Thân là vợ Bình Tây Tướng quân, trong Kinh nhiều người có hứng thú với ta lắm.
Hoàng thượng tới Hoàng hậu, cho đến gia quyến quan viên, hình như ai cũng muốn nhìn xem người An Trình cưới có chỗ nào hơn người.
Sau đó ta biết là so với có hứng thú thì càng nhiều người ôm tâm trạng xem chuyện vui hơn.
Cung yến hôm đó, Hoàng hậu dẫn một đám nữ quyến quan gia ngắm cảnh ở Ngự viên.
Trong Ngự viên có trăm hoa nở rộ, đẹp không sao tả xiết được.
Hoàng hậu cười nói với ta: “Lý thị ở An Dương là dòng tộc nổi tiếng, nghe nói cha ngươi xây dựng thư viện, nghĩ đến mẹ ngươi cũng có học thức hơn người.”
Dưới ánh mắt mọi người, ta đứng dậy, ôn tồn nói: “Nương nương khen trật rồi, thần thiếp xấu hổ không dám nhận, chẳng qua là có học được mấy chữ mà thôi.”
Trời biết ta đã luyện tập bộ dạng không tự ti cũng không kiêu ngạo này bao nhiêu lần ở trong phủ.
An Nguyên Kỳ còn vì thế mà cười ta: “Hoàng hậu nương nương là người khoan dung độ lượng, một buổi cung yến thôi, phu nhân đừng hồi hộp như thế.”
Hắn nói không sai, vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa, nàng còn nói với ta: “Ánh mắt An Tướng quân tốt lắm, bổn cũng thấy phu nhân đây cũng thấy yêu mến, còn mong mỏi vợ chồng các ngươi vui vẻ, gia đình hòa hợp.”
Hoàng hậu lớn hơn ta mười tuổi, thái độ dễ gần, ta cũng có ấn tượng tốt với nàng.
Sau khi ta và An Nguyên Kỳ hồi Kinh, dù chưa định tổ chức hôn lễ ở Kinh thành thêm lần nữa nhưng ai ai cũng biết chúng ta là vợ chồng mới cưới.
Vì thế Hoàng đế, Hoàng hậu và bá quan văn võ đều đưa quà tặng tới.
Đặc biệt là Hoàng hậu, nàng đưa đến năm cây gậy như ý là quà quý giá nhất, nghe nói là của hồi môn năm xưa của nàng.
Vào bữa tiệc ngắm hoa, các tiểu thư quan gia ở bên một chơi trò hát nối, ngâm thơ đối vế vô cùng náo nhiệt.
Không nghĩ tới là náo nhiệt vậy mà ầm ĩ đến chỗ của ta.
Nguyên nhân là do Quận chúa nhỏ nhà Tiêu lão Vương gia chỉ đích danh bắt ta đối lại.
Các trò chơi của tiểu thư khuê các bỗng dưng lại gọi tên người đã kết hôn là ta, đúng là chuyện không thể giải thích được.
Cũng không biết vì sao mà mọi người đều nhìn ta mà cười.
Tiểu Quận chúa họ Tiêu không biết là rỉ tai gì đó với Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu cũng cười nói: “Vừa hay, phu nhân đừng ngại góp vui nhé.”
Ta chỉ đành nhắm mắt lại, cảm thấy đổ mồ hôi cả người.
Ta dĩ nhiên biết chữ, nhưng làm gì có khả năng ngâm thơ đối vế, huống chi tài nữ trong Kinh đông đảo, chắc là muốn bêu xấu ta rồi.
Tiểu Quận chúa đề một bài hành quân trên giấy: “Thiên lý hương quan phân mộ tuyết, kim qua nhung mã chiến vân già, côn lôn sơn hạ mai trung cốt, hoành tảo thiên quân như quyển tịch."
(!)Bản chuyển ngữ: Đêm tuyết thôn quê ngàn dặm xa, bóng mây che phủ ngựa gươm đao, dưới núi Côn Lôn chôn cốt nhục, yến tiệc ngàn quân càn quét qua.
Ta láng máng nhận ra có điều không bình thường, chẳng lẽ vì An Nguyên Kỳ là Tướng quân nên nhất định phải bắt phu nhân hắn đến đối thơ hành quân sao?
Hay là...
Đúng như dự đoán, dường như để xác nhận suy nghĩ của ta, tiểu Quận chúa đột nhiên cười với ta: “Phu nhân, thơ về An Tướng quân đối với ngài đâu khó mấy đúng không?”
Lại là kiệt tác của An Nguyên Kỳ.
Tình huống lúc đấy quả thật là cưỡi hổ khó xuống, ai mà không biết phu nhân Lý thị của An Trình xuất thân văn sĩ, ngay cả thơ về phu quân mình cũng không làm được thì đâu chỉ mất thể diện đơn giản như vậy.
