Liễm Trần Đoạt Ái (Hiên Viên Hệ Liệt)

Chương 12

Trong triều, Liễm Trần ngồi trên long ỷ (1), mắt nhìn chăm chú vị đại thần đang trình tấu phía dưới, đầu óc lại bay bổng đến bộ dáng thẹn thùng quyến rũ của Ly, khóe miệng không tự chủ được, nhếch lên cười tủm tỉm. Vị đại thần kia giương mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của hoàng đế, lòng đắc ý vô cùng, thầm nghĩ: “Hoàng Thượng nghe ta trình tấu chắc chắn là hài lòng, xem ra không lâu nữa ta sẽ thăng quan phát tài!” Tấu xong xuôi, lão ta nhìn một lượt các đại thần chung quanh, nhếch nhếch mày, ra vẻ: nhìn đi, ta có năng lực a, hoàng đế hài lòng với ta mà nở nụ cười a, từ khi ngài lên ngôi đến nay, có bao giờ thấy ngài thượng triều mà tươi cười chưa? Ta là đệ nhất a!

Tảo triều chấm dứt, Liễm Trần vội vội vàng vàng đi đến Nguyệt Hoa điện. Thật lạ lùng, sao trong ngực cứ “thình thịch … thình thịch” loạn cả lên, trên mặt bất giác cũng đỏ ửng, cứ như một thiếu niên đang đi gặp mối tình đầu của mình ấy, có chút hưng phấn, có chút âu lo …

Tới trước cửa điện, hắn dừng bước, tự trấn an mình: “Đâu phải ta chưa từng gặp Ly, ta đường đường là một thiên tử, sao lại giống một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà bối rối? Còn ra thế thống gì nữa?” Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng đánh tan sự xúc động trong lòng, vừa bước thong thả vào điện vừa trấn tĩnh lại, chợt nghe thấy tiếng trẻ con cười nói vang lên: “Ly, ngươi thua!”

“Ta thua!” Ly gượng cười nói. Y từ Tiềm Long điện trở về đây, đã thấy Hiên Viên Lưu không kiên nhẫn chờ đợi, cứ đi tới đi lui làm loạn cả lên. Thấy y trở về, cậu nhóc vui vẻ chào đón y, nói: “Ly, ngươi lại đây với ta, ta chờ ngươi lâu quá trời!”

“Chờ ta?” Ly cảm thấy kì lạ, liền hỏi.

“Ta tìm ngươi chơi mà! Chúng ta chơi cờ, ngươi xem, ta mang cả bộ cờ đến đây này!” Nói xong, chỉ tay vào bàn đã được bày sẵn các con cờ.

“Haha, được đó!” Ly không đành lòng làm cậu nhóc mừng hụt, hơn nữa do trước kia bị thương, bị Liễm Trần giam ở đây nằm cả ngày, rồi sau khi vết thương đã khỏi, tuy là không quấn xiềng xích vào chân y, y cũng chẳng dám tự tiện ra ngoài, chỉ có đêm qua thật sự quá phiền muộn mới lẻn ra hoa viên hít thở không khí, cũng đã một tháng qua, cả ngày không ăn thì ngủ, chẳng có việc gì làm, nhàn rỗi đến mốc meo cả lên! Vì thế liền mỉm cười ngồi xuống, cùng Hiên Viên Lưu đánh cờ.

Hai người vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm. Hiên Viên Lưu liên tục hỏi những chuyện trước kia của phụ hoàng, Ly không ngần ngại kể việc Liễm Trần rất sợ ma cho cậu nhóc nghe, khiến Hiên Viên Lưu la oai oái: “Không tin, phụ hoàng oai hùng uy nghiêm như vậy, sao sợ ma được?”. Ly chỉ mỉm cười không nói.

Đây là lần đầu tiên Ly cùng người khác nhàn nhã chơi cờ và trò chuyện, trước kia đều bên cạnh Liễm Trần, chưa bao giờ nhàn nhã như vậy, Ly cảm thấy thật thú vị. Không khác gì Ly, Hiên Viên Lưu cũng chưa từng cùng ai vui vẻ chơi cờ, hơn nữa lại rất có cảm tình với Ly, tất nhiên càng thêm cao hứng, liên tiếp chiếu tướng.

Hai người đã chơi liên tiếp mấy ván, Ly có chút kinh ngạc kì nghệ của Hiên Viên Lưu quả thật rất cao siêu, có thể thắng Ly mà vẫn không hao tổn sức lực, nhất thời thầm khen, cậu bé này có đầu óc lanh lẹ sáng suốt, cực kì thông minh.

Hiên Viên Lưu đắc ý nhìn Ly nói: “Ly, ngươi thật kém cỏi, liên tiếp thua ta mấy ván, như vầy đi, ta chấp ngươi vài quân, nếu ngươi vẫn thua nữa, phải đáp ứng một yêu cầu của ta!”

Ly thoáng thẹn thùng, thầm nghĩ: “Tiểu Lưu nhi này khinh thường ta mà.” Mỉm cười nói: “Không cần nhân nhượng ta đâu, ta đã thua, sẵn sàng đáp ứng ngươi!”

