Lâm Dược ngẩn ngơ, trong lúc còn chưa kịp hiểu rõ hàm ý của câu nói kia, đã bị Từ Tình ghì chặt mà hôn lấy. Hơi thở ngọt ngào lạnh lẽo xâm nhập vào miệng, cậu ấp úng kêu hai tiếng, thân thể lại nhu thuận đến dị thường, mềm mại ngã vào trong vòng tay của Từ Tình.
Từ Tình liền thuận thế ôm hông của cậu, một mạch hôn xuống.
Trước hôn lên đôi mắt ướt át, sau là nhè nhẹ cắn lên hai gò má trắng nõn, cuối cùng lại lần nữa ấn lên bờ môi mỏng mềm mại, mạnh mẽ cạy mở hàm răng mím chặt, tiến quân thần tốc, tùy ý chà đạp.
Lâm Dược cảm thấy toàn thân mơ mơ màng màng, căn bản không thể phản ứng, đành phải ngoan ngoãn mặc y hôn môi.
Gắn bó giao nhau, hết sức triền miên.
Cách hồi lâu, Từ Tình mới chậm rãi thối lui, hé miệng thở dốc.
Lâm Dược chợt rùng mình, vội vàng ôm lấy cánh tay của y, kêu lớn: “Thân thể ngươi lại không thoải mái? Có muốn đi vào hàn đàm ngâm một chút không?”
Vừa nói vừa đưa tay dìu y, động tác cực kỳ thuần thục.
Từ Tình không khỏi nở nụ cười, quàng tay qua eo Lâm Dược, ghé vào lỗ tai cậu thổi thổi mấy hơi, khàn giọng nói: “Quả thật nên đổi địa điểm, có điều, ngươi chỉ cần đỡ ta lên giường là được.”
Sắc mặt kia vẫn như cũ, tái nhợt tựa một mảnh giấy, nhưng trong đôi ngươi u ám lại nhuộm lên một tầng tình dục nhàn nhạt, khiến người nhìn thấy mặt hồng tai nóng.
Lâm Dược dĩ nhiên là đỏ mặt, cúi đầu không lên tiếng.
Cậu tuy rằng tính tình đơn thuần, nhưng cũng hiểu được Từ Tình nói những lời này là có ý gì, chính mình cũng không phải không muốn gần gũi với người nọ, có điều… Thân thể Từ Tình kém như vậy, vạn nhất lên tới trên giường lại ói máu thì biết phải làm thế nào?
“Như thế nào? Sợ thể lực của ta không đủ?” Từ Tình dường như nhìn thấu tâm tư của cậu, tà tà liếc qua một cái, lại há miệng cắn vài miếng lên má cậu, vẫn là thanh âm khàn khàn trầm thấp kia, “Chỉ cần ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lời, tự nhiên không thành vấn đề.”
Lâm Dược lúc này ngay cả hai bên tai đều đỏ, nhưng quả nhiên là nghiêm túc nghe lời, thật cẩn thận khoác tay Từ Tình, đỡ y đi vào phòng.
Trong phòng thủy chung tối đen như mực.
Hai người sờ soạng một lúc lâu, mới đi đến bên giường ngồi xuống, trong bóng đêm lẳng lặng nhìn nhau.
Hơi thở của Từ Tình có chút không ổn, vẫn như cũ thở dốc không ngừng, khóe mắt đuôi mày lưu chuyển tình ý, nhẹ nhàng gọi: “Tiểu Dược.”
Lâm Dược bỗng nhiên thấy tâm thần khuấy động, không thể nhịn được mà nhào tới, thầm thì nỉ non: “Từ Tình, Từ Tình, ta thích ngươi…”
Vừa nói vừa xé rách y phục phong phanh của người nọ, đầu ngón tay hơi hơi phát run, hoàn toàn không nghe sai sử.
Từ Tình thấy bộ dạng này của Lâm Dược, bất giác cười nhẹ, trên tay thoáng dùng sức, ôm cậu lăn một vòng trên giường, sau đó nặng nề mà đè đối phương ở bên dưới, cúi đầu liền hôn xuống.
