiên đi về phía Bàn Long điện.
Nội thị cùng đám người hầu bên cạnh nhị phi nhìn hai thi thể nọ đến đực cả người ra, má ơi! Thật là khủng khiếp a! Diệm Vương gia kia quả đúng là sát tinh, bộ dạng vừa rồi tưởng chừng như là Diêm la Vương đến từ địa ngục vậy! Còn tên nội thị lẻo mép ban nãy thì trong lòng không ngừng mặc niệm:” Thực xin lỗi nhị vị, ta chính là không biết “Diêm Vương gia” nọ sẽ đem hai người giết chết a, oan có đầu, nợ có chủ, nhị vị có báo thù thì hãy đi mà tìm hắn, ngàn vạn lần đừng tìm ta a!”
Vừa chuẩn bị tiến vào nội điện Bàn Long điện, liền nghe thấy tiếng Liễm Trần phẫn nộ rống:
_ Người đâu, mau đem hai ả tiện nhân Ngọc phi cùng Trần phi đày vào lãnh cung! Chờ trẫm thân thể khỏe lại sẽ đích thân đi trừng phạt bọn họ!
_ Đại ca, không cần đâu! – Liễm Diệm khẽ cười từ tốn kéo Ứng Nhược Thiên tiến vào bên trong – Hai tiện nhân kia đã chết rồi!
Ly cả kinh:” Cái gì? Nhị phi nọ mới ban nãy còn cười cười nói nói, như thế nào trong vòng chưa đầy một canh giờ lại chết rồi?”
_ Chết rồi? – Liễm Trần nghi vấn.
_ Đại ca, hai ả tiện nhân kia rất đáng giận, cư nhiên dám lăng mạ mẫu hậu chúng ta, còn mắng bản vương là thứ tạp chủng! – Liễm Diệm vẻ mặt vô cùng oán hận kể lại, kỳ thực điều hắn giận nhất chính là nhị phi nọ ngang nhiên sỉ nhục Thiên ca ca của hắn.
_ Cái gì? Quả thực là hai ả tiện tỳ! – Liễm Trần giận đến mức mắt long sòng sọc, ô nhục Ly không nói đi, còn dám cả gan lăng mạ mẫu hậu cùng tiểu đệ ta? – Diệm nhi, đệ xử trí hai ả tiện tỳ kia ra làm sao? Nếu chỉ là đơn thuần xử tử thì quá dễ dãi cho hai ả rồi! – Dứt lời trong mắt lộ ra sát khí ngùn ngụt.
_ Đại ca, đầu tiên ta đem lưỡi các ả rút ra, đáng lẽ tiếp theo phải hảo hảo tặng cho các ả vài cái bạt tai, nhưng không ngờ hai tiện nhân nọ vừa rút lưỡi xong liền hộc máu chết cả rồi! – Liễm Diệm vẻ mặt tiếc nuối kể lại.
Nghe xong Liễm Trần cùng Hiên Viên Lưu đều cảm thấy rất hả hê, còn Ly với Ứng Nhược Thiên lại thấy cả người sởn gai óc, Ứng Nhược Thiên chợt nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng ban nãy, người nọ toàn thân một màu đỏ rực bộ dáng oai phong lẫm liệt, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót:”Tiểu hỏa Diệm nhi, ngươi đã không còn là Tiểu Thập nhi hồn nhiên ngây thơ của ngày xưa nữa! Ngươi bây giờ chính là Diệm Vương gia quyền cao chức trọng, là người của hoàng tộc lãnh khốc vô tình! Tiểu hỏa Diệm nhi, phải chăng sẽ có một ngày, ngươi, ngươi cũng đối với ta tuyệt tình như thế?” Lòng bỗng nhiên chùng xuống, thần sắc cũng thế mà u ám theo.
_ Làm tốt lắm! – Liễm Trần vẻ mặt vô cùng đắc ý – Diệm nhi, đệ làm rất tốt, hai ả tiện tỳ nọ to gan dám lăng mạ mẫu hậu, sỉ nhục đệ còn có Ly của trẫm nữa, như thế thôi đã đáng tội tử hình ngũ mã phanh thây, các ả chết nhẹ nhàng như vậy cũng coi như là phúc ba đời rồi!
Ly cùng Ứng Nhược Thiên quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ:” Chết như vậy xem ra còn nhẹ nhàng chán? Chết như thế cũng coi như là phúc ba đời rồi? Người trong hoàng tộc xem ra không phải là lãnh khốc vô tình loại thường a!”
_ Người đâu! Mau truyền ý chỉ của trẫm! – Liễm Trần phân phó nội thị – Tất cả cung nữ phi tần, những ai trẫm chưa từng sủng hạnh qua, đều đưa về nhà hết thảy, còn những ai từng được trẫm sủng hạnh, nếu bằng lòng xuất cung, liền có thể rời đi, nếu có ý muốn lưu lại thì đều dời sang An Nhạc Cung tiếp tục cuộc sống vinh hoa phú quý, hậu cung của trẫm từ nay không nạp thêm bất kỳ ai nữa!
