Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 27

Đêm đen như mực!

Trên con đường núi âm u, nhóm người đốn gỗ ra sức chạy đua với màn đêm. Dẫn đầu đoàn là một người đàn ông khỏe mạnh cao lớn, vác trên vai bó củi, thành thạo bước đi trên con đường núi gồ ghề trơn trượt.

“Oa… oa…” Bỗng nhiên từ đâu vọng tới tiếng trẻ sơ sinh khóc, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Đại ca!” Một người đàn ông bé nhỏ khắc khổ liền kéo tay người đàn ông đi đầu: “Sao chỗ này lại có tiếng trẻ con khóc nhỉ? Hay chúng ta qua đó xem sao?”.

“Đừng để ý những việc không phải của mình!” Người đàn ông được gọi là đại ca vẫn tiếp tục bước về phía trước: “Muốn thì tự đi, chứ muộn thế này rồi để vợ ở nhà một mình không an toàn. Tôi không hứng thú với mấy chuyện đó. Về nhà thôi!”. Nói xong câu ấy, anh ta cũng đã đi thêm được đến mười mấy mét.

“Cẩu Tử, Đại Kiều nói đúng đấy! Đừng lo chuyện không phải của mình.” Những người đốn gỗ khác góp lời và tiếp tục nối bước người dẫn đầu xuôi xuống núi.

“Hứ! Bọn nhát gan!” Gã đàn ông nhỏ bé tên Cẩu Tử nhìn theo đám người đang xa dần, nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Tỏ vẻ ta đây trung thực đường hoàng. Lần trước lúc Kim Trụ cho chơi em gái hắn, chẳng phải chính gã Đại Kiều cầm thú này ra tay tàn bạo nhất sao? Giờ còn bày đặt nghĩ đến người đàn bà của mình. Đạo đức giả!”. Cẩu Tử vừa chửi vừa tiến về phía phát ra tiếng khóc. Trong lúc vô tình, âm thanh đó bất chợt biến mất, hắn cũng đã đến chỗ rậm rạp nhất của rừng cây: “Kỳ lạ thật, rõ ràng tiếng khóc phát ra từ đây, sao giờ lại không nghe thấy gì?”. Vào thời khắc ấy, rừng cây âm u cực kỳ yên tĩnh không một tiếng động, “Mẹ kiếp! Gặp ma rồi!”.

Cẩu Tử thầm rủa, nhanh chóng quay đầu định bỏ đi, bất chợt há miệng đứng sững tại chỗ. Dưới ánh trăng vằng vặc, một người con gái tuyệt đẹp lõa thể đang thả mình giữa khoảnh đất trống. Khuôn mặt mỹ miều, bầu ngực đầy đặn, vòng eo thon thả, lại cả chốn sâu kín quyến rũ nhất của phụ nữ, toàn bộ đều lộ rõ trước mắt Cẩu Tử, khiến hắn nhìn mà phần dưới cứ cứng lên từng chặp. Chầm chậm bước về phía người con gái, Cẩu Tử cúi người xuống. Vừa thấy rõ gương mặt ấy, hắn bỗng giật bắn mình.

“Nhị Nha, sao em lại ở đây!” Cẩu Tử đưa tay lắc lắc cơ thể người con gái kia.

“Á…” Hắn đột nhiên thét lên rồi bò lăn về phía sau mấy mét. Da thịt cô gái trên mặt đất đã lạnh ngắt, rõ ràng thi thể ấy đã chết cứng từ lâu.

“Nhị… Nhị Nha!” Cẩu Tử bò lê trên mặt đất lắp bắp một hồi. Cũng chẳng biết bao lâu sau, hắn bỗng cảm thấy có gì đó không bình thường. Thi thể cô gái tuy đã cứng lạnh nhưng không hiểu vì sao nhìn bề ngoài lại tựa như đang ngủ, đồng thời trên thân phát tỏa mùi hương thanh tao đến mê người. Mùi hương ấy hít vào mũi giống như một thứ bùa yêu mạnh mẽ, khiến Cẩu Tử trong thoáng chốc bùng lên một dục vọng cuồng bạo: “Nhị Nha, lúc sinh thời em là một đóa hoa trong thôn, là niềm khao khát của bao nhiêu trai làng”. Cẩu Tử lần lần quay về bên cạnh xác chết, đôi tay dâm dục chụp lấy khuôn ngực căng đầy kia: “Anh biết mình không xứng với em, nhưng giờ đằng nào em cũng chết rồi, cho phép anh được thưởng thức em chút đi…”. Bầu ngực trong bàn tay tuy đã lạnh ngắt nhưng cảm giác vẫn mềm mại khiến Cẩu Tử hoàn toàn tiêu tan toàn bộ lý trí chỉ trong thoáng chốc, điên cuồng đè lên thi thể…

Từ sau đêm đó, người trong thôn chẳng ai còn thấy lại cái dáng người nhỏ con ngắn ngủn của Cẩu Tử nữa…

****
“Tỷ tỷ!” Cô bé có mái tóc màu lam nhạt khóc rưng rức: “Muội chưa bao giờ muốn lên cái Thiên đình gì đó, muội muốn vĩnh viễn ở bên tỷ”.

“Đi đi, Úy Úy, bất kể trốn tới đâu, đều không được để người trên Thiên giới phát hiện.” Cô bé tóc đen phất tay tạo ra một kết giới bao chặt lấy cô bé tóc xanh mà biến mất.

“Tỷ…” Trong khoảng sân trống vẫn còn vọng lại tiếng kêu cuối cùng của cô bé tóc xanh.

