Liễm Trần Đoạt Ái (Hiên Viên Hệ Liệt)

Chương 9

Trăng sao mờ ảo, thời tiết đầu thu lành lạnh, dáng Ly thon gầy cô đơn trong hoa viên nhỏ gần Nguyệt Hoa điện. Dưới ánh trăng, khuôn mặt như ngọc của Ly phảng phất nỗi buồn, đôi con ngươi đen trong trẻo nhưng đầy vẻ hoang mang. Ly thầm thán trong lòng: Hôm nay là ngày giỗ của mẫu hậu Liễm Trần, ngày này năm ngoái, mình ở bên cạnh hắn, nghe hắn kể những kỉ niệm đẹp về mẫu hậu, năm nay, ai sẽ bên cạnh hắn đây? Đã nửa tháng nay hắn chẳng đến gặp mình nữa, chắc chắn hắn thấy mình thật phiền phức, khiến hắn mệt mỏi! Mình rốt cuộc không phải bảo bảo của hắn, không phải Liễm Diễm, dù làm thế thân cũng chả có tư cách. Nghĩ đến đây, lòng Ly như đau nhói. Ly ngẩng đầu nhìn trăng, một cơn gió nhẹ thổi qua. Y rảo bước quay về điện, tư thế nhẹ nhàng như lướt gió vượt trăng. Khi ấy, Hiên Viên Lưu đang núp trong bụi hoa gần đó, chợt lên tiếng: “Đừng đi!”

“Ai?” Ly đưa mắt nhìn bốn phía, liền thấy đứng giữa những bông hoa là một tiểu hài tử xinh xắn được mười tuổi.

“Ngươi là ai?” Hiên Viên Lưu bước tới bên Ly.

“Đại điện hạ! Thần là cận vệ của hoàng thượng, tên Ly.” Ly quỳ xuống thỉnh an, đứa bé này là con cả của Liễm Trần, Hiên Viên Lưu, là do một nha đầu thị tẩm của hắn năm hắn mười lăm tuổi sinh hạ. Ly chỉ nhớ rõ cô bé ấy rất trầm tính, kiệm lời, thân thể gầy yếu, sau khi sinh Hiên Viên Lưu, không lâu sau liền qua đời. Về sau, Liễm Trần cưới Vương phi, là hoàng hậu hiện nay, hoàng hậu một năm sau đó cũng sinh hạ một đứa bé trai, chính là thái tử điện hạ bây giờ. Hiên Viên Lưu mặc dù là con cả, nhưng vì là con của người hầu, thân phận chẳng cao quí gì, lại mất sớm, đứa nhỏ này càng không được người khác quan tâm!

“Ngươi nhận ra ta?” Hiên Viên Lưu hưng phấn, hỏi.

Ly gật gật đầu, hàng tháng Liễm Trần đều kiểm tra việc học của các hoàng tử, bởi vậy hắn nhận ra Hiên Viên Lưu.

“Điện hạ, sao đêm khuya còn chưa an nghỉ?” Ly nói thầm trong bụng: tiểu hài tử này đã tối rồi còn chưa ngủ, chạy ra đây làm gì?

“Sao ngươi cũng chưa an nghỉ?” Hiên Viên Lưu hỏi ngược lại.

“Thần...... Thần có điều phiền muộn trong lòng!” Ly thất thần, lẩm bẩm.

“Ta cũng có điều phiền muộn trong lòng!” Hiên Viên Lưu vẻ mặt buồn khổ nói

Ly thấy cậu nhóc làm ra vẻ người lớn, mặt đầy sầu khổ, không nhịn được cười nói: “Tiểu mao hài tử như ngươi mà có điều phiền muộn gì!” Nhất thời Ly chỉ xem Hiên Viên Lưu là con của Liễm Trần, trong lòng cũng xem nó như con mình, quên cả phép tắc quân thần.

Hiên Viên Lưu lần đầu tiên nghe được có người vô cùng thân thiết gọi mình tiểu mao hài tử, không cảm thấy bực bội, ngược lại cảm thấy nam tử tuấn tú trước mặt mình thật dễ gần, nhịn không được, ôm chầm lấy eo của Ly, nói: “Tất cả mọi người không để ý tới ta, không ai yêu quí ta, ta không có mẫu phi, phụ hoàng cũng không thích ta!” Đến khi nói dứt câu thì lệ đã nhòe cả mặt cậu, thỉnh thoảng còn dùng y phục của Ly chấm chấm nước mắt nước mũi.