Nháy mắt, đầu óc ta trống rỗng, phản ứng đầu tiên là người thô kệch như An Nguyên Kỳ biết làm thơ à?
Tiểu Quận chúa họ Tiêu này chắc là muốn dò xét xem Lý thị nặng nhẹ thế nào, không ngờ chó ngáp phải ruồi, gõ trúng thân phận hàng giả của ta.
Sẽ bị lộ tẩy sao? Ta đã nghĩ tới ngày này, nhưng không ngờ nó đến nhanh như vậy.
Người trong cung bày giấy viết thư ra, tay ta cầm bút lông, cả người đổ mồ hôi dầm dề, suy nghĩ xem nếu bây giờ giả bộ đau bụng có khó coi quá không? Tỷ lệ tránh thoát có lớn không...
“Thơ về An Trình nên là từ ta mà tới mới đúng.”
Lời vừa nói ra, không biết tại sao mà bầu không khí bỗng dưng kỳ lạ.
Người phụ nữ này không phải ai xa lạ mà là em ruột của đương kim Thánh thượng, Trưởng Công chúa Hòa Tĩnh.
Dung nhan Trưởng Công chúa khôi ngô tuấn tú, khí khái hào hùng giữa lông mày mười phần có đủ. Nàng mặc quần dài màu đen, vạc áo trên cột chéo, bên trên thêu hoa văn phượng hoàng màu vàng, cao quý mà hoa lệ.
Âm thanh nàng trong trẻo lạnh lùng, mặt mày không chút biểu cảm, cũng không nhận ra người xung quanh kỳ lạ. Nàng cân nhắc một phen, nhất bút viết chữ: "Thương mang vân hải xuất nguyệt minh, trường phong vạn lý phong hỏa hành, nguyện đắc thử thân nhập ngọc môn, nam nhân ứng đắc đái ngô câu."
(!) Bản chuyển ngữ: Trăng sáng giữa trời mây biển rộng, gió đi ngàn dặm khơi khói lửa, Ngọc môn thân này xin thử sức, anh hùng mới xứng với loan đao.
Chữ cũng như người, Nhan gân Liễu cốt(!), nước chảy mây trôi.
Người cũng như thơ, phóng khoáng mạnh mẽ, hăng hái làm sao.
Nàng giúp ta giải vây, ta lại ý thức được sắc mặt người xung quanh khác nhau lắm, còn có cái câu: “Thơ về An Trình nên là từ ta mà tới mới đúng.”
Ta đại khái hiểu được chút ít.
Thơ của nàng tươi đẹp như vậy, đúng là trời sinh một cặp với phần thơ về An Trình lúc nãy.
………….
(!) Bản gốc bài thơ 1: 千里乡关纷暮雪, 金戈戎马战云遮, 昆仑山下埋忠骨, 横扫千军如卷席.
(!) Bản gốc bài thơ 2: 苍茫云海出月明, 长风万里烽火行, 愿得此身入玉门, 男人应得带吴钩.
(!)(!) Đây là thơ mà tác giả sáng tác, mình không tìm được bản chuyển ngữ tiếng Việt nào cả. Bản chuyển ngữ bên trên là mình làm, mang tính chất tham khảo thôi.
(!)Nhan chỉ Nhan Chân Khanh, bởi vì thư pháp gân thịt đầy đặn cho nên gọi là "Nhan gân", Liễu chỉ Liễu Công Quyền, thư pháp cương kình hữu lực, gọi là "Liễu cốt".
Sau đó mọi người tụ ba tụ năm chia ra đi ngắm hoa. Ta nghĩ muốn nói cảm ơn nàng. Thấy nàng đi về đình nghỉ mát ở phía đông, lúc ta do dự theo sau thì thấy tiểu Quận chúa cũng có mặt.
Giọng nói Trưởng Công chúa vẫn lạnh lùng trong trẻo như thường: “Nếu ngươi không ưa nàng thì mặc kệ nàng là được, cần gì làm khó người ta, để An Trình khó chịu.
“Làm khó? Dì nói đùa à, không phải nhà nàng ta mở thư viện sao, ngay cả một bài thơ cũng không đối nổi, hạng vớ vẩn không lên nổi mặt bàn mà Hoàng hậu nương nương còn bảo An Tướng quân có mắt nhìn, thật là làm người ta cười chết.”
“An Trình có mắt hay không cũng không đến phiên ngươi nói ra nói vào.”
Không phải ta cố ý nghe lén, nhưng lòng hiếu kỳ vào giây phút này lại sai khiến ta, làm ta không nhịn được mà thò đầu ra nhìn.
Sắc mặt Trưởng Công chúa lạnh lùng, tiểu Quận chúa rất không cam lòng mà hình như không dám phản bác lại, cuối cùng yếu thế, bất mãn nói một câu: “Ta thật sự không phục, cho dù An Tướng quân coi thường ta, nhưng lấy mặt mũi của dì thì Lý thị kia còn không xứng đáng xách giày cho ngài.”