“Trước sau gì ngươi cũng thua ta thôi, ta cho ngươi một cơ hội để ngươi thua chậm một chút!” Hiên Viên Lưu ngạo mạn nói.

“Ngươi ….” Ly buồn bực nhìn tiểu tử trước mặt, cảm thấy hắn rất giống Liễm Trần, tự cao tự đại thật đáng ghét.

Hiên Viên Lưu cười gian trá như một tiểu hồ ly, hai người lại tiếp tục chơi cờ, không đầy hai nén hương, quân của Ly đã bị Hiên Viên Lưu vây vào ngõ cụt!

“Ha ha, ngươi lại thua rồi, Ly, ngươi thua!” Hiên Viên Lưu khoái chí cười to.

“Ta thua!” Ly gượng cười, nói.

“Ngươi đồng ý chịu thua nha! Ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu!” Hiên Viên Lưu nhếch môi cười đểu.

“Ừ!” Ly thành thật gật gật đầu.

“Nhắm mắt lại!” Hiên Viên Lưu cười gian, nói.

“Hả?” Ly có chút kinh ngạc, nhưng cũng thật thà nhắm mắt.

Hiên Viên Lưu nhẹ nhàng tiến sát Ly, tay nâng lấy mặt hắn, khẽ chạm môi vào, nhẹ giọng nói: “Ly, ngươi có thể không thích người kia nữa không? Ngươi thích ta nha, ta rất thích ngươi, như vậy ngươi cũng chẳng phải đau lòng!”

Ly ngơ ngẩn mở to mắt nhìn khuôn mặt trẻ con ấy, chỉ thấy như được trở về sáu năm trước, nhẹ nhàng ôm lấy Hiên Viên Lưu, ôn nhu thì thầm: “Ha hả, tiểu Lưu nhi, ta cũng thích ngươi nha!”

Liễm Trần đứng bên ngoài nghe thấy, ác khí trong người dần nổi lên, hừ lạnh một tiếng, chậm rãi tiến vào.

Vừa nghe Ly nói thích mình, Hiên Viên Lưu vô cùng phấn khởi, không kiềm được liền chui vào lòng Ly, hưởng thụ hơi ấm từ người hắn tỏa ra. Chợt nghe một tiếng hừ lạnh, quay đầu nhìn thấy Liễm Trần, cậu sợ hãi đến mức vội vàng rời khỏi Ly, quỳ rạp người cúi đầu nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

Ly cũng quỳ xuống, đang định cúi đầu thỉnh an, Liễm Trần liền đỡ lấy hắn, yêu chiều nói: “Ly, ngươi không được khỏe, nền đất lại rất lạnh, không cần quỳ, nhỡ bị bệnh nữa thì sao.”

Nghe giọng nói mềm mỏng của hắn, Ly cảm thấy “thụ sủng nhược kinh” (2), nói khẽ: “Hoàng Thượng ….” Liễm Trần liền che miệng hắn lại, nhẹ nhàng ôm lấy, thì thầm vào tai: “Ta thích ngươi gọi ta là Trần!”

Ly kinh hỉ nhìn Liễm Trần, thầm nghĩ: hắn, hắn cho phép ta gọi hắn là “Trần”? Hắn có ý gì đây? Là chấp nhận tình yêu của ta sao? Không, lòng hắn chỉ có một mình bảo bảo, sao có thể đáp lại tình cảm của ta được? Hay là hắn đang thực hiện mưu kế trả thù ta?  Nhất thời không rõ ý đồ của Liễm Trần, lòng Ly cứ bất an, không biết Liễm Trần lại âm mưu gì đối với mình nữa!

Hai người cứ như thế nhìn nhau chằm chằm, Ly thì cứ lo lắng, còn Liễm Trần lại cảm thấy được đứng cùng ái nhân là hạnh phúc nhất trên đời, ánh mắt nồng nàn tình ý nhìn Ly. Ly nhìn vào mắt hắn, những dấu hỏi trong đầu càng nhiều hơn, không thể đoán ra Liễm Trần thật sự muốn gì, lòng càng sợ hãi, nhưng ánh mắt thâm tình của hắn thật khiến mình say mê, có cảm giác như mình là tất cả của hắn! Cả hai cứ “bất đồng ngôn ngữ” lẫn nhau, đứng lặng im nhìn nhau chăm chú, ai cũng thấy luyến tiếc không muốn rời khỏi đôi mắt người kia.

Hiên Viên Lưu cúi đầu quỳ trên đất nãy giờ, không thấy phụ hoàng cho phép bình thân, nhất thời nhịn không được, ngẩng đầu lên, liền thấy Ly cùng phụ hoàng đang trao nhau ánh mắt cực kì quỉ dị! Thầm nghĩ: “Phụ Hoàng với Ly bị sao vậy? Hai người có thù oán gì sao? Ly không phải thị vệ thân cận nhất bên phụ hòang à? Sao lại nhìn nhau bằng ánh mắt của hổ rình mồi thế kia?” Ánh mắt nồng nàn cả hai trao nhau mà bị Hiên Viên Lưu dịch nghĩa thành hổ rình mồi. ha ha, nếu Liễm Trần mà biết được, không biết nên khóc hay cười đây!