“Ưm…”
Lâm Dược cảm giác tay chân nhẹ hẫng không có sức lực, toàn thân đều mềm nhũn, chỉ riêng trống ngực càng đập càng nhanh. Cậu ngờ nghệch đáp lại nụ hôn kịch liệt kia, đáy lòng mơ mơ hồ hồ nghĩ, làm sao mà Từ Tình thoạt nhìn yếu ớt như vậy, khí lực lại lớn thế kia?
Đương giữa lúc hoảng hốt, bỗng thấy nửa thân dưới chợt lạnh, thì ra quần đã bị Từ Tình cởi sạch, vật cứng đứng thẳng giữa hai chân phút chốc liền rơi vào trong lòng bàn tay ấm áp.
Lâm Dược chấn động toàn thân, suýt chút nữa là từ trên giường nhảy dựng lên, nhưng tay chân lại bị gắt gao chế trụ.
“Ngoan, đừng sợ.” Từ Tình ghé vào lỗ tai cậu dịu dàng dỗ dành, tay kia thì bắt đầu vuốt ve lên xuống, những đầu ngón tay linh hoạt khi nhẹ khi nặng mà xoa nắn, trong chốc lát thì tùy ý vỗ về chơi đùa, lúc thi thoảng lại ác ý bóp chặt.
“Ư… Đừng mà…” Lâm Dược vô thức rên rỉ ra tiếng, trong đầu một mảnh trống không, căn bản cái gì cũng vô pháp tự hỏi, chỉ có thể cố gắng lay động eo hông theo động tác dâm mỹ kia.
Từ Tình cũng không chịu buông tha cậu, sau khi tận tình đùa bỡn một phen, thế nhưng lại cúi người xuống, đem dương v*t cứng rắn nóng bỏng kia ngậm vào miệng.
“A…” Lâm Dược hô nhỏ một tiếng, ngay cả một câu cũng không thể thốt ra lời, chỉ dùng sức đá đá đôi chân thon dài, đáy mắt mênh mông sương mù, một mảnh ướt át.
Từ Tình nghe thanh âm ngọt ngào động lòng người này, tất nhiên là càng thêm dùng sức phun ra nuốt vào dương v*t trong miệng, đồng thời sử dụng cả môi và răng, động tác mềm nhẹ. Khóe mắt y hơi hơi nhếch lên trên, ánh mắt lưu chuyển, mang theo vài phần mị sắc xinh đẹp, thật sự là mê hoặc đến cực điểm.
Lâm Dược mới làm quen với tình dục, làm sao chịu nổi kích thích như vậy? Lập tức cắn chặt răng, toàn thân run rẩy một hơi, mạnh mẽ bắn ra chất lỏng trắng đục.
Từ Tình cúi đầu ho khan vài tiếng, cười.
Y cố ý chậm rì rì mà liếm đi dịch thể màu trắng lưu lại bên môi, một lần nữa đè lên người Lâm Dược, như cười như không hỏi: “Thế nào? Thích không?”
Mặt mũi Lâm Dược đỏ bừng, trống ngực đập ầm ầm, nghiêng đầu không nhìn y.
Từ Tình liền cười ha hả, vừa cười vừa ho khan, dần dần có chút không thở nổi.
Lâm Dược hoảng sợ, vội vàng nâng tay ôm lưng của y, hỏi: “Thân thể ngươi chịu được không?”
Từ Tình không đáp lời, chỉ híp mắt cười cười, đột nhiên nhân cơ hội nâng lên một chân của cậu, ngón tay sờ soạng lên khe hở nhỏ hẹp giữa hai đùi, không hề báo trước mà đâm thẳng vào.
Lâm Dược siết chặt nắm tay, há mồm muốn kêu, lại bị Từ Tình dùng môi ngăn lại, chỉ có thể nức nở vài tiếng “ưm ưm”.
Từ Tình một mặt tinh tế hôn môi, một mặt lại chuyển động rút ra cắm vào bên trong dũng đạo nóng bỏng, ngón tay cũng dần dần tăng lên thành hai ngón, ba ngón… Mãi cho đến khi thân thể trong lòng không còn căng thẳng, mới dừng lại mà thở một hơi, chuyển sang cắn cắn hai điểm đỏ thẫm trước ngực cậu.
“A… A a…” Lâm Dược vẫn chỉ biết cúi đầu kêu, thanh âm càng thêm mềm mại đáng yêu, vừa ngọt ngào vừa thống khổ.
