Liên Hoa - Mễ Hoa

Chương 2

Hôn lễ của ta và An Nguyên Kỳ phải tổ chức đơn giản, nhưng quy trình cần có thì không được thiếu một cái nào.

Làm lục lễ, chủ hôn là người đứng đầu huyện Thanh Hà, bày thêm mấy bàn tiệc.

Nhà họ An còn mấy người bà con xa ở trong huyện, tất cả đều là dân thường mà thôi.

Lần này chúng ta ở lại nhà của một người chú ruột. Vợ chồng chú thím rất nhiệt tình chu đáo. Họ bố trí phòng tân hôn, bận bịu trước sau hết sức tình cảm.

Hắn là một cô nhi mất cả cha lẫn mẹ, còn là một đồ tể, một nhà chú thím vẫn đối xử với hắn như thế đúng là làm người ta cảm động.

Theo An Nguyên Kỳ trở về huyện Thanh Hà làm hôn lễ còn có nhà em họ Triệu Ngọc Ninh ở trong Kinh.

Nhà họ Triệu ở Kinh thành cũng làm ăn buôn bán, nghe nói là công việc không tệ lắm, dù sao nhìn qua thấy thật có tiền. Cả người em họ mặc áo gấm, phong lưu hào phóng, mắt hẹp nhỏ dài giống như một con hồ ly.

Ngày thứ hai sau tân hôn hắn thấy ta, cầm cây quạt lay động vòng vo, vái chào nói: “Chị dâu khỏe, hôm qua vất vả rồi.”

Gò má hắn trắng nõn, ý cười thâm sâu làm ta nhất thời đỏ mặt. Lúc trang điểm trước gương đồng, dấu hôn trên cổ rõ ràng quá, ta đã cố gắng che phủ hết sức.

Người khác thấy được cũng giả bộ không biết gì, chỉ có hằn là nói lời ám chỉ, ta hơi không vui, cảm thấy người này nói năng tùy tiện.

Dường như An Nguyên Kỳ biết được tâm tư ta, hắn đá chân vào người vị công tử văn nhã kia.

“Câm miệng ngươi lại, chị dâu ngươi dịu dàng ít nói, chớ có đùa giỡn nàng.”

Em họ bị đau, che cái mông lại ồn ào: “Ai đâu nói giỡn! Ngày kết hôn lắm lễ nghi phiền phức, ta thăm hỏi sức khỏe một câu thì có vấn đề gì?”

Ngoài ngoại ô, lúc thăm viếng mộ phần cha mẹ chồng, ta cùng với An Nguyên Kỳ dập đầu bốn lần.

Giọng An Nguyên Kỳ trầm trầm: “Cha, mẹ, con lập gia đình rồi. Tân nương là người mà năm đó cha mẹ quyết định thay con, Tú Nghiên của nhà họ Lý ở An Dương, nhũ danh là Liên Liên, con trai rất hài lòng, cha mẹ yên tâm.”

Trong lòng ta có quỷ, ngay cả mộ bia cha mẹ chồng cũng không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Trên đường trở về, An Nguyên Kỳ sờ trán ta: “Phu nhân sao vậy, sắc mặt khó coi quá?”

Ta chột dạ nói: “Có chút không thoải mái.”

Hắn gặng hỏi: “Khó chịu chỗ nào?”

Ta liếc hắn, chưa kịp trả lời hắn lại đột nhiên cười, vẻ mặt mềm mại: “Biết rồi, lên đây, ta cõng nàng.”

Dứt lời, hắn ngồi xổm xuống.

Ta hơi bất ngờ: “Thôi, ta đi một mình là được.”

“Mau lên đây, không thì ta ôm nàng trở về đó.”

Hắn kiên trì như vậy thì ta không từ chối nữa, nằm phía sau lưng hắn.

Thân thể An Nguyên Kỳ cường tráng, bả vai dày rộng, không khỏi làm người ta thấy vững vàng an tâm.

Hắn cõng ta đi trên đường nhỏ ngoại ô, nhẹ giọng dỗ ta giữa bốn bề vắng lặng: “Phu nhân, tối nay ta sẽ cẩn thận.

