Đám võ lâm nhân sĩ sau khi níu kéo được tia hi vọng sống cuối cùng mới chợt nhớ đến các con tin đang bị Tiết Thần Y giam giữ. Tất cả nhất thời sốt ruột như ngồi trên đống lửa, bèn túm lấy một tên đệ tử của Lạc Hoa cung mà tra hỏi:
_ Nói! Tiết cẩu tặc đem đệ tử các môn phái nhốt ở chỗ nào hả?
_ Ở … ở … phía bên kia núi! – Tên đệ tử nọ run rẩy trả lời.
Vài kẻ vừa nghe xong liền cấp tốc chạy đến vách núi nhìn sang bên kia, bỗng nuốt phải một hơi lãnh khí, khoảng cách giữa hai vách núi xa nhau đến thập trượng, mà hai bên lại chẳng có dây thừng hay bất kỳ thứ gì bắc ngang, chưa kể hai bên vực đều là vách đá trơn nhẵn, cho dù có muốn men theo vách đá xuống đáy vực để leo sang bên kia thì cũng không có chỗ để bấu chân vào, rốt cuộc là những người kia đã sang vách núi đối diện bằng cách nào?
Mấy người nọ đứng ngây người mất một lúc lâu, bỗng xoay người phóng tới trước mặt tên đệ tử kia, tiếp theo là một cái tát trời giáng rồi mắng:
_ Đồ tiểu tặc nhà ngươi, hai vách núi cách xa nhau đến hơn thập trượng, lại không có dây thừng bắc ngang, đệ tử các môn phái làm sao có thể qua bên đó được? Chứng tỏ nhà ngươi dám cả gan nói dối! Mau mau khai ra sự thật, đệ tử các môn phái rốt cục là bị nhốt ở chỗ nào?
Đệ tử kia sớm đã bị dọa đến mức hai mắt đều đẫm lệ, đành ủy khuất nói:
_ Những người đó là do cung chủ đích thân dẫn sang vách núi bên kia bằng mật đạo.
_ Có mật đạo? Dẫn chúng ta đi mau!
_ Nhưng mà mật đạo đó chỉ có mỗi mình cung chủ biết thôi, hai ngày nay đều là do cung chủ tự mình mang cơm cho bọn họ, cho nên bọn ta căn bản không biết mật đạo kia nằm ở đâu a! – Tên đệ tử nọ vừa dứt lời bèn khóc nấc lên.
Mọi người thấy hắn không giống đang nói dối, bèn ôm hi vọng túa ra khắp nơi tìm kiếm mật đạo, Liễm Diệm thấy hắn và Thiên ca ca đã hoàn thành nghĩa vụ, bèn lạnh lùng lên tiếng cáo từ:
_ Các vị, độc trên người các ngươi tạm thời chưa có gì đáng ngại, bây giờ cứ lo giải cứu môn nhân các người trước đi, rồi sau đó đến Hàn Sơn biệt uyển ở Lạc Hoa trấn gặp bổn vương lấy giải dược! – Nói xong bèn cùng Ứng Nhược Thiên xoay người lao đi.
Mọi người chưa kịp đáp trả đã thấy hai thân hình nọ đã biến mất không vết tích lập tức há hốc mồm, võ công hai người này quả thật đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa mất rồi! Chợt nhớ đến ban nãy còn muốn cản đường thiếu niên nọ thì cảm thấy hổ thẹn không thôi, với thân thủ của chúng ta chỉ e là chưa đến nửa chiêu đã bại dưới tay hắn rồi! Mọi người bèn chấn chỉnh lại tinh thần, khẩn trương tách ra đi tìm mật đạo giam giữ môn đệ của mình.
Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên thi triển khinh công chỉ trong chốc lát đã đến nơi. Hàn Sơn biệt uyển nhìn bề ngoài chỉ là một khu biệt uyển thanh nhã, nhưng thực ra lại là phân xã phía Nam của Thiên Hàn xã, nên hai người nọ cứ thế mà đi thẳng đến hoa viên trong biệt uyển.