Từ Tình khe khẽ cười một cái, nâng hai chân thon dài của Lâm Dược lên, dịch chuyển dục vọng nóng như lửa của mình để sát vào mật huyệt mềm mại ướt át kia, hung hăng đâm vào.
Lâm Dược hiển nhiên là kêu lên một tiếng, không ngừng lập đi lập lại tên của Từ Tình, hai tròng mắt mở to, hiển lộ hoàn toàn bộ dáng ý loạn tình mê.
“Ngoan, ta ở trong này.” Từ Tình trườn về phía trước, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng an ủi, nửa thân dưới lại mãnh liệt đút vào, từng chút từng chút đâm sâu, đấu đá lung tung.
Lâm Dược đã triệt để lâm vào trạng thái thất thần.
Bộ phận đáng xấu hổ nhất trên thân thể bao lấy vật cứng của nam nhân, tuy rằng đau đớn, nhưng rồi lại mơ hồ truyền đến khoái cảm kỳ lạ, toàn thân đầu váng mắt hoa, hơi thở rối loạn.
Cậu kìm lòng không được mà ngửa đầu ra, hai chân quấn lên eo Từ Tình, đón ý mà hùa theo trận xâm phạm mãnh liệt kia.
Từ Tình dường như cực thích phản ứng này của Lâm Dược, cúi đầu hôn lên trán cậu, cố ý đem người đùa nghịch thành các loại tư thế, lăn qua lộn lại, kịch liệt va chạm.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lâm Dược nhịn không được lại nghĩ, thể lực của Từ Tình làm sao lại tốt như vậy? Nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ người hộc máu trước là chính mình thì có?
Đối lập, sau khi gây sức ép hồi lâu, Từ Tình rốt cục mới hoãn chậm động tác, há miệng mà thô bạo cắn cổ Lâm Dược, hoàn toàn bùng nổ bên trong thân thể cậu.
Lâm Dược ngỡ ngàng mở to hai mắt, lúc cảm giác được chất lỏng nóng rực bắn vào trong cơ thể mới không khỏi thẹn thùng, dùng sức giãy dụa.
Từ Tình vội vàng đè Lâm Dược lại, nằm trên người cậu cúi đầu thở dốc, thanh âm khàn khàn: “Đừng lộn xộn, có tin ta lại đến một lần nữa không?”
Lâm Dược hoảng sợ, mặt đỏ hồng ngó y, đáy mắt tràn ngập thủy quang trong suốt.
Từ Tình thừa dịp cười cười, cúi đầu hôn lên đôi mắt của cậu, hơi thở vẫn có chút bất ổn: “Đùa ngươi thôi, ta cũng không khỏe đến vậy.”
Dứt lời, quả nhiên từ trong cơ thể Lâm Dược lui ra, thuận thế ngả sang bên cạnh, lẳng lặng nằm kế bên cậu.
Lâm Dược giương mắt nhìn qua, phát hiện sắc mặt Từ Tình so với bình thường tái nhợt hơn rất nhiều, bờ môi mỏng không còn chút huyết sắc nào, đáy mắt cũng mang theo mỏi mệt nhàn nhạt, quả nhiên là một bộ dáng suy yếu đến cực điểm.
Trong lòng cậu khẽ động, bất chấp đau đớn trên người mình, thẳng thừng nhào tới ôm cánh tay người nọ, dịu dàng hỏi: “Mệt sao? Ngươi mau nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không có việc gì.” Từ Tình uể oải cười, ngón tay từng chút nhẹ nhàng khuấy động sợi tóc hai người quấn vào nhau.
Rõ ràng đã mệt muốn chết, nhưng vẫn không chịu nhắm mặt lại, chẳng rõ cảm xúc mà nhìn Lâm Dược chằm chằm.
Lâm Dược ngơ ngơ ngẩn ngẩn cùng y nhìn nhau, hồi tưởng lại nhu tình mật ý ban nãy, bất giác liền đỏ mặt. Một lát sau, lại đột nhiên há mồm hỏi một câu: “Đại ma đầu kia… Trước giờ cũng là ức hiếp ngươi như thế này sao?”
