Liễm Trần Đoạt Ái (Hiên Viên Hệ Liệt)

Chương 22

Hôm sau, Liễm Trần lười biếng nằm trên giường hưởng thụ Ly án ma (*), Liễm Âm thần sắc ngưng trọng tiến vào điện. Khi nãy gặp Diệm nhi, đệ ấy nói đại ca cơ bản đã khỏe lắm rồi, Liễm Âm lúc này mới yên lòng, thầm nghĩ: Triều thần mấy ngày trước cả đám cùng thượng tấu yêu cầu tái lập thái tử, mình và ngoại công vẫn thoái thác hoàng đế bệnh chưa khỏi, bây giờ nếu đại ca đã tốt hơn nhiều, cũng nên đem sự tình nói rõ cho huynh ấy biết! Đã thế hôm qua đại ca còn ban cái chết cho hai phi tần kia, rồi ra lệnh các phi tần ai muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, khiến các triều thần kinh hãi, ai cũng chạy đến tìm mình hỏi nguyên do tại sao.

Ly nhìn thấy vẻ mặt trầm trầm của Liễm Âm, biết hắn có ý định muốn nói cho Liễm Trần nghe chuyện của Thái Tử, lòng có chút lo lắng. Việc Hoàng Hậu và Quốc Cữu hạ cổ độc hại Liễm Trần, mình đã sớm nói cho hắn biết, hắn cũng không có ngạc nhiên, dù sao đứa con của quốc cữu cũng bị hắn phế đi, bọn họ hận hắn cũng phải, nhưng việc Thái Tử bị Hoàng Hậu giết, vì sợ hắn thương tâm, mình vẫn sai người không được lộ ra cho hắn biết dù chỉ nửa câu, cũng có cảnh cáo Lưu nhi không được cho hắn biết, mấy ngày nay thân thể hắn đã tốt hơn nhiều, tâm tình cũng tươi sáng, nhưng chuyện này nhất thời thật khó mở miệng nói được! Hôm nay nhìn thấy Liễm Âm trịnh trọng như vậy, xem ra đã có ý muốn nói rồi. Hai ngày nay cũng nghe nội thị nghị luận rằng các triều thần thượng tấu tái lập Thái Tử, hôm qua Trần phi và Ngọc phi lấy cớ đến thăm Liễm Trần, e rằng cũng là muốn dè chừng ý tứ của Hoàng Thượng, Diệm vương gia đã cảnh cáo các phi tần không được tới thăm hoàng đế, do đó mà hai vị phi ấy đã đắc tội ngài, bị giết hết!

“Đại ca, hôm qua sao huynh lại ban chết cho Ngọc phi và Trần phi?” Liễm Âm hỏi.

Ly kinh ngạc nhìn qua Liễm Trần, nhị phi này không phải do Liễm Diệm giết sao? Biết nghi vấn của Ly, Liễm Trần vỗ về tay hắn, nói: “Nhị phi ô nhục mẫu hậu của trẫm, phạm vào tội khi quân, trẫm ra lệnh Diệm vương ban chết cho các nàng!” Ly thầm nghĩ: Liễm Trần làm như vậy là vì không muốn người khác bàn tán lung tung về Liễm Diệm, dù sao nhị phi kia cũng là phi tử của Hoàng Thượng, Liễm Diệm lại dám tự ý xử tử các nàng, chắc chắn sẽ bị dư luận xôn xao, nhưng nếu là ý định của Hoàng Thượng, khẳng định rằng không ai dám nói gì. Bất quá, như vậy thì Liễm Trần trong lòng người ở thiên hạ e rằng càng thêm tàn độc! Ly thầm đau lòng vì Liễm Trần biết trân trọng đệ đệ mình như thế!

Liễm Âm gật gật đầu nói: “Ô nhục mẫu hậu, tội ác tày trời, chết cũng đáng!” Đúng rồi, đại ca, bọn triều thần cứ luôn hỏi về việc lập hậu, toàn tìm đệ mà hỏi han không!”