Ly lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay nhỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu bé, ôn nhu nói: ” Phụ hoàng ngươi rất yêu quý ngươi, mẹ ngươi dù đã mất, nàng cũng rất yêu ngươi.” Ly chỉ vào một ngôi sao nhỏ trên trời, an ủi: “Nàng đã biến thành vì sao trên trời, hàng đêm vì sao ấy đều nhìn ngắm ngươi!”

“Thật sao?” Hiên Viên Lưu kinh hỉ nhìn lên trời theo hướng tay của Ly, nhìn thấy vì sao ấy chợt lóe sáng lên trong nháy mắt.

Ly nhẹ nhàng xoa xoa lên đầu cậu bé, lòng có cảm giác như trở về ngày xưa, Liễm Trần khi ấy cũng đáng yêu như đứa nhỏ này, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn mình chằm chằm, hôn lên hai mắt mình, từ sau nụ hôn ấy, mình liền sa vào lưới tình! Khi đó Liễm Trần cũng tưởng nhớ mẫu hậu hắn, thường tựa vào ngực mình khóc, vừa ôm hắn vào lòng, mình vừa chỉ vào một vì sao trên trời và nói mẫu hậu của ngươi không có rời xa ngươi, nàng chỉ là bay lên trời, biến thành vì sao đẹp nhất. Nhất thời tình yêu trong lòng Ly dâng trào, dịu dàng nói: “Thật, ngươi nhìn xem, mẫu phi ngươi luôn dõi theo ngươi!”

Hiên Viên Lưu ngóng nhìn vì sao sáng trên trời, lòng cảm thấy ấm áp, mẫu phi hàng đêm đều nhìn ta, quan tâm ta! Nhẹ nhàng tựa người vào ngực Ly, thì thầm: “Ly, ta rất vui! Mẫu phi trên trời luôn nhìn ta mà!”

“Ly, sao ngươi lại phiền muộn?” Hiên Viên Lưu đột nhiên tò mò, ngửa đầu hỏi.

“Ta thích một người!” Ly ôn nhu vỗ về cậu bé đáng yêu, lòng như muốn được tỏ bày hết phiền muộn ra.

“Thích một người thì sao phải phiền muộn?” Hiên Viên Lưu khó hiểu nhìn Ly.

“Ta thích hắn, nhưng hắn không thích ta!” Ly lộ vẻ mặt đau xót, thầm nghĩ: hắn chỉ thích bảo bảo của hắn, trong lòng hắn chỉ có bảo bảo của hắn!

“Ừm, ta biết vì sao ngươi phiền muộn, ta cũng như ngươi, ta thích phụ hoàng, nhưng phụ hoàng không thích ta!” Hiên Viên Lưu thản nhiên nói.

“Tiểu tử ngốc!” Ly hé ra một tia cười yếu ớt, thầm nghĩ: Liễm Trần có bốn hoàng tử năm công chúa, đối với các con mình luôn lạnh lùng, chưa từng thấy hắn sủng ái đứa nào, nhưng có một lần, các đại thần dâng sớ đề nghị lập thái tử, hắn lại lầm bầm, thở dài nói: Lưu nhi rất được lòng trẫm, rất xứng đáng làm thái tử, đáng tiếc là con của thứ phi, thân phận không cao quí.

Ly yêu thương vỗ về đầu Hiên Viên Lưu, nói: “Phụ hoàng ngươi rất yêu ngươi, chỉ là hắn tính tình lạnh lùng, không muốn biểu lộ!”

“Thật sao?” Hiên Viên Lưu cực kỳ hưng phấn.

“Đương nhiên, ta là thị vệ thân cận của hắn, có thể lừa ngươi sao?”

“Ly, vậy người ngươi thích là ai, lỡ như người ngươi thích cũng lạnh lùng, không thích biểu lộ ra sao?

“......” Ly trầm mặc không nói, thầm nghĩ: người ta thích cũng chính là phụ hoàng của ngươi, hắn đúng là lạnh lùng, không thích biểu lộ, nhưng hắn đã có người hắn yêu, chính là bảo bảo của hắn, là đương kim Thập nhất Vương gia, chính là thúc thúc Hiên Viên Liễm Diễm của ngươi. Nhất thời trong lòng Ly sầu khổ, lệ ngập tràn hai mắt.

Hiên Viên Lưu thấy Ly đau khổ như vậy, vô cùng đau lòng, thầm hận kẻ đã khiến Ly đau khổ, thầm nghĩ: nếu ta biết kẻ nào khiến Ly khổ tâm, nhất định phải trừng phạt hắn thiên đao vạn quả (1)!. Bàn tay nhỏ bé không ngừng hứng từng giọt lệ rơi từ mắt Ly, gấp gáp nói: “Ly, ngươi đừng khóc, hắn không thích ngươi, ta thích ngươi!”