Cậu nghĩ thân thể Từ Tình kém như vậy, làm sao chịu nổi hình thức gây sức ép thế này? Thật làm cho người ta đau lòng.
Nào biết Từ Tình lại cất tiếng cười to, đưa tay nhéo nhéo má Lâm Dược, cố ý nhướng mày, hỏi lại: “Làm sao ngươi biết là hắn ức hiếp ta, mà không phải là ta khi dễ hắn?”
Lâm Dược ngây ngốc một chút, lúng ta lúng túng nói không nên lời. Gương mặt cậu vẫn luôn nóng bừng, con ngươi đen láy nháy nháy lại chớp chớp, cuối cùng trực tiếp vùi đầu vào ngực Từ Tình, dùng sức cọ cọ.
“Bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra ngoài.”
“Ồ.”
“Sau khi hai người chúng ta cùng một chỗ, sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
“Ừ.”
“Nhưng ngươi nhất định phải luôn luôn luôn luôn thích ta, không cho phép thay lòng đổi dạ.”
“Ha…”
Từ Tình nâng tay sờ sờ lên mái tóc Lâm Dược, cười mãi không ngừng.
Tuy rằng tiếng cười kia thi thoảng lại hòa lẫn tiếng ho khan, nhưng Lâm Dược lại cảm thấy thật sự rất êm tai, nhịn không được mà ngay cả đáy lòng cũng nổi lên nhu tình, chỉ hận không thể ở bên cạnh người này suốt cả một đời, vĩnh viễn không chia ly.
Cậu vừa nghĩ tới đây, quả nhiên là hướng người về phía Từ Tình, thật cẩn thân hôn y một cái, nói: “Kỳ thật, hôm qua, tuy rằng ta đã nghe ngươi nói thích ta, nhưng thủy chung vẫn cảm thấy lo sợ. Cho đến hôm nay ta mới tin tưởng, ngươi quả thực là thiệt lòng đối với ta.”
Nói xong, lại cúi đầu nở nụ cười, mặt mày hàm chứa tình ý, một bộ dáng cực kỳ ngọt ngào.
Từ Tình nhìn thấy ngẩn ngơ, tay chân cứng ngắc trong một thoáng.
Y vốn đương cười với Lâm Dược, lúc này lại giống như vừa mới tỉnh mộng, con ngươi đen thẳm dần dần nhiễm đầy hàn ý.
Lâm Dược vẫn hồn nhiên không hay biết, chỉ lo cười ngây ngô một mình, khi thì chọt chọt ngực Từ Tình, lúc lại nắm nắm tay Từ Tình.
Bàn tay kia buốt giá lạnh lẽo, lạnh đến dọa người.
Lâm Dược lắp bắp kinh hãi, lúc này mới phát hiện Từ Tình đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia giống như vừa kinh ngạc lại vừa hoảng hốt, thật sự là vô cùng quỷ dị.
Cậu không tự chủ được rùng mình một cái, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Từ Tình không đáp lời, vẫn như cũ nhìn cậu như vậy, thần sắc trong đáy mắt liên tục thay đổi.
Lâm Dược không hiểu ra sao cả, nghĩ nghĩ, lại cười: “Ta nãy giờ cứ nói chuyện không ngừng, khiến ngươi ngủ không được, đúng không? Ngươi mau ngủ đi, ta cam đoan sẽ không nói tiếng nào nữa.”
Dứt lời, liền lập tức lấy tay che kín miệng của mình, quả thực ngoan muốn chết.
Nhưng hai mắt Từ Tình vẫn đang trừng thật to, khuôn mặt trắng bệch trắng bợt, quỷ khí dày đặc.
Đáng tiếc trong phòng thật sự quá tối, Lâm Dược căn bản nhìn không rõ được nét mặt kia, sợ ảnh hưởng đến Từ Tình nghỉ ngơi, cho nên cố nén đau đớn ngồi thẳng lên, nhẹ tay nhẹ chân mặc quần áo đứng dậy. Mới vừa đi đến bên bậc cửa, liền lưu luyến quay trở lại, cúi đầu hôn nhẹ lên má Từ Tình.
Khi nụ hôn hạ xuống, thân thể phong phanh của Từ Tình tựa hồ run lên một chút.