Nói hết câu thì lỗ tai hắn có chút đỏ, ta dán mặt lên cổ hắn mà thấy gò má nóng bỏng.

“Đừng nói nữa, mắc cỡ muốn chết.”

Ba ngày làm lễ hồi môn, chúng ta đến nhà họ Lý ở An Dương, theo kế hoạch là từ An Dương về thẳng Kinh thành.

Tiểu thư Tú Nghiên gặp riêng ta, nắm tay ta hỏi: “Liên Liên, cái tên đồ tể kia có đối xử tốt với ngươi không, hắn có khi dễ ngươi không?”

Ta lắc đầu: “Tiểu thư yên tâm, hắn đối xử với ta tốt lắm.”

“A hoàn ngoan, để ngươi chịu khổ rồi. Ngươi yên tâm, chờ sau này ta gả đi rồi mà ngươi sống không được tốt, ta sẽ cho tên đồ tể đó một khoản tiền, đón ngươi về bên ta sinh sống.”

Ta lớn lên cùng với tiểu thư, tính tình nàng hiền hòa, tuy là chủ nhân cao không với tới được nhưng đối xử với ta rộng rãi khoan dung, không chút nào ngông nghênh ra vẻ.

Lúc nàng học chữ luôn dạy kèm ta cách viết tên, nàng nói: “Liên Liên, con gái viết chữ đọc sách hiểu được nghĩa lớn, từ đó mới trở nên hiền lương. Mấy người như Tước Nhi không có cơ hội này, ngươi ở bên cạnh ta có thể học chữ thì phải nghiêm túc mà học đó.”

Đại khái là vì phu nhân thấy ta viết đọc biết viết nên mới chọn ta xuất giá thay tiểu thư.

Không ai hiểu rõ tiểu thư hơn ta, nên ta có thể đóng giả thành nàng rất giỏi.

Lão gia và phu nhân dọn sẵn đường cho tiểu thư rồi. Sau này nàng lập gia đình sẽ đổi tên, lấy thân phận con nuôi của nhà họ Lý để gả đi.

Diễn trò thì phải làm đến cùng, họ Lý là nhà đàng hoàng, nhất định không thể có tiếng xấu là vứt bỏ lời hứa cũ được.

Chúng ta ở lại nhà họ Lý một ngày, ta và phu nhân làm “mẹ con thâm tình”, không có bất kỳ ai bới móc được khuyết điểm nào.

Có điều hôm rời đi, trong đám người tiễn biệt có vị thư sinh Lâm Tư Nhuận kia. Chuyện thay thế gả đi này không gạt được hắn.

Lúc còn là nha hoàn, ta thường được tiểu thư nhờ cậy đi tặng đồ cho hắn.

Lâm Tư Nhuận là học sinh xuất sắc nhất thư viện Thu Sơn, gia cảnh cũng tốt lắm.

Lúc hắn tham gia thi Phủ giữa lúc mùa đông, tiểu thư đích thân làm một bộ bảo vệ đầu gối cho hắn.

Lúc ta mang đi tặng thì hắn đang dựa vào lan can thư viện, dùng một quyển sách che mặt, nằm ngửa mà ngủ.

Ta gọi hắn Lâm công tử, hắn giơ tay lấy sách xuống, đôi mắt buồn ngủ mơ màng, vẻ mặt lười biếng, ngay cả giọng nói cũng uể oải.

“Tiểu Liên, ngươi lại làm phiền mộng đẹp của ta rồi.”

Bởi vì thường xuyên đi tặng đồ, ta và hắn coi như quen thuộc. Ta đưa đồ bảo vệ đầu gối cho hắn, nói câu trêu chọc: “Sắp thi Phủ tới nơi rồi, người ta đang đi học kia kìa, công tử ngươi thì bận ngủ.”

Hắn cười một tiếng vô cùng chói mắt: “Thi Phủ thôi mà, bổn công tử nhắm mắt lại cũng có thể thi đậu.

Hắn luôn nói khoác mà không biết ngượng như vậy, nhưng mà cũng không phải kiêu ngạo, sự thật chứng minh hắn thật sự rất lợi hại.