Quỳ cũng đã lâu, Hiên Viên Lưu thật sự không chịu nổi, nhẹ giọng kêu: “Phụ hoàng!”

Ly hoàn hồn trước tiên, phát hiện Hiên Viên Lưu vẫn còn quỳ trên nền đất lạnh lẽo, nhất thời có chút đau lòng, bước nhanh đến đỡ lấy cậu, nhìn Liễm Trần oán trách nói: “Sao không cho tiểu Lưu nhi bình thân a, ngộ nhỡ bị hàn khí tổn hại thân thể thì sao đây?” Nói xong, kinh hãi nhận ra mình đã đi quá giới hạn, lập tức im bặt, cúi đầu chùng mắt, không dám lên tiếng.

Liễm Trần có hơi oán Ly sao quá quan tâm đến Hiên Viên Lưu, nhưng lúc này nhìn thấy hắn sợ hãi không dám hé một lời, nhất thời vừa đau lòng, vừa hối hận, thầm nghĩ: “Ta đã khiến hắn bị thương nặng như vậy, bây giờ hắn trở nên khách sáo với ta, đều là lỗi của ta mà! Trẫm không nên nói hắn không xứng được yêu trẫm, không nên nói hắn chỉ là cẩu nô tài của trẫm!”

Nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Ly, đỡ lấy vai y, ôn nhu nói: “Ta nhất thời quên mất, đúng là sai lầm của ta mà!” Quay đầu nhìn Hiên Viên Lưu đang sợ hãi không dám mở miệng, nói: “Lưu nhi, sao ngươi lại chạy đến Nguyệt Hoa điện?”

“Phụ hoàng, hài nhi đến chơi với Ly!” Hiên Viên Lưu thành thành thật thật đáp lời.

“À! Ngươi chơi cũng lâu rồi, quay về đọc sách đi!” Liễm Trần lãnh đạm nói.

Khuôn mặt nhỏ bé của Hiên Viên Lưu trầm xuống, thất vọng khổ sở xoay người định rời đi. Ly vốn dĩ đang ngơ ngẩn với việc Liễm Trần thừa nhận mình sai, lúc này nhìn thấy dáng đi của Hiên Viên Lưu, có chút đau lòng, thầm nghĩ: “Liễm Trần này cũng thật là! Tiểu Lưu nhi thích ngươi như vậy, muốn gần gũi với ngươi, sao lại đối với nó lạnh lùng vậy chứ!” Ly không nhịn được, mở miệng nói: “Trần, cho Lưu nhi ở lại dùng bữa đi!”

Hiên Viên Lưu dừng bước, quay sang nhìn Liễm Trần bằng ánh mắt chờ đợi của một chú cún con, Ly cũng dùng ánh mắt ấy nhìn hắn. Liễm Trần thấy hai đôi mắt, một lớn một nhỏ cứ thế nhìn mình chằm chằm, miệng liền nở nụ cười, nắm chặt tay Ly mà vuốt ve, áp môi mình lên tai hắn, khẽ cắn một cái, thì thầm: “Như ngươi mong muốn!”

Ly thấy hắn thản nhiên đùa bỡn trước mặt tiểu Lưu nhi, mặt bất giác đỏ bừng, thẹn thùng nhìn hắn bằng ánh mắt quở trách. Đôi mắt phong tình ấy khiến Liễm Trần mê mẩn, tim đập loạn nhịp, hận không thể lập tức ôm người trước mặt lên giường cùng hoan ái. Vì bên cạnh còn có tiểu tử chướng mắt kia! Nhịn không được hung tợn trừng mắt nhìn Hiên Viên Lưu, liền phát hiện cậu nhóc cũng đang say mê nhìn Ly không dứt, Liễm Trần bực tức, ôm chặt Ly, dương dương tự đắc nhếch mày nhìn Hiên Viên Lưu. Hắn không biết hành động này chỉ có đứa con nít ngây thơ mới làm!

Hiên Viên Lưu nhìn thấy hành động ngây ngô của phụ hòang, hình tượng Liễm Trần trong cậu bé tổn thất lớn, bây giờ đã tin lời Ly nói, phụ hoàng trước đây thật sự là kẻ nhát gan rất sợ ma! Trong đầu nghĩ đến hình ảnh phụ hoàng sợ hãi rúc vào ngực Ly, cậu nhóc lặng lẽ cúi đầu cười ầm trong bụng.

Liễm Trần lại nghĩ rằng tiểu tử này sợ cái trừng mắt của mình, thấy hắn cúi đầu không dám nhìn Ly nữa, trong lòng tràn đầy phấn khởi: Ly là của ta, của một mình ta!

(1)  Long ỷ: ngai vàng của vua

(2)  “thụ sủng nhược kinh”: “bị” sủng ái đến run sợ.
Bình Luận (0)
Comment