“Tạm biệt, Úy Úy.” Những giọt lệ trong veo thánh thót rơi xuống từ khóe mắt, nơi khoảnh sân tối đen chỉ còn lại một mình bóng dáng cô độc của cô bé tóc đen…



“Úy Úy!” Cổ Liên bỗng mở choàng mắt. Cô bé với mái tóc màu lam nhạt trong giấc mộng vừa rồi rốt cuộc là ai? Sao mình lại biết tên cô bé ấy? Và sao mình lại rơi nước mắt?

Lam Úy, cái tên này và con người đó, mỗi lần xuất hiện trong giấc mơ, Cổ Liên đều cảm thấy nỗi đau thương sâu sắc, như thể bản thân đang bị ảnh hưởng bởi nỗi bi thương của cô bé ấy. Lần nào Cổ Liên cũng giật mình tỉnh giấc trong nước mắt, nhưng khi dậy lại không sao nhớ nổi dáng vẻ của cô bé kia, chỉ mơ hồ nhớ được mái tóc tơ xanh mướt như màu trời.

Giơ tay lau khô giọt lệ nơi khóe mắt, Cổ Liên khẽ khàng ngồi dậy, đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường chỉ đúng bảy rưỡi sáng.

“Liên Liên, mau dậy thôi!” Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng vào tiếng Phương Tĩnh Hương: “Nào con mèo lười của bà, mau dậy thôi! Chỉ lát nữa là thầy giáo Bạch đến rồi!”. Cửa bật mở, Phương Tĩnh Hương cầm chiếc váy màu xanh bước tới.

“Bà nội, hôm qua gia đình cô Tuệ gửi thư đến.” Cổ Liên giơ cao cánh tay để bà mặc váy cho.

“Bà biết rồi, gia đình cô Tuệ muốn cô ấy về một chuyến, hình như cháu gái cô ấy bị mất tích.” Cầm sợi dây buộc tóc, Phương Tĩnh Hương chải đầu cho cháu gái.

“Bà nội”, Cổ Liên nắm lấy gấu áo của Phương Tĩnh Hương lắc lắc: “Bà nội, Liên Liên cũng muốn đi”.

“Không được, gia đình cô Tuệ ở tận miền núi trong đại lục, rất nguy hiểm!” Phương Tĩnh Hương nói nghiêm túc.

“Nhưng mà người ta chưa bao giờ được tới đại lục đây này!” Cổ Liên tiếp tục nài nỉ.

“Không được là không được! Liên Liên phải luyện dương cầm, nhất định không được đi!” Phương Tĩnh Hương cau mặt: “Mau đi đánh răng rửa mặt đi, chỉ lát nữa là thầy Bạch tới rồi”.

“Vâng…” Cổ Liên mím môi, giận dỗi bước xuống lầu…



“Ngôn ngữ âm nhạc thông dụng trên thế giới đều sử dụng những ký hiệu trên năm đường kẻ song song đều đặn, là một phương pháp ghi chép nhạc bằng các nốt nhạc khác nhau và những ký hiệu khác…” Trong phòng khách sáng trưng, Bạch Hạo Đan ngồi bên cửa sổ, giảng cho Cổ Liên kiến thức cơ bản về dương cầm, còn cô bé ngồi cạnh với ánh mắt mơ màng như thể tâm trí đang lang thang tới tận phương nào: “Nói một cách đơn giản thì là… Liên Liên!”.

“Dạ!” Bị gọi bất ngờ một tiếng, Cổ Liên giật mình quay về thực tế: “Thầy Bạch, thầy bảo gì ạ?”.

“Haizzz…” Bạch Hạo Đan khẽ thở dài, bước tới ngồi trước mặt Cổ Liên: “Liên Liên, có phải thầy giảng rất chán không?”.

“Không ạ.” Cổ Liên cười to: “Thầy Bạch giảng rất hay!”.

“Vậy sao con không tập trung?” Hạo Đan xoa đầu cô học trò nhỏ.

“Bởi vì…” Cổ Liên buồn bã nhìn Bạch Hạo Đan: “Vì cô Tuệ phải về quê, Liên Liên cũng muốn đi cùng nhưng bà nội không cho”.

“Vậy thầy Bạch đưa Liên Liên đi nhé?” Hạo Đan cười nhẹ, nụ cười rạng rỡ đẹp tựa mẫu đơn.

“Vâng!” Cổ Liên lập tức đổi buồn thành vui, nhào tới ôm chầm lấy cổ Hạo Đan, hôn đánh “chụt” một cái lên má anh.

“Liên Liên…” Hạo Đan đờ người, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

“Thầy Bạch, thầy sẽ thuyết phục bà nội phải không?”, Cổ Liên vừa lắc tay Hạo Đan vừa nhõng nhẽo.

“Liên Liên.” Hạo Đan nhẹ nhàng nhấc Cổ Liên lên đùi: “Đưa Liên Liên đi chẳng vấn đề gì, nhưng thầy có một điều kiện”.

“Điều kiện gì ạ?” Cổ Liên sốt sắng hỏi.

“Liên Liên phải nhớ, sau này không được tùy tiện hôn đàn ông, rõ chưa?” Hạo Đan chăm chú nhìn Cổ Liên.

“Liên Liên biết rồi!” Cổ Liên vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ của mình trong không khí.

“Ha ha, Liên Liên thật ngoan!” Hạo Đan mỉm cười véo mũi học trò một cái.

“A ha… Mình được đến nhà cô Tuệ rồi, được đến nhà cô Tuệ rồi…” Cổ Liên vui mừng reo hò nhảy nhót khắp phòng.
Bình Luận (0)
Comment