Trong lòng Lâm Dược chợt giật mình, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng bản tính cậu xưa nay cũng không lanh lợi, căn bản không phí công để tâm này kia, rất nhanh liền xoay người ra cửa.
Thân thể vẫn như trước, đau đớn vô cùng.
Thế nhưng, khi nghĩ tới gương mặt tái nhợt của Từ Tình, nụ cười diễm lệ, đáy lòng ngay lập tức tràn đầy tình ý, chỉ cảm thấy cả đời này cũng chưa từng có thời khắc nào hạnh phúc như vậy.
Nào ngờ sau khi cậu thật vui vẻ trở lại gian phòng của mình, đã thấy Lý Phượng Lai đang ở trong phòng đi tới đi lui, Lâm Trầm thì yên lặng ngồi bên cạnh bàn uống trà, khuôn mặt trầm tĩnh như nước.
Lâm Dược cho dù có ngu ngốc hơn nữa, cũng nhìn ra được không khí lúc này không đúng.
“Đại ca,” cậu bước nhanh qua, bắt lấy tay Lâm Trầm quơ quơ, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Trầm uống một ngụm trà, không đáp lời.
Nhưng Lý Phượng Lai thì ngược lại, đưa tay phe phẩy cây quạt, híp mắt mở miệng: “Chúng ta mới vừa nghe được tin tức, giáo chủ ma giáo sắp xuất quan.”
“A…”
“Ta với đại ca ngươi đã mất rất nhiều ngày, rốt cục cũng tìm ra được vị trí đại khái của địa lao, đáng tiếc còn chưa kịp tìm hiểu cơ quan bên trong, chỉ có thể…”
“Chỉ có thể xông vào.” Lâm Trầm chậm rãi tiếp một câu, nét mặt thản nhiên.
Lý Phượng Lai xếp quạt lại, cúi người xuống ôm hông của y, dịu dàng bảo: “Khinh công của ta so với ngươi tốt hơn nhiều, đến lúc đó cứ để ta đi đi. Ngươi ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, không được mạo hiểm.”
“Lý Phượng Lai…”
“Đừng sợ, không có việc gì. Ta còn chưa cùng ngươi thoái ẩn sơn lâm, tiêu dao khoái hoạt mà, làm sao bỏ được mà dễ chết như vậy?” Vừa nói, vừa cười hì hì, nhẹ nhàng cắn một miếng lên tai Lâm Trầm.
Nếu bình thường mà nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Dược nhất định sẽ thở phì phì xông lên trước tách hai người ra, nhưng lúc này lại chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng đó, không nói được một lời.
Không nắm chắc được trong địa lao có cơ quan gì liền lỗ mãng xông vào cứu người, thật sự là rất nguy hiểm. Nhưng nếu cứ tiếp tục trì hoãn, chờ đến lúc đại ma đầu kia xuất quan, chỉ sợ càng thêm nguy nan.
Hơn nữa, cậu còn phải nghĩ ra phương pháp đồng thời cứu luôn Từ Tình mới được.
Lâm Dược siết chặt nắm tay, do dự mãi một lúc, rốt cuộc vẫn phải xoay người lại, một lần nữa đi về phía rừng cây kia. Trong lòng cậu nghĩ, Từ Tình thân là người bên gối của giáo chủ, có lẽ sẽ biết trong địa lao có cơ quan nào, cho dù cái gì cũng không biết, thì cũng là thời điểm… Đem thân phận của mình nói cho đối phương biết
Lâm Dược bởi vì thân thể không khoẻ, phải mất rất nhiều công sức mới về tới rừng cây, đương lúc đi vào gian nhà đá kia, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Trong phòng mịt mờ không thấy lối.
Chỉ mơ màng nhìn ra được Từ Tình nằm ở trên giường, tựa hồ đang ngủ say.
Lâm Dược sợ đánh thức y, liền nhẹ chân nhẹ tay ở trong phòng lòng vòng qua lại, muốn tìm ngọn nến thắp sáng một chút. Nào biết tìm cả nửa ngày, cũng không phát hiện được cái gì.
Trong phòng tối tăm, chẳng lẽ bình thường Từ Tình cũng không thắp nến?