“Bọn họ thật không có việc gì làm sao, việc nhà của trẫm mà cũng cần bọn họ quan tâm sao, đệ đi nói cho bọn chúng biết, nếu lão bà của bọn chúng cả ngày cứ nghĩ kế hại bọn chúng, xem bọn chúng có muốn bỏ các nàng không!” Liễm Trần tức giận nói.

“Vâng! Đệ đây liền hồi báo lại với bọn họ, còn một việc nữa, đại ca, huynh, huynh cần phải chịu đựng!” Liễm Âm có chút chần chừ.

Ly nắm chặt tay Liễm Trần, Liễm Trần vỗ nhẹ tay hắn, nói: “Nhị đệ, nói đi!” Chỉ cần có Ly bên cạnh, còn cái gì đáng sợ chứ! Bất cứ gì mình cũng chịu đựng được, chỉ cần bên cạnh có ái nhân!

“Đại ca, Quang nhi nó… nó sớm bị… bị Hoàng Hậu hại chết rồi!” Liễm Âm nói xong liền rơi lệ, hồi tưởng thân thể nhỏ bé của Quang nhi trong lòng mình dần trở nên lạnh lẽo, cho đến khi toàn thân cứng đờ.

Liễm Trần sửng sốt, Ly quýnh quáng lên, ôm chặt lấy hắn, không ngừng nhẹ giọng an ủi: “Trần, đừng đau khổ, Quang nhi là đứa trẻ ngoan, chắc chắn sẽ tìm vào một nhà khá giả mà đầu thai!”

Sau một lúc lâu, hai mắt Liễm Trần chảy xuống từng dòng lệ, nhẹ nhàng nói: “Quang nhi, ngươi… ngươi kiếp sau đừng đầu thai vào hoàng gia, chỉ nên làm con nhà bình thường thôi!” Nói xong nhịn không được bật khóc to: “Quang nhi à, hài tử đáng thương của ta!”

Ly ôm hắn, cũng khóc không thành tiếng, Liễm Âm khổ sở lệ nhòe hai mắt, ba người cùng khóc một hồi lâu, Liễm Trần mới ngừng khóc, hỏi: “Tang sự của Quang nhi như thế nào?”

Liễm Âm gật gật đầu nói: “Đại ca, huynh đừng thương tâm, Quang nhi đã mất, vì thế Thái Tử vị trống không, bây giờ bọn triều thần mỗi ngày đều thượng tấu phải lập Thái tử, huynh xem làm sao bây giờ?”

“Lập Lưu nhi làm Thái Tử đi! Nếu lúc trước lập Lưu nhi đã không xảy ra việc này!” Đột nhiên hắn lại tưởng tượng, nếu lúc trước Lưu nhi làm Thái Tử, sợ rằng Lưu nhi cũng không sống được đến hôm nay, lòng lại càng thêm chán ghét tranh chấp trong hoàng gia, thần sắc mệt mỏi phất tay bảo: “Cứ như thế đi! Ta mệt mỏi rồi!”

Liễm Âm cáo lui, Liễm Trần nằm trên giường, lệ vẫn chảy, Ly đau lòng vỗ mặt hắn: “Trần, ngươi đừng như vậy, bị thương tổn nữa thì sao đây?”, nói xong lệ không ngừng tuôn.

“Ly, ta ước gì không phải được sinh ra trong hoàng gia!” Liễm Trần nghĩ đến mẫu hậu của mình, nhớ đến chính mình đã chém giết huynh đệ tỷ muội, nhớ đến Hoàng Hậu và Quang nhi, càng cảm thấy nản lòng thoái chí.

“Trần, đừng nên nói vậy, ngươi dĩ nhiên phải sinh ra tại hoàng gia, ngồi ngai vàng, toàn bộ triều đình, toàn bộ thiên hạ đều là trách nhiệm của ngươi!” Ly thấy hắn nản chí bèn khuyên nhủ: “Hiện tại Lưu nhi còn nhỏ, cho dù ngươi muốn buông xuôi tất cả, cũng phải chờ nó lớn một chút, chính là, ngươi giao thiên hạ này lại cho nó, cũng nên là thiên hạ thái bình quang vinh, chứ chẳng lẽ lại để lại giang sơn rách nát tồi tàn cho Lưu nhi sao!” Liễm Trần bị lời nói của Ly thấm vào lòng, bừng tỉnh: Phải, ta nếu muốn giao thiên hạ lại cho Lưu nhi, phải nhanh chóng rèn luyện nó.