Tới nơi liền chứng kiến cảnh tượng Dương Bá đứng trong hoa viên, lần lượt ôm từng cái bảo bảo, liên tục đổi tới đổi lui, đã vậy còn cười ngoác miệng tới tận mang tai! [ Chời ơi thiệt là đáng xợ a ; ; ~ ] Ba cái bảo bảo nọ được phó phụ ôm bèn cười khanh khách không thôi, Diệu Nhật là người đầu tiên nhìn thấy Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên đi vào, hai bàn tay nhỏ xíu bèn vỗ vỗ mấy cái, miệng cười khanh khách gọi:
_ Đa đa, đa đa!
Thanh âm non nớt vang lên, vừa trong trẻo lại vừa đáng yêu làm sao! Liễm Diệm nhịn không được bèn giật lấy Diệu Nhật từ trong tay phó phụ, mạnh mẽ ôm hôn hồi lâu, sau đó khẽ điểm điểm lên chiếc mũi nhỏ nói:
_ Nhật nhi, ba tiểu tử các ngươi làm cha sợ muốn chết!
Hạo Nguyệt cùng Thần Tinh thấy cha ôm ca ca, bèn bắt chước vỗ vỗ bàn tay nhỏ xíu, dẩu môi lên tiếng:
_ Đa đa, ôm!
Liễm Diệm bèn dùng tay còn lại ôm lấy Hạo Nguyệt, rồi tiếp tục màn hôn hít ban nãy, Ứng Nhược Thiên cũng đem Thần Tinh bồng lên, đưa tay khẽ xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, ôn nhu nói:
_ Tinh nhi cũng dọa phụ thân sợ muốn chết!
Diệu Nhật thấy Ứng Nhược Thiên ôm đệ đệ, bèn giơ cánh tay bé xíu ra, ý muốn Ứng Nhược Thiên ôm hắn. Ứng Nhược Thiên đành phải đón lấy Diệu Nhật từ trong lòng Liễm Diệm, mỗi tay ôm một bảo bảo, hai cái bảo bảo liền không ngừng cười vui vẻ.
Không ngờ Hạo Nguyệt vừa thấy ca ca cùng đệ đệ đều được phụ thân xinh đẹp ôm ấp, nhất thời ủy khuất nhìn lên người đang ôm mình, rồi lại nhìn sang người ôm Diệu Nhật cùng Thần Tinh, miệng khẽ mím lại, oa một tiếng liền khóc ầm lên.
Liễm Diệm vội vàng dỗ dành:
_ Bảo bối ngoan của ta a!
Có điều Hạo Nguyệt chỉ giương mắt nhìn về phía Ứng Nhược Thiên rồi khóc to hơn! Ứng Nhược Thiên không còn cách nào khác bèn giao Diệu Nhật cho Liễm Diệm ôm rồi đón lấy Hạo Nguyệt. Quả nhiên, Hạo Nguyệt ngừng khóc! Khuôn mặt bé xíu vẫn còn chưa khô nước mắt, thế nhưng bảo bảo nọ vừa đưa tay sờ lên mặt Ứng Nhược Thiên thì lại nhoẻn miệng cười.
Chính là Diệu Nhật cũng mặc kệ, liền lớn tiếng khóc thét lên, Ứng Nhược Thiên cảm thấy thiệt là đau đầu, ba tiểu bảo bảo này phải do chính mình ở bên, phải do chính mình ôm ấp mới hài lòng! Không còn cách nào, Ứng Nhược Thiên bèn cười khổ, ý bảo Liễm Diệm đem Diệu Nhật giao cho mình nốt. Sau đó bèn ngồi xuống, đem ba tiểu hài tử ôm vào lòng, ba cái oa nhi mặc dù khó chịu vì chật chội, nhưng mà có thể được ở trong lòng phụ thân xinh đẹp nên vô cùng cao hứng, một đám bèn khanh khách vui vẻ cười rộ lên!
Liễm Diệm nhất thời giận đến mức bốc khói, ba tên tiểu bại hoại này, bình thường đều do một tay ta chăm sóc thay tã cực khổ, mỗi lần Thiên ca ca đi vắng liền ôm lấy ta không buông, thế nhưng chỉ cần Thiên ca ca vừa xuất hiện, bọn hắn lập tức bám riết lấy Thiên ca ca, ô ~~~ thiệt là muốn người ta tức chết đây mà!