Khi đó ta mới hiểu được, cái gì mà tiểu thư khuê các Lý thị An Dương, người trong sạch như thế hóa ra chỉ là một hộ gia đình nhỏ không lên được mặt bàn trong mắt giới quý tộc Kinh thành cao quý.
Thì ra phu quân An Nguyên Kỳ của ta được nhiều người yêu thích như vậy.
Từ đầu tới cuối ta đều nhớ một câu cuối cùng của Trưởng Công chúa: “Con gái Hoàng thất thì đã sao, An Trình không muốn thì thân phận của ta không đáng một đồng.”
Ngữ điệu nàng tịch mịch, buồn tẻ, khiến người ta hoảng hốt.
Sau khi quay lại phủ, An Nguyên Kỳ cũng trở về từ đại doanh Tây Giao.
Nhất định là hắn vừa luyện võ, vừa về tới là lập tức đi tắm thay quần áo.
Tắm xong, hắn mặc áo quần trắng sạch sẽ kéo ta vào lòng, hỏi ta cung yến hôm nay thế nào.
Trên người hắn có mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái, hết sức dễ ngửi, ta buồn bực nói: “Ta còn không biết là tướng công biết viết thơ, các nàng để ta đối đáp thơ về chàng, tại ta hơi hồi hộp, cái gì cũng không làm được.”
Ý cười trong mắt An Nguyên Kỳ sâu thẳm, an ủi: “Không sao, ai mà không có lúc khẩn trương, không sao cả.”
“Nhưng mà mất mặt quá.”
Tâm trạng ta kém, hắn sờ mặt ta: “Không có gì mất mặt, lần này không đối đáp được thì lần sau làm lại cho tốt.”
Hắn làm sao hiểu được ta là Khương Liên Liên, không phải Lý Tú Nghiên.
Khương Liên Liên vĩnh viễn cũng không làm được bài thơ nói về hắn.
Ta nhìn dáng vẻ hắn không quá để ý, ánh mắt chạm phải râu quai nón đầy mặt hắn, đột nhiên nói: “Tướng công, ta cạo râu cho chàng.”
An Nguyên Kỳ cụp mắt, có chút không tình nguyện: “Hay là thôi đi.”
Ta “à” một tiếng, không nói gì, mặt như đưa đám.
Thấy ta như thế thì hắn than thở một hơi, tựa như hạ quyết tâm gì lớn lắm rồi nói: “Nếu nàng thích thì cạo đi.”
Vốn tưởng cạo râu đàn ông cũng không khác lúc con gái sửa mày cạo mặt mấy, ai ngờ lại phải nỗ lực tốn công như này.
An Nguyên Kỳ nhắm mắt lại, mặc ta dày vò hắn.
Bộ râu vốn chỉnh tề bị ta làm rối rung lên.
Ta hỏi: “Tướng công để râu bao lâu rồi?”
“Chắc khoảng ba năm.”
“Tuổi trẻ như chàng sao lại để râu làm gì?”
“Không có râu thì hơi phiền.”
“Phiền chỗ nào?”
Hắn không nói gì, mở mắt thấy ta cười, tròng mắt màu nâu sẫm như ẩn chứa cả tinh hà lay động lòng người.
Sau đó hắn sờ bộ râu bị rối tung bừa bộn mà dở khóc dở cười: “Phu nhân cạo râu cho ta kiểu này à?”
...
An Nguyên Kỳ kêu một tên võ hầu vào phủ.
Võ hầu này gọi là Tấn Thanh, kỹ thuật cạo râu là hạng nhất.
Không bao lâu sau, ta biết được câu “không có râu thì hơi phiền” là ý gì.
Anh Trình, đương kim Bình Tây Đại Tướng quân, bề tôi hầu cận Thiên tử, kiêu dũng cương quyết, tay cầm binh quyền.
Dáng đứng hắn sừng sững, người như đại thụ, cốt cách oai hùng.
Không có râu, mặt mũi thêm phần sạch sẽ, đường nét rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, tròng mắt đen trắng rõ ràng như biển sâu trầm lắng.
Vết sẹo từ chân mày đến mang tai gò má kia góp vào mấy phần không đường hoàng.
Rất hoang dại, rất quỷ quái, cong môi cười một cái làm người ta run sợ, hô hấp tạm dừng.
Ta hiểu được tại sao tiểu Quận chúa lại mang địch ý nhiều thế.
Cũng hiểu được tịch mịch của Trưởng Công chúa từ đâu mà có.
Triệu Ngọc Ninh từng nói có bao nhiêu công chúa tiểu thư muốn gả cho hắn, ta tin tưởng từng từ.
Chỉ là ý nghĩ chạy trốn trong lòng càng đậm.
An Nguyên Kỳ là hạt tuyết trắng ngần trên đỉnh núi. Hắn là trăng sáng ở trên trời. Khương Liên Liên này không xứng với hắn.