Liên Hoa Song Sinh

Chương 24

Cố Bắc Thần ngượng ngùng nhìn quanh trái phải. Đợi đến khi cùng ta đi đến chỗ không người ở giữa hồ, chàng hít sâu mấy hơi. Rồi mới cúi đầu, chăm chú nhìn vào mắt ta, “Tống tiểu thư, tổ phụ đã biết chuyện đóa sen vàng rồi.”

“Người nói, vô công bất thụ lộc, đóa sen vàng đó, cứ xem như là sính lễ nàng tặng ta. Sau khi thành thân, con cái có thể theo họ nàng, cũng có thể theo họ nhà ngoại tổ nàng.”

“Ta cũng có thể theo họ nàng. Nếu như vật còn không được...” Cố Bắc Thần cắn răng, bày ra vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng: “Tổ phụ ta cũng có thể theo họ nàng!” Nói xong những lời này, Cố Bắc Thần vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, nhưng không rời mắt, kiên định nhìn ta.

Vị thiếu niên Tướng quân trong truyền thuyết đối mặt với vạn ngàn quân địch mà không đổi sắc mặt, giờ phút này lại vì căng thẳng mà toàn thân run rẩy nhẹ. Chàng nuốt nước bọt, gắt gao nhìn chằm chằm môi ta. Hệt như một tù nhân, tuyệt vọng nhưng đầy hy vọng chờ đợi phán quyết.

Ta chợt cảm thấy, đây có lẽ là thời khắc yếu đuối nhất trong cuộc đời Cố Bắc Thần. Chàng đã đánh cược tất cả danh dự và kiêu hãnh của một nam nhân. Dưới ánh nắng, đôi đồng tử đen của chàng chân thành đến đau lòng.

Tim ta như bị ai đó bóp chặt đột ngột, khẽ chua xót, sau đó lại có chút nhói đau.

Người nhà họ Cố, rất yêu tiền.

Cố lão tướng quân trong triều, có một biệt danh rất không nhã nhặn, gọi là Cố Thiết Ưng.

Mọi người cười ông một xu cũng không nhổ ra, còn chặt chẽ hơn cả gà sắt. Nhưng ông sống rất giản dị, ăn uống kham khổ, quần áo tuềnh toàng. Một đồng tiền, hận không thể bẻ đôi mà dùng. Bởi vì ông muốn dùng số tiền tiết kiệm được để nuôi dưỡng vợ con của những tướng sĩ thương vong.

Thật sự đáng kính mà cũng đáng thương.

Cố Bắc Thần, người yêu tiền nhất, và Tống Gia Nguyệt, người có tiền nhất. Nhìn thế nào cũng vô cùng xứng đôi.

Bình Luận (0)
Comment