Thấy bộ dạng ấm ức của Liễm Diệm, Ứng Nhược Thiên nhịn không được bèn khẽ cười:
_ Diệm, đệ đừng chấp nhất với bảo bảo chứ!
Liễm Diệm dẩu môi, giận dỗi trách cứ:
_ Ba cái tiểu hỗn đản này, vừa có nương liền quên mất phụ thân là ta đây.
Mặt Ứng Nhược Thiên chợt ửng hồng, mắng lại người kia không thương tiếc:
_ Bọn chúng là hỗn đản, còn không phải có tên hỗn đản như ngươi là cha hay sao? Ai đời lại có người mắng nhi tử của mình như vậy!
Liễm Diệm vẻ mặt ủy khuất bổ nhào về phía Ứng Nhược Thiên, chỉ có thể tựa đầu trên vai người nọ, người ta vốn là muốn bổ nhào vào lòng Thiên ca ca cơ ~~, có điều bây giờ Thiên ca ca bị ba tên tiểu quỷ bám riết lấy mất rồi. Ô ~~~ hảo ghen tị a! Bèn dẩu môi làm nũng:
_ Thiên ca ca ta cũng muốn được huynh ôm! – Nói xong lập tức vòng tay ôm ghì lấy chiếc eo thon mảnh của người nọ, không ngừng dùng thân cọ xát lên người Ứng Nhược Thiên.
Phó phụ cùng Dương quản gia đứng một bên cố gắng nín cười, giả vờ như không thấy gì hết. Ứng Nhược Thiên cảm thấy xấu hổ bèn lên tiếng an ủi:
_ Hảo hảo! Chút nữa sẽ tới lượt ngươi mà!
Ứng Nhược Thiên cảm thấy bất đắc dĩ bèn hơi nhíu nhíu mày, thầm nghĩ:”Tiểu hỏa Diệm Nhi thật là! Ai! Bản Cốc chủ rốt cuộc là đang nuôi ba hay là bốn cái hài tử đây a!” [ *chết cười* =)) ]
Trong lúc Liễm Diệm một nhà năm người đang ở Hàn Sơn biệt uyển hạnh phúc đầm ấm, thì đám võ lâm quần hào trên Lạc Hoa Nhai lại vô cùng thê thảm. Mặc dù đã cày nát Lạc Hoa cung kia đến ba tấc đất, vẫn là không tìm thấy mật đạo dẫn đến nơi giam giữ đệ tử các môn phái, một đám nhất thời sợ đến mức mặt trắng bệch cả ra.
_ Phải làm sao bây giờ đây a, đã ba ngày trôi qua rồi mà vẫn không tìm thấy mật đạo!
_ Đúng vậy a, làm sao bây giờ đây, đã qua ba ngày rồi mà vẫn chưa tìm thấy, nhi tử của ta sẽ không chết vì đói đi! – Một vị nữ hiệp vừa dứt lời liền khóc sướt mướt không thôi.
_ Mọi người mau mau nghĩ cách khác đi!
_ Làm gì còn cách nào nữa a? Hai bên vách núi cách nhau xa như vậy, ngay cả khi chúng ta không trúng thứ Nhuyễn cốt tán chết giẫm nọ, căn bản khinh công cũng không đủ để vượt sang bên kia!
Cả đám nhất thời ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, cả trăm con mắt nhìn nhau, vẫn là không nghĩ ra bất cứ biện pháp khả thi nào, đột nhiên một người vỗ đùi chát một cái, nói:
_ Đúng rồi! Chúng ta tuy không thể phi thân qua đó, nhưng có người lại làm được a ~~~
_ Lão huynh, thực sự có người khinh công lợi hại như vậy sao?
_ Vị huynh đài này, chẳng lẽ ngươi lại quên mất U Minh cốc Ứng cốc chủ cùng vị thiếu niên đi cạnh hay sao? Khinh công hai người đó quả thực xuất quỉ nhập thần, ta nghĩ họ nhất định có thể phi thân sang vách núi bên kia a!