Ôm lấy tấm thân nhỏ bé của cậu nhóc, Ly miễn cưỡng cười nói: “Hắn không thích ta cũng không sao, ta vẫn thích hắn là được rồi!”

“Vậy thì chẳng công bằng gì hết, hắn không thích ngươi, ngươi cũng không cần phải thích hắn!” Hiên Viên Lưu có chút tức giận nói.

Ly buồn bả cười, thầm nghĩ: ta cùng cậu nhóc này ở đây tán nhảm cái gì không biết!?

Nhẹ nhàng nhấc Hiên Viên Lưu lên ẵm lấy, dịu dàng nói: “Tiểu Lưu nhi, nên nghỉ ngơi đi, ta đưa ngươi về Lưu Dạ điện nha.”

“Ly, ta thích ngươi kêu tiểu Lưu nhi!” Hiên Viên Lưu nâng mặt Ly, có chút thẹn thùng, nói.

Ly giật mình phát hiện mình vừa quên mất cấp bậc lễ nghĩa, trong lòng chỉ nghĩ Hiên Viên Lưu là con của Liễm Trần, mà con hắn cũng là con của mình, bất tri bất giác lại nói với cậu nhóc bằng cái giọng trìu mến cưng chiều, mất hết quân thần chi lễ!

Đang định quỳ xuống chịu tội, Hiên Viên Lưu lập tức giữ chặt hắn, vẻ mặt khổ sở nói: “Ly, ngươi không thích ta sao?”

“Thần......” Hiên Viên Lưu có chút tức giận, liền tay che miệng Ly lại, nói “Ly, ta không thích ngươi trước mặt ta xưng thần, rất xa lạ!”

Ly nhất thời có chút cảm động, cậu bé này chỉ mới gặp mình mà cứ như thân tình lâu lắm rồi, cũng không muốn nghịch ý nó, khẽ nói: “Tiểu Lưu nhi, nên ngủ thôi!”Nói xong lại ôm lấy Hiên Viên Lưu, khởi hành đến Lưu Dạ điện......

Ngự hoa viên, trong một ngôi đình nhỏ giữa hồ nước miên man, một chiếc bàn đá được bày biện chút trái cây cùng điểm tâm, một bình ngự tửu cùng hai cái chén, Liễm Trần hướng lên trăng sáng trên trời, nâng chén thì thầm: “Mẫu hậu, hôm nay là sinh thần của người, cũng là ngày giỗ của người, người cũng biết Trần nhi lúc nào cũng nhớ thương người.” Nói xong thanh âm đã có chút nghẹn ngào, từ mắt chảy xuống một đường thanh lệ: “Diễm nhi đã tìm được, đệ ấy đã có người yêu, lại còn dâng tặng người ba tôn nhi (3) kháu khỉnh nữa, người nơi suối vàng có biết, cũng an tâm nhắm mắt được rồi!”

Liễm Trần cầm chén rượu đổ lên mặt đất, thầm nghĩ: mẫu hậu đã qua đời, hiện giờ Liễm Diễm cũng rời xa mình, Liễm Âm trong lòng lại luôn kiêng kị mình, lúc nào ở gần mình cũng thật thận trọng, đã hòan tòan không còn cảm giác mình là đại ca của đệ ấy nữa, trong mắt đệ ấy mình chỉ là một đế vương vô tình. Ở trong triều lại là cô gia quả nhân (4), các đại thần thấy mình cứ như chuột thấy mèo, ngay cả ngoại công cùng cữu cữu của mình mà cũng tôn kính có thừa, không còn thân thiết. Trước kia bên người luôn có Ly tả hữu làm bạn, còn hiện tại? Mình thật xứng đáng với tên gọi “Quả nhân” mà. Nhất thời trong lòng buồn bả, miệng vô thức lẩm bẩm: “Minh nguyệt như sương, hảo phong như thủy, thanh cảnh vô hạn, khúc cảng khiêu ngư, viên hà tả lộ, tịch mịch vô nhân kiến...... Tịch mịch vô nhân kiến...... “ * hắn lẩm nhẩm lại câu thơ, từng dòng lệ đứt quãng rơi xuống, như từng hạt trân châu.

Sầu muộn vẫn mãi không dứt, Liễm Trần chụp lấy bầu rượu trên bàn, từng chén từng chén độc châm độc ẩm liên hồi, chỉ chốc lát sau, hơi hơi có chút men say, trong đầu đột nhiên thoáng hiện đôi mắt đen láy như ngọc kia, miệng lẩm bẩm: “Ly, ngươi cũng không cần ta  sao?” Nhất thời lòng càng đau đớn.