Còn đang nghi hoặc, chợt nghe trên giường truyền đến động tĩnh, tiếng nói trầm thấp khàn khàn của ai kia chậm rãi vang lên: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Lâm Dược hoảng sợ, lập tức nhận ra đó là thanh âm của người trong lòng, vì thế liền bổ nhào về phía đầu giường ở trước mặt, siết chặt lấy eo Từ Tình, hỏi: “Ngươi tỉnh rồi? Thân thể thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Vừa nói xong, lại lập tức nhớ tới cảm giác đau nhức trên người mình, không khỏi đỏ mặt một phen.
Từ Tình không đáp, chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một lên lưng Lâm Dược, hơi thở vững vàng bình thản, hiển nhiên đã khôi phục trạng thái bình thường.
Lâm Dược liền nghiêng đầu tựa vào lồng ngực của y, lẳng lặng nghe tiếng tim đập kia.
Cách hồi lâu, mới nghe Từ Tình nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại chạy về?”
Lâm Dược “A” một tiếng, cuối cùng cũng từ trong hơi thở ngọt ngào kia phục hồi tinh thần trở lại, đáp: “Đúng rồi, ta có một chuyện muốn với ngươi.”
Từ Tình cũng không hỏi cậu muốn nói cái gì, chỉ quay đầu nhìn về phía cửa sổ, yếu ớt nói: “Hôm nay ánh trăng thật đẹp, không bằng chúng ta ra ngoài một chút đi.”
Lâm Dược ngây ngốc một chút, có hơi ngẩn người.
Từ Tình thường ngày vẫn luôn cau mày, bộ dáng vừa suy nhược vừa hỉ nộ vô thường, lúc này ánh mắt lại thâm trầm, nét mặt bình tĩnh đến thần kỳ.
… Thật sự cổ quái.
Nhưng Lâm Dược toàn tâm toàn ý yêu thương Từ Tình, hiển nhiên y nói cái gì thì là cái đó, ngoan ngoãn theo y đi ra ngoài.
Ánh trăng bên ngoài quả nhiên rất đẹp, nhưng gió thổi lại có chút lớn.
Lâm Dược sợ Từ Tình cảm lạnh, vội vàng cởi ngoại bào của mình phủ thêm cho y.
Từ Tình tựa hồ ngẩn ngơ, quay đầu cười cười với Lâm Dược, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ phong tình.
Lâm Dược thiếu chút nữa nhìn đến si mê, thật vất vả mới nhớ tới chuyện đứng đắn, mang thân phận thật sự cùng với mục đích trà trộn vào ma giáo của mình nói ra.
Vừa nói vừa cẩn thận quan sát thần sắc của Từ Tình, rất sợ khiến y tức giận.
Nào biết trên mặt Từ Tình lại không hề hiện lên vẻ kinh ngạc, từ đầu chí cuối, bên khóe môi đều lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dường như đã sớm đoán được Lâm Dược sẽ nói như vậy.
Thậm chí, quả thực tựa như đương một mực chờ Lâm Dược nói ra những lời này.
Lâm Dược gõ gõ trán, thầm mắng mình suy nghĩ lung tung, lại hỏi ngược Từ Tình một câu: “Ta lừa ngươi lâu như vậy, sao ngươi không giận ta?”
Từ Tình chỉ cười, cúi đầu đáp: “Ta sớm đã biết thân phận ngươi có vấn đề. Chỉ một tên tiểu tư quét rác tầm thường, làm thế nào lại có lá gan lớn đến vậy mà đi quyến rũ nam sủng của giáo chủ?”
Lâm Dược nhất thời mặt đỏ tai hồng, dùng sức trừng y.
Từ Tình đưa tay nhéo nhéo gương mặt của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao? Ngươi muốn bản đồ phân bố cơ quan của địa lao?”
“Phải a, nghe nói giáo chủ cũng sắp xuất quan, nếu còn không hành động thì có thể sẽ không kịp nữa. Ngươi có biết trong địa lao có cơ quan gì không?”
“Đương nhiên, ta theo giáo chủ nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà ta không biết?”
“Thật?” Đáy mắt Lâm Dược lập tức phát ra hào quang, nắm thật chặt tay Từ Tình, cười nói: “Thật tốt quá, như vậy liền có thể thuận lợi cứu cha của ta ra.”