Mọi người lập tức nhớ lại mấy ngày trước lúc hai người nọ thi triển tuyệt đỉnh khinh công, trong lòng chợt tràn ngập hy vọng.
_ Các vị, vậy chúng ta đi thỉnh Ứng cốc chủ tới ngay bây giờ đi!
_ Nhưng lần trước chúng ta lỡ đắc tội với người ta, bây giờ lại đi cầu người đến giúp chỉ sợ người ta không chịu nể mặt! – Có kẻ chợt nhớ lại hôm nọ vì giải dược mà chỉ trích Liễm Diệm không thôi, vẻ mặt lo lắng nói.
_ Hay là vầy đi, nếu Ứng cốc chủ đáp ứng việc cứu người, chúng ta liền tôn hắn làm võ lâm minh chủ, các vị thấy thế nào? – Một kẻ đột nhiên đề nghị.
Mọi người nghe xong liền nhao nhao đồng ý, rồi cả đám kéo nhau cắm đầu chạy thẳng tới Hàn Sơn biệt uyển.
[ Tại hậu viện của Hàn Sơn biệt uyển ]
Liễm Âm cưỡi khoái mã từ kinh thành đến, cũng không thèm nghỉ ngơi sơ tẩy, mặt mày lấm lem cứ thế mà vội vã chạy vào, thuận tay ôm lấy Diệu Nhật hôn lấy hôn để:
_ Bảo bối của ta a, ngươi làm Nhị thúc sợ muốn chết!
Liễm Âm vừa buông Diệu Nhật liền bế Hạo Nguyệt Thần Tinh lên một phen ôm hôn tới tấp, làm cho ba cái bảo bảo cười khanh khách không thôi, ba cái miệng nhỏ líu lo cất tiếng gọi:”Thúc thúc!”. Liễm Âm kinh hỉ nhìn sang Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên đang đứng một bên mỉm cười mà nói:
_ Diệm Nhi, các bảo bảo biết nói rồi này!
Liễm Diệm khẽ đảo mắt, bày ra bộ dáng châm chọc đáp lại:
_ Nhị ca, các bảo bảo đều đã một tuổi rưỡi rồi, nếu còn chưa biết nói thì chính là ngốc tử a!
Liễm Âm ngượng ngùng gãi gãi đầu cười trừ:
_ Ha ha, đúng thế đúng thế, các bảo bảo thông minh như vậy, biết nói sớm cũng không phải chuyện lạ! – Nói xong nhịn không được lại tiếp tục đùa giỡn chọc cho các bảo bảo cất tiếng gọi mình.
Các bảo bảo cũng liên tục gọi thúc thúc không thôi, khiến Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên trông thấy đành bất đắc dĩ cười cười, thôi thì cứ để cho bốn thúc cháu bọn họ tiếp tục tự biên tự diễn vậy!
Đương lúc vui vẻ thì thuộc hạ hồi báo trước cửa có một đám võ lâm nhân sĩ muốn cầu kiến Cốc chủ, Liễm Diệm cho rằng những người nọ là đến đòi giải dược, liền sai người đi lấy giải dược đã luyện trong phòng hai ngày nay, sau đó mới theo Ứng Nhược Thiên ra ngoài tiền viện.
Trước cửa Hàn Sơn biệt uyển có rất nhiều quan binh xếp hàng chỉnh tề hai bên đại môn khiến đám võ lâm nhân sĩ đang đứng chờ cảm thấy vô cùng khó hiểu:
_ Uy, Hàn Sơn biệt uyển như thế nào lại bị quan binh bao vây a?
_ Đừng nói là Ứng cốc chủ lỡ gây thù chuốc oán với triều đình nga!
Tên phó dịch gác cửa thấy đám kia đoán mò bậy bạ bèn liếc mắt tỏ vẻ khinh thường, sau đó hất hàm nói:
_ Các ngươi nói càn cái gì đó? Tất cả quan binh ở đây đều là đến để bảo hộ Diệm Vương gia cùng ba tiểu Quận Vương của bọn ta! Hừ!
_ Diêm Vương gia? – Một tên võ lâm nhân sĩ ngạc nhiên hỏi lại.