Hiên Viên Lưu đáng thương, bị hảo tâm của Ly hại chết rồi! Từ nay về sau, mỗi ngày đều phải theo phụ thân vào triều, bãi triều lại phải phê duyệt tấu chương, cứ như theo lời nói hoa mỹ của Liễm Trần là để cậu luyện tập. Quả thực bóc lột sức lao động của trẻ em quá nha! Hành hạ Hiên Viên Lưu thê thảm, ngoại trừ mỗi buổi sáng có thể cùng Ly tập võ mà được Ly âu yếm, còn lại thời gian căn bản không thể nhìn thấy Ly mà!

Năm năm sau, Liễm Trần tại triều tuyên bố, vì cơ thể hắn năm năm trước bị Hoàng Hậu hạ độc nên tổn thương rất nặng, khó có thể đảm đương quốc vụ nặng nề, hơn nữa Thái Tử trí tuệ hơn người, sớm có thể một mình đảm đương quốc vụ. Việc hắn làm hoàng đế căn bản chỉ là bù nhìn tai điếc mắt mù, nên giờ đây tuyên bố thoái vị, Thái Tử Hiên Viên Lưu kế vị, mình thì trở thành Thái Thượng Hoàng!

Các đại thần cùng nhau cúi rạp người trên mặt đất, tung hô vạn tuế với Thái Tử Hiên Viên Lưu, Hiên Viên Lưu nhìn nhìn phụ hoàng trên điện, tức đến nghiến răng nghiến lợi: Phụ hoàng này! Gì mà thân thể bị thương tổn, chẳng phải mới sáng sớm đã áp bức Ly đến nổi hai chân hắn bủn rủn, rồi mới bằng lòng thả hắn cùng mình luyện võ sao!? Cái gì không chịu nổi gánh nặng? Còn nịnh nọt trí tuệ của bổn Thái Tử, cho xin đi, ta thà ngu dốt để không làm Thái Tử! Sướng quá rồi chứ gì, phụ hoàng ngươi thì vui vẻ đến chết được, ngươi bây giờ có thể cùng Ly lưu lạc thiên nhai rồi, ô~~~~ không được, Ly của ta mà!

Nghĩ đến cảnh không được nhìn thấy người mình yêu nữa, Hiên Viên Lưu khó chịu nhìn Liễm Trần. Bọn triều thần đều cảm thấy kỳ quái, tân hoàng đế sao giống như không cao hứng nha!

Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, thầm nghĩ: Phải rồi, Thái Tử này vốn đã trưởng thành, bây giờ được làm hoàng đế cũng không lộ rõ sự vui mừng trên mặt, xem ra lòng dạ thâm sâu, chúng ta phải hầu hạ cẩn thận. Xem ra tân hoàng đế này là người không dễ đối phó!

Bàn Long điện, Ly đứng bên cửa sổ ngắm nhìn vô vàn hoa nở bên ngoài, khẽ thở dài một hơi, đột nhiên phía sau bị người ôm chầm lấy. Người phía sau ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Ly, chuẩn bị hành lý, chúng ta đi!”

“Đi?” Ly kinh ngạc xoay người nhìn Liễm Trần.

Liễm Trần mỉm cười gật gật đầu nói: “Ly, hôm nay ta đã tuyên bố thoái vị! Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ, lưu lạc thiên nhai!”

Mắt Ly lung linh lệ, không thể tin được lỗ tai mình: “Trần, thật sự có thể sao?”

“Nhanh đi thu dọn đi, chốc nữa Lưu nhi đến đây, khó đi cho xem!” Liễm Trần thúc giục.

Ly vội vàng thu thập chút ít quần áo, nắm một xấp ngân phiếu, hai người lén la lén lút rời khỏi cung.

Trong Bàn Long điện văng vẳng tiếng rống giận: “Phụ hoàng, người rất đáng giận! Ly! Ly của ta!”

—————————————

Chú thích:

(*) Án ma: xoa bóp/mát xa

~*~Chính Văn Hoàn~*~
Bình Luận (0)
Comment