Từ Tình cũng cười rộ lên theo, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Lâm Dược mở to hai mắt, đột nhiên nghiêng người về phía trước, hôn một cái lên má Từ Tình, sau đó lại nhanh chóng thối lui, đỏ mặt nói: “Chờ sau khi cứu được cha của ta, ta sẽ lập tức tới tìm ngươi, chúng ta cùng đi.”
“… Ta?” Từ Tình chỉ chỉ vào ngực mình, đáy mắt xẹt qua vẻ mờ mịt.
“Đương nhiên, ta nói muốn cứu ngươi ra ngoài, làm sao có thể bỏ lại một mình ngươi? Chờ lúc rời khỏi ma giáo rồi, chúng ta liền…”
Mới nói được một nửa, Từ Tình lại đột nhiên vươn tay, kéo Lâm Dược vào trong lòng.
Ánh mắt y mê mang mờ mịt, đáy mắt mông lung một làn hơi nước, thanh âm lại càng khản đục đến gay gắt, như có như không than thở: “Ngươi sẽ không trở về.”
“A?”
Lâm Dược nhất thời có chút mơ hồ, không rõ y nói cái gì, mới vừa muốn mở miệng hỏi lại thì Từ Tình đã buông tay, xoay người đi về hướng thạch ốc.
“Trong phòng ta có bản đồ địa lao, ta lấy cho ngươi.” Biểu cảm trên mặt y thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm như nước, không người nhìn thấu.
Lâm Dược ngoan ngoãn đi theo phía sau, chỉ cảm thấy Từ Tình hôm nay hết sức cổ quái.
Đặc biệt thích thở dài.
Rồi lại đặc biệt đặc biệt dịu dàng.
Mỗi lúc ánh mắt một mực tựa làn nước kia nhìn sang, cậu lại nhịn không được mặt đỏ tai hồng, đến ngay cả trong lòng… Cũng tràn ngập đau đớn.
Mặc dù cứ có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng Lâm Dược rốt cuộc cũng thuận lợi lấy được bản đồ cơ quan.
Cậu mệt mỏi cả ngày, sau khi đem đồ vật này nọ lấy về giao cho đại ca, liền chìm vào giấc ngủ say. Sáng sớm hôm sau, mới biết được Lâm Trầm cùng với Lý Phượng Lai suốt đêm không ngủ, đã an bài thỏa đáng kế hoạch cứu người.
Bởi vì giáo chủ ma giáo đều có thể tùy thời xuất quan, thế cho nên hành động được định vào ba ngày sau.
Trong ba ngày này, Lâm Dược như cũ không có việc gì làm thì đi quấn quýt Từ Tình, dặn dò y phải chú ý quan tâm chăm sóc thân thể lần nữa, ban đêm ba ngày sau chờ mình tới cứu người.
Từ Tình vẫn chỉ thản nhiên gật đầu đáp ứng, có lúc bị cậu quấn đến nóng nảy, liền không nhịn được, dứt khoát hung hăng nhào tới, lấy nụ hôn chặn miệng Lâm Dược.
Thời gian ba ngày thấm thoắt trôi qua.
Mãi đến buổi tối ngày hành động kia, Lâm Dược mới phát hiện có không ít nhân sĩ giang hồ đến đây, ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Thiếu trang chủ Thu Thủy trang cũng hiện thân, là một thanh niên cực kỳ tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, ngạo khí mười phần.
Xem khí thế này, cho dù xông vào địa lao cứu người, có lẽ cũng không khó.
Lâm Dược cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ cha của cậu bên kia có nhiều người tiếp ứng như vậy, phần lớn tâm tư liền bay đến trên người Từ Tình, cân nhắc xem lát nữa phải làm thế nào để thừa dịp hỗn loạn mà cứu người ra.
Ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi.
Dù sao người trong lòng của cậu cũng là nam sủng của tên đại ma đầu kia, chỉ cần không để tâm một chút, liền khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này.
Công phu của Lâm Dược xưa nay chỉ ở mức thường thường, nhưng vừa nghĩ tới Từ Tình, lập tức trên thân thể liền tuôn ra nhiệt tình dùng không hết, mặc kệ phía trước là rừng gươm biển lửa, cũng trăm triệu lần không làm khó được cậu.