Tên phó dịch còn tưởng rằng kẻ nọ đang chế nhạo giọng địa phương của hắn, nên chỉ đơn giản tựa đầu vào cửa, không thèm trả lời.
_ Diêm vương gia? Chẳng lẽ hồng y nhân kia chính là Diệm Vương gia khiến vua dân đều phải khiếp sợ? – Kẻ tự xưng là Bách Hiểu Sanh kinh ngạc hỏi.
_ Bách Hiểu Sanh, chẳng lẽ trên đời này có Diêm vương thực sao?
_ Chuyện lớn như vậy mà các người cũng không biết sao? – Bách Hiểu Sanh rốt cục cũng tìm lại được chút tự tôn, vừa đắc ý vuốt râu vừa “xóa mù” cho bọn kia – Người được mệnh danh là Diêm vương kỳ thực chính là Diệm Vương gia – thân đệ của đương kim Thánh Thượng, là một nhân vật khó lường, chẳng những võ công cao cường mà lại còn “trên thông thiên văn dưới tường địa lý”. Nghe nói cách đây không lâu Thánh Thượng mắc phải quái bệnh, tất cả ngự y trong cung đều phải lắc đầu chịu thua, thế nhưng Diệm Vương gia vừa đến thì Thánh Thượng lập tức khỏi bệnh! Sau đó Diệm Vương gia còn tra ra được bệnh của Thánh Thượng nguyên lai là do quốc cữu cùng nương nương trong cung trù ếm. Diệm Vương gia chẳng những phá tan được bùa chú, mà còn dùng pháp lực trừng trị kẻ hạ chú nữa. Nghe đồn kết cục của họ thực sự rất thảm khốc a!
Thấy đám kia nghe chăm chú đến ngây ngẩn cả người, Bách Hiểu Sanh càng thêm đắc ý:
_ Cũng có tin đồn rằng vị Diệm Vương gia này chính là hóa thân của Diêm Vương gia ở nhân gian, những ai làm chuyện xấu đều không thoát khỏi pháp nhãn của ngài,bọn quan lại ở kinh thành vì vậy mà mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, không dám ăn hối lộ như trước nữa.
_ Hóa thân của Diêm Vương gia ư?
Thấy vẻ mặt hồ nghi của quần hào, Bách Hiểu Sanh bỗng cảm thấy thực nhục nhã, bèn phất tay mà rằng:
_ Ngay cả lời của Bách Hiểu Sanh ta mà các ngươi cũng không tin à? Thật nực cười! Chẳng phải thân thủ của Diệm Vương gia các ngươi đều đã thấy qua sao? Liệu một phàm nhân có thể có được thân thủ cao như vậy không? Hơn nữa, chẳng phải tên Tiết Thần Y hôm nọ đã khẳng định Ứng Nhược Thiên là người sinh ra ba cái hài tử sao? Các ngươi ngẫm lại đi, có phải là ba cái bảo bảo kia trông rất giống Diệm Vương gia không? Cho nên ba cái bảo bảo kia nhất định là nhi tử của Ứng Nhược Thiên cùng Diệm Vương gia rồi. Nếu như Diệm Vương gia thực sự là phàm nhân, thì làm sao có thể khiến cho nam nhân sinh hài tử được?
Mọi người ngẫm lại thì thấy quả thực không sai nga! Cả đám không khỏi gật đầu lia lịa, trong lòng đã tin tưởng đến bảy tám phần.
Đột nhiên Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên mở cửa bước ra, Liễm Diệm thanh âm lạnh lùng nói:
_ Các vị, đây là giải dược của các người, mau cầm lấy đi!
Đám người nọ vừa biết chuyện lập tức sinh lòng kính phục Liễm Diệm, lúc bấy giờ lại thấy hồng y thiếu niên mặt lạnh như băng tựa như tiên nhân hạ phàm thì cả người không khỏi run lên, nhất loạt quỳ rạp xuống đất, miệng đồng thanh hô to:
_ Xin bái kiến Diệm Vương gia!
Ứng Nhược Thiên có chút kinh ngạc nhìn đám người đang quỳ trước mặt, thầm nghĩ:” A? Đám người kia bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại cung kính với Tiểu hỏa Diệm nhi như thế a?”