Tiểu thư nói hắn đã là Tiến sĩ nhất bảng, vốn có thể lập tức làm quan, nhưng hắn tâm cao khí ngạo, gia cảnh lại tốt nên không vội làm quan mà định thi lại lần nữa.

Lâm Tư Nhuận nói: “Lấy dung nhan bổn công tử đây, lần này không đề tên Thám hoa thì nhất định không bỏ qua.”

Xưa nay đa số đều là các cô gái chú trọng nhan sắc, giữa đám con trai lòi ra hắn đề cao vẻ bề ngoài cũng coi như là độc nhất.

Vậy mà không có ai thấy kỳ quái hết, Lâm Tư Nhuận lớn lên rất tốt, mi mắt đẹp, môi đỏ răng trắng.

Tương lai trở thành Thám hoa đi diễu hành tựa như chuyện đương nhiên.

Nếu không lão gia và phu nhân cần gì hao tâm tốn sức muốn gả tiểu thư cho hắn.

Hôm đó tiểu thư nhờ ta đến tặng quà, ngón tay hắn mơn trớn đồ bảo vệ đầu gối, tròng mắt lay chuyển hỏi ta: “Ngươi làm à?”

Ta lắc đầu: “Tiểu thư làm.”

Hắn “à” một tiếng: “Vậy ngươi nhín chút thì giờ làm cho ta một cái luôn đi.”

“Tại sao?”

Hắn xích lại gần ta, con ngươi đen láy: “Tiểu thư nhà ngươi cao quý, đồ bảo vệ đầu gối nàng làm ra tất nhiên cũng cao quý, không bằng ngươi làm thêm cho ta một bộ, tránh việc ta luyến tiếc không dám dùng.”

Ta không để ý lời hắn, ta là người hầu ở nhà họ Lý chứ đâu phải người hầu nhà hắn.

Nhưng sau đó ta vẫn làm bộ bảo vệ đầu gối kia.

Nguyên nhân vì sau khi ta kể lại cho tiểu thư thì nàng vui lắm, để ta làm theo lời hắn nói, làm thêm một bộ cho hắn.

Hắn luôn kiêu ngạo tự cao như thế, làm người khác thêm phiền.

Hôm hồi Kinh, An Nguyên Kỳ đỡ ta lên xe ngựa, ta lơ lãng thấy được hắn giữa đám đông đưa tiễn.

Quần áo trắng như tuyết, công tử không nhiễm bụi trần, trong mắt có ý cười khó hiểu.

Đây là đang thương hại ta gả cho tên đồ tể?

Ta không quan tâm, rũ xuống màn che, xe ngựa lảo đảo lắc lư lên đường.

Trên đường, An Nguyên Kỳ nắm tay ta. Lòng bàn tay hắn thô ráp, có rất nhiều vết chai, đồng thời cũng to lớn ấm áp.

Trước đây nhất định hắn chịu khổ nhiều lắm, giết heo bán thịt ở Kinh đô đâu có dễ, nghe nói ở Hoàng thành cạnh tranh làm ăn khốc liệt.

Phu nhân xem thường hắn, bọn họ nhà cao cửa rộng làm sao biết được cuộc sống không dễ dàng.

Lần này hắn chuẩn bị lễ đáp trả rất nhiều để đến nhà họ Lý, cộng thêm sính lễ lúc trước nữa chắc là đào rỗng của cải rồi.

Lúc ta xuất giá, nhà họ Lý cũng cho một ít của hồi môn nhưng không được bao nhiêu.

Muốn sống qua ngày cần tính toán chi ly, ta nói: “Tướng công, nhà ta ắt không còn bao nhiêu tiền, sau này chúng ta cố gắng kiếm lời, cuộc sống rồi sẽ tốt lên thôi.”

Hắn cười, dáng vẻ hào hứng, mừng rõ kéo ta vào lòng. Cằm hắn để trên cổ ta hơi ngứa.

“Liên Liên, đi theo ta thì ta không để nàng ăn trấu ở nhờ đâu.”

Sau đó, ta đứng trước phủ Tướng quân Bình Tây, cuối cùng ta cũng biết tự tin của hắn từ đâu mà có.
Bình Luận (0)
Comment