Hơn một tháng, số lần hai người họ gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần nào hắn thấy Ly cũng là cái dáng vẻ bất lãnh bất nhiệt, không chút biểu cảm, vẻ mặt cứ thẫn thờ đờ đẫn như xưa.

Liễm Trần trong lòng vừa tức vừa hận, quả thật trước kia Ly cũng như vậy mà sao hắn chẳng để tâm, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Ly lại thật sự đáng giận, lửa giận bừng bừng, rồi lại sợ mình khống chế không được tức giận sẽ tổn thương y lần nữa, vì thế liền tốt nhất không nên gặp Ly, đã nửa tháng nay không ghé qua Nguyệt Hoa điện.

Nói đến cũng lạ, từ lúc cùng Ly hoan hảo về sau, Liễm Trần cảm thấy hoan ái cùng các phi tần hòan toàn chẳng thú vị, xoa nắn da thịt của các nàng lại chẳng có được cảm giác đặc biệt của da thịt Ly, ánh mắt các nàng tràn ngập mưu kế giả dối, không được như đôi mắt trong suốt thuần khiết của Ly, thậm chí cả tiếng rên rỉ của các nàng khi hoan ái vô cùng giả tạo, cố tình mời gọi, không giống Ly phát ra tiếng kêu đầy thỏa mãn, vui thích. Thật muốn sủng hạnh Ly lần nữa, nhưng nghĩ tới bộ dáng đờ đẫn của y, Liễm Trần lại không dám đi, sợ mình sẽ nổi điên lên, lại làm y bị thương.

Lúc này đã có chút men rượu, nhất thời khao khát mãnh liệt muốn gặp Ly. Buông chén rượu trong tay, liền ngả ngớn đi tới Nguyệt Hoa điện. Thị vệ vội đỡ lấy hắn, bị hắn lập tức đẩy ra, nội thị chỉ biết đi theo phía sau.

Chỉ chốc lát sau đã tới cửa Nguyệt Hoa điện, thị vệ thấy hoàng đế liền quỳ xuống dập đầu thỉnh an, Liễm Trần không kiên nhẫn khoát tay, mắng: “Cút hết cho trẫm! Cút càng xa càng tốt!” Bọn thị vệ sợ tới mức vội vàng nghe lệnh, lui ra.

Lảo đảo vào trong điện, Ly mới đưa Hiên Viên Lưu về Lưu Dạ điện ngủ, vừa quay về, đang định đặt lưng xuống giường ngủ, gặp Liễm Trần mặt ửng đỏ, hai mắt mơ màng đi tới, chính là đôi mắt của kẻ say rượu, không còn vẻ tàn nhẫn ngày xưa, đường nét trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn, Ly nhìn hắn ngây ngốc, tình yêu trong lòng chợt dâng lên như thủy triều: bé cưng, bé cưng của ta, hôm nay thật quá đáng yêu!

“Ly, ngươi không cần trẫm phải không?” Liễm Trần đã bị men rượu lấy đi lí trí, liền mang hết những nỗi u sầu trong lòng nói ra, lại còn dùng giọng điệu đầy nũng nịu.

“Ta, ta sao lại không cần ngươi?” Ly chỉ cảm thấy hắn hiện tại đáng yêu chết đi được, liền ôm chầm lấy Liễm Trần đầy trìu mến.

“Nhưng ngươi không để ý đến trẫm!” Liễm Trần nắm lấy áo Ly, giọng nhừa nhựa của người say rượu nói: “Ngươi không phải nói yêu trẫm sao, vì sao trẫm sủng hạnh ngươi, ngươi cũng không nguyện? Ngươi có biết trẫm chỉ muốn sủng hạnh ngươi, không muốn sủng hạnh người khác? Trẫm đã nửa tháng nay chẳng sủng hạnh ai ca, trẫm nhớ ngươi......” Nói xong ôm chặt Ly, đem hạ thân giữa hai chân cọ cọ vào y, miệng lẩm bẩm: “Ly, trẫm rất nhớ ngươi!”

Minh nguyệt như sương,

Hảo phong như thủy,

Thanh cảnh vô hạn,

Khúc cảng khiêu ngư,

Viên hà tả lộ,

Tịch mịch vô nhân kiến......

Tạm dịch:

Trăng ảo như sương,

Gió thanh như nước,

Cảnh đẹp vô vàn,

Cá nhảy lòng sông,

Sen tròn trôi nổi,

Tịch mịch chẳng thấy ai…..
Bình Luận (0)
Comment