Ly nghe xong kinh ngạc đến mức ngây cả người! Vừa rồi là lỗ tai mình nghe lầm sao, Ứng Nhược Thiên cũng khó mà tin được:” Hoàng đế này cư nhiên vì một thị vệ mà có thể giải tán toàn bộ hậu cung phi tần? Xem ra hắn chính là yêu người kia thật lòng!” Trong lòng không khỏi mừng cho Ly, thầm nghĩ:” Xem ra trong hoàng cung vẫn còn tồn tại thứ gọi là chân tình!”
Liễm Trần xoay người lại, nhẹ nhàng nâng cằm Ly lên, vẻ mặt bi thương nói:
_ Ly, đều tại ta không tốt, khiến ngươi bị kẻ khác lăng mạ! Cả đời này ta thề sẽ không bao giờ nạp thêm bất kỳ phi tần nào nữa! Cả đời này ta chỉ cần mỗi ngươi thôi, ngươi mới chính là hoàng hậu của ta, là phi tần duy nhất của ta!
Mắt Ly đã ngân ngấn lệ, bằng giọng run rẩy đáp lại:
_ Trần, ngươi, ngươi không cần đối tốt với ta như vậy! Thật đó! Ngươi làm thế sẽ khiến triều thần dị nghị mất!
_ Không! Ly, ta cảm thấy ta đối ngươi còn chưa tốt! Ta không thể rũ bỏ trách nhiệm của một đế vương, không thể nắm tay ngươi đi đến cùng trời cuối đất, thân phận của ta cũng khiến ngươi phải khổ sở không ít rồi! – Liễm Trần tiến đến hôn nhẹ lên hai gò má của Ly.
_ Không, Trần, như vậy đã tốt lắm rồi, ta không cần cái gì lưu lạc thiên nhai* , chỉ cần có ngươi bên cạnh, chỗ nào cũng tốt cả! Thật đó! – Ly nhất thời xúc động đến nỗi nước mắt không ngừng tuôn rơi.
[*lưu lạc thiên nhai : là "đi đến cùng trời cuối đất" đó a ~]
Hai người ôm chặt không buông, Ly vùi mặt trên vai Liễm Trần nức nở trong hạnh phúc, Liễm Diệm thấy vậy cũng chui vào lòng Ứng Nhược Thiên nước mắt lưng tròng:” Ô ~~~~ hảo cảm động nga!”
Chợt thấy Hiên Viên Lưu ở một bên dùng ánh mắt khinh bỉ [ kỳ thị a =)) ]] nhìn sang, Ứng Nhược Thiên nhếch miệng cười khổ, ôn nhu vỗ vỗ Liễm Diệm nói:
_ Tiểu hỏa Diệm nhi, đừng khóc nữa, chúng ta đi nào!
_ Thiên ca ca, huynh không yêu ta có đúng không? – Liễm Diệm hai mắt đẫm lệ ngẩng mặt lên hỏi.
Ứng Nhược Thiên liếc hắn một cái, thầm mắng:” Gia hỏa này, ngày nào cũng phải hỏi cho bằng được mới thôi.” Tiếp tục đưa tay vỗ về người kia, nghĩ trong bụng:” Tiểu hỏa Diệm nhi của ta vốn không hề thay đổi, cho dù là Tiểu hỏa Diệm nhi hiện tại, Tiểu Thập nhi trước đây, hay là Tiểu hỏa Diệm nhi ưa khóc nhè ưa làm nũng này!”. Lòng chợt dâng lên một hương vị ngọt ngào, bèn cười cười trả lời:
_ Đệ đã biết rồi còn hỏi!
_ Không thể nào! Thiên ca ca, huynh chính là không yêu ta có đúng không? – Liễm Diệm dẩu mỏ, bày ra điệu bộ “Nếu huynh không chịu nói, ta sẽ khóc cho huynh xem”.
Ứng Nhược Thiên rốt cuộc đành phải đầu hàng bèn nâng mặt người kia lên, gằn từng chữ một mà nói:
_ Ta yêu đệ, ta yêu đệ đến chết mất! Đệ là Tiểu hỏa Diệm nhi mà ta yêu nhất!
_ Thiên ca ca! – Liễm Diệm vui vẻ bổ nhào vào lòng Ứng Nhược Thiên tựa con chó con dụi dụi cọ cọ một hồi, Ứng Nhược Thiên xấu hổ nhìn ánh mắt [ kỳ thị ] của ba người xung quanh, bèn đưa tay vỗ nhẹ lưng hắn.
Liễm Diệm bám cứng ngắc hồi lâu, cuối cùng thỏa mãn nắm tay Ứng Nhược Thiên nói:
_ Được rồi, chúng ta đi thôi!
Dứt lời không thèm để ý đến bộ dạng sắp nôn của ba người nọ, nhanh chóng kéo tay Thiên ca ca của hắn, vui vẻ rời đi.
Liễm Trần nhìn sang Ly, Ly lại nhìn sang Hiên Viên Lưu, ba người lắc đầu đồng thanh nói:
_ Quả thật là phi thường mắc ói nga!