Ta chợt nhớ ra, khi Bùi Cảnh Xuyên nghe thấy biệt danh này, chàng đã vô cùng kinh ngạc. Sau đó lại cười mà nói với Đại đường huynh của ta: “Cái gì mà Hổ cô nương, ta thấy Tống Gia Nguyệt, nhiều lắm cũng chỉ là một con mèo con.”
Đúng vậy, Tống Gia Nguyệt kiêu căng ngang ngược trước mặt người khác, trước mặt Bùi Cảnh Xuyên, lại ngoan ngoãn như một con mèo. Chàng không thích ta luôn mắng người, ta liền kiềm chế tính khí, học cách dịu dàng nhỏ nhẹ.
Chàng không thích ta cứ chạy đến các cửa hiệu, nói ta đầy mùi đồng tiền, ta liền mỗi ngày dành hai canh giờ đọc sách viết chữ.
Ngay cả như vậy, Bùi Cảnh Xuyên cũng thường xuyên bất mãn. Chàng chê ta nói chuyện quá to, không đủ đoan trang. Chê ta mặc quần áo quá xa hoa, không đủ thanh nhã.
Mấy câu chàng nói với ta nhiều nhất, chính là: “Gia Nguyệt, nàng nên học hỏi Nhị muội của nàng nhiều hơn. Thanh Tuyết quả đúng là người như tên vậy, thanh lệ thoát tục, băng tuyết thông minh. Quả không hổ là tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành, nếu nàng có được ba phần ngoan ngoãn hiểu chuyện của muội ấy thì tốt rồi.”
Ngoại tổ phụ thường nói, người kén chọn hàng mới là người mua hàng. Ta liền không để những chuyện này trong lòng, cho rằng Bùi Cảnh Xuyên chỉ muốn mài giũa tính tình của ta.
Nhưng lúc này, chàng dường như đã mài giũa quá mức rồi.
Xem ra là ta, đã làm hư chàng rồi.
“Cái đồ chó má này!”
Ta vội một tay túm lấy Liên Kiều đang định xông tới, ánh mắt lạnh băng: “Đừng cãi nhau trên phố, quá khó coi.”
Hai tỷ muội vì tranh giành một nam nhân mà cãi nhau, truyền ra ngoài, thể diện của Kiến An Bá phủ của nhà ta để đâu?
Cứ như nữ nhi nhà Bá phủ chúng ta, khó gả lắm vậy.
“Ngươi đi kéo đóa sen vàng liền cành mà ta đã chuẩn bị đến đây.”